Vấn Trần

Chương 27




Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 27 ☆

Sai lệch

Tiểu Cố bắt đầu lập bẫy cho hệ thống

—————

Khâu Trạch choáng váng đầu óc đứng dậy từ dưới đất, mấy đệ tử đằng sau vội vàng đỡ hắn lên.

Tống Tịch nhíu mày, nhưng không nói câu nào, đi xuống võ đài. Một đám trưởng lão Vân Tiêu Tông sau lưng gã đang cáu giận lườm nguýt. Trưởng lão chủ trì vội vàng nói, "Chúc mừng Vân Tiêu Tông đã thắng lợi."

Trên khán đài thưa thớt vài tiếng cười, Trình Chu lại nhìn lên đài cao của Thanh Hàn Quan mấy lần. Người nọ ngồi vô cùng nhàn nhã, rũ mắt xuống, thờ ơ cười. Trình Chu vô thức hỏi, "Y là ai?"

Đệ tử kia sửng sốt một chút, thì thầm, "Là tuyệt thế thiên tài của huyền môn thế hệ này, ấu đồ của chưởng môn Thanh Hàn Quan, Cố Tam Thanh."

Trình Chu hỏi, "Vậy y có phải là một trong những Nguyên Anh tham gia tỉ thí không?"

Giọng nói của đệ tử kia càng nhỏ hơn, "Không phải đâu. Người này tuy mới ngoài trăm tuổi, đã là một Tâm Động Kỳ rồi."

Căn bản là, người ta bỏ qua cơ hội tỉ thí huyền môn này rồi.

Trình Chu mở to mắt, hai người Nguyên Anh trên võ đài vừa nãy đã được coi là nhân vật thiên tài trong huyền môn, nhưng số tuổi cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi. Như vậy tính ra, người này nhỏ hơn bọn hắn hẳn một lần! Bảo sao người trên khán đài muốn cười, bởi vì người thắng là ai, người đứng đầu là ai có còn quan trọng sao? Đệ tử đứng đầu trong thế hệ này, căn bản đã được phân rõ rồi.

Trình Chu lại nhìn lên phía trên.

Cố Tam nghiêng người dựa vào ghế, hơi rũ mắt nhìn.

Hệ thống nói, "Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, gây rối trong cuộc tỉ thí tiên môn. Để lại ấn tượng hung hăng ngang ngược cho nhân vật chính."

Y cười nhạo một tiếng, ánh mắt lơ đãng liếc qua đám người ở phía dưới. Y thấy các đệ tử ở hạ thế giới không ngừng nhìn sang bên này.

Cố Tam cười vuốt ve môi, khóe miệng cong cong."

Hệ thống thở dài, "Ký chủ à! Cậu thăng cấp nhanh quá! Lúc này lẽ ra cậu mới chỉ là Nguyên Anh thôi!"

Cố Tam hỏi, "Nhiệm vụ không cho phép thăng cấp nhanh quá?"

Hệ thống, "..."

Không có thật. Tuy rằng Cố Tam Thanh và nhân vật chính vẫn luôn chưa từng chính diện đối đầu với nhau, chỉ có đợt quyết chiến cuối cùng thì hai nhân tài Đại Thừa mới đánh nhau, cho nên bây giờ làm gì nào có ảnh hưởng đâu?

Đôi mắt Cố Tam rét lạnh, cười nhạt nói, "Chờ tới khi lên cấp cao rồi, tất nhiên làm nhiệm vụ cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Hệ thống, "Nhưng như vậy... như vậy sao mà ổn! Bây giờ cậu căn bản không tham gia tỉ thí huyền môn mà! Nhiệm vụ tiếp theo có liên quan đó! Làm sao bây giờ!"

"Là do mi không nói cho ta biết chuyện này, sao ta biết được." Cố Tam ngồi trên cao nhìn xuống, lướt mắt đánh giá những đệ tử ở dưới kia."

"Nói gì thì nói... kết quả cuối cùng hoàn thành là được, quá trình ra sao không thành vấn đề. Không phải phán định nhiệm vụ như vậy sao?"

Hệ thống hoảng hồn, "Sao cậu biết..."

Nó tắt tiếng trong nháy mắt.

Cố Tam cười nói, "Đoán. Thế thôi."

Hệ thống, "..."

Tất nhiên không phải đoán. Cố Tam đã để ý cuộc tỉ thí huyền môn này từ lâu rồi, trên thực tế, y đã cố tình đi tìm tất cả cuộc thi và bí cảnh lớn nhỏ trong tu chân giới. Tất nhiên, nó được giấu trong cả đống sách truyện giải trí. Hệ thống thấy được cũng chỉ là mấy cuốn sách y đã đọc rất thú vị.

Cố Tam thích đọc sách, chuyện này hệ thống đã biết từ trước.

Cho nên y cứ tìm được rất thoải mái, địa cung bí cảnh cộng thêm cuộc tỉ thí của huyền môn, đây là tổ hợp tốt nhất để nhân vật chính hiển lộ tài năng trên thượng thế giới. Một năm nay, địa cung bí cảnh vừa kết thúc, đằng sau nó có cả một chuỗi trăm năm một lần, ba trăm năm một lần, năm trăm năm một lần, nghìn năm một lần... Tích tụ lại hoàn toàn có thể tạo thành một cuộc đời đầy truyền kì.

Thậm chí Cố Tam có thể dựa vào những thứ này, thăm dò lúc nhân vật chính xuất hiện thì có thực lực như thế nào.

Cho nên, y cược rằng nhân vật chính sẽ xuất hiện ở cuộc tỉ đấu huyền môn này một lần. Mặc dù nhân vật chính có thể chỉ mới Trúc Cơ Kỳ, nhưng tốc độ trưởng thành lúc sau chắc chắn sẽ rất kinh người. Cố Tam không biết được Cố Tam Thanh thân là nhân vật phản diện thứ hai có đối đầu sớm như vậy với nhân vật chính không, nhưng y không muốn đánh cược. Cho nên y không thể tham gia cuộc tỉ thí huyền môn, vậy thì cho dù hệ thống đưa ra nhiệm vụ gì, y đều có thể hoàn thành một cách lắt léo, sẽ không trực tiếp đối đầu với nhân vật chính.

Còn việc làm sao để không tham gia, cách không phạm quy tốt nhất là tăng năng lực của mình lên trong phạm vi nhỏ.

Cố Tam thích ăn, điều này hệ thống cũng biết.

Mặc dù y đã ích cốc, nhưng vẫn không ngừng ăn vặt. Cho nên Cố Tam trộn lẫn tiên thảo dược trong thức ăn, cộng thêm thiên tư trời phú và kiểu tu luyện gần như muốn liều mạng, thành công đột phá Tâm Động Kỳ trước thời hạn tỉ thí huyền môn.

Một trưởng lão bên dưới lên tiếng, "Tiếp theo, bắt đầu cuộc so tài của Trúc Cơ Kỳ."

Cố Tam nhấc ly trà lên, uống một ngụm.

Một thiên tài cực kì nổi tiếng, nhưng vẫn muốn tham gia tỉ thí.

Một tuyệt thế thiên tài cao cao tại thượng, năng lực có thể nghiền nát người cùng lứa, ra tay cứu giúp đồng môn.

Cùng là không coi ai ra gì, cùng là mở màn gây sự, nhưng hiệu ứng của ngang ngược gây sự còn giống nhau sao?

Huống chi, năm ngón tay Cố Tam siết chặt ly trà, hơi run rẩy. Linh trà xanh biếc rung động trong ly ngọc, lá trà nhấp nhô lên xuống.

Y còn phái ra nhiều đệ tử ngoại môn Thanh Hàn Quan như vậy, đi "phổ cập kiến thức" ở dưới.

Hệ thống sắp điên rồi, "Nhiệm vụ tiếp theo của cậu là tỉ thí Nguyên Anh trận đầu, nhưng cậu không thể tỉ thí nữa, nhiệm vụ này làm kiểu gì bây giờ!"

Cố Tam cười yếu ớt, uống trà.

Hệ thống vẫn lải nhải, "Sao bây giờ? Sao bây giờ?"

Cố Tam hỏi, "Nhiệm vụ này tạo thành ảnh hưởng như thế nào cho nhân vật chính?"

Hệ thống, "Chủ yếu là để nhân vật chính nhận ra thực lực hai người khác nhau một trời một vực."

Cố Tam tiếp tục uống trà, "Vậy hắn đã thấy rồi thôi."

Hệ thống, "..." Cậu có thể khiêm tốn một chút được không?

Hệ thống dứt khoát phát nhiệm vụ, cuối cùng trạng thái nhiệm vụ lại ghi đã hoàn thành.

Hệ thống, "..."

Cố Tam cười nhạt, "Ta vốn là một nhân vật phản diện thứ hai, bây giờ chỉ là không lộ mặt, giấu đi phục bút*, cổ vũ hắn một chút. Vậy thì không phải nó đã hoàn thành rồi sao?"

(*) Phục bút (đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau), có thể gọi nó là hint, chỉ những việc bây giờ sẽ là tiền đề, gợi ý cho việc sau.

Hệ thống, "..."

Cố Tam uống trà, nói, "Quả nhiên."

Từ sau khi Cố Thanh Liêu mất, y bắt đầu nghiện nước trà. Huyền môn không có cây thuốc lá, Cố Tam cũng đành từ bỏ việc trồng loại thuốc lá phản thời đại như vậy, đổi thành yêu trà như mạng. Cách uống trà của y rất giống Vân Trường Ly, môi đặt dọc theo mép ly, từ từ uống. Nhưng cuối cùng y vẫn không phải Vân Trường Ly, thiếu vài phần tao nhã. Vân Trường Ly uống trà là đang phẩm trà, y cũng chỉ là uống thôi.

Cuộc thi đấu trên võ đài vẫn đang tiếp tục, nhưng Trình Chu vẫn không kiềm chế được, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Tam Thanh ngồi trên đài.

Người trên võ đài, trừ những kẻ tới từ hạ thế giới thì còn lại đều là bảo bối của tông môn. Các trưởng lão thỉnh thoảng bàn tán mấy câu, nhưng nhiều hơn cả là nhìn chằm chằm võ đài, đề phòng có việc gì xảy ra thì còn cứu kịp.

Người nọ lại khác, y tựa vào ghế, thờ ơ uống trà, căn bản không quan tâm tới tình trạng xung quanh võ đài. Mấy trưởng lão Thanh Hàn Quan thỉnh thoảng bước tới nói mấy câu với y, y cũng cười trả lời. Nhưng các đệ tử Thanh Hàn Quan vẫn rất yên tâm, trên thực tế, sau khi Cố Tam Thanh tới, tinh thần nhóm Thanh Hàn Quan gần như bừng cháy, cũng không còn quá do dự trên võ đài nữa.

Trong lúc nhất thời, Trình Chu nhớ lại tông môn náo loạn, không ngừng có nội đấu của mình.

Thật sự có chút hâm mộ.

Hắn sờ cái bình trong tay.

Trình Chu hỏi đệ tử bên cạnh, "Hình như y có vẻ rất được các đệ tử yêu quý?"

Đệ tử kia sửng sốt, "Y nào cơ... trời ạ, tại sao ngươi còn nhìn người ta nữa?"

Đệ tử kia nhỏ giọng nói, "Tất nhiên rồi, người này nổi tiếng là bao che khuyết điểm, nếu có người ngoài dám tổn thương một đệ tử dưới mắt y, chắc chắn y sẽ không tiếc giá nào để đòi lại tất cả. Với người ngoài, tính tình y xấu hơn nhiều, dù sao cũng là tiểu tổ tông được Thanh Hàn Quan một tay tạo nên, tính nết là một người vui giận thất thường, trong tiên môn hiếm ai trong sáng lắm."

Trình Chu nói, "Là vậy à..."