Văn Phòng Phấn Hồng

Chương 33: Đây là ý nghĩa sự tồn tại của tôi (2)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“À,“Hà Vũ Phi dường như có chút bối rối, một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Có người tặng nó cho tôi.” 

Cô ấy cũng không kể chuyện đó cặn kẽ, chuyện với Trương Diệp đã khiến cô ấy rút ra kinh nghiệm, sẽ không bao giờ đem chuyện của bản thân kể toàn bộ cho người khác mà không giữ lại một chút nào, cho dù người đó có là người đã giúp cô ấy đi chăng nữa thì cũng không nói chuyện cá nhân 

Mỗi một người đều có bí mật của riêng mình, đây là chuyện tốt, điều này chứng tỏ Hà Vũ Phi bắt đầu trở nên chín chắn hơn, mặc dù cô ấy đã hai mươi sáu tuổi nhưng trong tâm hồn cô ấy vẫn3giữ sự ngây thơ, đơn thuần của tuổi mười sáu, mười bảy, cho rằng đã tin tưởng một người thì phải tin tưởng mọi thứ của người đó. 

Có bí mật là dấu hiệu của người trưởng thành, ai cũng có bí mật, tôi cũng không ngoại lệ 

“Hoa hồng xanh thật đẹp.” Tôi xích lại gần ngửi một cái, mùi thơm từ đóa hoa tỏa ra rất dễ chịu. 

Lão Bạch kêu “meo meo” đi đến cọ vào chân tôi, tôi khom người bế nó lên, mỗi lần con mèo phiền phức này kêu như vậy thật khiến lòng người ta mềm nhũn cả ra. 

“Ừ.” Hà Vũ Phi rõ ràng là đang có tâm sự, xem ra chuyện Trinh Dật tặng hoa đã thực sự chạm đến trái tim đã nguội0lạnh của cô ấy. 

Tôi không thể không bội phục Trình Dật, lợi dụng thời cơ này tới tặng hoa mà lý do cũng hoàn toàn chính đáng: Ngày hôm qua gặp Hà Vũ Phi, cảm thấy rất thích cho nên tặng hoa cho cô ấy để bày tỏ hảo cảm 

Hành động này vô cùng tự nhiên, cũng đúng dịp là mấy ngày nay cô ấy ở nhà, nghe tôi khuyên can, lại bầu bạn cùng Lão Bạch, tâm tình của Hà Vũ Phi cũng có chút thay đổi 

Lúc này là dễ dàng nhất, tranh thủ tấn công khi vườn hồng vắng đang mở lối 

Tôi thay bộ đồ công sở quy củ kia ra, mặc vào bộ váy dài, trang điểm nhẹ nhàng một chút 

Nếu như chỉ có một mình5Hứa Mạch thì tôi cũng không cần chuẩn bị cầu kỳ như vậy, nhưng tối nay đi cùng còn có Trình Dật nữa 

Có thêm người thứ ba đến nên không thể ăn mặc tùy tiện được, cuối cùng, tôi thoa một lớp son môi màu đỏ nhung hoài cổ lần trước đã mua 

Tối hôm nay tôi mặc một bộ váy màu đen nên thoa màu son này cực kỳ thích hợp. 

“Cô phải ra ngoài sao?” Hà Vũ Phi thấy tôi đang trang điểm thì hỏi một tiếng 

“Đúng vậy, tôi đi gặp khách hàng.” Tôi không nói thật, bởi vì tôi không biết phải nói chuyện này thế nào với Hà Vũ Phi 

“Lại thêm một người phụ nữ bị tổn thương.” Thanh âm của Hà Vũ Phi có chút cô4đơn. 

“Đúng vậy, đây chính là ý nghĩa sự tồn tại của Văn phòng Phấn Hồng mà.” Tôi cười với cô ấy rồi nói, “Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn, hoặc nếu cô muốn đi ra ngoài ăn cũng được, có điều cô nhở cho Lão Bạch ăn giúp tôi nhé.” 

“Được, tôi nhớ rồi.” Nhắc tới Lão Bạch, biểu cảm của cô ấy liền nhu hòa một chút, xem ra mấy ngày nay, con mèo này đã an ủi cô ấy không ít 

Tính cách của mèo Ragdoll rất tốt, vô cùng quân người, nhất là người phụ nữ bị đang bị tổn thương về tình cảm như Hà Vũ Phi, nó giống như thiên sứ trị liệu nhỏ vậy 

Hứa Mạch đã chỉ điểm cho Trình Dật, tôi có chút9mong đợi không biết liệu Trình Dật có nắm bắt được ý của Hứa Mạch hay không 

Tôi biết phương thức chỉ điểm trước này của anh ấy có chút xảo quyệt, giống như bày mưu tính kế tìm đường tắt để ăn bớt vậy, nhưng chỉ cần đều đến được đích cuối cùng vậy thì tính kế một chút cũng có sao 

Nếu như một người đàn ông đến việc vì bạn mà phí hết tâm tư tìm hiểu cũng không làm được thì việc anh ta nói anh ta thích bạn cũng chỉ có thế mà thôi. 

Bản thân tôi cũng không quá tán thành chuyên phụ nữ tỏ tình trước, bất kể bạn có thích đối phương bao nhiêu đi chăng nữa, bất kể thái độ của đối phương đối với bạn có bao nhiêu mập mờ bạn cũng không nên chủ động xé rách tấm giấy mỏng ngăn cách giữa hai bạn 

Tại sao lại nói vậy? Bởi sau khi bạn làm thế, bạn không những không có được anh ta, ngược lại sẽ khiến anh ta càng ngày càng né tránh bạn 

Dùng câu nói thịnh hành nhất hiện nay để giải thích chính là: không có ý định kết hôn, hà cớ sao lại muốn chàng ghẹo? 

Nếu như một người đàn ông thật sự yêu bạn, cho dù hai bạn có cách xa muôn trùng, anh ta cũng sẽ vượt qua tất cả để đến gặp bạn, người ta chỉ có câu: “Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua” đó thôi 

Còn nếu người đó vẫn do dự không biết làm sao rồi luôn tìm mọi lý do biện hộ thì thật ra cũng chỉ vì ba chữ “không đủ yêu”. 

Anh ta không yêu bạn đến mức đó, hay nói cách khác, bạn đối với anh ta cũng không quan trọng đến mức anh ta phải buông bỏ những lý do buồn cười kia, buông tha cho cái gọi là “tôn nghiêm”. 

Cho nên, con gái dù thế nào cũng nên dè dặt một chút, còn con trai nếu thật lòng yêu một cô gái thì cũng đừng rụt rè sợ hãi, nghĩ ngợi cái gì mà không được làm người yêu thì làm bạn cô ấy cũng được, bạn của cô ấy nhiều như vậy, thiếu một cũng chẳng sao. 

Không làm người yêu được thì làm bạn bè làm gì, đừng nói nhảm nữa mà hãy đứng lên hành động đi: theo đuổi cô ấy, bày tỏ với cô ấy! Thanh niên ấy mà, tinh lực tràn trề, cần gì phải rụt rè e sợ? Tình yêu chưa bao giờ có chỗ cho rụt rè 

Nếu ngay cả dũng khí tiến tới bày tỏ cũng không có thì tình yêu của bạn rốt cuộc cũng chỉ có thể, tốt nhất nhân lúc còn sớm thì buông tay đi, tránh sau này khi nhớ lại lại hối tiếc. 

Nếu như một người đàn ông thật sự yêu bạn, anh ta sẽ không chờ đến lúc mọi chuyện đều không kịp nữa rồi mới đến tìm bạn, sẽ không bao giờ làm khó bạn, sẽ không để bạn rơi vào hoàn cảnh cưới rồi ngoại tình, khiến bạn trở thành người thứ ba hay anh ta trở thành người thứ ba 

Nếu như người đó thực sự yêu bạn, anh ta sẽ không bao giờ làm như vậy. 

Khi tôi đến nhà hàng đã hẹn thì Hứa Mạch và Trình Dật đều đã đến, tôi nhìn qua đồng hồ một chút, tôi đến trước thời hạn năm phút. 

Khi đàn ông và phụ nữ hẹn hò, nếu đàn ông đến sớm hơn phụ nữ được coi là thái độ tốt, đến đúng giờ thì được coi là tư chất tốt, còn đến trễ thì người đàn ông đó coi như rác rưởi. 

Còn phụ nữ, nếu đến đúng giờ thì được coi là có giáo dục, tới trễ năm phút thì coi như là đến đúng giờ, còn đến muộn quá năm phút thì xem như ngạo mạn vô lễ 

Có nhiều người cảm thấy thật không công bằng, tại sao giữa phụ nữ và đàn ông lại có sự cách biệt năm phút đó chứ. 

Vì đã là đàn ông thì phải có khí chất và lễ độ. 

Nhân viên phục vụ dẫn tôi đến vị trí hai người họ ngồi 

Đây là một nhà hàng khá cao cấp, còn chỗ chúng tôi ngồi là một phòng riêng 

Có rất nhiều cô gái, nhất là những cô gái trẻ vừa mới bước ra xã hội, khi tới đây sẽ mặc đồ như quần jeans hay giày thể thao, nhưng thực tế như vậy không được hay cho lắm 

Đi đến đầu nên phối hợp quần áo trang phục giày dép cho tương xứng, mỗi cô gái nên có cho mình trong tủ quần áo một vài bộ quần áo xin một chút, những bộ quần áo đó không nhất thiết phải theo đúng xu hướng đúng mốt nhưng nhất định nó phải tôn lên khí chất và giáo dục của bạn. 

Đến những nơi như vậy nhưng lại ăn mặc tùy ý không làm bạn trẻ trung hơn hay phóng khoáng hơn, mà là không tôn trọng người đã mời bạn đến. 

“Em xem thực đơn đi xem muốn ăn gì” Hứa Mạch đưa thực đơn cho tôi, tôi nhận lấy, nghiêm túc chọn hai món ăn sau đó đưa lại cho Hứa Mạch 

Sau khi dùng cơm tối xong, Trình Dật đưa chúng tôi đến một quán trà đạo rất riêng tư, nơi thích hợp để bàn chuyện 

Một ấm trà được mang lên, hương thơm của trà tỏa ra khắp phòng, Trình Dật chậm rãi mở miệng: “Bà chủ Phương, kế hoạch của cô thế nào?” “Tôi nhớ hôn lễ của Tô Tổng và Trương Diệp còn có mười mấy ngày nữa là đến nhỉ.” Tôi cười uống một hộp trà. 

Người thông minh nói chuyện với nhau thật đơn giản, không cần tôi giải thích nhiều, Trình Dật và Hứa Mạch cũng đã hiểu ý của tôi. 

“Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ cùng Tô Tổng duy trì tình cảm thật tốt.” Trinh Dật lộ ra một nụ cười xán lạn, chẳng qua là nụ cười đó nhìn thể nào cũng khiến cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy 

Nhìn dáng vẻ của anh ta thật sự rất căm ghét Tô Thường Thụy, cũng đúng thôi, ngay cả làm khó Hà Vũ Phi một chút xíu Trình Dật cũng không nỡ, vậy mà Tô Thường Thụy lại dám chà đạp lên tình cảm của cô ấy, Trình Dật có thể cho anh ta sắc mặt tốt mới là lạ đây. 

Chúng tôi trao đổi lại các chi tiết cụ thể một chút, chẳng mấy mà đã chín rưỡi tối 

Lúc ra về, Trình Dật hỏi tôi: “Bà chủ Phương, cô có thể giúp tôi một việc được không?”