Vãn Thiên Hà

Chương 11




Thái tử Phó Sùng Nguyên nay đã hai mươi chín, vì Phó Đông Bình mang bệnh trong người, cho nên chỉ mời vài huynh đệ cùng cận thần trong phủ Thái tử mở yến tiệc nhỏ mừng sinh nhật.

Đêm đó, trong điện bày tám chiếc bàn trà, phía sau bố trí ghế dành cho khách quý, ngoài hoàng tử Phó gia, còn có Tả Hữu thừa tướng, Tĩnh quốc công Tạ Khê huynh đệ cùng Đông Liêu hầu Giang Mục Thu.

Ngoại trừ Phó Hoài Xuyên cùng Lý Nhược Phi ngồi cùng nhau, Tạ thị huynh đệ ngồi cùng nhau, những người còn lại đều đến một mình.

Đương thời những yến tiệc quy mô nhỏ thế này trong quý tộc Trữ Quốc, các loại tiêu khiển đều do chủ nhân bố trí, vì vậy không cần mang theo thiếp thân thị tỳ sủng cơ.

Sau khi khai yến mọi người dâng lên hạ lễ. Phó Hoài Xuyên lại mỉm cười nói: “Đại ca thứ ta chậm trễ, hạ lễ của ta hãy còn đang chuẩn bị, một lát sẽ dâng lên.”

Thái tử cũng cười: “Hiếm thấy Tứ đệ đại giá quang lâm, nói chi đến hạ lễ khách sáo như vậy!”

Huynh hữu đệ cung, cát tường như ý.

Phó Hoài Xuyên cười đến thú vị vô cùng.

Thái tử cười đến hết sức vô vị.

Phó Tinh Hạc cười đến nhạt nhẽo.

Phó Hình Giản đáy mắt không cười, đôi môi mỏng lại bày ra dáng cười hoàn mỹ.

Những người có mặt đều cười bồi theo.

Lý Nhược Phi vừa cười lạnh vừa ăn.

Thái tử nhiệt tình tiếp đón mọi ngưởi thưởng thức món ăn.

Rượu qua ba tuần.

Nhân ảnh bạch y tha thướt tiến vào trong điện. Chính là Kim Chi phu nhân.

Kim Chi phu nhân uyển chuyển quỳ xuống: “Tiện thiếp xin dâng lên Thái tử một điệu, chúc Thái tử phúc thọ khang trường.”

Chỉ thấy nàng một thân vũ y tuyết trắng, hai chân để trần, tơ lụa mỏng manh thuận theo bờ ngực cao cao vẽ một đường cong nhu mỹ, mảnh lụa trắng bó buộc bên hông mềm mại uyển chuyển. Sau đó từ bên hông tách ra, tà tà rũ xuống mặt đất. Chân ngọc thon dài thoáng ẩn thoáng hiện giữa khẽ hở của vũ y, mắt cá chân sáng bóng, đeo một chuỗi kim linh (chuông vàng), leng keng rung động, dưới ánh nến, da thịt như tuyết ngọc hiện ánh ngọc nhàn nhạt, so với kim linh càng rạng ngời chói mắt.

Một khúc Huyến Ba trong cung Nam Cương, vòng eo mềm mại tinh tế, cần cổ thon dài, múa hết phong lưu tình thú, Tạ Lưu càng như mê như say.

Tiếng nhạc càng lúc càng gấp, trong điện bóng trắng xoay chuyển càng lúc càng nhanh. Tiếng nhạc thình lình dừng lại, Kim chi phu nhân đôi chân ngọc thon dài vẽ thành một chữ “nhất”, vòng eo mềm mại không xương cúi xuống, hai tay giang ra, giống như cánh bướm sắp chết, dán chặt trên nền đất hoa lệ.

Cả điện không ngừng hô vang.

Kim Chi phu nhân dừng vũ khúc, lặng im quỳ ngồi sau lưng Phó Hoài Xuyên.

Thái tử cười nói: “Kim Chi phu nhân không hổ là đương kim thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, quả khiến người hồn vía phiêu đãng. Bổn vương nói sao cũng phải mời mỹ nhân ra chiêu đãi chư vị.” Quay đầu thấp giọng phân phó tả hữu.

Không lâu sau, hơn mười diễm cơ nam sủng bước vào, dung sắc đều mỹ lệ, thân hình thướt tha, người đi đầu một thân thanh sa y tựa như khói mỏng, da thịt trong mông lung đều bị nhìn thấu, bên trong cọng lông tơ cũng không thấy, không rõ dung mạo, nhưng hết sức quyến rũ.

Kim Chi phu nhân đột nhiên cả người run rẩy.

Người dẫn đầu kia lập tức đến bên Thái tử, được Thái tử ôm bên người. Những người còn lại tản ra phân biệt đến trước bàn trà hầu hạ, nhất thời tiếng đùa cợt phóng đãng nổi lên bốn phía.

Lý Nhược Phi lại nghe thấy tiếng khóc khẽ rõ rệt của Kim Chi phu nhân, hỏi: “Chính là hắn?” Trong lời nói ẩn chứa kinh nghi.

Kim Chi phu nhân không đáp, chỉ hướng phía trước ngồi xuống. Phó Hoài Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy, vị kia chính là Triệu Mạnh Húc.”

Chỉ thấy Triệu Mạnh Húc đang được Thái tử dùng miệng đút rượu, trên mặt nổi một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, thanh sa tuột phân nửa, da thịt màu mật ong nhợt nhạt, mịn màng hồng hào chẳng hề thua kém Kim Chi phu nhân, Thái tử dùng ngón tay trêu đùa điểm hồng trước ngực hắn, hắn thấp giọng thở dốc, mị nhãn như tơ, nói không hết dâm mỹ động nhân.

Rượu vẫn chưa thỏa mãn, Tả thừa tướng đã lột sạch một tên luyến đồng mà đùa giỡn, Phó Tinh Hạc cũng đang vuốt ve một gã diễm cơ, cả điện tràn ngập xuân sắc.

Thái tử càng thêm hưng phấn, đem Triệu Mạnh Húc bày ra tư thế quỳ úp sấp, sốc lên vạt thanh y, ngón tay nhúng rượu trừu sáp hậu đình của hắn. Triệu Mạnh Húc ngẩng cao chiếc cằm tinh xảo, ánh mắt mê ly, tiếng rên càng lúc càng gia tăng.

Lý Nhược Phi chưa từng thấy qua cảnh tượng phóng đãng không chịu nổi như vậy, mặt đỏ tai hồng tức giận nói: “Đại ca ngươi thật không biết xấu hổ!”

Kim Chi phu nhân sắc mặt trắng bệch, đứng dậy chạy thẳng đến giữa điện. Lý Nhược Phi vươn tay giữ nàng lại, chỉ kéo xuống một mảnh váy, lại lộ ra bàn chân nhỏ nõn nà.

Kim Chi phu nhân khàn giọng gọi: “Triệu lang!” Thanh âm thảm thiết như đỗ quyên khóc ra máu (*), nhất thời trong điện yên lặng, đều ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Triệu Mạnh Húc chấn động, tựa như vừa nghe thấy nàng, rồi lại lập tức trầm mê trong khoái cảm nơi hậu đình, trong miệng ngân nga thúc giục: “Thái tử điện hạ, nhanh… nhanh một chút.”

Kim Chi phu nhân lệ rơi đầy mặt, nói: “Triệu lang, Sơ Nhụy sớm biết chàng bị Thái tử thu làm nội sủng, nhưng vẫn không biết chàng ở trước mặt mọi người phải chịu loại sỉ nhục bậc này!”

Triệu Mạnh Húc tựa như không nghe thấy, chỉ rên rỉ càng thêm kịch liệt.

Phó Hình Giản lạnh lùng nhìn hắn, dường như có phần đăm chiêu.

Lại nghe Kim Chi phu nhân nói: “Triệu lang, chàng dù không phải minh quân, ngày đó Trinh Tuyền bị diệt thành, cũng mang cốt khí hạ lệnh Nam Cương cử binh kháng bạo, cho dù bây giờ thành vong quốc phiêu linh, nhưng cũng không thể mặc cho bọn họ sỉ nhục như vậy!”

Triệu Mạnh Húc vặn vẹo vòng eo, ngón tay trong hậu đình đã đạt đến ba ngón, đôi mắt sáng kích động đến bị bức phải rơi lệ.

Kim Chi phu nhân quỳ xuống hờ hững nói: “Sơ Nhụy thất trinh, tham sống sợ chết đến bây giờ, chỉ vì gặp quốc chủ một lần, hôm nay tâm nguyện đã thành, lòng như tro tàn, Sơ Nhụy đi trước.”

Vươn tay tháo xuống trâm phượng bằng vàng trên tóc, không chút do dự đâm vào cổ họng.

Chợt thấy nhân ảnh chớp động, kim thoa đâm vào da thịt, chiếc đũa ngà rơi xuống đất gãy làm hai đoạn.

Chính là chiếc đũa Lý Nhược Phi bắn ra đánh lệch kim thoa, mũi nhọn chỉ thoáng lướt qua vùng cổ mềm mại của Kim Chi phu nhân, cắt một đường vết thương nhợt nhạt. Tạ Lưu lại vừa vặn nhảy tới, nắm chặt mũi nhọn.

Triệu Mạnh Húc hét lên một tiếng, khóc mà phóng thích. Phó Hình Giản vốn luôn quan sát hắn, nhìn đến vạt thanh y nhanh chóng dần nhuốm chất lỏng màu trắng ngà, không khỏi nhíu mày xoay đầu, không nhìn hắn thêm.

Kim Chi phu nhân trên cổ máu tươi chậm rãi thấm ướt, nhìn bàn tay thấm đẫm máu của Tạ Lưu, bi thương cười, buông kim thoa, không nói lời nào, trở về phía sau Phó Hoài Xuyên. Lúc này nàng dù cho quần áo không chỉnh tề, nhưng lại thánh khiết, Tạ Lưu trong lòng trống rỗng, càng quên đi vết thương ở lòng bàn tay.

Thái tử thở dài nói: “Nữ tử cương cường như vậy, đúng là hiếm có, ta cũng không nhẫn tâm trách mắng, Tứ đệ, ngươi xem nên xử trí thế nào?”

Phó Hoài Xuyên cười bảo: “Làm mất nhã hứng của đại ca, là lỗi của thần đệ.” Lại nói: “Về phần xử trí thế nào, Kim Chi hiện đang ở trong quý phủ ta, đợi ta hồi phủ sẽ đánh mắng nàng sau.”

Thần sắc Thái tử ngưng đọng, lập tức cười nói: “Mọi người tiếp tục, ngàn vạn lần đừng nên câu nệ.” Nâng Triệu Mạnh Húc dậy, phân phó nói: “Ngươi đi xuống rót rượu cho mọi người, nếu ai không uống, ngươi cũng không cần trở về chỗ này của ta nữa.”

Bèn chỉnh lại chén rượu, khắp điện hoan hô.

Triệu Mạnh Húc tay cầm một bình vàng khảm ngọc, chân thành đi xuống rót rượu, đầu tiên là bên trái Tả, Hữu thừa tướng cùng Tạ, Giang quần thần. Chỉ thấy đuôi mày khóe mắt mang theo xuân ý, tóc nâu mềm mại cũng không buộc lên, tùy ý thả rơi trước ngực, tay phải cầm bình, tay trái nâng đế bình, có một loại dáng vẻ xuất trần yếu nhược.

Tả thừa tướng phong lưu nhất, vừa rót đầy một chén, liền một hơi uống cạn, lại bảo Triệu Mạnh Húc rót đầy chén nữa, cách tầng lụa mỏng ngắt một phát lên cái mông trơn nhẵn như mật của hắn. Thái tử cười lớn, Triệu Mạnh Húc tà tà liếc mắt nhìn hắn.

Đến nơi Tạ Khê, Tạ Khê thản nhiên nói một câu “Đa tạ”, cũng không nhìn hắn, một hơi uống cạn.

Lúc rót rượu cho Tạ Lưu, Tạ Lưu lại nghiến răng không chịu cầm chén. Tạ Khê thở dài, hướng Thái tử thỉnh tội, nói: “Điện hạ, Tạ Lưu từ nhỏ ngang bướng, thần cũng vô pháp quản giáo.”

Thái tử phất tay cười nói: “Vô phương, bổn vương chỉ biết trách phạt Mạnh Húc. Tạ tướng quân là thần tử đắc lực của ta, tiểu vương sao có thể trách tội các ngươi.”

Tạ Lưu sâu hận Triệu Mạnh Húc cam tâm thấp hèn, khiến Kim Chi phu nhân mang ý đồ tự sát, hạ quyết tâm không chịu uống rượu.

Triệu Mạnh Húc quỳ xuống, đôi mắt xinh đẹp đỏ ửng: “Tạ nhị tướng quân, Mạnh Húc mệnh như cỏ rác, khẩn cầu tướng quân rủ lòng thương xót.”

Tạ Lưu chỉ phớt lờ. Triệu Mạnh Húc đầu gối lê một bước, cầu nói: “Ta biết tướng quân ái mộ Sơ Nhụy, mong tướng quân ở trước mặt Sơ Nhụy, đừng để ta bị trách phạt.”

Tạ Lưu không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, nâng tay liền tát hắn một cái, phẫn nộ cơ hồ muốn xé nát nam nhân dâm đãng yếu nhược trước mắt, lại nghĩ đến Sơ Nhụy vì hắn chịu nhục trước mặt mọi người mà muốn tự sát, bản thân nếu làm khó hắn, chỉ sợ Tần Sợ Nhụy sẽ thương tâm muốn chết. Bất đắc dĩ nâng chén uống cạn rượu.

Triệu Mạnh Húc cười, kể cũng kỳ quái, hắn trời sinh có gương mặt thanh thủy thoát tục, cười lên lại mị hoặc tự nhiên.

Rót xong bên trái, Triệu Mạnh Húc đến bên Phó Hình Giản, hắn vẫn luôn kinh sợ Phó Hình Giản, rõ ràng thoáng chút do dự, liền quỳ xuống rót đầy một chén rượu cho hắn.

Hai tay nâng chén, run giọng nói: “Thỉnh Nhị vương gia uống cạn chén rượu này.”

Phó Hình Giản thản nhiên nói: “Xoay ngươi, tự mình kéo y phục lên.”

Triệu Mạnh Húc ngoan ngoãn làm theo, thậm chí còn chủ động nâng mông.

Phó Hình Giản nhấc đôi đũa ngà, thuận tay cắm vào, cười lạnh nói: “Kẹp chặt, đi đi.”

Triệu Mạnh Húc xoay người, lại nhìn chén rượu kia, mắt lộ vẻ khẩn cầu.

Phó Hình Giản cầm chén ngọc, uống cạn cười nói: “Đây là nể mặt của đại ca.”

Đang nói Triệu Mạnh Húc đã quỳ xuống trước bàn Phó Hoài Xuyên, gương mặt tinh xảo tuyệt trần hiện rõ năm dấu lằn đỏ ửng, vẫn như cũ mỉm cười mị thái tràn đầy, cũng không nhìn Kim Chi phu nhân.

Chỉ thấy hắn cầm bình vàng khảm ngọc, ngón tay thon dài như nhuyễn ngọc, dưới ánh nến lung linh càng trong suốt, miệng bình vàng hơi nghiêng xuống, rượu sắp rót ra, đột nhiên một tay nâng miệng bình —— khớp xương rõ ràng, thon dài thanh tú, hổ khẩu (kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ) lòng bàn tay lại có vết chai mỏng.

Triệu Mạnh Húc ngẩng đầu, ý cười bên môi cứng ngắc, lại chân thành nói: “Lý công tử có gì chỉ bảo?”

Lý công tử, không phải Bình Nam vương, cũng không phải Lý tướng quân, ba chữ thốt ra, Triệu Mạnh Húc không hổ là tâm can thủy tinh người như pha lê.

Lý Nhược Phi mắt như đao phong nhịn không được dịu đi vài phần, nói: “Ta rót rượu.”

________

(*) Đỗ quyên khóc ra máu: Truyền thuyết đỗ quyên ngày đêm than khóc, khóc đến đổ máu mới ngừng, dùng để hình dung bi thương cực độ.