Vân Mộng Thành Chi Mê

Chương 39: Túc thế chi cừu





Qua Mặc bước đi ổn định tiến về phía Cô Nguyệt Minh, trọng kiếm gác trên vai, tiếp cận đối thủ với thái độ có vẻ khinh miệt cậy mạnh không thèm để ý. Trên sự thật hắn không dám cẩu thả chút nào, đang toàn thần chăm chú quan sát dò tìm nhược điểm kẽ hở của Cô Nguyệt Minh.
Cô Nguyệt Minh vẫn mặc đồ lặn, không mang cơ quan bắn tên nỏ, từ góc độ của Qua Mặc nhìn sang, bội kiếm của y mang xéo sau lưng thò ra, tựa như là vũ khí duy nhất của y.
Song thủ của y để thõng, cho Qua Mặc cảm giác y đang ở trạng thái buông thả tuyệt đối, cũng chỉ có cao thủ như Cô Nguyệt Minh mới có thể không lộ chút xíu tình trạng khẩn trương nào trước khi phát động công kích.
Cô Nguyệt Minh lạnh lùng như không có chuyện gì, nhìn Qua Mặc tiếp cận, bình tĩnh thốt: “Qua huynh vẫn khỏe như trước!”.
Qua Mặc dừng bước cách Cô Nguyệt Minh khoảng nửa trượng, mỉm cười nói: “Nhờ phước! Nhờ phước! Qua mỗ còn chưa chết được”.
Cô Nguyệt Minh hờ hững hỏi: “Dám hỏi Qua huynh và Tiền đại nhân có quan hệ gì?”.
Qua Mặc tiêu sái đáp: “Quan hệ gì cũng được, đêm nay không phải ngươi chết thì là ta chết, người đã chết, quan hệ gì với nhân thế dương gian này cũng đều không có, còn nói gì tới quan hệ giữa người này người nọ?”.
Cô Nguyệt Minh gật đầu: “Qua huynh nhìn rất thấu triệt, bất quá vẫn bị ta nhận ra ý tứ qua câu nói của Qua huynh, là chỉ có quan hệ lợi hại với Tiền Thế Thần. Tiền Thế Thần có thể cho lợi ích gì cho một Mặc môn hành giả không theo đuổi vinh hoa phú quý như Qua huynh? Đương nhiên là Sở hạp, đúng không?”.
Qua Mặc lạnh lùng đáp: “Thật hy vọng có thể kết giao bằng hữu với Cô huynh, chỉ tức trời già lại đặt bọn ta ở vị trí như vầy. Cô huynh không phải muốn giết ta sao? Tại sao lại cứ như muốn hàn huyên tới trời sáng vậy? Bất quá ta đã được cảnh cáo trước, kỵ đội tuần thành đêm nay đã tăng gia gấp mấy lần, lúc có kỵ đội đi ngang qua chỗ này, đơn đả độc đấu sẽ biến thành lấy đông đánh ít, ta và Cô huynh lại phải bắt đầu một cuộc chơi đuổi bắt khác”.
Cô Nguyệt Minh thong dong thốt: “Con người của ta luôn luôn không mong muốn gì, thích nhất là an nhàn tùy ngộ, hôm nay giết ngươi, hay ngày mai giết ngươi, đối với ta không khác biệt gì lắm. Qua huynh nếu không muốn giờ này đêm nay năm tới là ngày giỗ, có thể trở về nhà ngủ một giấc, ta tuyệt không cản trở”.
Qua Mặc rùng mình, càng cảm thấy Cô Nguyệt Minh khó dây dưa.
Tinh hoa kiếm đạo của Qua Mặc ở bốn chữ “lấy tĩnh chế động”, như một tòa thành trì kiên cố thành cao tường dày, mặc cho địch nhân quân lực hơn gấp bội hắn, công đả cuồng mãnh tới cỡ nào, cũng khó dao động một chút xíu nào. Chỉ cần phe địch khí thế hơi suy, hắn liền khai thành xuất kích, bảo đảm có thể đánh giết địch nhân không còn manh giáp.
Hắn không phải không muốn chủ động tấn công mạnh, nhưng về mặt khí thế không có cách nào áp đảo Cô Nguyệt Minh, lại biết rõ sự lợi hại của Cô Nguyệt Minh, cho nên lên tiếng khích Cô Nguyệt Minh xuất thủ, nào hay đối phương khám phá ý đồ của hắn, tỏ rõ sẽ không xuất thủ, lập tức làm cho hắn lọt vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên: “Thì ra huynh không chuẩn bị thi triển yêu pháp, mà là muốn so đọ chiêu thức một cách thành thật, thật đáng tiếc vô cùng, khiến cho ta mất đi lạc thú phá yêu pháp của Qua huynh”.

Đổi lại là bất kỳ một ai khác nói như vậy, Qua Mặc tuyệt không để trong lòng, khơi khơi lại phát ra từ miệng Cô Nguyệt Minh, với tu dưỡng của Qua Mặc cũng cảm thấy khó chịu không tiêu. Trận chiến Tương Quân Kiều, Cô Nguyệt Minh không những phá Đạo pháp của hắn, còn làm cho hắn phải tổn thương nguyên khí, là một đại sỉ nhục cho Qua Mặc.
Khí thế của Qua Mặc vốn không có kẽ hở để đánh vào, lập tức bị giảm yếu đi mấy phân.
Cô Nguyệt Minh cười lạnh một tiếng, ép tới phía hắn.
Cao thủ tương tranh, thắng bại chỉ sai biệt một đường tơ kẽ tóc, bên này thụt thì bên kia tiến. Qua Mặc thấy rõ trước mắt chỉ có hai chọn lựa, một là lùi lại bỏ đi, hai là tranh tiên xuất kích, nếu không cứ để Cô Nguyệt Minh xưng hùng thiên hạ với tốc độ của kiếm dồn ép tới sát gần xuất thủ, hắn sẽ mất hết ưu thế tiên cơ, chỉ còn nước an phận chịu đòn, nào dám chậm trễ, quát lớn: “Tìm chết!”.
Vừa nói, liền dời tới trước, dùng bộ pháp võ đạo linh xảo trong chớp mắt đã tới cách Cô Nguyệt Minh không đầy nửa trượng, trọng kiếm từ trên vai bắn lên, như điều khiển một mũi kim thêu không hao phí chút khí lực nhắm ngay đầu Cô Nguyệt Minh chém qua.
Cô Nguyệt Minh kỳ lạ là không rút bội kiếm, tả thủ quét ra sau lưng, một thanh đoản kiếm chỉ dài một thước rưỡi lọt vào tay y, hoành tảo tới, rạch về phía ngực của Qua Mặc, không lý gì đến trọng kiếm của hắn đang từ bên trên chẻ xuống.
Tuy chỉ là đơn đả độc đấu quyết chiến giữa hai người, nhưng song phương khí thế một đi không trở lại đã tạo ra cảm giác thảm liệt như thiên quân vạn mã xung phong đối đầu.
Do trọng kiếm của Qua Mặc dài gấp bội đoản kiếm của Cô Nguyệt Minh, đến lúc chém trúng Cô Nguyệt Minh, đoản kiếm của Cô Nguyệt Minh đáng lẽ chưa quét tới ngực, nhưng sát na Cô Nguyệt Minh rút kiếm, trong óc Qua Mặc đột nhiên dâng hiện tình cảnh Cô Nguyệt Minh hôm đó dùng Thiết hộ hoàn cứng cỏi đánh văng mũi tên hắn bắn ra, còn in rành rành trong mắt, cảm thấy trọng kiếm khẳng định sẽ bị Cô Nguyệt Minh dùng Thiết hộ hoàn giấu trong ống tay áo lặn đón đỡ, lúc đó sẽ phải nhận số phận bị đối phương rạch toát ngực, vội vã biến chiêu, trọng kiếm từ trên hạ xuống, đổi thành chém lên uyển kiếm của Cô Nguyệt Minh.
Tính toán ban đầu của Qua Mặc vốn là ép Cô Nguyệt Minh rút Bạch Lộ Vũ, đụng độ một chiêu, vậy thì hắn có thể bằng vào lợi thế binh khí hạng nặng, lý tưởng nhất là có thể chém gãy binh khí của Cô Nguyệt Minh cầm, ít ra cũng có thể đánh cho cánh tay của Cô Nguyệt Minh tê dại, khó thi triển kiếm pháp tinh diệu, nào hay Cô Nguyệt Minh kỳ chiêu đột xuất, lập tức rối loạn tay chân.
Càng kinh hoàng hơn là thanh kiếm đang rạch ngang của Cô Nguyệt Minh, nói là binh khí, nhìn lại giống như đồ cổ, cũng tựa như thấp thoáng có thể khắc chế Đạo tâm của hắn, không phải là đồ bình phàm.
“Keng!”.
Hai kiếm giao kích, hỏa hoa bắn tung toé.
Tý lực của hay người tương đương, vốn đáng lẽ trao chiêu cũng ngang bằng, nhưng Qua Mặc lâm địch biến chiêu, không có cách nào sử đủ lực đạo, những sai biệt nhỏ lập tức hiển hiện liền.
Hai kiếm đồng thời bị chấn văng ra, nhưng trọng kiếm của Qua Mặc bị gạt bắn có hơn mấy tấc.
Cô Nguyệt Minh lúc này đã chiếm được ít nhiều tiên cơ, sấn người lên, uyển kiếm như độc xà xuất động, nhắm ngực Qua Mặc cắm tới.
Qua Mặc hừ khan một tiếng, hồi kiếm về đỡ, mắt thấy không kịp, đột nhiên búng ra sau, trọng kiếm xảo hợp quét đúng mũi uyển kiếm, không những hóa giải được một chiêu tàn sát của Cô Nguyệt Minh, còn đánh tan ưu thế chiếm tiên cơ của y, kỳ diệu đến cùng cực.
Cô Nguyệt Minh hoành kiếm dừng bước, nhìn Qua Mặc thoái tới hơn một trượng, thầm la tiếc quá, mình tính toán muôn vạn, lại tính sót tuyệt kỹ chân không của Qua Mặc, Qua Mặc vừa nãy chỉ thuần bằng vào lực lượng ngón chân cái trên bàn chân không rướn lên, búng ngược lại, cân bằng thế trận.
Qua Mặc chống trọng kiếm xuống đất, đôi mắt rừng rực hung quang, nhìn uyển kiếm Cô Nguyệt Minh nắm chắc, sắc mặt thoạt mờ thoạt tỏ, trầm giọng: “Ta chắc đã thấy qua thanh kiếm này!”.
Cô Nguyệt Minh điềm đạm thốt: “Qua huynh nên nói đã từng thấy qua thanh kiếm giống như vậy”.
Qua Mặc lắc đầu: “Không! Ta quả thật đã thấy qua thanh kiếm này”.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên: “Nghe giọng điệu của Qua huynh, Qua huynh tuy có thấy qua thanh kiếm này, lại đã quên thấy qua hồi nào, thấy qua ở đâu, đúng không?”.
Qua Mặc thở dài: “Nếu bọn ta không phải là địch nhân không đội trời chung, khẳng định có thể thành tri kỷ. Cô huynh đoán chính xác, thật tình quả là như vậy”.
Cô Nguyệt Minh nghiêm mặt: “Qua huynh có biết lai lịch của thanh kiếm này không?”.
Qua Mặc nói: “Đang muốn thỉnh giáo Cô huynh”.
Cô Nguyệt Minh thốt: “Thanh kiếm này có được là từ Phụng công công, lão có ý che giấu lai lịch của thanh kiếm này, đều là vì thanh kiếm này rất có thể xuất xứ từ lãnh tụ rèn kiếm đời cổ Sở, hơn nữa có liên quan đến cổ thành thần bí trong Vân Mộng Trạch, nếu không Phụng công công không thể trân trọng tặng ta thanh kiếm này, còn tin tưởng thanh kiếm này có thể giúp ta tìm được Sở hạp”.
Qua Mặc lộ thần sắc kinh hãi, lại mau mắn hồi phục lại vẻ bình tĩnh, gật đầu: “Nếu ta có thể giết chết Cô huynh, nhất định sẽ cho Cô huynh một lễ an táng tốt đẹp thống khoái, không nói tới nửa câu vũ nhục”.
Cô Nguyệt Minh trầm giọng: “Vừa nãy Qua huynh liên tưởng đến cái gì?”.

Qua Mặc thở dài: “Ta nghĩ đến cái gì cũng đâu đáng quan tâm, ta chỉ biết thanh kiếm này kích động một niềm hận khắc sâu nhất trong nội tâm, làm cho ta càng muốn chém thủ cấp Cô huynh xuống hơn bất cứ lúc nào hết”.
Cô Nguyệt Minh cười hỏi: “Qua huynh vẫn tin chắc có thể làm được sao?”.
Qua Mặc trầm giọng: “Qua thêm mỗi một chiêu với Cô huynh, ta liền nắm chắc thêm một phần giết được Cô huynh. Chỗ cao minh của Cô huynh là dùng chiến lược áp chế ta, mỗi một lần đều làm cho ta không có cách nào phát huy toàn lực, bất quá nhận thức của ta đối với Cô huynh không ngừng gia tăng, thứ tình huống này sẽ dần dần chuyển đổi lại”.
Tiếp đó giơ trọng kiếm, chỉa xéo sang Cô Nguyệt Minh.
Cô Nguyệt Minh bình tĩnh hỏi: “Qua huynh có phải nghĩ đến vấn đề kiếp trước đời nay không?”.
Qua Mặc đang định đáp lời y, đột nhiên chân trời bên trái truyền lại một tiếng nổ, hai người nhìn theo tiếng động, chỉ thấy ánh đỏ ẩn hiện trên bầu trời đêm bụi mưa miên man.
Tín hiệu pháo hoa.
Cô Nguyệt Minh mục quang quay lên mặt Qua Mặc, họ Qua lộ vẻ kinh ngạc không che giấu nổi.
Cô Nguyệt Minh còn chưa có cơ hội nói, Qua Mặc đã lên tiếng “thất lễ”, thoái nhanh ra sau, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối bao la trên con đường.
Cô Nguyệt Minh không truy đuổi, không phải y không muốn giết Qua Mặc, mà là vì sau lưng truyền đến thanh âm vó ngựa của đại đội kỵ vệ.
o0o
Vô Song Nữ “tỉnh” dậy, phát giác mình vẫn đang trong sảnh đường của Tình Trúc Các, đối diện với bức họa, lại đang nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng.
Mười năm nay, nàng lần đầu tiêng khóc lóc.
Phải một hồi sau, nàng dần dần bình phục lại, thần trí hồi phục lại sự thanh tĩnh, cũng không hiểu thấu chuyện lạ gì đã xảy ra với mình.
Nàng có phải bị quỷ mê như Ô Tử Hư không?
Lệ quỷ không phải bám trên mình Ô Tử Hư, mà là bám trên bức họa kia.
Nàng nhớ bóng dáng nam tử nhìn thấy hồi nãy, mình tại sao phản ứng kịch liệt như vậy khi nhìn thấy y? Nàng có phải khóc lóc vì y hay không? Vật đựng trong cái bình nhỏ có phải là độc dược? Không có câu hỏi nào nàng có thể có một đáp án khẳng định.
Nàng cảm thấy mệt mỏi, một thứ mệt mỏi đến từ tận đáy lòng, làm cho nàng mất đi động lực làm bất cứ chuyện gì, khiến cho nàng không muốn hao tổn tinh thần nghĩ ngợi.
Vô Song Nữ chầm chậm đứng dậy, rút trong mình ra năm viên Hắc yên đạn, để lại trên kỷ, rời khỏi Tình Trúc Các.
o0o
Bách Thuần dùng tư thế hưng binh vấn tội, đi lên Thủy Hương Tạ, bóng lưng Ô Tử Hư lọt vào rèm mắt, đang nhàn nhã ngồi ở bàn vẽ gần hồ, đối diện Quải Biều Trì mưa phùn đã tạnh.
Không biết vì sao, cơn tức của Bách Thuần đột nhiên tiêu tán, quay sang Thiền Dực theo sau nói: “Ngươi về nghỉ đi, ta muốn nói vài câu với Lang tiên sinh”.
Thiền Dực vùng vằng bỏ đi.
Ô Tử Hư không quay đầu liếc nhìn, chỉ ngẩn ngơ đối diện Quải Biều Trì, nhìn đến nhập thần, nghĩ ngợi đến nhập thần.
Bách Thuần đến bên kia bàn ngồi xuống, cắt đứt mục quang của Ô Tử Hư, thở dài: “Thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi đang chơi trò gì đây?”.
Ô Tử Hư như tới lúc này mới phát giác sự tồn tại của Bách Thuần, định thần lại, mục quang loang loáng quan sát Bách Thuần, nhún vai: “Ta không hiểu Bách Thuần đang nói gì?”.

Bách Thuần hờn giận: “Còn giả khờ giả dại nữa? Biết rõ ta đang tiếp đãi Tiền Thế Thần, khơi khơi lại muốn tìm ta vào lúc này, ta vội vàng đến, ngươi lại trốn đến đây”.
Ô Tử Hư hàm oan: “Bách Thuần sao lại không biết ta đến đây? Mảnh giấy ta lưu lại không phải đã ghi rõ ta đi nhà xí, xin Bách Thuần đợi một chút sao? Câu này chắc ta hỏi nàng mới đúng đó, tại sao ta quay lại không thấy Bách Thuần đâu hết?”.
Bách Thuần nổi nóng, giận dữ thốt: “Còn muốn soèn soẹt miệng lưỡi hả? Ngươi khẳng định đã lợi dụng khoảng thời gian ta đi lại, theo đường thủy đến gặp Tiền Thế Thần, lại không biết nói gì với gã, làm cho Tiền Thế Thần lập tức bỏ đi. Ngươi mà nói láo nữa, ta sẽ đem ngươi trói quặt cánh khỉ áp giải đưa cho người Đại Hà Minh đó”.
Ô Tử Hư giơ tay đầu hàng: “Ta nói ta nói! Thực tình là vầy, ta là Ngũ Độn Đạo, bị đám du đãng Đại Hà Minh ép đến đường cùng, chỉ còn nước vào Hồng Diệp Lâu làm họa sư, may sao trên mình ta còn có một vật đáng giá, mà kẻ có thể trả giá chỉ có Tiền Thế Thần, hồi nãy là đi giao dịch với gã. Hiện tại Tiền Thế Thần chạy đi đếm tiền, đương nhiên mất đi thời gian rảnh rỗi ở lại đây phong hoa tuyết nguyệt với Bách Thuần”.
Nói xong, Ô Tử Hư cảm thấy khoan khoái, cũng có cảm giác nhộn nhạo cực kỳ hoang đường. Chính như Cô Nguyệt Minh đã nói, mọi sự có Vân Mộng nữ thần sau lưng “làm chủ”, làm gì cũng không cần e ngại.
Bách Thuần không nghĩ ngợi gì quát khẽ: “Còn muốn nói nhảm nữa! Ngươi có bảo bối gì mà có thể làm cho Tiền Thế Thần không thèm lý tới Đại Hà Minh, còn muốn giao dịch với một tên trộm? Thật là hoang đường nhất thiên hạ! Không những người của Đại Hà Minh muốn bắt ngươi, Tiền Thế Thần cũng không thể bỏ qua cho ngươi, chính là Tiền Thế Thần hạ lệnh tăng cường canh phòng trong thành, không để ngươi trốn khỏi Lạc Dương”.
Ô Tử Hư vỗ đùi chan chát, cười hì hì: “Bách Thuần còn không đến chỗ ta?”.
Bách Thuần ngạc nhiên: “Tại sao phải đến chỗ ngươi?”.
Ô Tử Hư làm như chuyện đương nhiên: “Nàng không đi qua thì ta làm sao ôm nàng?”.
Bách Thuần thất thanh: “Ngươi có phải bị điên không?”.
Ô Tử Hư thốt: “Ta quả đã điên rồi, yêu đến mức phát điên, cái ta cả đời truy tầm là giờ phút này, cuối cùng đã có mỹ nhân nhi có thể làm cho ta thành tâm đã yêu ta rồi”.
Bách Thuần nổi giận: “Ai yêu ngươi?”.
Ô Tử Hư nghiêm nghị: “Nàng không phải từng nói đã yêu Ngũ Độn Đạo sao? Nàng vừa nãy đã thừa nhận ta là Ngũ Độn Đạo. Người nàng yêu chính đang ngồi trước mắt nàng, nàng không đến đây sà vào lòng thì đi đâu để sà vào lòng đây?”.
Bách Thuần giận đến mức nói không nên lời, chỉ tức tối chằm chặp nhìn hắn.
Ô Tử Hư mặt mày say đắm: “Chỉ có lúc triền miên hơi nóng thân thể, ta mới có thể nhìn thấy mặt động hồn nhất của Bách Thuần, vung bút thành tranh, sau này truyền xuống thiên thu trăm đời”.
Bách Thuần nhẹ nhàng thốt: “Cầm ra cho ta xem xem”.
Ô Tử Hư nghi hoặc: “Cầm cái gì ra cho Bách Thuần xem?”.
Bách Thuần đáp: “Ngươi không phải đã nói còn có một bảo vật sao? Cầm ra để chứng minh ngươi không có nói láo đi”.
Ô Tử Hư ngồi thừ ra, nhớ tới mình nhất thời xung động quả đã nói câu đó, lập tức do dự, thầm nghĩ nếu để Bách Thuần nhìn thấy dạ minh châu, có trời mới biết sẽ có hậu quả gì.
Bách Thuần đắc ý: “Không cầm ra được, đúng khống? Bởi người chỉ ba hoa thôi”.
Ô Tử Hư quyết ý, thò tay vào lòng.
- o O o -