Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 42: Một đêm khó quên (1)




Thời điểm Bạch Hi Thần đi đến trước cửa của Thấm Phương Trai đã là đêm khuya.  

Hắn ngẩng đầu, nhìn vào bên trong theo màn cửa sổ bằng lụa mỏng phía trên của tiểu lâu lộ ra ánh đèn mờ nhạt có bóng dáng nho nhỏ đang ngồi bên cửa sổ, một tay chống cằm một tay đang cầm cuốn sách như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn nhất thời có chút thất thần, thẳng đến không trung đột nhiên có nhiều hạt mưa được tích tụ từ lâu đổ xuống một trận mưa lớn, một đạo sấm chớp hiện lên trên không trung, lúc này Bạch Hi Thần mới vội vàng đẩy cửa gỗ ra, bước nhanh đi về phía trong lâu.

Thị nữ canh giữ ở cửa cung kính cúi người thi lễ, nhìn cước bộ Hắn vội vàng, là một cô nương tuổi còn khá nhỏ tuy nhịn không được hướng trên lầu liền bĩu môi nổi giận, nhưng nhìn về phia Bạch Hi Thần lại là bộ dáng tươi cười cung kính. 

Gió đến thực nhanh, gió thổi nổi lên làm bay vài tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, cửa sổ qua lại chớp lên, keng keng rung động.

Vân Dung nhẹ khểnh mũi chân, cố hết sức muốn đóng thật kỹ cửa sổ, ai ngờ hạ thấp người nhìn thấy trong mưa gió một khuôn mặt rất thân thuộc.

"Ta đến." Đôi cánh tay theo sau lưng Vân Dung  đưa đến cầm lấy tay Nàng cùng Nàng đóng thật tốt cửa sổ để tránh gió bên ngoài bay vào. 

Vân Dung quay đầu lại, thấy khuôn mặt của Bạch Hi Thần dưới những lần sấm chớp rất là tuấn dật liền ngẩn ra.

Hắn không có buông Nàng ra, mà là thuận thế nhẹ nhàng  đem Nàng ôm vào trong ngực của Hắn.

Trên người của Hắn thản nhiên hơi thở có mùi rượu hòa cùng với mưa gió ngoài phòng. Hắn để đôi tay lên trên đầu vai gầy yếu của Nàng làm cho Nàng không tự giác có chút co rúm lại.

Bạch Hi Thần rũ mắt nhìn xuống rèm, thấy lông mi Nàng khẽ chớp, im lặng không cử động giống như một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve tim Hắn.  

Hắn cười khẽ, hai tay không chịu khống chế đem thân thể mềm mại Nàng ôm càng chặt, tay phải sờ lên hai gò má của Nàng. 

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy đôi mắt của Hắn so với bóng đêm càng sâu thâm hơn, như một loại tia nhìn cực nóng mà xa lạ tựa hồ khiến Nàng phải tổn thương, vội vàng tránh đi mặt nhìn về phía trước sân.

Mưa gió sấm chớp xuyên thấu qua cành trúc, Vân Dung nhìn đến đối diện bên trong Nhã Viên như trước đèn đuốc sáng trưng. Lòng của Nàng trầm xuống mạnh. Chẳng lẽ quận chúa của Tương Vương, đêm nay còn nghỉ ở giữa Nhã Viên, mà Hắn lại......

Ngoài phòng  mưa gió càng rơi xuống càng lớn, trong phòng lại như cũ là một mảnh yên tĩnh.

"Vì sao?" Theo sau ba chữ này của Nàng, lại có một đạo sấm chớp hiện lên, chiếu sáng mặt hai người.

Bạch Hi Thần thấy hai má của Vân Dung sau khi hỏi xong câu nói kia thì trở nên thực nóng, ánh mắt của Nàng tựa hồ như đang giãy dụa. 

Hắn thở dài nói: "Vì sao không cho Ngươi đi sao?"

Vân Dung gật gật đầu, lại cảm thấy không đúng, sau đó lại dùng lực  lắc đầu.

Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hắn, nào biết khoảng cách của bọn họ quá mức gần nên mũi của Nàng môi của Nàng đều vì hành động của Nàng mà đụng vào người Hắn tác động đến vật nhỏ ở dưới của Hắn, làm cho mặt Nàng thoáng chốc đỏ ửng cả lên, muốn chạy trốn nhưng lại không có chỗ trốn. 

Nhớ lại tình hình ban ngày ở bờ sông Hắn ôm lấy Nàng kiên định không chịu buông tay trong lòng lại nổi lên một tia ngọt ngào, trong lòng cũng gợn sóng, càng như vậy càng làm cho Nàng cảm thấy có cảm giác bất an. 

"Ta nói, bởi vì Ta thích Ngươi."

Hắn chợt mở miệng, Vân Dung cắn môi cúi đầu, thân thể đẩy càng thêm lợi hại.

Bạch Hi Thần giữ lấy hai vai của Nàng bắt buộc Nàng nhìn vào hai mắt của mình, cười đến hơi có chút khàn khàn: "Ngươi thích Ta, Ta cũng thích Ngươi, bằng điểm này, Ta không cho Ngươi đi, Ta hướng về phía cha ngươi cầu hôn, chẳng lẽ còn không đủ sao?"

Lời của Hắn nói  không có một tia do dự, càng không có một tia giãy dụa, làm Nàng nhớ tới ngày ấy ở phía trên nóc nhà Hắn  hốt hoảng mà chạy, còn có bên trong xe ngựa Hắn đáp ứng Nàng muốn cùng Nàng nhớ mãi không quên.

Áp lực suốt một ngày rốt cục Nàng cũng nói ra: "Ta rời đi nơi này, là một việc rất tốt, Ngươi không cần đồng tình Ta, lại càng không cần cảm thấy đáng thương cho Ta...... Ngươi là nhị hoàng tử cao cao tại thượng, Ta chỉ là con gái riêng hèn mọn......."

Bạch Hi Thần vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng điểm vào trên môi của Nàng, lời của Nàng mới nói một nửa đều phải nuốt trở lại trong miệng. Hắn cảm giác Nàng bởi vì giật mình hơi hơi giật cánh môi, hình như giống như đang hôn ngón tay của Hắn. Loại cảm giác này kỳ diệu làm cho trái tim Hắn theo từng đợt rung động.