Vấn Trần

Chương 22




Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Bún Đậu Nước Mắm

Beta: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 22 ☆

Phá Hiểu. Đào Nguyên

Phần Cầm, rốt cuộc là nó đốt cái gì?

—————

Tấn Thành

Tuy đều là thành cổ, nhưng Tấn Thành lại kém hơn Lương Thành không ít.

Không có tường cao, người cũng thưa thớt hơn nhiều. Cố Tam và Vân Trường Ly vào thành, chỉ thấy trên đường vắng tanh. Chợt có kiệu mềm đi qua, cũng lặng yên không tiếng động.

Cố Tam tìm một sạp hàng rong, lấy ra một xâu tiền đồng, nói: "Vị tiểu ca này, tiểu sinh tới Tấn Thành tìm người thân, tìm mãi mà không thấy, ta có thể hỏi tiểu ca một hai câu không?"

Gã hàng rong kia quan sát y mấy lần, nhận tiền rồi ỉu xìu nói: "Hỏi đi."

Cố Tam cười nói: "Gần đây có phải có một thôn Đào Nguyên không?"

"Thôn Đào Nguyên?"

Gã hàng rong híp mắt, nhổm người dậy: "Ngươi muốn đi tới thôn này tìm người thân?"

Cố Tam cười nói: "Phải phải, tổ tiên tiểu sinh có gốc gác từ thôn này. Tiểu ca đã từng nghe đến nó rồi?"

Y xích lại gần gã hàng rong, nhét vào tay gã hai xâu tiền: "Có thể nói cho tiểu sinh nghe một chút không?"

Gã hàng rong nhận tiền, nhỏ giọng nói: "Ngươi thật sự tới thôn kia nhận người thân sao? Có nhớ lầm không? Thôn kia rất tà ma quỷ quái."

Cố Tam cũng nhỏ giọng theo, nói: "Làm sao lại tà ma quỷ quái? Người nhà ta cũng lâu rồi chưa qua lại."

Hàng rong hăng hái, nói: "Chắc chắn có quỷ, chắc chắn có quỷ rồi! Nơi đó từ lâu đã không thấy người đi ra, xung quanh còn thường xuyên tự dưng có hỏa hoạn! Chuyện này đã lan rộng rồi!"

"Các ngươi cũng chưa từng đi vào sao?"

"Không! Không! Nào ai dám vào! Có lòng nhắc nhở ngươi một chút, những ai đi vào đấy, lúc ra toàn bộ đều hóa thành tro!"

Cố Tam hỏi: "Thành tro?"

Hàng rong thần bí nói: "Toàn bộ đều thành tro bụi!"

Cố Tam hỏi: "Tiểu ca từng nhìn tận mắt?"

Hàng rong: "Đúng đúng đúng, ta thấy tận mắt thật, một người sống to lớn như vậy, chớp mắt một cái đã hóa thành tro bụi."

Cố Tam cười nói: "Vậy đa tạ tiểu ca rồi."

Vòng vo một chút, đổi mấy nơi khác, hỏi mấy người nữa với Vân Trường Ly.

Đại khái trả lời cũng tương tự nhau.

Thôn Đào Nguyên là nơi rất tà ma quỷ quái, phạm vi quanh thôn thường xuyên có hỏa hoạn bất ngờ, người đi vào mà có ra, không phải hóa bụi bặm, thì cũng là một bộ phận trên người hóa tro, hoặc là bệnh nặng một trận. Hơn nữa người đi ra ngoài, lại quên mất đường tới thôn Đào Nguyên.

Vì vậy tất cả mọi người đều không biết đến thôn Đào Nguyên như thế nào.

Cố Tam hỏi hệ thống: "Phần Cầm rốt cuộc là thần binh như thế nào?"

Hệ thống: "Phần Cầm được mệnh danh có thể đốt sạch chuyện bất bình trên thiên hạ, tấu lên là tạo ra lửa. Lửa được tạo ra là Tam Muội chân hỏa, tưới nước chẳng dập. Lửa này có thể hữu hình cũng có thể vô hình. Cố Tam Thanh thường kết hợp lửa hữu hình và lửa vô hình để công kích, hành động bất ngờ, không thể phòng bị."

Cố Tam rũ mắt suy tư, nếu tác giả đã đặt ra cái tên Đào Nguyên này, không chỉ cho y cách đi thì có chút vô lý. Không ngại thử trước một chút.

Cố Tam gọi: "Ca."

Vân Trường Ly: "Đệ đi, ta đi theo."

Hệ thống: "Chờ đã, chờ đã, bọn họ cũng đã nói không biết rồi mà? Cậu định đi thế nào?"

Cố Tam: "Dựa vào trực giác."

Hệ thống: "..."

Bọn họ ra khỏi thành, tìm được một dòng suối bên ngoài Tấn Thành.

Thuận duyên gặp khe nước chảy, chẳng màng đường xa lối gần. Chợt gặp cảnh đào hoa ngập rừng.

Một đường này Cố Tam vừa tìm vừa học đường, quả nhiên tìm được ra một khe hở chật hẹp.

Rồi sau đó, lại thật sự tìm được một thôn làng.

Hệ thống: "..."

Trực giác lợi hại thật.

Hai người vào thôn, nói thật, người trong thôn cũng khá giống với miêu tả trong "Đào Hoa Nguyên ký". Không biết triều đại bên ngoài, cũng hiếm khi thấy người ngoài đi vào. Già trẻ gái trai trên đường đều mặc loại vải lần trước y thấy trên đường, chất liệu màu trắng mộc mạc, nhưng so với bên ngoài thì thô ráp hơn một chút.

Dường như đã cách bên ngoài mấy trăm năm.

Bọn họ thấy hai người, cười nói chào đón: "Hai vị công tử này tới từ bên ngoài sao?"

Vân Trường Ly mặt lạnh môi mỏng, tóc đen áo xanh, thật sự là một công tử vô song, dung mạo như tạc trên băng đắp lên tuyết, mấy cô thôn nữ nhìn thấy, cũng mắc cỡ đỏ mặt. Vẻ ngoài Cố Tam Thanh cũng không kém, tuy không dễ thương bằng lúc nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng có khí chất công tử như ngọc giống Quý Dao. Sắc mặt y dịu dàng, môi luôn cười mỉm chi, quả thật là "Đi qua ba tháng nhân gian, kia châu rèm cuốn cười tựa gió đông".

Mọi người đón bọn họ vào nhà, muốn giết gà làm thịt dê, Cố Tam lại cười nói: "Không cần làm phiền chủ nhà đâu, ta cũng mang theo lương khô, tới đây chẳng là xin tá túc thôi."

Trước lúc vào thôn, chiết phiến bên hông Vân Trường Ly lay động không ngừng, bây giờ lại bỗng lặng im.

Cố Tam loáng thoáng cảm thấy có chút cổ quái, Phần Cầm, Phần Cầm, đốt sạch mọi chuyện bất bình trên thiên hạ, rốt cuộc là đốt cái gì? Có thể có lửa nào đốt được mọi chuyện bất bình ư?

Lúc này, có một bé gái đôi mắt cong cong nhìn chằm chằm Cố Tam Thanh. Nó cắn móng tay, giọng nói ngọt ngào ngây thơ: "Con từng thấy vị ca ca này rồi."

Cố Tam thiếu chút nữa sặc nước. Một phụ nhân tới ôm đứa bé, cười nói: "Thật là, vị tiểu huynh đệ này nhìn quả là hơi quen mặt, cũng không biết ta đã nhìn thấy ở nơi nào."

Cố Tam cười, ngượng ngùng nói: "Thím nói đùa, chẳng qua dáng dấp Cố mỗ cũng tương tự đại chúng."

Phụ nhân ôm đứa bé cười đáp: "Nào có nào có, hai vị công tử vừa nhìn đã biết không phải người thôn quê, nhìn đẹp như vậy mà."

Khẩu âm của bọn họ cũng hơi kỳ lạ, không giống cách nói của cửu châu hiện tại, sợ là đã tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Người của thôn Đào Nguyên rất nhiệt tình, tranh giành một hồi, hai người lại đến Lý gia. Chính là nhà của bé gái vừa rồi, cạnh nhà nó có một nhà nóc rất khí phách. Chủ nhà họ Vương, kể rằng tối nay thành hôn, vừa vặn thấy cảnh tượng náo nhiệt.

Phụ nhân kia cười nói: "Nói là thành hôn, thật ra đã sớm thân từ nhỏ rồi. Hán từ nhà họ Vương cũng quen chịu khổ, chăm chỉ lao động, làm ruộng lại vô cùng lão luyện, còn biết một ít chữ, cũng coi là người khá giỏi trong thôn. Trước đây mẹ hắn sáng sớm ra bờ sông, trùng hợp lại nhặt được một bé gái, vừa hay lại là một cô bé dễ thương khôn khéo, bèn mang về nhà nuôi. Nhất mực xem như con gái ruột thịt mà nuôi lớn, trưởng thành rồi sẽ gả hẳn vào nhà hắn."

Phụ nhân nói tiếp: "Bây giờ ấy à, tối nay thành hôn, nhà họ Vương nhất định sẽ rất vui vẻ."

Cố Tam cười nói: "Đáng mừng, thật đáng mừng."

Phụ nhân cũng cười.

Nhà họ Lý không lớn, chuẩn bị cho hai người họ một gian phòng. Cố Tam vẫn khéo léo từ chối lời mời cùng ăn cơm tối của phụ nhân, nói buổi chiều hai huynh đệ bọn họ sẽ đi dạo xung quanh mấy vòng.

Đợi phụ nhân đi rồi, Cố Tam hỏi Vân Trường Ly: "Thế nào rồi, Bất Quy vẫn bất động sao?"

Vân Trường Ly gật đầu.

Hắn lấy Bất Quy ra, nan quạt một màu mực đen, hai mặt quạt trắng như tuyết, phía trên vẽ một cây đàn cổ.

Cố Tam ngạc nhiên, hỏi: "Đây là..."

Vân Trường Ly nói: "Ta cũng không biết cách dùng Bất Quy, nhưng sau khi nó lắc lư, trên mặt quạt hiện lên hình ảnh chiếc cổ cầm. Chẳng lẽ... Bất Quy có thể mô tả ra hình dạng thần binh kia?"

Cố Tam gật đầu nói: "Không sai, thần binh kia chính là một chiếc cổ cầm."

Vân Trường Ly cúi đầu nhìn, Cố Tam nói tiếp: "Ta dựa vào phương pháp nào đó biết được cây đàn kia gọi là Phần Cầm, mang danh có thể đốt sạch mọi chuyện bất bình trong thiên hạ."

Hệ thống: "Ký chủ, sao cậu lại nói ra!"

Cố Tam: "Mi có bảo ta không được nói sao?"

Hệ thống: "Nhưng mà! Nhưng mà..."

Cố Tam: "Nhiệm vụ không có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần hoàn thành tốt là được đúng không?"

Hệ thống: "..."

Vân Trường Ly hỏi: "Phần Cầm? Nó sẽ đốt gì đây?"

Cố Tam lắc đầu: "Không biết."

Cố Tam lại giải thích mấy câu, Vân Trường Ly rũ mắt.

Trên người hắn luôn thoang thoảng mùi trà rất nhạt, lành lạnh. Nhích tới gần, thật sự có thể khiến người ta an tâm.

Vân Trường Ly nói: "Chờ muộn chút nữa chúng ta đi thăm dò thử xem."

Cố Tam cười nói: "Được."

Hệ thống: "Được cái gì? Mấy người thảo luận cái gì vậy?"

Tại sao tôi lại nghe không hiểu chứ!

Buổi chiều, nhà họ Vương thành hôn, trong thôn cực kỳ náo nhiệt.

Giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều vui mừng.

Vân Trường Ly và Cố Tam ra khỏi thôn, cẩn thận dò xét.

Đến một mảnh đất ngoài thôn, Bất Quy lại hơi dao động. Cố Tam bước vài bước, trên mặt đất là cỏ thơm xanh ngát, không có gì kỳ lạ cả.

Bỗng nhiên, Bất Quy dao động kịch liệt, trên mặt đất chợt hiện lên một ngọn lửa.

Vân Trường Ly lập tức kéo Cố Tam lại, nhảy lên một nhánh cây cao. Nhánh cây lay động, dường như sắp gãy, Vân Trường Ly cũng không để ý, tay kéo một cái, để Cố Tam dựa lên người mình.

Hai người lạnh lùng nhìn xuống, lửa kia lan ra rất nhanh, lướt quanh thôn, bao lại thành một vòng tròn.

Lửa kia cũng không đốt cháy cây cỏ, giống như đang bay trên không hơn, không có một chút mùi cháy khét nào, cũng không biết là đang đốt cái gì.

Phừng phừng, phừng phừng, lửa cháy rất mãnh liệt.

Cố Tam cau mày, nhưng rốt cuộc cũng không đi xuống.

Lửa này quá kỳ quái, nên cẩn thận vẫn hơn.

Hết một đêm, thế lửa nhỏ dần, dần dần tắt ngúm.

Trong thôn hoàn toàn yên tĩnh.

Hai người chờ hẳn tới tờ mờ sáng, ngọn lửa cuối cùng trên đất tắt đi, xuống khỏi cây, đi vào thôn.

Trên đường mòn trong thôn đã có mấy người đi lại.

Gánh cuốc mang cày, đi tới ruộng đất làm việc.

Một ông bác nhìn thấy bọn họ, vui vẻ nói: "Hai vị công tử, là người nơi khác đến à?"

Cố Tam cười nói: "Vâng."

Ông bác kia rất kích động, cao giọng nói: "Bà con mau đến đây đi, có khách tới này!"

Ông bác vừa kêu, vừa cười nói với Cố Tam: "Hai người là huynh đệ nhỉ, nhìn dáng dấp thật là tuấn tú."

Ông bác này... hôm qua đã gặp bọn họ rồi mà.

Cố Tam cau mày, nhìn Vân Trường Ly.

Xa xa, đã truyền tới tiếng nói cười của các thôn dân: "Đã lâu lắm rồi không có khách từ bên ngoài, bác Trần ơi, khách ở đâu đấy!"

Đi tới gần, cười nói: "Ôi, là hai vị công tử này à."

Mấy cô thôn nữ ngượng ngùng đỏ mặt, Lâm phu nhân phía xa cười nói: "Chào hai vị công tử nhé."

Cố Tam rợn cả tóc gáy.

Y giương mắt nhìn Vân Trường Ly, trong mắt người kia, cũng cực kỳ lạnh lẽo.

Tất cả người trong thôn, đều không nhớ bọn họ.

Tất cả đều không nhớ.

Vậy lửa kia.

Là thiêu trụi ký ức.

———————————————

Beta có lời muốn nói: Hôm nay tớ hơi mệt nên chỉ có 1 chương thôi nhé... Không còn sức beta mà cũng không muốn đăng bản edit chưa qua chỉnh sửa nên thôi vậy...