Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 49: Leo núi




Trận này của Lạc Minh Xuyên dễ khiến người chú ý hơn mấy trận trước, cũng bởi vì y không tốn sức chút nào đã vượt qua Chử Hoán, mấy ngày sau cũng chẳng nhận được bức chiến thư nào nữa.

Đông đảo đệ tử xem chiến xong tự nhận không thể sống quá thời gian một chén trà trong ‘Bích hải Triều Sinh’ của Chử Hoán, đương nhiên không muốn đi khiêu chiến Lạc Minh Xuyên nữa.

Rất nhiều người phán đoán thực lực của y sẽ hơn Ân Bích Việt một bậc, vì vậy cũng chờ y đi khiêu chiến Ân Bích Việt trước mắt đang xếp hạng nhất.

Lúc trước trong Chiết Hoa hội cũng thường có đồng môn sư huynh đệ đối chiến trên đài, huống hồ bảng xếp hạng dựa trên thực lực cá nhân.

Nhưng mắt thấy kỳ hạn chiến đấu qua từng ngày từng ngày, mấy trận thi đấu đã diễn ra nhưng bên kia Thu hồ bên vẫn không có động tĩnh.

Thật giống như Lạc Minh Xuyên hoàn toàn bỏ qua quyền khiêu chiến.

Vì vậy có rất nhiều suy đoán bàn luận trong hòa bình vang lên, có người nói hai người này tình nghĩa vững chắc, không thể xung đột đánh đấm với nhau. Cách nói này không được tán đồng, bởi vì trong tu hành ngày thường, luận bàn giữa đồng môn thường xảy ra, cũng không phải đấu sống chết gì, sao lại ảnh hưởng tình nghĩa.

So sánh với đó, một cách nói khác càng được người tiếp thu hơn, trong ngày Đại thử nọ, có người từng nhìn thấy hai người dìu nhau trong ngõ 14 ở thành Nam.

Mấy lời đồn đãi về sau cũng trở nên khoa trương hơn, nói thẳng Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên, không phải là sư huynh đệ bình thường, sau này sẽ còn kết làm đạo lữ nữa.

Lúc Ân Bích Việt nghe đến lời thuật của Đoàn Sùng Hiên, suýt chút nữa kiếm cũng không cầm chắc.

Bình phục hô hấp một chút, trịnh trọng nói, “Chuyện này ngàn vạn lần không thể nhắc đến trước mặt Lạc sư huynh!”

Dù cho Lải Nhải cứ mãi bảo đảm, hắn vẫn thấp thỏm trong lòng.

Lạc Minh Xuyên chắc chưa biết đâu nhỉ?

Sư huynh là một người vô cùng giữ lễ, sao lại nghe mấy chuyện hoang đường này!

Sư huynh nhất định sẽ tức giận!

Nói không chắc… Còn sẽ vì tránh hiềm nghi, sau đó xa cách mình?

Không! Ân Bích Việt, mày sao có thể suy bụng nhân vật phản diện mà ra bụng người được!

Sư huynh là người rộng rãi, sao lại để ý đến mấy lời đồn lảm nhảm bên ngoài?!

Nhưng mà… Vẫn sợ nếu sư huynh biết…

Nghĩ đến thôi đã lúng túng.

Ân Bích Việt cuối cùng quyết định coi chừng người cho thật kỹ!

Chỉ cần không đi thành trung tâm, không tiến vào mấy quán trà quán rượu nhiều người, sư huynh sẽ không biết!

Chiết Hoa hội vừa xong liền lập tức trở về Thương Nhai sơn! Chỉ cần mấy ngày thôi!

Kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ!

Lạc Minh Xuyên phát hiện sư đệ gần đây thay đổi.

Bắt đầu từ sáng sớm, trước cửa sổ của y có một cái bóng thoáng qua. Ở trong viện bồi hồi vài bước, dường như đang xác định y có ở trong viện hay không.

Chỉ cần y có ý ra cửa, sư đệ đang luyện kiếm bên hồ lập tức trở nên khẩn trương, “Sư huynh, huynh muốn đi đâu?”

“Ngày hôm nay có trận của Hà sư muội, huynh đi xem xem.”

“Đệ cũng đi, cùng đi đi.”

Không chỉ như vậy, mỗi lần xem đấu xong thì lúc trở về, sư đệ đều phải lôi kéo y vòng qua đoạn đường phồn hoa của thành trung tâm. Thần sắc luôn có chút căng thẳng không rõ ràng.

Lạc Minh Xuyên không biết sư đệ đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng y rất vui.

Cho dù ánh mắt sư đệ nhìn y vẫn trong veo như hồ nước, một tia yêu thương cũng không có, y cũng vẫn rất vui.

Thế nhưng các đệ tử Thương Nhai sơn không nghĩ như vậy.

Bọn họ nhìn hai người tình cảm càng ngày càng tốt, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu. Hận không thể khiến Ân Bích Việt đến nhược quán (20 tuổi) trong một đêm, trở về môn phái liền lập tức làm Lễ đội mũ, rồi làm đại điển Hợp Tịch luôn. (“Tiêu không rời Mạnh” hay “Mạnh không rời Tiêu”. Tiêu, Mạnh là nói về hai viên đại tướng thuộc hạ của Dương Diên Chiêu (Dương lục lang) là Tiêu Tán và Mạnh Lương, hai người là huynh đệ kết nghĩa, rất gắn bó với nhau. Người đời sau còn kể rằng quan hệ của hai người cực kỳ vững chắc, tình cảm cực kỳ thân thiết.) (Lễ đội mũ aka lễ trưởng thành, Hợp Tịch aka đám cưới.)

“Đáng tiếc Ân sư huynh còn chưa trưởng thành, Lạc sư huynh còn phải đợi mấy năm.”

Gần như mỗi người đều sẽ nói như thế.

Dựa theo hiểu biết chung của giới tu tiên, Hợp Tịch quá sớm sẽ dẫn đến mất đi quá nhiều nguyên dương, dễ dàng khiến căn cơ sau này bất ổn. Cuộc sống người tu hành dài đằng đẵng, khi hai mươi tuổi được sư môn hoặc là trưởng bối trong gia đình làm Lễ đội mũ, mới xem như là chính thức trưởng thành.

Ân Bích Việt căn bản không nghĩ tới, lúc hắn còn đang cẩn thận từng li từng tí tránh cho sư huynh bị mấy lời đồn lảm nhảm kia quấy rầy thì Hà Yên Vân bên kia đã quyết định xong hoa văn và màu sắc của vải trong đại điển Hợp Tịch của hắn rồi.

Cách ba ngày trước khi Chiết Hoa hội đi đến hồi kết, Đoàn Sùng Hiên nhận được một phong thư khiêu chiến đến từ đệ tử Thanh Lộc kiếm phái. Cuối cùng tuy rằng không thể sử dụng ‘Phong Hỏa Lang Yên’ lần thứ hai, nhưng vẫn chiến thắng đối phương, giữ được vị trí cũ. Bởi vì gần đây do cần cù gấp bội và cảm ngộ trong chiến đấu, tu vi của tên này tăng nhanh như gió so với trước khi xuống núi, khí tức liên tục tăng lên, dường như sắp Phá Chướng.

Hà Yên Vân thắng đệ tử Hưng Thiện tự xếp thứ chín trong ngày thi đấu cuối cùng, thành công leo vào mười vị trí đầu, có thể leo núi hái lá. Nguyễn Tiểu Liên mừng đến phát khóc, mời nàng ăn mười miếng bánh ngọt ướp lạnh.

Ngày Chiết Hoa hội kết thúc vào ngay lúc lập thu. (7, 8, 9 tháng 9)

Một cơn mưa đêm rơi xuống Diệp thành, hơi nóng biến mất vào ngày hôm sau.

Cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua lá cờ rượu, những vũng nước đọng trên con đường lót gạch xanh hiện ra vẻ mát mẻ, tự như mặt trời sáng ngời chỉ có mỗi ánh sáng, không còn nhiệt độ khiến người phiền lòng nữa.

Cuối mùa hè đầu mùa thu, trời cao mây nhạt, chính là thời điểm tốt để leo núi.

Ngày đó, trên võ đài trống rỗng.

Cách dưới chân Trọng Minh sơn mười trượng, các đệ tử môn phái tập hợp, người tuy nhiều, lại chẳng nghe được bất kỳ lời xì xào bàn tán gì. Cả đám người vô cùng nghiêm túc.

Nơi này gần hơn so với chỗ lôi đài, gần đến mức có thể nhìn thấy con đường lên núi uốn lượn trong đám mây mù giăng lối.

Thanh âm của đệ tử Thanh Lộc kiếm phái mang chân nguyên truyền ra xa xa, vang vọng khắp nơi, “Mời người đứng đầu leo núi hái hoa —— “

Đoàn người tách ra hai bên, nhường ra một con đường cho Ân Bích Việt.

Dưới sự chú ý của muôn người hắn đột nhiên hơi sốt sắng, theo bản năng liếc nhìn người bên cạnh.

Lạc Minh Xuyên gật đầu nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Vì vậy Ân Bích Việt quyết tâm, xuyên qua dòng người, mắt nhìn thẳng, từng bước một đi về phía trước.

Trước con đường lên núi, có bốn vị tiền bối cường giả đứng trên thềm đá.

Một vị là lão giả của Thanh Lộc kiếm phái, một vị là tăng nhân của Giai Không tự, một vị là nữ tử trung niên của Liêm Giản tông, còn có một vị là người cung phụng trong Diệp thành. Bốn người này đều nửa bước Đại Thừa, là những vị trưởng lão có bối phận và cảnh giới cao nhất lần này ‘mở đường núi’ cho Ân Bích Việt.

Lão giả nghiêm túc nói, “Con đường tu hành xa xăm, cần phải siêng năng chăm chỉ không ngừng nghỉ, một ngày cũng không thể lãng phí. Hôm nay leo núi hái hoa, chứng tỏ bản thân luôn cố gắng cho giỏi hơn!”

Trên thực tế, ông cho rằng Ân Bích Việt mặc dù là hậu bối, nhưng tâm tính và thiên phú vượt xa ông lúc còn trẻ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ba trăm năm sau người này cực kỳ có khả năng tiến vào Thánh nhân cảnh.

Ông không cảm thấy ông có thể dạy người này điều gì, thế nhưng có quy củ, dù sao cũng phải mở miệng khuyến khích vài câu.

Ân Bích Việt trịnh trọng hành lễ.

Lão giả lấy ra một thanh kiếm nhỏ khắc bằng đá lớn cỡ một tấc từ trong tay áo, “Bên trong có phong ấn kiếm khí của lão hủ, chỉ cần truyền vào chân nguyên thì có thể kích hoạt.”

Tăng nhân Giai Không tự và vị cung phụng trong Diệp thành, lần lượt lấy ra một chuỗi phật châu và một tấm Khai Sơn phù.

Trong lòng bọn họ cũng cảm khái vô cùng, Chưởng viện tiên sinh quả nhiên tính toán không sai chỗ nào, thời đại Quần tinh lộng lẫy của giới tu hành đã đến. Tương lai của thế giới cuối cùng cũng phải giao vào tay của những người trẻ tuổi này.

Thứ nữ tử trung niên của Liêm Giản tông trung niên lấy ra chính là một cây trâm gỗ. So với ba pháp khí có tính công kích kia, đây là một pháp khí phòng ngự hiếm có, lúc bị uy hiếp thì tự động kích hoạt, có thể chống lại một đòn toàn lực của Đại Thừa cảnh.

Dưới cái nhìn của bà, Ân Bích Việt có thiên tư trác tuyệt, có thể chiến đấu vượt cảnh giới, thế nhưng tính cách quá đơn giản không thông lõi đời, sau này dễ dàng bị người ta ám hại, pháp khí phòng ngự có lẽ thực dụng hơn với hắn. Bởi vì nguyên nhân nương tay với Trần Dật, khiến bà có ấn tượng không tồi với người hậu bối này, tránh không được nổi lên lòng yêu nhân tài.

Trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối. Ân Bích Việt một bên thi lễ nói cám ơn, một bên đưa hai tay tiếp nhận.

Bốn vị tiền bối gật đầu, nhường ra con đường lên núi, để hắn đi qua.

Ân Bích Việt đi về phía trước. Thềm đá dưới chân bị năm tháng mài mòn, đường núi gồ ghề uốn lượn, con đường phía trước mây mù mênh mông.

Hắn đi rất lâu, phía sau có âm thanh mơ hồ truyền đến, “Đường núi đã mở, mời chín người thắng cuộc khác leo núi hái lá —— “

Mọi người dưới chân núi thấy bóng lưng của thiếu niên tóc trắng không ngừng thu nhỏ, cuối cùng tựa như hòa vào cùng mây mù, không thể nhận ra.

Lúc này chín người còn lại trong mười vị trí đầu mới bắt đầu leo núi, lần lượt chào bốn vị tiền bối trên đường núi. Còn có thể nghe lời răn dạy, được nhận lễ leo núi.

Lễ leo núi chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không phải quy củ, có ban thưởng hay không đều xuất phát từ sự tự nguyện của các vị tiền bối. (Dệt hoa trên gấm: ví việc tô điểm làm cho đẹp thêm, hay thêm)

Lạc Minh Xuyên là người thứ hai leo núi, sau khi hành lễ thì đi lên đường núi, bước đi càng lúc càng nhanh.

Đến lúc người thứ ba leo núi đã không còn nhìn thấy bóng dáng của y. Ngay cả mọi người bên dưới ngọn núi cũng chỉ thấy thân hình của y thoắt một cái, không biết đã đi đến chỗ nào trong lớp mây mù.

Ân Bích Việt đã đi tới chỗ cuối của đường núi.

Hai bên đường đã không còn núi rừng sum suê, trong gió có thêm sự lạnh lẽo. Càng lên cao cây cối càng thưa thớt, còn bởi vì khí hậu lạnh giá mà ngưng tụ sương trắng, lộ ra những cây tùng bách cao ngất tình cờ gặp giữa núi đá.

Thế núi đột nhiên trở nên hiểm trở, đá lởm chởm, con đường cũng trở nên xấu, chỉ có thể dựa vào sức mình mà leo lên.

Hắn không khỏi nghĩ đến, trên ngọn núi dốc thế này thật sự có một cái hồ sao?

Nơi lạnh như vậy, hoa sen có thể nở sao?

Lúc này phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc,

“Sư đệ.”

Hắn vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Minh Xuyên đứng ở dưới cây tùng xanh, lại như Thương Nhai sơn đứng trong mây mù mênh mông.

Ân Bích Việt cười rộ lên.

Mặc kệ con đường phía trước có cái gì, tóm lại là có người đi cùng với hắn.

***********

Đêm xuống, Diệp thành chìm trong đèn vàng trăng to, giống Vân Dương thành ở Trung Địa đến mức khiến người ngạc nhiên, cùng là những phố phường đông như ban ngày, cùng là cảnh tượng tựa như không phải đêm.

Chưởng viện tiên sinh đang nhìn trời.

Cho dù đèn đuốc trong thành sáng rỡ cỡ nào, cũng không thể nhiễu tầm mắt hắn đang ngắm sao.

Ở trong mắt hắn, thế gian này không có thứ gì đẹp hơn, có ý nghĩa hơn những ngôi sao.

Vào vô số đêm, ngắm sao là một loại hưởng thụ đối với hắn.

Thế nhưng ngày hôm nay không giống vậy.

Tối nay, hắn ngồi bên bàn đá trong viện, gió đêm thổi qua nga quan bác đái của hắn. Hắn nhìn bầu trời đêm, sắc mặt hơi trắng.

Trong vũ trụ xa xôi không thể chạm tới, hai vì sao sáng ngời ngang nhau, càng trở nên gần nhau hơn.

Một vì sao mặt ngoài đang bốc cháy, như là ngọn lửa không ngừng bốc lên. Ngọn lửa màu đen, ẩn chứa sức mạnh bàng bạc mà đáng sợ. Một vì sao khác bao trùm trong băng sương, nhưng có ánh sáng màu xanh lam tỏa ra.

Ánh sáng giao hòa, hình ảnh này thoạt nhìn rất đẹp.

Nhưng không nên như thế này.

Dựa theo tính toán, gần đến mức thế này, thì chúng sẽ bắt đầu đuổi nhau, bắt đầu tranh sáng, kết quả cuối cùng là một ngôi sao ngã xuống..

Áo dài của Chưởng viện tiên sinh nhẹ bay, trên bàn đá có thêm một trận bàn hình tròn.

Chất liệu như là gỗ cây đàn hương nhiều năm, nhưng có sự sáng bóng ôn hòa tựa như là ngọc. Trên trận bàn có khắc rất nhiều đường nét đan xen, nhìn như lộn xộn.

Khi đầu ngón tay hắn hạ xuống, những đường nét đó bắt đầu nhanh chóng đan dệt chuyển động.

Mặc dù đã nhiều năm không có chuyện tính toán gì mà hắn phải dùng trận bàn, nhưng động tác của hắn chẳng có chút nào lạ lẫm.

Là một trong những người cao nhất thế giới này, hắn hiểu rõ rất nhiều quy tắc của thế giới này.

Toàn bộ sao trời là một thể thống nhất, mỗi quỹ tích của một sao không phải độc lập, mà liên quan đến toàn thể các sao. Chỉ là năng lượng của mỗi ngôi sao khác nhau, trình ảnh hưởng những sao khác cũng khác nhau.

Thế nhưng hai ngôi sao này, nắm giữ năng lượng khó mà tưởng tượng được. Nói cách khác, thay đổi của hai ngôi sao này, sẽ dẫn đến sự thay đổi của cả sao trời, của toàn bộ thế giới.

Ánh mắt của Chưởng viện tiên sinh rất chăm chú, động tác hai tay càng lúc càng nhanh. Nhưng không có một cách tính toán nào có thể cho hắn đáp án.

Đường nét trên trận bàn thay đổi bằng tốc độ mắt thường không thấy rõ, trong mắt người bình thường, chỉ có thể nhìn những bóng trắng giả thoáng qua.

Hắn càng tính càng kinh ngạc. Không, không thể. Làm sao lại sai, sai ở chỗ nào?

Thần thức tiêu hao mãnh liệt, chỉ một chốc mà có hằng hà sa số lướt qua trong đầu hắn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn vẫn đang tiếp tục tính toán.

Đây là một trạng thái rất nguy hiểm, thậm chí đã lâm vào mê chướng.

Dần dần, hắn không biết mình đang tính cái gì, chỉ là chấp niệm trong lòng càng ngày càng sâu. Mồ hôi lạnh chảy toàn thân như mưa, ‘Biển’ trong đầu đau nhức rung động không ngớt. Lại không biết làm sao để dừng lại, cũng không có cách nào dừng lại.

Hắn nhìn chăm chú vào trận bàn, mắt hoàn toàn đỏ đậm.

“Keng —— “

Môt thanh đoản kiếm xé không khí mà đến, mạnh mẽ cắm trên bàn trận!

Chưởng viện tiên sinh bỗng nhiên phun ra một ngụm máu!

Hắn đã tỉnh, từng luồng ý nghĩ đáng sợ vô tận lúc này mới dâng lên.

Vừa nãy hắn vậy mà vướng mê chướng.

Hắn giật mình tại chỗ, nhìn trận bàn đã bị phá vụn đầy máu tươi, thật lâu cũng chưa bình tĩnh lại.

Sau đó bỗng nhiên giương mắt, liền thấy trong bóng đêm ở tường ngoài viện có một bóng người đứng trên mái cong của tàng thư lâu, áo bào tung bay trong gió đêm.

Chỉ có một bóng đen mơ hồ bóng nhưng hắn nhận ra người này.

Không khỏi nghĩ, cho dù chỉ một bông hoa một cái lá trong học phủ cũng không gạt được mắt của hắn, nhưng người này vẫn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Rồi lại nhìn trận bàn, đoản kiếm gì chứ, bất quá chỉ là một mảnh ngói xám tiện tay vứt tới mà thôi.

Lại ghim thẳng vào ‘Thiên Diễn bàn’. Phá huỷ pháp khí có thể xếp vào mười vị trí đầu trong thiên hạ.

Vị nho sĩ nga quan bác đái đứng lên, lau khô vết máu bên khóe miệng.

Nhẹ nhàng phủi một chút vạt áo bào, khoảnh khắc chật vật vừa rồi chẳng còn lại chút vết tích.

Hắn nhìn bóng người đang đứng trên mái cong, khẽ cười.

“Đã lâu không gặp, Vệ Kinh Phong.”

Tối nay học phủ vẫn yên tĩnh như cũ.

Sau những căn phòng là các học sinh đang ngủ say mộng đẹp, ánh đèn vàng lờ mờ nơi lầu đọc sách đêm, trên sân thượng lạnh lẽo có người đang tĩnh tọa, mèo hoang trong rừng cây cuộn tròn trên đống lá nhỏ tiếng kêu.

Không ai biết có một vị nhân vật lớn đến học phủ.

Thế nhưng người đó đến, trời đất biết, trăng sáng biết!

Vì vậy chòm sao lui tránh, vạn ngàn ánh trăng chiếu vào Vân Dương thành