Vãn Thiên Hà

Chương 33




Nhan Xung Vũ dưới ánh nến nhìn mái tóc đen dài như gấm lụa tản mát trước người, cúi đầu, dù không thấy gương mặt, nhưng có thể thấy hàng mi dày đậm cùng chóp mũi xinh đẹp, cõi lòng không khỏi mềm nhũn, nhớ lại lúc nhỏ, Lý Nhược Phi có chuyện gì muốn khẩn cầu mình, đều sẽ giống như vậy cúi đầu không dám nhìn, nhưng một khi mình đồng ý, liền lập tức ngẩng mặt, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt trong trẻo xinh đẹp khiến người phải kinh thán.

___

Ba ngày sau, Lý Nhược Phi thống soái Hỏa Lôi quân đoàn, hiệp lực cùng Mục Thiếu Bố, Thiết Mục Luân làm quân tiên phong, tấn công Kế Châu. Nhan Xung Vũ cùng Bắc Viện vương Hoa Lê tự dẫn quân làm hậu phương, xử lý cung ứng cùng các công việc sau khi phá thành.

Mục Thiếu Bố xuất thân hàn vi, nhưng đối với chiến đấu bẩm sinh thiên phú, mười tuổi rèn luyện trong quân, cho đến lúc Nhan Xung Vũ chính biến, một tay đề bạt hắn làm Vạn phu trưởng của khinh kỵ binh đoàn.

Mục Thiếu Bố dụng binh phần nào giống Lý Nhược Phi, thường ngày đối với chiến tích năm đó Lý Nhược Phi lấy ít thắng nhiều liên tiếp hạ chín thành cực kỳ ngưỡng mộ, hiện tại được kề vai sát cánh cùng hắn, càng thích thú phấn chấn, trong trận chiến công thành trước sau theo sát bên cạnh.

Trận chiến Kế Châu Lý Nhược Phi dùng khinh kỵ binh đoàn tấn công cánh bên, Hỏa Lôi quân dùng chiến thuật diệt địch chia nhỏ để bao vây, chỉ vỏn vẹn bốn ngày, thành Kế Châu bị phá, kế đó ngựa không ngừng vó, đột kích từ xa Dực Châu, giả bại dụ địch, vừa tháo chạy vừa thiết lập trận địa, dùng chiến pháp “Man Cổ Đãi” (*) tiêu diệt ba vạn Trữ quân, đoạt được Dực Châu.

(*) Man Cổ Đãi: Người Mông Cổ sở trường vừa chạy, vừa bắn tên vào quân địch phía sau. Chỗ tinh túy của loại chiến thuật này thứ nhất từ khoảng cách xa tấn công quân địch, thứ hai duy trì tấn công quân địch liên tục, thứ ba không để quân địch có cơ hội đánh trả. Dưới loại tấn công thế này dù tinh thần và thiết giáp có mạnh bao nhiêu, triệt để tan vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Hai châu Trung Nguyên không đến mười ngày đã nằm trên bản đồ Lãng quốc, sức công phá của thiên tài chiến trường Lý Nhược Phi khiến Phó Tinh Hạc nơi Ngọc Châu xa xôi liên tiếp gặp ác mộng, chiến báo của các châu Trung Nguyên tựa như tuyết rơi không ngừng truyền đến Ngọc Châu, lại không thể chi viện một binh một tốt. Phó Tinh Hạc thứ nhất lo ngại Phó Hoài Xuyên thừa cơ nắm binh hùng cứ Trung Nguyên cách sông đối kháng mình, thứ hai dựa theo sự tàn nhẫn Trữ quân ba ngày không dâng thành thì tàn sát dân chúng, lo ngại sau khi đoạt được Trung Nguyên ôm hận mình phát binh, đánh qua Kim Giang, đến lúc đó nửa giang sơn thái bình cũng không giữ được.

Hôm nay sau khi nghỉ ngơi, Lý Nhược Phi cùng đám người Mục Thiếu Bố, Mộc Kỳ Lân từ quân doanh ngoài thành thúc ngựa vào Dực Châu, định tìm Nhan Xung Vũ bàn bạc việc Tuân Châu, vừa vào trong thành liền phát hiện đầu đường cuối ngõ đều là thi thể, nhìn phục sức lại là dân chúng bình thường, vệt máu đỏ hồng ngưng đọng trên đất tuyết ven đường, Lý Nhược Phi nhãn thần dần lạnh lẽo.

Đến gần phủ nha của Nhan Xung Vũ, đột nhiên nghe thấy tiếng thét bi thương chói tai, theo sau là trận cười trầm đục, lại truyền ra từ lầu các của gia quyến thứ sử Lâm Châu.

Lý Nhược Phi ngẩng đầu nhìn, cửa sổ khắc hoa trên lầu mở toang, nữ nhân chỉ còn lại chiếc áo yếm mái tóc bị túm ấn lên cửa, da thịt lõa lồ trong cái lạnh thấu xương cóng đến thâm đen, khóe miệng rạn nứt, huyết ô trong miệng tuôn ra không ngừng.

Thiên phu trưởng quân phục Bắc Viện dựa bên cửa sổ, một tay nắm tóc nữ nhân, loan đao trong tay còn lại lóe sáng dưới dương quang, còn có hai binh sĩ Lãng quốc, thân trên đều trần trụi, để lộ da thịt cường tráng, đang dâm đãng cười.

Lý Nhược Phi trong mắt hàn quang chớp hiện, gương cung lắp tên, một mũi bắn xuyên cổ tay cầm đao của Thiên phu trưởng, nhảy xuống ngựa, lao thẳng lên lầu, bọn Mục Thiếu Bố cả kinh thất sắc, vội đuổi theo sau.

Lao vào trong phòng, nhìn thấy hai cổ thi thể nằm yên trên đất, đều là thiếu nữ xuân xanh, người không mảnh vải, vừa nhìn đã biết bị gian dâm thảm ngược mà chết, lại thấy vài chiếc túi quân đội đặt trên bàn, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu.

Lý Nhược Phi vô cùng phẫn nộ, trái lại bình tĩnh, phân phó Mộc Kỳ Lân: “Đem trói ba người bọn chúng trước, ngươi đi mời Nhan Xung Vũ cùng Hoa Lê lại đây cho ta.”

Ba người bị trói trên đất ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết đã đắc tội thế nào với vị Tu La sa trường này, Lý Nhược Phi không nói lời nào, cẩn thận xem xét thương thế của nữ tử bên cửa, nhìn thấy bụng dưới bị mổ, thống khổ bất kham, đã là không thể cứu nổi, liền rút đao, nhanh chóng cắt đứt yết hầu nàng.

Trong chốc lát Nhan Xung Vũ, Hoa Lê đến nơi.

Hoa Lê và Lý Quan Hải, Nhan Nhai cùng một thế hệ, Lý Nhược Phi lúc nhỏ từng đánh nhau với nhi tử của Hoa Lê, Hoa Lê lại không hề tức giận, ngược lại có phần yêu thích hắn, từ khi Lý Nhược Phi dẫn quân đến nay, Hoa Lê đối với hắn hoàn toàn tôn sùng, trận chiến Trung Nguyên lần này, lại cam nguyện lui về sau, bây giờ thấy bầu không khí có phần căng thẳng, chủ động cười bảo: “Bắc Viện quân của ta nếu đắc tội ngươi, cứ việc xử trí là được rồi, không cần hỏi ta.”

Lý Nhược Phi lắc đầu nói: “Bọn chúng không đắc tội ta, bất quá ta muốn hỏi Bắc Viện vương, tại sao dung túng thuộc hạ giết hại dân chúng, gian dâm cướp bóc?” Lạnh lùng nói: “Truyền quân lệnh, ngày sau phá thành nếu có kẻ lạm sát gian dâm, lập tức trảm không tha.”

Hoa Lê có phần kinh ngạc nói: “Lần này nam hạ, Nhiếp chính vương dụ cáo chúng quan Trữ quốc, ba ngày không dâng thành đầu hàng thì đồ thành (tàn sát dân chúng trong thành), tài vật binh lính cướp được, một nửa giữ lại cho bản thân, một nửa sung công làm vật tư dự phòng cho quân đội, chẳng lẽ ngươi không biết?”

Lý Nhược Phi trong đầu ầm ầm vang vọng, nói không ra lời, giương mắt nhìn về phía Nhan Xung Vũ.

Nhan Xung Vũ bắt gặp ánh mắt tràn ngập không tin, kinh nghi, phẫn nộ cùng thương tâm của hắn, trong lòng không khỏi có hơi khó chịu, nhưng trầm giọng nói: “Chinh phạt Trữ quốc, cần tốc chiến tốc thắng, đồ thành chính là một trong những chiến lược lần nam chinh này vạch ra.”

Lý Nhược Phi tức giận nói: “Đồ thành xưa nay là nỗi sỉ nhục của quân đội, đao của chúng ta chỉ nên hướng vào quân nhân Trữ quốc, chứ không phải bách tính tay không tấc sắt!”

Nhan Xung Vũ khoan thai bước, không nhìn ánh mắt hắn: “Đồ thành có thể khiến Trữ quân hoảng sợ bất định, khó lòng xây dựng phòng ngự hữu hiệu, đối với mục đích đẩy nhanh tốc độ của chúng ta có chỗ hữu dụng. Trữ quân người đông, chúng ta người ít, những thành trì này nếu không tàn sát gọn gẽ, chỉ sợ ngầm họa trùng trùng, tương lai con dân chúng ta không thể an cư. Lấy chiến dưỡng chiến đồ thành tiếp viện vừa có thể nâng cao sĩ khí, vừa có thể giảm bớt áp lực cung ứng phía sau.” Đứng trước mặt hắn, thở dài: “Nhược Phi, ngươi chỉ biết chuyện chiến trường, nhưng ta cần phải suy nghĩ đến chính vụ quốc sự.”

Lý Nhược Phi lạnh lùng nói: “Ta chỉ biết, chúng ta là quân nhân, không phải súc sinh!”

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, Mục Thiếu Bố nhãn thần lóe sáng, sống lưng thẳng tắp, Hoa Lê lại khẽ lắc đầu thở dài, Mộc Kỳ Lân nét mặt lo lắng, con ngươi Nhan Xung Vũ dần ngưng kết nộ ý.

Lý Nhược Phi lại tiếp tục nói: “Sau khi đoạt được thành trì, ổn định lòng người cũng tốt, di chuyển dân chúng cũng được, tất cả thuộc về chính sự. Quân đội nam chinh của chúng ta, tuyệt đối không cho phép đồ thành.”

Thanh âm Nhan Xung Vũ đã mang theo vẻ lạnh lùng cứng rắn: “Việc quân không phân ai cả, ta thân là Nhiếp chính vương, vốn chưởng quản quân chính yếu sự nam chinh.”

Lý Nhược Phi không chút nhân nhượng: “Nhưng ngươi không phải tam vương trong quân, quân nam chinh do ta chỉ huy, quân lệnh phải do ta ban ra.”

Nhan Xung Vũ lạnh lùng nói: “Lý Nhược Phi! Không được hồ nháo!”

Lý Nhược Phi xoay đầu, không nhìn hắn, trực tiếp hạ lệnh: “Ba người này, áp giải đến cửa phủ nha, xử quyết theo tội gian dâm lạm sát.”

Nhan Xung Vũ không thể nhịn tiếp: “Bọn họ chính là chấp hành mệnh lệnh của ta. Một khi xử quyết lạm sát, lệnh của Nhiếp chính vương liền trở thành trò cười! Triêu lệnh tịch cải (sáng ban hành lệnh, tối lại thay đổi), ngươi bảo ta làm sao phục chúng?”

Hoa Lê thở dài, xoa dịu nói: “Ba người này dĩ hạ phạm thượng, chống lại Nam Viện vương, trảm thủ thị chúng!”

Đây đã là cách giải quyết tốt nhất, Bắc Viện vương quả nhiên lão luyện.

Nhan Xung Vũ thả lỏng một hơi, nhìn Lý Nhược Phi.

Lý Nhược Phi trầm mặc một hồi, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hàn quang khiếp người: “Ngoại trừ gian dâm lạm sát, ta không có lý do nào khác xử quyết bọn chúng.”

Xoay người bước ra cửa, hùng hồn nói: “Tàn sát dân chúng, là sỉ nhục của quân nhân, cũng là thấp hèn của vương giả.”

Dứt lời cũng không xoay đầu giục ngựa ra khỏi thành.

Bọn Mục Thiếu Bố vội vàng theo sau.

Hoa Lê trong mắt lộ ý tán thưởng, lại hạ lệnh: “Ba người này dĩ hạ phạm thượng, trảm thủ.” Quay đầu khẽ vỗ vai Nhan Xung Vũ, thở dài: “Giờ này ngày này, Lý Nhược Phi đã là thống soái giỏi nhất trên thảo nguyên của ta, nhưng ngươi cũng là Nhiếp chính vương tôn quý, tất nhiên phải bỏ qua một vài nguyên tắc.”

Nhan Xung Vũ cười khổ, nói: “Vương gia cảm thấy…”

Hoa Lê hào sảng cười lớn, ngắt lời nói: “Ta đương nhiên thích cách làm của Lý Nhược Phi, hắn là quân nhân thuần túy đáng tôn kính nhất, nhưng ta không thể không ủng hộ ngươi, đồ thành trong chiến sự, đích thực là một trong những sách lược đơn giản lại hiệu quả nhất.”

Vào đêm. Trong quân trướng ngoài thành, Lý Nhược Phi quấn đệm da sói, nhãn thần thầm chớp hiện bất định, Mục Thiếu Bố ngồi bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Lúc Nhan Xung Vũ vén màn trướng, nghe thấy Mục Thiếu Bố đang nói: “Bất luận thế nào, khinh kỵ binh đoàn từ hôm nay, thề không tham gia đồ thành!”

Nhan Xung Vũ ho nhẹ một tiếng, Mục Thiếu Bố giương mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo ngời sáng, lại không hề sợ hãi, đứng dậy hành lễ.

Nhan Xung Vũ không so đo cùng hắn, phất tay ý bảo hắn lui ra. Mục Thiếu Bố chần chừ giây lát, mới xoay người ra khỏi trướng.

Lý Nhược Phi mím môi mỏng, lộ ý chống đối không chịu thỏa hiệp. Nhan Xung Vũ khẽ thở dài, ôm hắn, lại cảm giác thân thể trong lòng cứng đờ.

“Nhược Phi, ngươi không biết hơn một năm nay ta đã phải chịu đựng thế nào, hiện tại khó khăn lắm mới được bên ngươi, bằng lòng với ta, đừng khó chịu nữa được không.”

“Hủy bỏ lệnh đồ thành.”

Nhan Xung Vũ song chưởng dụng lực, cơ hồ muốn khảm nhập hắn vào trong thân thể, cách một lớp y sam mỏng, vuốt vẻ bả vai gầy đến lộ cả xương, ôn nhu nói: “Chỉ có đồ thành, mới có thể quét sạch mầm họa, chúng ta chẳng những phải công hạ thành trì, tương lai con dân thảo nguyên, còn phải chuyển đến nơi đây cư trú an cư… Ngươi hiểu không?”

Giọng Lý Nhược Phi không giấu được sự mất mác nhàn nhạt: “Ta sao có thể không hiểu. Nhưng nếu giết hết người ở đây, mầm mống cừu hận ẩn nấp, mảnh đất này về sau là của Lãng quốc, các ngươi lại phải cai trị như thế nào?” Nhịn không được vùi đầu vào lồng ngực Nhan Xung Vũ, cảm nhận hơi ấm trước sau như một lại có điểm xa lạ: “Thắng lợi như vậy, cho dù đạt được, cũng chẳng còn ý nghĩa, hơn nữa trong lòng ta, Xung Vũ đại ca không phải người như vậy.”

“Ta không hề thay đổi, vẫn giống như mười năm trước mới gặp ngươi thật lòng với ngươi.” Nhan Xung Vũ thấp giọng nói: “Nhưng làm Nhiếp chính vương của Lãng quốc, tự có đạo lý làm việc của ta, ngươi có thể thông cảm cho ta không?”

Lý Nhược Phi thấp giọng khẽ than, tựa như vô hạn tham luyến hơi ấm trong lòng hắn, vòng tay ôm chặt lấy hắn, lại lập tức đẩy ra, kiên quyết nói: “Không.” Nhìn thẳng đôi mắt Nhan Xung Vũ, con ngươi đen nhánh kiên định lại bình tĩnh: “Ngươi có đạo lý của ngươi, ta cũng có nguyên tắc của ta, Lý Nhược Phi chỉ cần một ngày làm tướng, tuyệt không cho phép quân đội Lãng quốc tùy tiện tàn sát dân chúng.”

Nhan Xung Vũ hít sâu một hơi, đạm mạc nói: “Ngươi từ nhỏ mặc dù quật cường, nhưng quyết định của ta trước nay ngươi đều không phản đối. Việc này thật sự không thể thuận theo ta sao?”

“Đó là bởi vì Xung Vũ đại ca luôn nhân nhượng ta, trong lòng ta đều hiểu.” Lý Nhược Phi cúi đầu xuống, cầu nói: “Chỉ cần không đồ thành, ta thề trong một tháng đoạt được Trung Nguyên.”

Nhan Xung Vũ dưới ánh nến nhìn mái tóc đen dài như gấm lụa tản mát trước người, cúi đầu, dù không thấy gương mặt, nhưng có thể thấy hàng mi dày đậm cùng chóp mũi xinh đẹp, cõi lòng không khỏi mềm nhũn, nhớ lại lúc nhỏ, Lý Nhược Phi có chuyện gì muốn khẩn cầu mình, đều sẽ giống như vậy cúi đầu không dám nhìn, nhưng một khi mình đồng ý, liền lập tức ngẩng mặt, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt trong trẻo xinh đẹp khiến người phải kinh thán.

Trầm ngâm hồi lâu, nói: “Mỗi tòa thành trì, cho ngươi thời gian năm ngày, trong năm ngày chỉ cần phá được thành, có thể đảm bảo tính mạng dân chúng trong thành. Nếu sau năm ngày vẫn ngoan cố chống cự, lưu lại chỉ là hậu hoạn… Ngươi hiểu chứ?”

“Năm ngày không phá được thành, ta nguyện chịu xử trí theo quân pháp, có thể tha cho…”

Nhan Xung Vũ trong lòng dâng trào cơn giận khó tả, ngắt lời nói: “Xử trí theo quân pháp? Ta tuyệt đối không để ngươi chịu bất kỳ tổn thương nào! Năm ngày không phá được thành, ngươi không cần chịu tội, đừng cố gắng buộc ta thu hồi lệnh đồ thành nữa!”

Lý Nhược Phi ngẩng mặt, nhan sắc như tuyết, cũng không mang theo tâm tình gì, đáp: “Được.”

Bầu không khí trong trướng đã đè nén khiến người không tài nào chịu được, Nhan Xung Vũ giống như chạy trốn xoay người ra khỏi trướng.

Đang là tết truyền thống của Trung Nguyên, bông tuyết nhỏ bé bay lượn trong bầu trời thâm đen, Mục Thiếu Bố lẳng lặng ngồi ngoài trướng, giống như pho tượng hứng tuyết rơi.

Nhan Xung Vũ bước qua cũng ngồi xuống, tựa như lẩm bẩm: “Hơn hai năm trước ngoài Vân Sóc quan, ta và Lý Nhược Phi ngồi như vậy trong trũng tuyết mai phục đợi Phó Viễn Đạo.”

“Tuyết lớn vừa đổ, gió thổi quất vào mặt, còn muốn đau rát hơn cả đao cắt, nhưng hai người ở cạnh nhau, lại vô cùng ấm áp, cũng vô cùng thỏa mãn.”

“Lúc đó ta còn là Nam Viện vương, trong tay chỉ có binh quyền biên quan, Hỏa Lôi quân đoàn cũng là lần đầu tham chiến, lúc ấy mộng tưởng của chúng ta chính là, kề vai chinh chiến thiên hạ, đoạt lấy Trung Nguyên.”

“Giờ đây chúng ta đã đánh vào Trung Nguyên, ta đã không thể cùng hắn kề vai sát cánh, thậm chí còn có nhiều chỗ bất đắc dĩ.”

Mục Thiếu Bố đột nhiên đứng dậy nói: “Không được tổn thương hắn.” Dứt lời đi thẳng.

Nhan Xung Vũ thoáng giật mình, từ trước đến nay đều xem Mục Thiếu Bố như hài tử, không ngờ hắn lại có dũng khí nói ra những lời giống như cảnh cáo như vậy, nhịn không được bật cười, lại lập tức thở dài một tiếng khẽ đến không nghe thấy.