Vãn Thiên Hà

Chương 29




“Kỳ thật lừa ngươi dần chiếm lòng tin của ngươi, cơ hội giết ngươi rất nhiều, nhưng ta đều nhẫn nhịn, bởi vì ta muốn không chỉ cái mạng của ngươi… Ta đang đợi thời cơ, ta muốn chính là, Trữ quốc sụp đổ, toàn bộ người Phó gia phải trả cái giá đắt nhất!”

____

Khóe miệng dưới cằm Triệu Mạnh Húc đều là máu tươi, khí chất tao nhã tôn quý cũng vô pháp bức bách.

Vật nơi khố hạ Thái tử đã bị cắn đứt phân nửa, máu tuôn như suối chảy.

Triệu Mạnh Húc khoan thai đứng dậy, vuốt phẳng hoa phục trên người. Tháo kim quan trên đầu Thái tử, buộc gọn mái tóc, ung dung tĩnh tại, dung sắc khuynh thành.

Sau lấy một bình trị thương, rắc lên miệng vết thương của Thái tử, lại dùng vải băng lại, Thái tử đau đến toàn thân run rẩy, lại ngay cả kêu cũng không kêu được thành tiếng.

Chợt nghe Triệu Mạnh Húc khẽ cười nói: “Hôm nay là ngày vui nhất của Thái tử? Phó Hoài Xuyên binh biến không thành, thân bại danh liệt, ngày kế vị đã ngay trước mắt, tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành, thật sự là trời cũng giúp ngươi.”

“Mắt thấy cửu ngũ tôn vinh dễ như trở bàn tay, lại bị cắn đứt vật này…” Dùng mũi chân chạm vào giữa khố Thái tử, cười nói: “Cảm giác thế này, phải chăng rất thú vị?”

“Hơn ba năm qua, ta nhẫn nhục tạm bợ, chính là đợi ngày này.”

“Kỳ thật lừa ngươi dần chiếm lòng tin của ngươi, cơ hội giết ngươi rất nhiều, nhưng ta đều nhẫn nhịn, bởi vì ta muốn không chỉ cái mạng của ngươi… Ta đang đợi thời cơ, ta muốn chính là, Trữ quốc sụp đổ, toàn bộ người Phó gia phải trả cái giá đắt nhất!”

Ánh chớp lóe sáng, trong mắt Triệu Mạnh Húc tràn ngập điên cuồng đủ để hủy thiên diệt địa.

“Không ngại cho ngươi biết, sau khi Sơ Nhụy chết, Lý Nhược Phi trở về, chúng ta liền liên lạc với nhau. Ta rốt cuộc đợi được cơ hội, Khổng Nhân Băng là người của Lý Nhược Phi, tội chứng của Phó Hoài Xuyên sớm đã bịa đặt xong, ngay cả Tạ Khê lâm trận phản chiến, cũng do Lý Nhược Phi một tay sắp đặt, nếu không ngươi cho rằng có thể dễ dàng như vậy đánh bại Phó Hoài Xuyên?”

“Ngươi cho rằng ta thật tâm giúp ngươi? Ta hận Phó Hình Giản, Phó Hoài Xuyên, nhưng cũng hận ngươi chẳng kém gì, các ngươi ban cho ta đủ loại thống khổ khuất nhục, lẽ nào thật sự cho rằng ta hoàn toàn quên lãng? Chúng ta lợi dụng ngươi đối phó Phó Hoài Xuyên trước, khiến hắn không còn năng lực tranh giành thiên hạ, chịu vạn dân thóa mạ. Sau cùng, ta muốn để ngươi chết ngay đúng thời điểm thống khoái nhất đắc ý nhất.”

“Các ngươi huynh đệ tương tàn, ta vô cùng cao hứng, Trữ quốc đã đến lúc đảo điên, ta còn cầu gì hơn.”

Dứt lời một cước giẫm lên yết hầu Thái tử, ngửa đầu cười lớn, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra dáng vẻ hung ác.

Hàm răng trong miệng Thái tử lách cách va chạm, sợ hãi đau đớn, mặt cắt không còn giọt máu, đã gần như sụp đổ.

Triệu Mạnh Húc cúi người chăm chú nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi bây giờ có phải chỉ cầu được chết nhanh chóng? Ta lại muốn đợi một lát nữa mới đến giết ngươi.”

Lý Nhược Phi nhịn không được thở dài: “Ngươi cần gì nói với hắn những lời này?”

Triệu Mạnh Húc quay đầu nhìn Lý Nhược Phi, đôi mắt màu nâu quay về vẻ ôn nhu, vội bước qua tháo xích sắt ra.

Lại lấy một thanh đao mỏng từ trong tay áo, trong suốt sáng bóng như một lưỡi băng tuyết, đúng là bảo đao chém sắt như chém bùn, giúp hắn cởi bỏ y phục, cắt đứt xích sắt khóa xương tỳ bà sau lưng, cầm đầu kia của khóa sắt, vết thương nơi vai bị xích sắt đâm xuyên vẫn chưa khép miệng, ôn nhu nói: “Ngươi ráng nhịn một chút!”

Cắn răng dùng hết khí lực nhổ ra, xích sắt theo tay rút ra, máu tươi lập tức từ vết thương phun trào, dọc theo đường cong tinh tế nơi lưng chảy xuống, Triệu Mạnh Húc vội xé tay áo sạch trên người Thái tử, cẩn thận băng bó xong, thủ pháp rất ôn nhu, miệng luôn nói: “Sẽ nhanh lành thôi! Không đau chứ?”

Lý Nhược Phi trong lòng cảm động, quay đầu cười nói: “Một chút cũng không đau, ngươi rất giống Sơ Nhụy tỷ, trước kia ở trong Tứ vương phủ tỷ ấy lúc băng bó cho ta đều dông dài như vậy…”

Triệu Mạnh Húc đôi tay khẽ run, thấp giọng nói: “Đáng tiếc nàng đã chết rồi, ta nhưng chưa từng nói một lời thật lòng với nàng, tổn thương lòng nàng.”

Lý Nhược Phi thấy hắn thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, không khỏi có chút lo lắng, an ủi: “Kỳ thật tỷ ấy đều hiểu.”

Xích sắt một khi rút ra, vết thương dù đau, nhưng lại giống như con thú xuất chuồng, khôi phục động tác, Lý Nhược Phi đứng dậy thư giãn gân cốt, cười nói: “Việc không thể chậm trễ, ta nói, ngươi viết.”

Mấy ngày này ở tẩm cung sau điện Cần Đức, Triệu Mạnh Húc sớm đã đem toàn bộ quyển tông quân chính Thái tử lưu lại lúc trước cho Lý Nhược Phi xem qua bảy tám phần, các nơi quân phòng chính vụ của Trữ quốc gần như đều đã tường tận.

Triệu Mạnh Húc về mặt thi họa vốn sẵn thiên phú, thời gian này tận lực nghiền ngẫm bút tích ngữ khí của Thái tử, lập tức cười nhẹ, ngồi trước thư án, nhấc bút lắng nghe.

Lý Nhược Phi đứng thẳng, trong từng đợt sấm rền, thần sắc bất biến: “Bản thứ nhất khoái báo cho các phủ Tây Châu, khiển trách thứ sử, thái thú, tổng binh quản lý vô năng, để dân chúng lưu vong, lập tức bãi chức, lệnh dẫn theo gia quyến về Tĩnh Phong nhận tội, các phủ tạm thời không cần thiết lập quan viên, do làng xã trong phủ các nơi tiếp quản quân chính sự vụ.”

Triệu Mạnh Húc rồng bay phượng múa, viết xong cầm giám quốc tỷ trên bàn, cẩn thận đóng xuống, đưa đến trước mặt Thái tử, mỉm cười đến quyến rũ lại vui sướng: “Thái tử điện hạ nhìn đi, phần văn thư này có giống không? Đưa đến Tây Châu, chỉ sợ không phải binh biến thì là nổi loạn, Thái tử thích không?”

Lý Nhược Phi cắt ngang, nói tiếp: “Bản thứ hai, đưa đến bắc tuyến ngoại trừ các châu phủ của Hạ Châu, còn lại Sầm Châu, Lăng Châu, Cán Châu, Thuận Châu, Trác Châu đều sao một bản, nêu rõ Tứ Dã vương binh biến Tĩnh Phong, tập kích hoàng cung, thí phụ đoạt vị, Thái tử may mắn được Tĩnh quốc công nắm binh bảo vệ, lập tức lệnh biên quan các châu phủ phái binh, đêm tối vào kinh Cần vương, không được sai sót.”

Dứt lời thẳng người bất động, lẳng lặng đợi Triệu Mạnh Húc sao chép xong.

Ngoài điện đại thụ cành khô gãy rụng, phát ra tiếng răng rắc, toàn bộ Tĩnh Phong đều ngấm dần trong phong vũ vô biên vô hạn, rung chuyển phiêu diêu như con thuyền trên sông.

Triệu Mạnh Húc sau khi đóng ấn tỷ, Lý Nhược Phi lại nói: “Bản thứ ba, đưa đến các châu phía nam Kim Giang, Tứ Dã vương Phó Hoài Xuyên phạm thượng làm loạn thí quân tự lập, bị Thái tử dẫn binh chấn áp dẹp tan, binh biến đã bình. Hiện do Ngũ vương Phó Tinh Hạc dẫn quân kiểm soát Kế Châu, bảo vệ bốn bề Tĩnh Phong. Lệnh các nơi giữ vững, không được tin vào lời đồn, khinh cử vọng động.”

Kim Giang cùng Toa Hà cũng được xưng là Trường Giang và Hoàng Hà, là hai thủy mạch lớn nhất của Trữ quốc. Giữa Kim Giang và Toa Hà, chính là Trung Nguyên màu mỡ, mà từ phía nam Kim Giang chính là vùng đất tục xưng Giang Nam, từ trước đến nay phồn vinh tú lệ, Lý Nhược Phi giờ đây rõ ràng để vùng Giang Nam này tạm hưởng thái bình, miễn gặp chiến loạn, Triệu Mạnh Húc không khỏi mi tú chau lại, giương mắt nhìn hắn.

Lý Nhược Phi cười đến vài phần giả dối: “Một con sói đói trong ngày cũng ăn không hết toàn bộ một con lạc đà, chỉ có thể nay ăn một chân, mai ăn miếng thịt, nhất thời nóng lòng, chỉ sợ bị no đến chết. Vùng đất Giang Nam, đã có an bài, ngươi không cần hỏi nhiều.”

Một đạo thiểm điện chiếu rọi trên gương mặt hắn, da thịt trong suốt như bạch ngọc, đôi ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, giống như nhân vật bước ra từ trong tranh, xinh đẹp đến dọa người, lại có loại chiến ý cùng binh khí tà ác, Triệu Mạnh Húc không khỏi nghĩ đến Atula trong kinh Phật, trong lòng rét lạnh một trận.

Đặt bút xuống, sắp xếp ổn thỏa công văn, hỏi: “Còn gì nữa không?”

Lý Nhược Phi nói: “Chỉ như vậy. Ngươi ra ngoài gọi Chương Bách vào đây.”

Chương Bách là trường tùy thân binh bên cạnh Thái tử, làm người ổn trọng đáng tin, càng là một trong những Ám Lưu giấu bên cạnh Thái tử, Lý Nhược Phi cùng Triệu Mạnh Húc lúc trước liên lạc với nhau, cũng là thông qua hắn hoàn thành.

Trong chốc lát Chương Bách vào điện, dáng vẻ bình phàm, dù cho ném vào trong đống người cũng chọn không ra, ánh mắt lại ngầm có anh khí.

Lý Nhược Phi cười nói: “Mấy năm nay ngươi ở bên Thái tử làm rất tốt, Ám Lưu đường có nhân tài như ngươi, quả là phúc của Lãng quốc, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, ngươi trở về Khai Yết, nhậm chức Đường chủ phân đường thứ bảy của Ám Lưu.”

Chỉ vào công văn, trầm giọng hạ lệnh nói: “Dùng lệnh phù của Thái tử ra khỏi thành, đêm nay phải đưa ra ngoài Tĩnh Phong, đến dịch trạm Kế Châu, căn dặn hỏa tốc tám trăm dặm, không được chậm trễ.”

Chương Bách quỳ một gối, chỉ đáp một tiếng: “Dạ!”

Cầm công văn, dùng vải dầu bọc kỹ, rời khỏi điện.

Lý Nhược Phi gật đầu nói: “Người như Chương Bách, đủ có thể trọng dụng, có sức phán đoán, tâm tế như phát (lời nói thận trọng, suy nghĩ chu đáo).”

Mỉm cười nhìn Triệu Mạnh Húc: “Ngươi nhận ra không? Hắn từ trước đến nay, dù không biết là chuyện gì, nhưng đều mang vải dầu bên mình đề phòng vật quan trọng bị mưa thấm ướt, hơn nữa cũng đã đổi sang giày ủng.”

Triệu Mạnh Húc thần sắc thản nhiên, cũng không đáp.

Lý Nhược Phi nói: “Giết hắn, đốt điện, ta mang ngươi đi.”

Triệu Mạnh Húc mỉm cười: “Ngươi đi đi, ta không đi.”

Lý Nhược Phi chằm chằm nhìn hắn, tức giận: “Ngươi muốn chết?”

“Điều ta có thể làm đều đã làm xong, hôm nay đại thù đã báo, tuy rằng không thể tận mắt chứng kiến giang sơn Trữ quốc sụp đổ, kết cục từng người từng người của Phó gia, nhưng đại cục đã định, hơn nữa còn có ngươi, ta không cần bận tâm thêm.”

“Ngươi chỉ cần muốn sống, thì sẽ có lý do để sống tiếp! Ngươi nếu như chết, sẽ có lỗi với Sơ Nhụy.”

“Ta sống mệt mỏi quá rồi, nghĩ muốn sớm gặp nàng.”

Lý Nhược Phi im lặng, kéo tay hắn, cắn răng nói: “Khuất nhục ngươi phải chịu, ta cũng từng chịu, quá khứ chính là quá khứ, không có gì ghê gớm cả. Ngươi muốn quay về Nam Cương ta sai người đưa ngươi về Nam Cương, nếu muốn đến thảo nguyên, ta cũng có thể chiếu cố ngươi.”

Triệu Mạnh Húc giãy nhẹ, rũ mi mắt, cười nói: “Quá khứ chính là quá khứ? Điều này sao có thể… Chúng ta không giống nhau. Trong loạn thế, ngươi có thể khai cương thác thổ, còn ta lại vô dụng trăm bề. Huống hồ gì, trên đời này còn có người đợi ngươi sống sót trở về, còn người ta muốn gặp, lại đã nằm yên dưới mồ đợi ta rất lâu.”

Dứt lời, thổi tắt ngọn đèn trong điện, đem từng trản đèn dầu rưới lên người Thái tử, lại đem công văn quyển tông đặt bên cạnh Thái tử, cũng rưới dầu lên. Châm hỏa chiết, ném về phía Thái tử, ngọn lửa giống như đóa hoa tươi nộ phóng, Thái tử tê thanh thảm thiết hô.

Triệu Mạnh Húc kim quan hoa phục, trong ánh lửa xinh đẹp như cảnh mộng, ôn nhu nói: “Nhược Phi, cho đến nay, ta đều chưa nói lời cảm ơn ngươi, ba năm trước ngươi giết Phó Viễn Đạo, thay ta báo mối thù tàn sát dân trong thành Trinh Tuyền, sau khi vào Tĩnh Phong, ngươi đối với Sơ Nhụy như thân sinh tỷ tỷ, yêu nàng bảo vệ nàng, ngày hôm nay, ngươi lại giúp ta rửa mối nhục vong quốc —— đời này kiếp này, ta nợ ngươi.”

Lý Nhược Phi cắn răng không đáp, một phen kéo hắn xông ra ngoài điện.

Phó Tinh Hạc vì nội loạn cũng chuyển vào trong cung, nhìn thấy ánh lửa bùng cháy trong dông tố, lập tức dẫn một đội cấm quân chạy đến.

Triệu Mạnh Húc phảng phất không thấy trùng trùng nhân ảnh từ xa xa vội vàng lao đến, tiếp tục nói: “Ta thế nhưng vẫn muốn cầu ngươi một chuyện cuối cùng, đợi sau khi ta nhận tội bị xử tử…”

Lý Nhược Phi cả kinh ngắt lời nói: “Không được! Mưu sát thái tử, phải chịu hình phạt thiên đao vạn quả!” Thấp giọng khẩn cầu: “Hãy để ta giết ngươi!”

Triệu Mạnh Húc lắc đầu, thanh âm bình tĩnh: “Ta là quân vương Nam Cương, mấy năm nay hầu hạ dưới thân người Trữ quốc, trở thành trò cười trong thiên hạ sỉ nhục của Nam Cương. Nhận tội xử tử, chính là có thể bố cáo với thiên hạ, người đã từng là quốc quân Nam Cương cũng không phải nam sủng nhu nhược vô sỉ tham sống sợ chết, làm tất cả mọi chuyện đều vì muốn ám sát Thái tử, nhằm báo quốc cừu.”

Chắp tay nhìn về phương nam, kiêu ngạo tôn vinh nói không nên lời: “Triệu Mạnh Húc thủy chung vẫn là quân vương có thể vì Trinh Tuyền thành bị tàn sát, có cốt khí phấn chấn kháng bạo. Ta mấy năm nay dùng thân phận nam sủng để sống sót, chết, lại muốn có tôn nghiêm của quân vương.” Trong mắt ôn nhu vô hạn: “Ta muốn dùng mệnh này gột rửa toàn bộ sỉ nhục những năm qua, sạch sẽ đi gặp Sơ Nhụy, để nàng không còn tiếc nuối nữa.”

Lý Nhược Phi đã không còn kiên trì, chỉ hỏi: “Ngươi còn muốn ta làm gì nữa không?”

Triệu Mạnh Húc nói: “Sau khi ta chết, nếu ngươi có thể, thu gom thi hài ta, đến mộ phần Sơ Nhụy, chôn ta bên cạnh nàng.”

Lý Nhược Phi nhìn hắn, chém đinh chặt sắt: “Ta đồng ý với ngươi.”

Phó Tinh Hạc dẫn quân đứng trước tiền điện, phân phó mọi người dập lửa, đã thấy Thái tử sớm bị thiêu cháy thành một cục than.

Lý Nhược Phi bước tới phía trước, trực tiếp nói: “Đưa một bộ y phục cấm quân, một con chiến mã và binh khí, ta đi Tứ vương phủ xem thử tình hình chiến sự.”

Phó Tinh Hạc không hề ngạc nhiên, nhất nhất làm theo, hỏi: “Ngươi không mang Triệu Mạnh Húc theo sao?”

Lý Nhược Phi lạnh lùng nói: “Hắn là hung thủ ám sát Thái tử, ngươi cứ theo luật pháp Trữ quốc xử trí hắn!”

Dứt lời thay đổi y phục, xoay người lên ngựa, xông vào màn mưa, lại không hề ngoái đầu liếc nhìn một cái.

Triệu Mạnh Húc nhìn hắn, mãi đến khi bóng dáng dần dần biến mất, xoay đầu hỏi Phó Tinh Hạc: “Ám sát Thái tử, hình phạt là gì?”

Phó Tinh Hạc lặng yên dưới ô, vẫn là một bộ dáng đạm bạc thanh minh, đáp: “Quả hình, bảy trăm đao.”

Triệu Mạnh Húc ngửa đầu nhắm mắt, mưa lớn gột rửa gương mặt giống như băng tuyết, đạm mạc nói: “Đi thôi!”

Sau một canh giờ khổ chiến, Phó Hoài Xuyên sắp phá được vòng vây.

Tạ Khê thiện dụng thương đội dày đặc tiến công, hiện chỉ huy quân đội thủ thành vây chặt Tứ vương phủ, lại dưới thế cường công linh hoạt cơ động của Phó Hoài Xuyên, bại lộ lỗ hổng.

Phó Hoài Xuyên nhất mã tiên phong, trong tay một cây ngân thương đã nhuốm sắc đỏ của máu, Phó Hình Giản theo sát sau lưng.

Mưa to như trút nước. Toàn bộ Tĩnh Phong giống như cũng bị thần uy vô hạn của thiên địa tàn phá.

Đột nhiên trong náo loạn truyền đến một tiếng trong trẻo: “Phó Hoài Xuyên!” Trong thanh âm tựa như mang theo thanh chủy thủ sắc bén.

Phó Hoài Xuyên xoay đầu nhìn lại.