Văn Tuyết Vô Song

Chương 11




Edit: Tiêu Hiên

“A Tuyết…”

“Vô Song…”

“A Tuyết, ta rất nhớ ngươi nha, ngươi có nhớ ta hay không?”

“Ân, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ. Hơn nữa ban đêm..”

“Ban đêm… Hắc hắc…”

“Ngươi nhìn, nơi này của ta cũng đã đợi không được nha…”

“Oa a, A Tuyết, ngươi yên tâm, ta sẽ để ngươi thỏa mãn! Ta tới đây ── “

“A, a… Vô Song… Vô Song ── Vô Song!!!”

Ân? than âm A Tuyết sao lại không giống với lúc trước?

“Vô Song, ngươi đứng lên cho ta a ── “

Ai nha, rất chói tai… Đông Phương Vô Song không cam lòng không nguyện ý mở mắt, liền thấy Triệu Tiểu Lâu vẻ mặt lo lắng nằm úp sấp ở bên cạnh hắn, một bên gọi hắn một bên dùng thân thể vòng qua hắn.

Đông Phương Vô Song lẩm bẩm oán trách nói: “Làm cái gì đánh thức ta? Người ta thật vất vả mơ tới mỹ nhân, ngươi không để cho người ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

Triệu Tiểu Lâu thật giống như có chút hổn hển, thấp giọng kêu lên: “Ngươi cũng không nhìn xem hiện tại chúng ta là tình huống gì, còn hồ ngôn loạn ngữ!”

Đông Phương Vô Song động động thân thể, lúc này mới phát hiện mình toàn thân đều bị dây thừng trói chặt, chỉ có thể miễn cưỡng ngọ nguậy lên xuống. Hắn nghĩ một lát, chợt nói: “Tiểu Lâu, chúng ta bị bắt cóc à.”

Triệu Tiểu Lâu thầm nghĩ ngươi giờ mới phát hiện a, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

“Bắt cóc a… Bắt cóc… ” Đông Phương Vô Song lẩm bẩm thì thầm hai lần, bỗng nhiên có chút kích động, cảm khái nói: “Không nghĩ tới lại còn có người dám bắt cóc tiểu gia. Bản sự tiểu gia thật lớn a.”

Nghĩ hắn xuất thân tôn quý, ở kinh thành cũng có chút ‘Uy danh’, cho tới bây giờ không ai dám đánh chủ ý lên hắn. Chỉ có khi còn bé một lần đi dạo hội chùa, bởi vì nhìn thấy mỹ nhân mà đuổi theo, thất lạc bọn thị vệ, kết quả không cẩn thận bị bọn buôn người bắt cóc. Bất quá đám buôn người lừa đảo kia cuối cùng kết quả lại cực kỳ thê thảm.

Sau nhiều năm như thế, hắn lại có thể gặp phải loại sự tình này.

Triệu Tiểu Lâu có chút lo lắng, luôn luôn thúc dục hắn nghĩ biện pháp.

Đông Phương Vô Song quan sát một chút bốn phía, lại nhìn một chút mình và Triệu Tiểu Lâu, không khỏi khẽ mỉm cười, trong lòng đã có suy đoán. Không từ mà biệt, chỉ nhìn những người đó đem hắn trói chặt như thế, đối Triệu Tiểu Lâu lại nới nới lỏng lỏng, suy suy sụp sụp,liền nhìn ra mục tiêu chủ yếu của bọn họ là mình, hơn nữa đối với chuyện mình thân có võ công cũng rất hiểu rõ, sợ rằng Triệu Tiểu Lâu chẳng qua vì cùng mình ở chung một chỗ, xui xẻo thành người bổ sung.

Đông Phương Vô Song có chút áy náy, liền ra vẻ thoải mái mà an ủi Triệu Tiểu Lâu, làm ra một bộ dạng nhẹ nhàng thờ ơ.

Trên thực tế hắn quả thật không lo lắng chút nào. Những người này bắt cóc mình nhất định là có mục đích khác, cũng không phải vì muốn tánh mạng của mình. Hơn nữa thân phận của hắn tôn quý, thế lực vững chắc, cho dù người nọ có cả gan làm loạn thế nào, vô pháp vô thiên, cũng không dám cùng cả Văn Quốc rộng lớn đối nghịch.

Huống chi trong tay của hắn còn có lá bài tẩy, chuyện trước đó đã sắp xếp xong xuôi. Vốn là hắn tránh ở Liễu Châu, vừa cách Thần Minh giáo không xa, lại có thể tùy thời nhận được tin tức trên giang hồ, một lần xong xuôi. Chẳng qua thiên toán vạn toán, lại không tính đến người nọ có thể tìm tới tung tích của mình, đem mình và Triệu Tiểu Lâu bắt cóc.

Hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên cửa ngoài truyền tới âm thanh mở khóa, một Hắc y nhân mở đại môn đi đến, tầm mắt trên người của hai kẻ đang co rút ở góc tường quét một vòng, thấp giọng nói: “Hai vị công tử, ủy khuất.”

Đông Phương Vô Song hì hì cười nói: “Ngươi mời chúng ta tới có chuyện gì?”

Người nọ nghe vậy sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: “Đông Phương công tử thật có đảm lượng. Không sợ ta đối với các ngươi bất lợi sao?”

“Ngươi đã biết tiểu gia ta họ Đông Phương, vậy còn sợ cái gì.”

Người kia nói: “Đúng là thuộc hạ của tại hạ lỗ mãng, cư nhiên đối đãi với hai vị khách quý như thế. Đông Phương công tử không nên hiểu lầm, tại hạ không muốn làm khó công tử, chẳng qua mời hai vị công tử ở nhà mình một khoảng thời gian, tuyệt sẽ không thương tổn nhị vị một cọng tóc gáy.”

Đông Phương Vô Song nghe hắn nói như thế, ánh mắt lóe lóe, cười nói: “Như thế tốt lắm. Đáng tiếc phương thức đãi khách của tiên sinh có chút đặc biệt nhỉ.”

Người nọ cười đến hết sức vô hại: “Chỉ cần mời đông Phương công tử ăn vào viên thuốc này, tại hạ lập tức mở trói cho ngài. ” nói xong đem một viên dược hoàn đưa đến khóe miệng Đông Phương Vô Song.

Triệu Tiểu Lâu kinh hãi, kêu lên: “Không được! Không được!”

Ai ngờ Đông Phương Vô Song sáp đến gần viên dược hoàn kia, cái mũi nhỏ co qua cọ lại hít hà, đôi môi hé ra, liền nuốt xuống. Đầu lưỡi cuốn qua dược hoàn kia, lại vô tình hay cố ý mà chạm phải lòng bàn tay người nọ.

Người nọ thấy hắn hợp tác như thế, ngược lại có chút kinh ngạc. Trong lòng y đang định nếu như Đông Phương Vô Song không ăn, liền sử dụng chút thủ đoạn cứng rắn cho hắn nuốt xuống, lại phát giác lòng bàn tay bị liếm một cái, giật mình, cảm giác… Hết sức quái dị.

Người nọ thu tay lại, thần sắc khó hiểu nhìn chằm chằm Đông Phương Vô Song.

Đông Phương Vô Song hì hì cười một tiếng: “dược hoàn ta đã ăn. Ngươi khi nào mở trói cho chúng ta?”

Người nọ khẽ mỉm cười, giơ tay chưởng xuống, dùng nội lực đem tầng tầng lớp lớp dây thừng trên người Đông Phương Vô Song cắt nát.

Y bộc lộ công phu này, Triệu Tiểu Lâu cùng Đông Phương Vô Song nhất thời bị chấn trụ.

“Kính mời nhị vị hảo hảo nghỉ ngơi. ” người nọ nói xong hướng phía cửa đi tới.

“Chờ một chút, ” Đông Phương Vô Song gọi y, không chút khách khí nói: “Tiểu gia đói bụng rồi. Nếu đãi khách phải có đạo đãi khách, tiểu gia ta cũng không kén chọn, chỉ cần hàm tô kê của Nguyệt Hương Lâu, đường thố lý ngư, hoa đường quyển của Bách Phúc Lâu, đậu hũ ma bà của Thúy Phượng Hà cùng Trần Ký lão *** thêm ba chén lớn cơm trắng Triết Châu là được.”

Người nọ nghe vậy khẽ mỉm cười, cũng không đáp lời, kéo lên cửa sắt đi ra ngoài.

Triệu Tiểu Lâu lo lắng nói: “Hắn, hắn, hắn cho ngươi ăn dược gì? Ngươi sao lại nuốt vào?”

Đông Phương Vô Song giúp y cởi bỏ dây thừng, nói: “Cũng không có cái gì, chính là bách tô đan hóa giải nội lực thôi. Dù sao ta nội lực cũng không cao thâm, không sao cả.”

Ngược lại thái độ người kia, là lạ, rốt cuộc có mục đích gì đây?

Đông Phương Vô Song lúc này suy tư, Triệu Tiểu Lâu lại thập phần lo lắng nói: “Hiện tại làm thế nào?”

“Rau trộn. ” Đông Phương Vô Song không chút để ý đáp.

Triệu Tiểu Lâu co hai chân rúc ở góc tường, phát ngốc. Đông Phương Vô Song bắt đầu suy nghĩ. Hắn có chút ảo não, cảm giác kế hoạch của mình thất sách, liên lụy Triệu Tiểu Lâu cùng hắn bị bắt cóc. Bất quá ngay sau đó con ngươi đảo một vòng, trong đầu lại có chủ ý mới.

Ha hả a, hắn lần này bị bắt cóc, Thần Minh giáo bên kia nhất định sẽ nhận được tin tức. Như vậy cũng tốt. Hắn có hơn hai tháng không trông thấy Phong Văn Tuyết, trong lòng thực tưởng niệm. Cũng không biết kia người trở mặt vô tình có hay không còn nhớ đến hắn?

Hừ, cái gọi là không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang *!

* Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang: muốn bắt được sói không ngại vứt bỏ hài tử – > ý chỉ muốn đạt được mục đích thì phải trả trả giá đắt.

Vì có thể làm cho Phong Văn Tuyết hồi tâm chuyển ý, Đông Phương Vô Song đột nhiên cảm thấy khổ nhục kế là một ý kiến hay.

Hơn nữa hôm nay nhìn thái độ Hắc y nhân kia, khá lịch sự. Đông Phương Vô Song ít nhiều trong lòng nắm chắc. Trước đó vài ngày y đem những người kia ép buộc quá tàn nhẫn, phỏng chừng mấy ngày này cũng nên có hành động. Mặc dù mình nhất thời thất sách, bị trói tới, nhưng những người này sợ ném chuột vỡ đồ, sẽ không dễ dàng đối với mình hạ thủ.

Đông Phương Vô Song thoải mái mà tựa vào trên vách tường, vừa ngủ gà ngủ gật, vừa đợi thức ăn đưa tới.

Bị giam như thế mấy ngày, Đông Phương Vô Song dựa theo thức ăn đưa tới phán đoán, bọn họ hẳn là còn đang ở phụ cận Liễu Châu.

Hơn nữa mấy ngày qua hắn cố ý qua lại gọi thức ăn,Hắc y nhân kia phần lớn đều đem đến cho hắn. Trong đó có mấy cửa hàng, nhưng thật ra là cửa hàng ngầm của thuộc hạ Đông Môn. Đông Phương Vô Song trong lúc gọi thức ăn, đã đem tin tức của mình thả ra ngoài. Nghĩ đến người chịu trách nhiệm giúp hắn vào thành mua thức ăn, đã bị Đông Môn theo dõi đi.

Tấm lệnh bài Thần Minh giáo năm đó Phong Văn Tuyết tặng ở trên người hắn, ngày ấy bị bắt cóc đã bị lấy đi, hiện tại nghĩ chắc đã trở lại trong tay chủ nhân ngày xưa?

Nhớ tới Phong Văn Tuyết, Đông Phương Vô Song cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào, vừa khổ sở.

Hắn sau lưng Phong Văn Tuyết làm một số việc, nhưng điểm xuất phát cũng là vì tốt cho y? Tại sao phải tức giận như thế? Đem mình đuổi ra ngoài thì thôi, nhưng hai tháng qua chẳng quan tâm, cũng quá mức hẹp hòi đi.

Đông Phương Vô Song khổ sở một hồi, liền bỏ không suy nghĩ thêm nữa.

Đối tình cảnh bây giờ của mình, hắn bởi vì trong lòng đã có dự tính, liền lộ ra vẻ hết sức ung dung. Hơn nữa tính tình của hắn là cái loại trời sập xuống cũng ngủ như thường, cho nên mấy ngày qua bị trói tới, không chỉ có không thấy chau mày ủ mặt, ngược lại người mập chút ít.

Triệu Tiểu Lâu lúc đầu có chút bối rối, sau cũng dần dần trấn định lại. Mỗi ngày thường xuyên như có điều suy nghĩ, không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó.

Đông Phương Vô Song chú ý tới y làm như đang luyện võ công gì, không khỏi âm thầm giật mình Tiểu Bánh Bao lúc nào học được luyện võ? Bất quá Triệu Tiểu Lâu nếu không chủ động nói ra, hắn cũng sẽ không hỏi.

Sáng sớm ngày hôm đó, Triệu Tiểu Lâu sau khi tỉnh lại chuyên tâm nhắm mắt luyện công. Đông Phương Vô Song cũng không quấy rầy y, chính mình âm thầm điều tức, nội lực một chút cũng không có, không khỏi có chút nhụt chí, định ngủ trong chốc lát rồi tỉnh lại.

Đợi Triệu Tiểu Lâu luyện công xong, Đông Phương Vô Song cũng tỉnh, hai người đang muốn nói chuyện một lát, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.

Hắc y nhân diện mạo bình thường kia đi vào, nói với Đông Phương Vô Song: “Đông Phương công tử, kính mời theo tại hạ một chuyến.”

Hai người đồng thời cả kinh.

Đông Phương Vô Song nói: “Sáng sớm làm cái gì? Cũng không cho người ta gia ăn sáng, tiểu gia không có khí lực.”

Người nọ tựa hồ tâm không giống như thường ngày bình thường xã giao hắn mấy câu, chẳng qua là nói: thư hương môn đệ “nếu vậy, Đông Phương công tử xin tha lỗi, tại hạ thất lễ! ” nói xong đưa tay túm lấy Đông Phương Vô Song.

Triệu Tiểu Lâu kinh hãi, nhào lên muốn ngăn cản, nhưng chút công phu kia, làm sao là đối thủ của đối phương?

Đông Phương Vô Song sợ y chịu thiệt, vội vàng nói: “Liền cùng ngươi đi, nhưng không cho ngươi làm khó huynh đệ của ta! Nếu không tiểu gia thành quỷ cũng không buông tha ngươi!”

Người nọ ha ha cười một tiếng, nói: “Chỉ cần đông Phương công tử hảo hảo phối hợp, tại hạ tự nhiên đảm bảo Triệu công tử an toàn. ” nói xong đem hắn cắp ở dưới nách, nhấc lên đi ra ngoài.

Triệu Tiểu Lâu đuổi theo ở phía sau hô: “Vô Song! Vô Song!”

Đại môn bịch một tiếng đóng kín, đem hai vị hảo hữu tách ra.

Đông Phương Vô Song hô: “Tiểu Bánh Bao ngươi đừng sợ, hắn sẽ không đem ta làm thành cái dạng gì đâu. Ngươi chiếu cố tốt chính mình, ta sẽ trở lại tìm ngươi, không cần lo lắng…”

Kia Hắc y nhân tốc độ cực nhanh, mấy chữ cuối cùng của Đông Phương Vô Song đã biến mất nơi hành lang gấp khúc.

Hắn bị người nọ xách ra khỏi địa lao, nhìn được ánh mặt trời lay động trên đỉnh đầu đã lâu không thấy, không khỏi một trận hoa mắt, nhắm mắt lại.

Chờ hắn mở ra, chỉ xa xa trông thấy phía sau là một tòa kiến trúc cũ nát, trông giống như cung điện bỏ hoang. Mấy ngày qua hắn và Triệu Tiểu Lâu chính là bị giam ở đây.

“Ta nói, vị đại ca này, ngươi đây là muốn đem tiểu gia ta mang đi đâu a?”

Đông Phương Vô Song bị người nọ vác trên vai, trong lúc đi lại ở đường núi, hết sức xóc nảy. Hắn không ăn điểm tâm, dạ dày trống trơn, bị bả vai người nọ nhấp nhô làm đau, nói chuyện cũng khó khăn, nhưng vẫn còn không chịu im miệng

Người kia nói: “Đông Phương công tử, ngươi tốt nhất nên câm miệng!”

Thế là Đông Phương Vô Song không nói gì nữa.

Không biết đã đi bao lâu, đường núi chuyển vài vòng, vừa leo vừa nhảy, Đông Phương Vô Song bị giày vò quá mức, đồng thời cũng không khỏi khen Hắc y nhân khinh công cao minh.

Đi hơn nửa canh giờ, kia Hắc y nhân đưa hắn tới một sườn núi.

Đông Phương Vô Song cuối cùng cũng tiếp đất, vội vàng đánh giá bốn phía, thấy cái giữa vách núi hình dáng kỳ quái, hai bên đều là núi xanh, một cái đường núi vừa rồi chỉ có bọn họ đi lên.

Sườn núi này hết sức rộng rãi, có một người đứng ở chính giữa, đang quay lưng lại nhìn hắn. Hắc y nhân kia cung kính đứng ở phía sau y.

Đông Phương Vô Song nhìn người nọ một chút, thấy tuổi khá lớn, ước chừng bộ dạng hơn 70 tuổi, tóc trắng xoá, thần thái già nua, nhưng lưng thẳng đứng, vẻ mặt hết sức uy nghiêm.

Đông Phương Vô Song đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người, thong dong nói: “Lão tiền bối, nguyên lai ngươi mới là chủ tử sau lưng Hắc Phong phái.”

Lão giả kia cười cười, nói: “Tiểu thế tử quả nhiên thông tuệ hơn người.”

“Quá khen quá khen.”

“Vậy ngươi không bằng đoán xem, ta là người phương nào?”

Cái này có thể làm khó Đông Phương Vô Song. Hắn con ngươi đảo qua đảo lại, cười hắc hắc, nói: “Nhất định là vị cao nhân tiền bối. Nói không chừng gia gia của ta còn nhận thức được ngài.”

Người nọ ha hả cười một tiếng, nói: “Gia gia ngươi không nhận biết ta. Ta đã ẩn cư giang hồ có tới năm mươi năm đi. Thời gian quá lâu, chính mình cũng nhớ không rõ.”

Đông Phương Vô Song lấy làm kinh hãi, nói: “Ẩn cư năm mươi năm? Vậy ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”

Người nọ lắc đầu, không nói nữa.

Đông Phương Vô Song phỏng đoán y có ít nhất tám mươi tuổi, chẳng qua là bảo dưỡng tốt, mới có vẻ trẻ tuổi.

Hắn thấy lão giả này đối với mình khá lịch sự, liền nói: “Lão tiền bối, nếu ngài biết thân phận của ta, không biết mời ta tới có chuyện gì?”

Lão giả nói: “Tiểu gia khỏa, ngươi còn nhỏ tuổi, cũng có chút ít tâm cơ. Bất quá vẫn kém một chút.”

Đông Phương Vô Song thầm nghĩ đó là, ngươi đã tám chín mươi tuổi, khoát hoạt thành tinh, ta có thể cùng ngươi so sánh sao.

Bất quá nghĩ như thế, liền có chút nghiêm túc lên. Xem ra mình phía sau lưng động tay chân, lão nhân này chưa chắc không biết. Nhưng lại tùy ý mình làm, không biết là mục đích gì?

Lão giả kia nhìn thần sắc hắn biến ảo, cười nhạt, nói: “Tiểu gia khỏa, ngươi cùng giáo chủ Thần Minh giáo có quan hệ gì? Vì sao phải can thiệp vào chuyện này?”

Lão giả này trừ mở đầu một câu ‘Tiểu thế tử’ chỉ ra thân phận của hắn, sau đó luôn luôn dùng ‘Tiểu gia khỏa’ để gọi. Đây tự nhiên cùng tuổi tác lão giả có liên quan, nhưng phong thái ở trên, lại mơ hồ toát ra thái độ xem thường đối với thân phận thế tử của Đông Phương Vô Song.

Thái độ như thế, chỉ có thể có hai loại nguyên nhân, một loại, là y coi rẻ hoàng quyền, xem thế gian giàu sang như cặn bã. Còn có một loại, chính là y xuất thân cực kỳ cao quý, đối với thân phận Đông Phương Vô Song có thể ngang hàng, thậm chí cúi đầu mà đối đãi.

Lấy tuổi tác lão nhân này, hơn phân nửa đã sớm nhìn thấu thế gian nhân tình ấm lạnh, rất không có khả năng có tình cảm căm phẫn khinh thường loại Vương Công vạn hộ hầu trẻ tuổi cặn bã. Như vậy, khả năng lớn nhất chính là loại sau.

Đông Phương Vô Song trong đầu nhanh chóng chuyển động.

Lấy tuổi tác lão giả này, đủ để làm tổ gia gia hắn. Mà trước mắt Văn Quốc hoàng thất, khai quốc hoàng tổ gia gia Đông Phương Hi của hắn là con trai độc nhất, cũng không có huynh đệ trực hệ gì phân phong địa vị cao, trước mắt thân vương nhiều tuổi nhất Văn Quốc, cũng bất quá là một ít đại ca đồng lứa của gia gia hắn.

Như vậy, lão giả trước mắt này rốt cuộc là người gì đây?

Chẳng lẽ là… hoàng tộc nước nào đó trước khi Văn Minh hai nước bình định thiên hạ?

Oa… phạm vi kia rất lớn. Lúc ấy thiên hạ phân loạn, Chiến quốc nhiều hơn hai trăm năm, đến cuối cùng sát nhập thành sáu đại quốc gia, là thời đại anh hùng cùng kiêu hùng lớp lớp xuất hiện.

Vậy hoàng thất các nước kia đâu? Còn cùng Thần Minh giáo có cừu oán.

Đông Phương Vô Song những thứ này chỉ là trong nháy mắt ở trong đầu phân tích ra tin tức, nghe lão giả kia hỏi thăm, không thể không đáp, liền nói: “Đông Môn cùng Thần Minh giáo có chút qua lại, ta cũng chỉ là tới Giang Nam chơi, thuận tiện bái phỏng qua giáo chủ Thần Minh giáo. Hơn nữa bất luận là Thần Minh giáo hay Đông Môn, đều dưới quyền cai trị của Văn Quốc ta, làm Tĩnh Vương thế tử, tiểu tử cũng có tâm quan tâm một chút sự vụ giang hồ.”

Lão giả khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu gia khỏa không cần phải lo lắng, lão phu lớn tuổi, sống không được mấy năm, chỉ là có chút tâm nguyện chưa dứt, muốn trước khi nhắm mắt giải quyết cho xong khúc mắc này. ” ngụ ý chính là y vô tình rung chuyển giang hồ, cũng không muốn cùng hoàng quyền đối nghịch.

Đông Phương Vô Song trong lòng đổ mồ hôi. Nghĩ thầm ngươi nhiều tuổi như thế, vì kết thúc một đoạn ân oán liền mạnh tay như thế, cả giang hồ cùng Thần Minh giáo dạy đều bị ngươi chơi đùa xoay chuyển, ngươi thật đúng là tinh lực dư thừa a.

Đồng thời trong lòng hắn lại càng tò mò. Một người có thủ đoạn có tâm cơ như vậy, đồng thời cũng là người có thế lực, rốt cuộc năm đó là nhân vật gì?

Hắn há há mồm, còn muốn hỏi nữa, nhưng thấy lão giả kia đã quay lưng đi, nhìn xuống sườn núi xanh liên miên, tựa hồ ý tứ không nói gì nữa.

Đông Phương Vô Song vô cùng buồn chán, nội lực bị khóa, buổi sáng cái gì cũng không ăn bị giày vò lâu như thế, đã sớm mệt mỏi. Cuối cùng nhìn hai bên một chút, dứt khoát chọn một khối nham thạch bằng phẳng, ung dung ngồi lên nghỉ ngơi.

Lão giả kia không để ý đến hắn. Hắc y nhân cũng là liếc hắn một cái, âm thầm bội phục sự can đảm cùng thản nhiên thản nhiên của hắn. Bất kể nói thế nào, vị Tĩnh Vương thế tử này lá gan rất lớn, phong độ cũng không tệ lắm, không hổ là người nổi bật trong hoàng thất thế hệ này.

Đông Phương Vô Song hiểu rõ thời điểm gì nên duy trì bề ngoài cho tương xứng với thân phận mình, cho nên ngồi ở đó không nói một lời, cùng lão giả kia chơi trò thâm trầm. Nhưng kỳ thật trong bụng đã sớm đói đến bồn chồn, trong đầu cũng suy nghĩ lộn xộn.

Yên lặng như vậy chừng nửa canh giờ, Hắc y nhân kia đột nhiên thấp giọng nói: “Chủ tử, người đến.”

Lão giả kia gật đầu, vẫn đứng ở bên trên sườn núi cao dốc nhìn núi xanh nơi xa không nói.

Đông Phương Vô Song trong lòng dao động, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, luôn luôn nhìn đường nhỏ trên sườn núi.

Quả nhiên chỉ qua chốc lát thời gian, một đạo nhân ảnh bay vọt lên như đại bàng, cử chỉ ưu nhã, khinh công mau lẹ, chớp mắt lên sườn núi cao.

Người nọ một thân huyền y, tóc trắng như tuyết, vóc người thon dài, mặt nạ quỷ dị. Chính là Phong Văn Tuyết đã lâu không gặp.

Đông Phương Vô Song hao phí thật lớn khí lực mới khắc chế được ý niệm trong đầu mình muốn nhào tới, chẳng qua là không tự chủ được mà đứng dậy, si ngốc nhìn đạo nhân ảnh ở xa kia, trên mặt toát ra thần tình không cách nào hình dung.

Hắn rốt cuộc tuổi còn nhỏ, cho dù thiên tư thông minh, cũng không cách nào làm được thập toàn thập mỹ.

Lão giả kia nhìn lướt qua ánh mắt của hắn, lập tức đem tâm tình của hắn thấy rõ rành rành.

Lão giả bất động thanh sắc xoay người lại, đánh giá Phong Văn Tuyết, nói: “Phong giáo chủ quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, một người tới, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy a.”

Phong Văn Tuyết từ đầu đến cuối không có nhìn Đông Phương Vô Song một cái, đôi mắt sắc bén dưới mặt nạ vãn gắt gao nhìn chằm chằm lão giả kia, lạnh nhạt nói:

“Ngươi mới chính là kẻ chủ mưu Hắc Phong phái.”

Phong Văn Tuyết câu này mở đầu cơ hồ cùng Đông Phương Vô Song giống nhau như đúc.

Lão giả kia chưa trả lời, lại nói: “tháo mặt nạ của ngươi xuống cho ta xem nhìn.”

Phong Văn Tuyết hơi sững sờ.

Đông Phương Vô Song kêu lên: “Không được.”

Hắc y nhân kia không vui, thay chủ tử y hỏi: “Vì sao không được?”

Đông Phương Vô Song nhìn Phong Văn Tuyết một cái, nói: “giáo quy Thần Minh giáo, giáo chủ không thể lộ ra diện mạo thật với người khác.”

Lão giả lạnh nhạt một câu: “Thôi Nhị.”

Hắc y nhân kia đột nhiên hành động, xuất thủ như gió, hướng phong Văn Tuyết đánh tới.

Hai người động thủ, Hắc y nhân chiêu chiêu thức thức đều nhằm tới mặt nạ trên mặt Phong Văn Tuyết. Phong Văn Tuyết giận dữ, một cái Du Long tiên tung hoành huy vũ, khí thế kinh người.

Đông Phương Vô Song thấy vậy hoa cả mắt, trong lòng lại âm thầm vì Phong Văn Tuyết lo lắng.

Mặc dù không biết trung gian làm sao liên lạc, nhưng hiển nhiên lão giả kia chỉ để cho Phong Văn Tuyết một mình đến đây, mà chính y lại mang theo một trợ thủ, lấy hai đối một.

Đông Phương Vô Song rất tự giác đem chính mình gạt bỏ ở bên ngoài, không phải là hắn xem thường chính mình, mà là hiện tại bị phong kín nội lực, ở nơi này trước mặt võ lâm cao thủ quả thật không có sức đánh trả.

Hắn ở bên thấy vậy lo lắng, lão giả kia lại buông tay, thản nhiên nhìn, bỗng nhiên chậm rãi thong thả bước tới.

Lúc này Phong Văn Tuyết cùng Hắc y nhân kia đã đấu đến kịch liệt. Hắc y nhân võ công cao cường, bức đến trước mặt, Phong Văn Tuyết không thể làm gì khác hơn là bỏ qua trường tiên, thay vào đó cận thân bác đấu ( đánh xáp lá cà). Nhưng lúc này lão giả kia đột nhiên xen vào, hai tay hai bên vừa tách vừa kéo, đem hai người càng đấu càng khó phân miễn cưỡng tách ra.

Phong Văn Tuyết hoảng hốt, lại phản ứng không kịp, lão giả kia đã nhanh chóng bỏ ra mặt nạ của y.

“A Tuyết ── “

Đông Phương Vô Song kinh hãi nhào qua.

Lấy võ công Phong Văn Tuyết cùng Hắc y nhân kia, chiêu chiêu thức thức đang trong lúc nội lực kích động, uy lực vô cùng. Dưới tình huống này, người bình thường rất khó đến gần, cho dù đánh lén, cũng phải chọn thời cơ thích hợp. Nhưng lão giả kia tựa như dạo bộ trong sân di chuyển qua, động động tay, giống như hai cái tiểu nhi ở trước mặt y đánh nhau, thoải mái mà đem hai người phân ra, lại tiện tay tháo xuống mặt nạ của Phong Văn Tuyết, đây là võ công bậc nào?

Phong Văn Tuyết lui lại phía sau mấy bước, khẩn trương nhìn chằm chằm lão giả kia. Đông Phương Vô Song vọt tới bên cạnh y, cùng y sóng vai mà đứng.

Lão giả kia tinh tế nhìn kỹ hai mắt Phong Văn Tuyết, bỗng nhiên có chút thất vọng lắc đầu, thở dài nói: “Một chút cũng không giống.”

Phong Văn Tuyết nói: “Không biết Thần Minh giáo ta cùng ngươi có ân oán gì, hà tất tận lực bức bách như thế?”

Y cũng không phải là một mình đến đây. Nhưng ở dưới chân núi gặp phải một đám Hắc y nhân, Tử Y, Vô Ngôn bị đám người cuốn lấy, chỉ có y một người lên núi.

Y biết rõ lão nhân này không đơn giản, lại tra không được lai lịch của lão. Lúc này chính mình ở vào hoàn cảnh xấu, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Lão giả kia nhìn y, thản nhiên nói: o稥 “Thần Minh giáo xảy ra đại sự như thế, phụ thân ngươi vì sao không trở lại?”

Phong Văn Tuyết nhăn nhăn mày, nói: “Ngươi muốn gặp phụ thân ta?”

Lão giả kia lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Phong Tùy Liễu tiểu nhi kia còn không đáng để ta hao phí tâm tư.”

Phong Văn Tuyết nghe lão đối phụ thân nói năng lỗ mãng, trong lòng giận dữ, lại mạnh mẽ tự nhịn xuống tức giận, nói: “Tiền bối lớn tuổi như thế, gia phụ ở trong mắt ngài tự nhiên là tiểu nhi. Chỉ không biết ngài phí đại tâm như vậy, đối phó loại vãn bối như gia phụ cùng tại hạ, rốt cuộc có mục đích gì?”

Lão giả kia lặng yên chốc lát, nói: “Lão phu chỉ muốn thấy một người.”

“Người nào?”

Lão giả chậm rãi nói: “bờ sông hoang vu, một gốc liễu xanh.”

Đông Phương Vô Song nghe không hiểu, nhưng Phong Văn Tuyết hiển nhiên hiểu. Y sắc mặt biến hóa, thấp giọng nói: “Tại hạ không biết ngài đang nói cái gì.”

Lão giả kia thản nhiên nói: “Ngươi không biết? Vậy lão phu cũng không có tâm tình cùng các ngươi giao thiệp. ” dứt lời vung tay lên, Hắc y nhân kia đánh tới, mục tiêu không phải Phong Văn Tuyết, mà là Đông Phương Vô Song nội lực bị phong bế.

Phong Văn Tuyết trường tiên cuốn một cái, cản lại, lạnh nhạt nói: “chờ chút! Ngươi có biết hay không thân phận của hắn!”

Lão giả nói: “Chính là bởi vì biết, tiểu tử ngươi sợ ném chuột vỡ đồ, tốt nhất không nên ở trước mặt lão phu giả bộ hồ đồ.”

Đông Phương Vô Song ngao ngao kêu lên: “Ngươi không phải nói chỉ muốn giải quyết xong một cái tâm nguyện, không muốn cùng triều đình và giang hồ đối địch sao?”

Lão giả chắp tay cười một tiếng, ngạo nghễ đạm mạc nói: “Lão phu đã nhiều tuổi, sớm nên chết rồi. Sau khi lão phu chết, đâu thèm quản hắn hồng thủy ngập trời!”

Phong Văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song nhất thời bị lời của lão chẹn họng.

Đông Phương Vô Song trong lòng mắng to cái lão vô lại.

Người sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng. Hơn nữa người đến một bó tuổi tuổi như này, hoàng thổ cũng chôn đến cổ con cháu, cả đời vinh hoa phú quý nên hưởng thụ cũng hưởng thụ rồi, vì một chút ý niệm cuối cùng lại càng không sợ hãi. Phong văn Tuyết cùng Đông Phương Vô Song cộng dồn tuổi lại vẫn chưa bằng một nửa người ta, nhân sinh tốt đẹp còn chưa sống đủ, quả thật có chút do dự.

Phong Văn Tuyết bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngươi nói người kia, đã sớm không còn trên nhân thế nữa.”

Lão giả nói: “Ta không tin.”

Phong Văn Tuyết nói: “Ngươi cũng biết quan hệ của ta với hắn, sao có thể đem chuyện trưởng bối ra nói giỡn như vậy.”

Lão giả trầm mặc chốc lát, nói: ” Mộ của hắn ở đâu?”

********************************

Đây là một số món ăn Vô Song đã yêu cầu:

Hàm tô kê- gà bơ mặn

Đường thố lý ngư – cá chép chua ngọt.

Đậu hũ ma bà