Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

Quyển 2 - Chương 21




“Thế nào? Thứ tốt đúng không?” Thước Thừa Dụ đóng nắp hộp lại, đem ánh mắt tham lam của những người kia ngăn cách bên ngoài.

“Thước đổng đúng là vừa có tài lực lại vừa may mắn, không phải ai cũng tìm mua được dạ minh châu trong truyền thuyết thế này đâu.” Một người đàn ông trung niên mập mạp tỏ vẻ sùng bái.

Người đàn ông cao gầy đứng cạnh kinh ngạc: “Trên đời này thật sự có dạ minh châu như trong lời đồn sao?”

Thước Thừa Dụ tùy ý phủi phủi ống tay áo, thản nhiên nói: “Không có lửa làm sao có khói. Phải có vật thật thì mới có truyền thuyết truyền đến tận hôm nay. Thứ này cũng không biết là khoáng sản tự nhiên, do cổ nhân sử dụng kỹ thuật gia công làm thành, hay thật sự là thứ không phải của người phàm trần chúng ta đây?”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

“Thứ tốt thế này, Thước đổng sao lại muốn đưa cho mọi người xem?” Có người vẫn cảm thấy không quá tin tưởng.

“Cũng chỉ là xem thôi mà, thứ quý hiếm phải cũng thưởng thức mới có giá trị, cứ giấu trong nhà tự xem một mình thì sớm muộn gì cũng sẽ mai một. Các vị cứ coi như là tôi đang khoe khoang một chút đi.”

Những người còn lại lập tức cười hùa theo, nói Thước đổng thật sự là nói đùa rồi, ngài đúng là có duyên kỳ ngộ vật trời.

Thước Thừa Dụ cúi đầu, trong lòng âm thầm vui vẻ. Chuyện Tây Như đã nhờ không thể chỉ hoàn thành, mà phải hoàn thành trên cả xuất sắc. Mấy người này đều là dân buôn đồ cổ, hơn nữa đều thích khoe khoang kinh nghiệm xem hàng của bản thân, bọn họ chắc chắn sẽ đem chuyện hôm nay đi rêu rao khắp nơi, tin tức về viên dạ minh châu này chẳng mấy chốc sẽ lan đi nhanh chóng.

Trên đời này, người ta có thể vì một thứ mơ hồ không có thật mà đánh đổi cả gia tài, huống hồ là một viên dạ minh châu hấp dẫn lòng người thế này.

***

“Đây là bản dự thảo giai đoạn thứ nhất của phương án khai thác mà tập đoàn Phượng Tê cung cấp, cậu phát cho những người trong nhóm phụ trách hạng mục này, tiến hành thảo luận sau cho lấy ý kiến tổng hợp cho tôi.”

Thước Cần cẩn thận ghi chép, do dự hỏi: “Boss, bên bộ phận marketing có người bảo tôi, trước khi khởi công nên tìm thầy phong thủy đến xem.”

“Thầy phong thuỷ?” Thiều Khuynh Tri nhướn mày, “Văn phòng chủ tịch ai cũng là thầy phong thủy, cậu cứ chọn đại một người là được.”

“…… Cũng đúng. Nhưng tôi nghe nói trước đây mỗi lần bắt đầu dự án đều làm thế mà?”

“Đấy chỉ là thói quen để an ủi tâm lý của con người thôi. Nhắc đến phong thủy cũng phải là thứ tà đạo vô căn cứ, thực chất nó xuất phát từ chính cuộc sống xung quanh ta. Ví dụ như về nơi ở nên chọn nơi dựa núi hướng nước, nghĩ xem, sau lưng là núi xanh có cảm giác rất chắc chắn, mở cửa ra thấy sông hồ, tầm nhìn quang đãi lại mát mẻ, nơi non xanh nước biếc không khí cũng rất trong lành, ở nơi như thế tâm trạng thoải mái, không dễ bệnh tật, khỏe mạnh trường thọ, cho nên mới gọi là nơi có phong thủy tốt. Lúc bắt đầu một dự án, chọn được không gian, chọn được nơi điều kiện giao thông và hoàn cảnh xung quanh thuận lợi cho công việc chính là phong thủy tốt, không cần làm việc dư thừa.”

“Ha ha, nhìn thấy một phòng đồng nghiệp toàn thứ trong truyền thuyết, bây giờ lại nghe anh loại trừ mê tín phong thủy đi theo con đường duy vật thế này, tôi thật sự không biết phải tin vào cái gì nữa…” Thước Cần nhỏ giọng thở dài.

“Đó là hai chuyện khác nhau.”



Thước Cần đem bản dự thảo đi sao ra vài bản đem phát cho thành viên nhóm dự án, không lâu sau đã triệu tập tiến hành mở cuộc họp thảo luận. Sau khi vào nhà vệ sinh hắn mới nhớ ra hình như mình cũng là thành viên nhóm dự án, lại vội vàng quay về. Ai, tan tầm phải đi đánh yêu quái, đi làm thì phải họp, rõ ràng chính là siêu nhân trái đất vô danh mà, khổ quá đi…

Trên đường từ toilet trở lại phòng họp, Thước Cần đột nhiên nghe thấy có tiếng động cổ quái phát ra từ một phòng nhỏ. Hắn lập tức cảnh giác lùi lại, giới tràn ngập thứ kỳ quái, khắp nơi đều là nguy hiểm rình rập, phải cảnh giác.

Thước Cần yên lặng đẩy cửa ra, nhòm qua khe cửa xem xét một vòng trong phòng.

Lạ thật… Không có ai. Hắn đứng thẳng lên, hùng dũng đẩy cửa đi vào.

“Ngao!” Đi chưa được vài bước, Thước Cần đột nhiên nhảy dựng lên. Có thứ gì đó túm vào cổ chân!

Hắn vội vàng lùi đến góc tường. Trên mặt đất có một sinh vật nửa người nửa cá đang nằm bẹp, trên lưng không biết từ đâu còn mọc ra một đôi cánh. “Nhân ngư” kia gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía Thước Cần: “Thước, Thước trợ lý……”

Được rồi, là người quen, không phải, là yêu quái quen. Đây là nhân viên bộ phận tạp vụ ở tầng hai, tên là Văn Phong, lúc ăn cơm thường hay nói đùa vài ba câu cực kỳ thiếu muối, khiến người khác nghẹn cơm.

Trải qua những ngày tháng đối mặt với vô vàn sinh vật kỳ lạ, hiện tại đối với việc công ty lẫn vào “dị vật”, Thước Cần đã hoàn toàn vô cảm, dù sao Thiều Khuynh Tri vẫn thường xuyên lừa gạt trái tim thuần khiết của hắn…

“Cậu có sao không?”

Văn Phong run rẩy vươn tay về phía Thước Cần: “Tôi đi, tôi đi…….”

Mặc dù cái đuôi kia nhìn thế nào cũng thấy không làm nổi động tác yêu cầu độ khó cao như đi lại, nhưng tinh thần chăm chỉ kiên cường quyết tâm tiến lên thật khiến người ta cảm động! Thước Cần vô cùng tri kỷ nhường đường: “Cậu cố lên!”

“Tôi đi không được!”

“……” Lúc mấu chốt phải biết chọn trọng điểm mà nói chứ!

Thấy “nhân ngư” trên mặt đất hai mắt sắp trợn trắng, Thước Cần cái khó ló cái khôn, nhanh chóng khiêng bình nước uống bên cạnh lên đổ ào ào xuống…

Mình quả nhiên là thông minh cơ trí! Hắn thở phì phò thả bình nước sang bên cạnh, cúi đầu nhìn sinh mệnh mình vừa cứu sống lại.

“Bọp —— ” Văn Phong phun ra một cái bong bóng, lật người úp mặt xuống đất bất động.

......

“Boss! Không xong rồi! Nhanh cứu cá!”

“Được rồi, cậu ta được đưa vào phòng cấp cứu rồi.” Thiều Khuynh Tri khoanh tay nhìn Thước Cần.

“Ai biết cậu ta lại yếu ớt như thế, tôi cứ tưởng cậu ta bị thiếu nước để thở……”

“Cơ thể cậu ta không khỏe, không thể duy trì hình người.” Thiều Khuynh Tri lấy áo khoác, “Đi thôi, đi xem cậu ta thế nào rồi.”

“Boss, chúng ta đến bệnh viện thú y sao…”

Thiều chủ tịch lập tức bắn sang ánh mắt sắc như dao.

Thước Cần cười ngu đổi chủ đề: “Văn Phong là thú gì thế?”

“Cậu ta là Văn diêu (1), cũng coi như một loài thú mang điềm lành. Nhưng loại cá này trí tuệ không cao lắm, rất ít con có thể tu thành hình người.”

……

“Tầng này là phòng khám đặc biệt, bác sĩ đều là người của chúng ta nên không sợ bị phát hiện.” Thiều Khuynh Tri đơn giản giới thiệu.

“Tôi đột nhiên nhớ đến một bộ phim truyền hình của Anh.” Thước Cần nói.

“Ừ?”

“Primeval.” (2)

“…… Chúng tôi giữ gìn trật tự nhân giới chứ không xâm chiếm thế giới.”

Thiều Khuynh Tri đẩy cửa một phòng bệnh, người bên trong vừa nhìn thấy bọn họ đã điên cuồng phất tay, mặt mũi hồng hào phát sáng.

“……” Thước Cần thấp thỏm nhìn y, “Hồi quang phản chiếu?”

Thiều Khuynh Tri bất đắc dĩ vỗ đầu hắn, trở tay đóng cửa lại.

“Boss! Thước trợ lý!” Văn Phong vô cùng kích động, “Có một con bướm, cánh bị đứt rồi, nhưng vẫn bay được, hai người đoán xem tại sao?”

Thiều Khuynh Tri và Thước Cần triệt để câm nín.

“Vì ý chí của nó rất kiên cường a ha ha ha!!!”

“…… Có một yêu quái đang kể chuyện cười, đột nhiên nó chết ngắc, cậu đoán xem tại sao?” Thước Cần mặt không đổi sắc hỏi ngược lại.

“A?”

“Vì người nghe cảm thấy chuyện cười này không buồn cười chút nào, tức giận đánh chết nó luôn.”

“……”

Thiều Khuynh Tri lập tức ngăn cản cuộc hội thoại nhảm nhí có xu hướng tiếp tục kéo dài của bọn họ, đi qua hỏi Văn Phong: “Sao đột nhiên lại thế này?”

Văn Phong lắc đầu: “Tối thứ sáu tuần trước tôi đang ngủ ngon thì đột nhiên cảm thấy bên tai có tiếng gì đó ầm ầm, nghe như tiếng sét đánh, thế là tỉnh dậy luôn. Từ sau hôm đó cả người đều mệt mỏi khó chịu, tôi đã xin nghỉ bệnh 2 ngày rồi. Hôm nay đi làm lại phát hiện rất khó duy trì được hình người, đang định đến nhờ ngài giúp thì lại gặp được Thước trợ lý.”

Thiều Khuynh Tri sửng sốt, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là Quỳ Ngưu trống trận……”

“Cái gì trống cơ? Nghe có vẻ nguy hiểm.” Thước Cần hai mắt sáng rực rướn cổ sang.

Thiều Khuynh Tri đẩy đầu hắn ra, đứng dậy: “Nghỉ ngơi đi, có tình huống gì bất thường phải lập tức liên lạc với tôi.”

Văn Phong gật gật đầu, đột nhiên lại hưng phấn như bị động kinh: “Nhắc đến ngưu, hai người đã nghe chuyện hai con bò Úc thảo luận về chứng bò điên chưa, để tôi kể cho, ha ha ha ha…… Khụ khụ khụ!”

Thước Cần không nói hai lời đóng sập cửa lại, cái tên ngớ ngẩn này cứ để cậu ta đắm chìm trong thế giới nhạt nhẽo của bản thân đi!

Thiều Khuynh Tri dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

“Xem ra việc ở chỗ Vương Thuật phải sớm giải quyết thôi. Chỉ sợ phía sau còn có hố sâu hơn đang chờ chúng ta.”

“Nghe qua đúng là không vui vẻ chút nào.” Thước Cần xoa xoa cái gáy lạnh toát.

***

“Có hiệu quả rồi.” Vẻ mặt Thước Thừa Dụ vô cùng đắc ý, “Hôm nay câu được một nhân vật lớn đến mua.”

Yến Tây Như bất đắc dĩ nhướn mày: “Vậy anh gọi tôi đến đây để làm gì?”

“Hửm? Không phải cậu muốn tìm người mua sao?”

“Sao anh không hỏi xem tôi nhờ anh tung tin có dạ minh châu hấp dẫn người mua mục đích là gì?”

Thước Thừa Dụ nhún vai: “Cậu không nói tôi đương nhiên không hỏi. Hơn nữa chỉ cần có tôi ở đây, cho dù mục đích của cậu là gì thì đều sẽ thành công, vậy nên càng không cần hỏi.”

Yến Tây Như vô lực lắc đầu, chỉ sợ đến lúc anh phát hiện ra chân tướng sẽ không tự tin như bây giờ được đâu.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, có một người bước vào.

“Thước đổng chọn chỗ đúng là đặc biệt, tôi loanh quanh nửa ngày mới tìm ra được đấy.”

“Những chỗ dễ tìm Trịnh đổng đều đã đi cả rồi, tôi đương nhiên phải chọn một chỗ khó tìm chứ.” Thước Thừa Dụ mỉm cười.

Trịnh Mân bắt chéo chân, ngả người tựa vào lưng ghế, “Thước đổng từ trước đến nay làm người sảng khoái, tôi cũng sẽ quanh co lòng vòng nhiều. Nghe nói trong tay anh có một món bảo vật, hôm nay tôi đến là muốn mua lại.”

Thước Thừa Dụ xoay xoay chén trà trong tay, chậm rãi nói: “Trịnh đổng, tôi không thiếu tiền.”

“Tôi đương nhiên biết anh không thiếu tiền. Tôi còn biết anh cũng không thiếu bảo vật, mấy thứ này chẳng qua cũng chỉ là thú vui nhất thời của Thước đổng thôi.” Trịnh Mân vừa nói vừa liếc mắt đánh giá người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng không lên tiếng bên cạnh Thước Thừa Dụ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái cả người đã cứng ngắc như trúng thuật định thân.

“Thật ra tôi….” Thước Thừa Dụ còn chưa nói xong đã phát hiện Trịnh Mân đang nhìn chằm chằm Yến Tây Như nhà mình, hai mắt phát ra ánh sáng lập lòe quỷ dị, “Này…”

“Yến giáo sư, không ngờ lại gặp anh ở đây, thật sự là vinh hạnh cho tôi.” Trịnh Mân đứng bật dậy, trịnh trọng đưa tay ra trước mặt Yến Tây Như.

“…… Không dám nhận, rất vui được gặp Trịnh đổng.” Yến Tây Như đưa tay ra muốn bắt lại.

“Nhắc đến mới nhớ, Trịnh đổng, hình như hai chúng ta còn chưa bắt tay thì phải, thất lễ quá.” Thước Thừa Dụ lập tức chen vào giữa túm chặt lấy tay Trịnh Mân.

Tay của Tây Như nhà tôi mà cũng dám đòi nắm! Biến!

Trịnh Mân căn bản không để ý hành vi phá rối của Thước Thừa Dụ, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Yến Tây Như, vẻ mặt sùng kính: “Cá nhân tôi vô cùng tôn sùng tài nghệ cao siêu và kiến thức uyên thâm của anh, tất cả các buổi diễn thuyết của anh tôi đều đi nghe rồi.”

Thước Thừa Dụ nghiến răng nghiến lợi, fan não tàn thì giỏi lắm à!

“Quá khen rồi, không ngờ Trịnh đổng cũng thích cổ cầm.” Yến Tây Như khách khí nói.

“Xin lỗi, tôi có thể gọi anh bằng tên không?”

“Chuyện này…….”

Thước nhị thiếu: “…” Tuyệt đối không thể!

“Trịnh đổng nếu đến để thảo luận về nghệ thuật thì người tầm thường như tôi xin phép đi trước. Xem ra Trịnh đổng cũng không quá hứng thú với dạ minh châu rồi.” Thước Thừa Dụ giả vờ đứng lên muốn đi.

Trịnh Mân thấy thế vội ngăn lại: “Không, viên dạ minh châu kia tôi nhất định phải có, Thước đổng cứ ra giá, tốn bao nhiêu tôi cũng chấp nhận.”

Thước Thừa Dụ nheo mắt: “Không ngờ Trịnh đổng cũng có lúc mê muội mất lý trí thế này.”

“Không phải tôi mua cho bản thân. Thứ bảo vật quý giá như thế không nên để trong tay một thương nhân tầm thường như tôi. Nó xứng đáng có được một chủ nhân cao quý.” Ánh mắt Trịnh Mân nóng rực.

Thước Thừa Dụ nhíu mày, trong lòng có dự cảm không ổn.

“Tôi muốn tặng viên dạ minh châu này cho Tây Như, chỉ có người cao quý như anh ấy mới xứng đáng sở hữu nó.”

Yến Tây Như: “……”

Thước Thừa Dụ: “……”

Dám dụ dỗ vợ tôi ngay trước mặt tôi, tên khốn kia cậu chán sống rồi đúng không! Lật bàn!!!

__________________

Chú thích:

(1) Văn diêu (文鳐): Một loại thú cổ trong truyền thuyết Trung Hoa, trông giống như cá chép, thân cá có cánh chim, vằn xanh, đầu trắng, mỏ đỏ, đi từ Tây Hải đến Đông Hải, hay bay vào ban đêm, tiếng kêu giống gà gáy, ăn vào chữa được bệnh điên, nhìn thấy nó thì thiên hạ được mùa.

(2) Primeval: Một series phim truyền hình khoa học viễn tưởng của Anh do ITV và hãng Impossible Pictures hợp tác sản xuất, kể về một nhóm người có sứ mệnh đối phó với các sinh vật cổ đại từ quá khứ đột nhiên xuất hiện ở nước Anh hiện đại và thế lực lợi dụng các sinh vật đó để xâm chiếm thế giới.