Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

Chương 47: Thịt xào chua ngọt




Sửa lại lịch trực xong, để chắc ăn nên Khương Bách Vạn quyết định đến giờ làm buổi chiều sẽ để cho quản lý nhìn qua một lượt rồi mới phân phát xuống. Giờ cơm trưa, nhìn thấy lão Trương trong căn tin số hai, cô cắn chặt răng, đi đến bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: "Thật ngại quá, tôi mới tới, lần đầu tiên phân công lịch trực đã mắc lỗi, đúng là rất xấu hổ."

Lão Trương được hoãn lịch trực đến Tết Đoan Ngọ nên đã vừa lòng, thế nhưng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo một nhân viên lâu năm, cười lạnh gật đầu: "Mới tới, phạm lỗi một hai lần cũng là bình thường, sau này chú ý một chút là được."

Khương Bách Vạn rầu rĩ gọi cơm và đồ ăn, tìm một chỗ trống, muốn ném mọi buồn bực vào chuyện ăn uống thì lại nhìn thấy Bùi Cảnh Tiêu, người chẳng mấy khi xuất hiện ở căn tin số hai, bưng chén đĩa ngồi xuống đối diện cô. Mặc dù Bùi Cảnh Tiêu không phải là nhân viên cấp quản lý nhưng bởi vì quan hệ giữa nhà mình và tập đoàn Ngự Thông mà bình thường cô ta đều đến căn tin số một ăn cơm như ăn tiệc buffet. Cái khác không nói, Khương Bách Vạn nhìn thoáng qua khay cơm của cô ta, chỉ có mấy món đơn giản như khoai môn và rau xanh, cà chua trộn đường, lại nhìn nhìn chân gà nướng, sườn xào chua ngọt, ngô nướng và một đĩa lớn cơm rang chân giò hun khói ở trong khay cơm của mình, cảm thấy ánh mắt của Ninh Hành đúng là bao dung hơn trước đây biết bao nhiêu.

Không lâu sau, cô lại nghĩ, người được ăn cơm ở căn tin số một mà lại không biết quý trọng những món ngon ở đó, cả ngày cứ ăn mấy thứ chẳng bổ béo thế này đúng là lãng phí, còn chẳng bằng nhường lại "đặc quyền" này cho cô đi.

Bùi Cảnh tiêu im lặng ăn mấy miếng, vừa rồi cô ta thờ ơ lạnh nhạt là do cảm giác được sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ truyền đến tai Ninh Hành, chỉ không ngờ rằng anh lại chẳng hề thiên vị hay che chở cho Khương Bách Vạn, nhưng theo như tình hình ngày hôm đó thì rất có khả năng Khương Bách Vạn chính là bạn gái hiện tại của Ninh Hành.

Cô ta vốn không hiểu rõ Ninh Hành lắm, bây giờ lại càng khó đoán được ý định của anh.

Đương nhiên, cô ta cũng thấy được cái khay cơm đầy thịt của Khương Bách Vạn. Giữ dáng là một chuyện rất vất vả, ngoại trừ một tuần phải đến phòng tập để tập thể hình hai đến ba lần thì còn phải khống chế việc ăn uống, mấy thứ như thịt thế này, cô ta dường như đã quên mất cảm giác lúc nhai ngấu nghiến là như thế nào rồi.

"Bách Vạn." Cô ta nhỏ giọng lên tiếng: "Người ngay thẳng nói lời thật thà. Tôi hỏi cô, Ninh Hành định khi nào thì sẽ công khai chuyện giữa cô và anh ấy? Đến lúc đó, cô có còn tiếp tục ở lại Ngự Thông làm việc nữa không?"

Cái chân gà trong miệng Khương Bách Vạn suýt thì rơi xuống.

Bùi Cảnh Tiêu quả thật không phải là người thích vòng vo, cô ta muốn thể hiện thì sẽ đi tìm cơ hội, muốn hỏi rõ ràng thì sẽ hỏi thẳng ra, danh chính ngôn thuận cạnh tranh mới gọi là đáng sợ, còn ngấm ngầm phân cao thấp thì chỉ càng bị coi thường hơn mà thôi.

Khương Bách Vạn ra sức cắn cắn, nuốt thịt xuống. Cô nghĩ nghĩ, nếu Bùi Cảnh Tiêu đã thẳng thắn như thế, vậy cô cũng thẳng thắn là được rồi: "Tôi thực sự không định làm việc lâu dài ở Ngự Thông, cô cũng biết đấy, tôi vốn học ngành khảo cổ, tương lai tôi vẫn hy vọng sẽ tiếp tục học lên tiến sĩ, hoặc là tìm một công việc đúng chuyên ngành. Nếu quan hệ giữa chúng tôi làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy thì chờ tôi rời khỏi chức vị hiện tại rồi mới nói sau cũng chưa muộn."

"Hai người bắt đầu từ lúc nào?"

Sao lời này nghe vào tai lại cứ có cảm giác như thể người vợ hợp pháp đang tra hỏi người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của mình.

"Chưa lâu."

"Chắc cô là vì tiền của anh ấy nhỉ!" Bùi Cảnh Tiêu lộ ra vẻ coi thường, việc coi trọng dòng dõi đã trở thành thói quen, cô ta nhìn Khương Bách Vạn ở khoảng cách gần, giọng điệu hơi tỏ ý khinh miệt: "Phụ nữ như cô tôi đã thấy rất nhiều, đều muốn mượn hôn nhân để leo lên cao, như vậy sẽ dễ hơn rất nhiều so với việc tự mình phấn đấu. Nếu không thì sao cô lại từ công ty cầm đồ đuổi theo đến tận Ngự Thông để làm một công việc không đúng chuyên môn, chẳng lẽ không phải vì muốn câu rùa vàng sao?" diễn!đàn#lê$quý@đôn

"Không phải vậy đâu, là bởi vì... bề ngoài anh ấy rất đẹp trai." Khương Bách Vạn nói trắng ra.

Bùi Cảnh Tiêu sửng sốt, không nói gì, chỉ khuấy khuấy ly nước ép cà chua, màu nước đỏ đỏ cùng với vị chua chua ngọt ngọt, đơn thuần hồn nhiên hệt như cô gái vừa nói rằng vì nhan sắc của Ninh Hành nên mới muốn ở cùng với anh ở ngay trước mặt này, chẳng lẽ là cô ta đang xem phim tình cảm vườn trường sao? Đối với cô ta mà nói, cho dù bề ngoài có tốt đẹp đến mức nào mà không có gia thế thì cô ta cũng sẽ không liếc mắt thêm một cái.

"Vậy tại sao cô lại đến Ngự Thông?" Khương Bách Vạn phản đòn. Nói thật, trước giờ cô đều không phải quả hồng mềm để mặc cho người ta muốn bóp sao thì bóp, cô xin lỗi lão Trương không phải vì bất lực, mà bởi vì người tức lên có thể xông đến quát mắng cô dù sao cũng có sức lực hơn loại người cầm dao găm sau lưng như Lâm Lệ, người như ông ta thì chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng. Còn loại người kiêu ngạo như Bùi Cảnh Tiêu này, có lẽ hiện giờ trong lòng cũng đang tiếc nuối, chắc chắn là càng thấy Ninh Hành ưu tú hơn người thì lại càng khó chịu trong lòng.

Vừa nghĩ đến đây, cái tính tình thối tha của một dân thường nhỏ bé cố gắng tự lập vươn lên ở trong người Khương Bách Vạn đột nhiên trỗi dậy, lời nói cũng có phần không tốt lắm: "Bây giờ thì cảm thấy Ninh Hành xứng với cô rồi sao?"

Tay Bùi Cảnh Tiêu khựng lại một lúc, hoàn toàn im lặng.

Nhân lúc đối phương đang mất tập trung, Khương Bách Vạn lại tiếp tục gặm chân gà, người vì ăn mà chết như cô chính là biết tận dụng thời gian như vậy.

"Lúc đó tôi không biết anh ấy chính là con trai của chủ tịch tập đoàn Ngự Thông." Bùi Cảnh Tiêu nói bâng quơ, lông mi khẽ cụp xuống, môi vẽ ra một độ cong mê người: "Cô nói đúng, nói về vẻ bề ngoài thì anh ấy quả thực rất xuất sắc, tôi cũng từng do dự, nhưng tôi biết tôi mà ở cùng với anh ấy thì sẽ bị người ngoài cười nhạo, nếu bị bố mẹ tôi biết được thì họ sẽ không chấp nhận quyết định của tôi. Sao tôi có thể nắm tay một chàng trai mỗi ngày phải làm thêm ba công việc được chứ?" djenndannlequyydonn

"Bây giờ cô đã biết rõ gia thế của anh ấy, cho nên sẵn lòng "chịu thiệt thòi" mà ở cùng anh ấy?" Khương Bách Vạn tiếp tục nói mấy lời không hay.

"Nếu nói về gia thế thì tôi và anh ấy rất xứng đôi." Bùi Cảnh Tiêu lấy lại vẻ tự tin trên khuôn mặt: "Nhưng mà gia thế của cô lại kém hơn anh ấy rất nhiều, cô đã từng tính tới khả năng "không được thông qua" hay chưa? Hoặc là, cô đã từng hoài nghi Ninh Hành có ý đồ gì đó với cô? Là nhất thời thấy mới mẻ hay là sẽ cùng nhau sống tới đầu bạc răng long?"

Lời này đúng là làm khó Khương Bách Vạn, cô không chỉ một lần nhìn thấy tình tiết như thế này ở trong phim truyền hình hoặc đọc được trong tiểu thuyết, mẹ của nam chính đưa ra 300 vạn, yêu cầu nữ chính hãy rời khỏi con trai mình. Cô bỗng nhiên giống như vừa đi vào cõi tiên, ảo tưởng đến ngày nào đó mẹ Ninh Hành cũng cầm một tờ chi phiếu như vậy đến tìm mình, vậy thì trên tờ chi phiếu kia cô nên điền mấy trăm vạn nhỉ? Nếu là 300 vạn thì cũng đủ mua nhà mua xe rồi, còn có thể thừa ra một ít để đưa mẹ ra nước ngoài du lịch một chuyến...

Dường như cũng không tệ lắm!

Bùi Cảnh Tiêu không hề phát hiện ra Khương Bách Vạn đã đi vào cõi tiên, vẫn tiếp tục nói: "Đàn ông không giống với phụ nữ, bọn họ có thể qua lại với bất cứ người phụ nữ nào mà bọn họ để mắt đến, nhưng sau cùng thì bọn họ chắc chắn sẽ chọn người phụ nữ có lợi cho mình nhất để kết hôn, hoặc là gia thế tương đồng, hoặc là có thể nâng đỡ bọn họ lên một bậc, tốt xấu gì thì cũng phải đẹp như thần tiên."

Lời này có ý là, Khương Bách Vạn không những không thể nâng Ninh Hành lên một bậc mà dáng vẻ còn chưa đủ xinh đẹp.

"Chính là bởi vì như vậy nên mới nói, Ninh Hành đối với tôi chính là tình cảm chân thành!" Khương Bách Vạn nói rất lạc quan, chẳng những không có vẻ lo lắng mà còn càng cảm thấy tự hào. Chỉ có thể nói, năng lực chống đả kích của dân thường nhỏ bé quả thật là bẩm sinh.

Bùi Cảnh Tiêu giống như vừa ăn phải ruồi, nuốt cũng không được mà nhả ra cũng không xong.

"Tổng giám đốc Ninh." Nhân viên phục vụ đứng ở cửa lễ phép cúi người xuống.

Ninh Hành - người cũng hiếm khi xuất hiện ở căn tin số hai như Bùi Cảnh Tiêu - vừa liếc mắt một cái đã thấy Khương Bách Vạn giữa đám người, nhìn ra được trong khay cơm của cô toàn là thịt, có thể thấy được vừa rồi bị người ta mắng như vậy nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khẩu vị của cô. Lại liếc mắt cái nữa, nhìn đến Bùi Cảnh Tiêu đang ngồi đối diện cô, Ninh Hành nhíu mày lại, xác nhận xem bạn gái chính thức của mình có thể yên ổn ăn cơm không, sau đó lại xoay người đi ra ngoài. di~nĐ`nl3qu"đôn

Di động của Khương Bách Vạn rung lên, cô vừa nhìn thấy trên màn hình hiện ra mấy chữ "Boss bá đạo" thì lập tức có tật giật mình đi ra chỗ khác nghe điện thoại.

"Bảng phân công trực ngày mồng một tháng năm đã phát xuống rồi sao?" Giọng điệu của boss Ninh hoàn toàn là giải quyết việc chung.

"Vẫn chưa, buổi chiều mới phát."

"Tạm thời đừng phát xuống vội, bộ phận hành chính của các em có điều chỉnh nhân viên một chút."

"Là em bị đuổi việc sao?"

"Không, là em được điều chuyển sang công tác khác, trở thành thư ký chuyên phụ trách sinh hoạt cá nhân của anh, phụ trách cùng ăn cùng uống cùng..." Ninh Hành giống như đang chọn lọc từ ngữ, nhưng Khương Bách Vạn lại vội vàng mở miệng cắt ngang suy nghĩ của anh: "Đừng hỏi mấy chuyện này có làm được không, chỉ cần cho em một cái thẻ ăn ở căn tin số một, ngày nào em cũng sẽ cùng ăn cùng uống với anh!"

"Khương Bách Vạn, em bị đuổi việc!"

"Chuyện lớn như vậy há một mình anh có thể tự định đoạt? Em muốn xin hội đồng quản trị họp biểu quyết!" Người nào đó càng ngày càng coi trời bằng vung, dù sao thì boss Ninh mỗi ngày cũng đòi đuổi việc cô không dưới ba lần, nhưng có lần nào thật đâu?

"Em đến căn tin số một đi, anh cho em xem thông báo điều động nhân sự." Ninh Hành dứt lời, cúp điện thoại.

Lại nói, ăn mấy thứ rau dưa kia quả thật là nhanh hơn ăn thịt nhiều, Khương Bách Vạn trợn mắt nhìn chỗ ngồi đối diện đã trống trơn, tự mình lẩm bà lẩm bẩm: "Cho dù anh ấy không ở cùng tôi thì cũng sẽ không ngốc đến mức ăn lại đâu. Đồ lúc trước cô không cần, bây giờ muốn nhặt lại sao, không có cửa đâu!"

Nếu boss Ninh mà biết cô gọi anh là "đồ" thì không biết sẽ trị cô thế nào đâu!

Khương Bách Vạn ăn qua loa mấy thứ trong khay cơm, lắc lư đi đến căn tin số một, những người đang ăn cơm ở đây rất yên lặng, chỉ nghe được tiếng đàn piano bay bổng, thỉnh thoảng mới có tiếng dao nĩa va chạm vào bát đĩa.

Là nhân vật số một ở công ty dược Ngự Thông, chỗ ngồi của Ninh Hành là một phòng bao nhỏ trong một gian độc lập, Khương Bách Vạn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trên màn hình TV đối diện bàn ăn hình vuông đang phát tin tức buổi trưa. Ninh Hành đang cắt thịt bò, tay áo sơ mi màu trắng xắn lên đến khuỷu tay, bắp thịt trên cánh tay rắn chắc hắt lại một luồng ánh sáng ấm áp.

"Còn không tới đây?" Anh giương mắt nhìn Khương Bách Vạn đang bị "sắc đẹp" hấp dẫn đứng ngoài cửa.

Cô nói như thể bị thiệt thòi: "Em đã ăn no mất rồi!"

Ninh Hành cũng không ngẩng đầu lên, vỗ vỗ lên đùi của mình.

Hơi thở của Khương Bách Vạn ngưng lại, lập tức vọt tới như thể một con cáo nhỏ, đặt mông ngồi lên chân anh, ra vẻ uất ức ôm lấy cổ anh: "Em bị người ta mắng như vậy mà anh vẫn chẳng quan tâm!"

"Anh nhớ rõ chính em mới là người nói không nên để "chuyện tình bí mật" này bị bại lộ?" Ninh Hành thả dao nĩa xuống, tay trái rất tự nhiên ôm lấy vòng eo hơi mập mạp của Khương Bách Vạn.

Cô giả bộ không nghe thấy, cầm lấy dao nĩa của anh lên, ăn một miếng thịt bò. Liếc mắt nhìn Ninh Hành một cái, lại nhớ đến những lời khó nghe mà Bùi Cảnh Tiêu mới nói với mình, cô liền hung hăng hôn lên mặt anh một cái để trả thù.

Ninh Hành bất đắc dĩ lấy giấy ăn lên lau gò má dính đầy dầu mỡ, lần này thì hay lắm, toàn là tiêu đen.

Ánh mắt Khương Bách Vạn thoáng nhìn đến tờ giấy đã đóng dấu đỏ đặt ở bên cạnh, cô không có hứng thú đối với chuyện điều động nhân sự, nhưng vì muốn xác nhận xem có thật là bản thân đã bị Ninh Hành biến thành thư ký chuyên phụ trách sinh hoạt cá nhân của anh hay không nên vươn tay ra cầm lấy, vừa đọc xong thì há hốc mồm.

Đồng chí lão Trương bị điều đến bộ phận hành chính.