Vạn Vật Quy Nhất, Tu Đạo Thành Thần

Chương 13: Thương Hội Kỳ Quán




“A… Tại sao ngực lại đau như vậy… giống như là vừa mất đi một bộ phận nào đó vậy…”

Tiêu Quân nắm tay siết chặt lấy ngực, cảm giác đau đớn đến rồi qua đi rất nhanh, chàng thậm chí còn nghi ngờ vừa rồi mình bị ảo giác.

Sau mấy ngày huấn luyện Tiên Nhân Thuật cho An Lạc, Tiêu Quân liền trở về Tiêu Gia, việc thứ nhất chàng cần làm ngay đó là luyện hóa chỗ dược liệu An Lạc đưa cho thành đan dược.

Với khả năng của chàng mà nói, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ thì loại đan dược nào cũng có thể luyện ra được, hơn nữa còn đạt tới phẩm chất hoàn mỹ, thời gian luyện thì tùy từng loại đan dược mà khác nhau, nhưng với loại siêu cấp đan dược, chàng cũng chỉ cần tốn như khoảng một tháng, như những loại chàng đang luyện đây thì không quá ba ngày, hôm nay cũng đúng là thời gian thu hoạch.

Với số dược liệu An Lạc đưa cho, chàng chia ra luyện chế thành tám viên Hồi Phục Đan, năm viên Hóa Công Tán, năm viên Giải Độc Đan cấp sáu và khoảng chục viên đan dược các loại khác nhau.

Còn cái gì đan dược để tăng tu vi như Địa Võ Đan, Linh Võ Đan chàng hoàn toàn không cần.

Luyện chế xong, chàng cẩn thận cất chúng vào nhẫn không gian, nhẫn không gian của chàng vốn là của “Tiêu Quân” kia, không phải loại cao cấp gì lắm, chỉ có không gian tương đương với một căn phòng nhỏ.

Sở dĩ chàng phải gấp gáp, vì trong một tháng tới, Tiêu Gia sẽ có vài chuyện lớn diễn ra, thứ nhất là đám cưới của chàng và con gái thứ ba của Lý Gia, Lý Vân Uyên.

Chuyện thứ hai là tuyển chọn ra năm mươi người Tiêu Gia dưới hai mươi sáu tuổi tiềm năng nhất để vào Sơ Ban Đại Cảnh bồi dưỡng ba năm.

Trước nói về việc của chàng và Lý Vân Uyên, cứ nói đến là chàng lại đau đầu, chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa chính là hôn lễ của chàng và nàng ta, chàng đã phản đối không biết bao nhiêu lần nhưng đều vô dụng, cha mẹ còn nhượng bộ đến mức chỉ cần cưới nàng ta về làm thiếp cũng xong, thậm chí có muốn sinh hoạt chung hay không cũng có thể tùy ý chàng.

Thật ra Tiêu Quân biết tại sao cha mẹ lại cố chấp với hôn ước này như vậy, Lý Vân Uyên là con gái thứ ba, cũng là đứa con nhỏ nhất trong sáu người con của thiếu tộc trưởng Lý Gia Lý Mạo Tài.

Lý Mạo Tài có rất nhiều thê thiếp nhưng người phụ nữ ông sủng ái nhất chính là mẹ của Lý Vân Uyên, mà bà ta và ông cũng chỉ có duy nhất một đứa con, chính là Lý Vân Uyên. Khỏi phải nói cũng biết Lý Vân Uyên được cưng chiều thế nào.

So với tứ đại thế gia như Tiêu Gia thì Lý Gia kém hơn một bậc, vốn dĩ hôn ước này đều tính là Lý Vân Uyên trèo cao, nhưng ở Tiêu Gia những người không có Huyền Cương Chi Thể bị đối xử rất tệ, tài nguyên tu luyện ít ỏi, thành ra so với một thiên kim tiểu thư gia tộc hạng hai như Lý Vân Uyên, Tiêu Quân lại thành ra thấp hơn một chút.

Cưới về Lý Vân Uyên mà nói, địa vị của Tiêu Quân ở Tiêu Gia cũng chẳng cao hơn, nhưng về yếu tố tiền tài hay tài nguyên tu luyện thì lại là khác biệt to lớn.

Trước khi Tiêu Quân đến thế giới này, tên “Tiêu Quân” kia có tu vi là Linh Võ Cảnh cấp ba, thật sự là một thiên tài, nhất là với lượng tài nguyên tu luyện ít ỏi hắn được nhận, chính vì ba mẹ hắn mới vội vàng muốn hắn cưới Lý Vân Uyên như vậy.

Nhưng chàng không phải hắn, chàng không thiếu gì cách nâng cao thực lực, thậm chí chàng còn có mấy phần ghét bỏ việc tăng tu vi bằng đan dược.

Bỏ qua chuyện đó, nói về Sơ Ban Đại Cảnh, đó là một không gian ảo được Tiêu Gia dùng huyền trận và tài nguyên kết hợp để mở ra, do tài nguyên yêu cầu số lượng rất lớn nên mỗi mười năm Tiêu Gia mới mở ra một lần, mỗi lần cũng chỉ có năm mươi người.

Không gian này được mở ra nhờ huyền trận và tài nguyên nên linh khí bên trong giống nồng đậm, là một môi trường rất tốt để tu luyện, hơn nữa, ba năm trong đó chỉ bằng có ba ngày bên ngoài mà thôi.

Cơ hội tốt như vậy, dĩ nhiên Tiêu Quân không muốn bỏ lỡ, nhưng nếu chỉ xét trên tu vi mà nói, năm mươi người mạnh nhất dưới hai mươi sáu tuổi của Tiêu Gia hiện tại đều có cảnh giới Địa Võ Cảnh, không một ngoại lệ.

Tất nhiên, đại hội Sơ Ban cũng không phải là chọn tu vi từ cao xuống thấp mà thông qua thi đấu chọn người, nhưng dù là cách thức nào thì độ khó với Tiêu Quân cũng vô cùng lớn, nên chàng cần phải chuẩn bị thật kỹ.

Xong xuôi, Tiêu Quân khoác thêm lên người một chiếc choàng đen dài đến lưng có hoa văn in nổi vô cùng bắt mắt, cầm thêm chiếc quạt xếp một mặt núi đồi, một mặt sông ngòi đi ra ngoài, trông hệt như một thiếu gia đích thực, chỉ đáng tiếc là không có tỳ nữ theo cùng.

Đích đến của chàng là Thương Hội Kỳ Quán, là một trong những địa điểm buôn bán, trao đổi, đấu giá,... lớn nhất Đại Cự Thành.

Nhìn thấy chàng đến, lập tức có mấy người ra tiến đón, có lẽ là hạ nhân trông cửa của quán: “Khách quan, chào mừng ngài đến Thương Hội Kỳ Quán, không biết ngài đến nơi đây là muốn làm gì?”

Thương Hội Kỳ Quán có mấy lĩnh vực khác nhau, hạ nhân cần thiết phải hỏi rõ ngay từ đầu để đưa khách nhân đến đúng chỗ người cần.

Tiêu Quân phất tay, đơn giản trả lời: “Vừa bán vừa mua, trước bán sau mua.”

Trông cửa mặt tươi cười, lập tức làm ra động tác mời: “Mời ngài theo ta.”

Thương Hội Kỳ Quán vô cùng rộng lớn, ở sảnh trước là nơi bày bán mấy thứ đồ thông thường cho khách vãng lai hoặc những nhân vật nhỏ, có vũ khí, đan dược,… nhưng đều không quá quý giá.

Tiêu Quân được hạ nhân đưa vào một căn phòng không lớn không nhỏ, xem chừng cũng có cấp bậc nhất định ở Thương Hội Kỳ Quán, nhưng còn xa mới đến được nơi cao nhất.

Tiếp đón chàng là một lão già đầu tóc bạc phơ, râu dài đến ngực: “Hân hạnh, hân hạnh, không biết vị công tử đây xưng hô thế nào?”

“Tiêu Quân.”

“Tốt, ra là Tiêu công tử, thật trùng hợp, lão hủ họ Tiêu, nghe nói Tiêu công tử muốn đến Thương Hội Kỳ Quán bán đồ, không biết là Tiêu công tử muốn bán là vật gì?” Tiêu lão tươi cười, cần bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu nhiệt tình.

Tiêu Quân cũng không có nhiều lời, dứt khoát nhanh gọn từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy viên đan dược, chính là mấy viên đan dược chàng vừa mới luyện chế xong, đưa ra trước mặt Tiêu lão, nói: “Đây chính là đồ ta muốn bán, không biết Thương Hội có thể thu mua không, nếu có thì có thể trả ta bao nhiêu?”

“Đây là…” Nét mặt Tiêu lão thoáng nhăn lại, sau đó nói ra mấy cái tên: “Hồi Phục Đan, Tẩy Tủy Đan, Hóa Công Tán.”

Tiêu Quân môi cong nhẹ: “Tiêu lão quả thật kiến thức kinh người, chỉ liếc qua thôi đã có thể biết được đồ vật trong tay ta là gì, nếu vậy thì chắc hẳn ta cũng không cần giới thiệu về công dụng mỗi thứ rồi, cũng bớt được một việc.”

Tiêu lão gật gù: “Những thứ này Thương Hội Kỳ Quán đều có thể mua, nhưng mà… Tiêu công tử thứ cho lão hủ lắm lời, không biết nhưng đan dược này Tiêu công tử là lấy được ở đâu?”

Tiêu Quân mở quạt ra, phe phẩy trước mặt, giọng nói mang theo mấy phần khó hiểu: “Chẳng lẽ Thương Hội Kỳ Quán mua bán đồ vật còn phải cần xuất xứ sao?”

Tiêu lão cười nói, giọng điệu ôn hòa: “Đương nhiên không phải, chỉ có điều… Nếu như nguồn hàng của Tiêu công tử có nhiều, chúng ta có thể làm ăn lâu dài, giá cả cũng sẽ tốt hơn, còn không…”

Không đợi Tiêu lão nói hết, Tiêu Quân xen vào: “Giá cả cứ như thông thường là được, nhưng có điều ta phải nhắc nhở, những đồ vật ta mang tới đều có phẩm chất hoàn mỹ.”

“Cái gì?” Nét mặt thoáng biến đổi, lặp lại: “Phẩm chất hoàn mỹ?”

Đan dược phân chia theo ra năm cấp, ngoài phẩm chất truyền thuyết vốn dĩ chưa từng thấy, chưa từng sờ ra thì phẩm chất hoàn mỹ chính là cao nhất, nhưng từng được thấy được cầm cũng không có nghĩa không làm Tiêu lão kinh ngạc.

Phải biết trên thị trưởng đan dược phẩm chất hoàn mỹ vô cùng ít ỏi, dù sao chúng cũng chỉ có thể được luyện ra bởi những luyện đan sư cấp cao ít ỏi, hơn nữa dù là luyện đan sư cấp cao, thời gian để luyện chế ra một viên đan dược phẩm chất hoàn mỹ cũng rất lâu.

Đan dược phẩm chất hoàn mỹ có giá cao hơn đan dược cùng loại nhưng phẩm chất dưới rất nhiều, vì công dụng là khác nhau một trời một vực.

Như Hồi Phục Đan chẳng hạn, phẩm chất thường mà nói sẽ hồi phục được khoảng ba, bốn thành nội lực tiêu hao, dùng liên tục công dụng giảm đi rất nhiều, có lẽ mười viên cũng không khôi phục nổi tám thành nội lực.

Còn Hồi Phục Đan phẩm chất hoàn mỹ, không chỉ có thể hồi phục gần như hoàn toàn nội lực tiêu hao, thậm chí còn có công dụng chữa nội, ngoại thương, liên tục dùng vẫn có thể giữ lại đến một phần hai công dụng.

Hơn nữa dù Thương Hội Kỳ Quán có buôn bán Hồi Phục Đan, nhưng số lượng xuất nhập hàng năm chỉ gói gọn trong khoảng một trăm viên, và đó cũng chỉ là phẩm chất tốt trở xuống, không có lấy một viên hoàn mỹ, đủ biết là quý hiếm cỡ nào.

Còn Tủy Tẩy Đan, Hóa Công Tán lại càng không cần phải nói, Hóa Công Tán phẩm chất hoàn mỹ có thể làm võ giả từ Vương Võ Cảnh trở xuống mất hết nội lực trong khoảng một giờ, so với việc chỉ mất ba, bốn hay bảy, tám phần nội lực của Hóa Công Tán loại thường và tốt khác biệt không biết bao nhiêu lần.

Phải biết, cường giả Vương Võ Cảnh dù mất đi tám phần thực lực, muốn bóp chết Địa Võ Cảnh trở xuống cũng dễ như trở bàn tay, nhưng mất đi toàn bộ thực lực thì lại hoàn toàn khác biệt rồi, lúc đó không khác gì con cá trên thớt chờ người làm thịt.