Vật Chủ

Chương 17




Viếng thăm

Cái nóng tỏa vào tôi trước – như một bức tường hơi, không khí ẩm ướt, dày đặc trườn qua người tôi và đọng lại trên da tôi. Miệng tôi tự động mở ra khi tôi cố hít một hơi từ luồng không khí đột ngột đặc lại này. Mùi nồng hơn cả lúc trước – cùng cái vị kim loại đã vương trong cổ họng tôi và vị của nước uống ở chỗ này.

Âm thanh lầm rầm pha trộn của các tông giọng trầm bổng dường như phát ra từ mọi hướng, vẳng lại từ các bức tường. Tôi sốt ruột xuyên qua đám mây hơi nước cuộn xoáy, cố tìm xem âm thanh tới từ đâu. Ở đây rất sáng – trần nhà chói lóa, giống như trong căn phòng lớn nhưng nó gần hơn. Ánh sáng nhảy múa trong hơi nước, tạo ra tấm màn mờ ảo gần như làm tôi lóa mắt. Mắt tôi cố gắng điều chỉnh, và tôi hoảng hốt bám lấy tay Jeb.

Tôi thấy ngạc nhiên là tiếng rì rào trôi chảy một cách kì lạ kia không phản ứng chút nào với chúng tôi. Có lẽ họ cũng chưa thể nhìn thấy chúng tôi.

“Ở đây hơi chật chội,” Jeb nói giọng hối tiếc, tay quạt đám hơi nước trước mặt ông. Giọng ông thư giãn, mang âm điệu chuyện phiếm, và đủ to để khiến tôi giật nảy người. Ông nói như thể chúng tôi không bị bao vây. Và tiếng rì rào vẫn tiếp tục, lờ đi giọng nói của ông.

“Không phải ta phàn nàn,” ông nói tiếp. “Ta đã chết hàng mấy lần rồi nếu không có chỗ này. Vào cái lần đầu tiên ta bị kẹt trong mấy cái hang ấy, tất nhiên. Và bây giờ, chúng ta sẽ không bao giờ có thể trốn ở đây nếu không có nó. Mà không có chỗ trốn, chúng ta sẽ chết hết, phải không nào?”

Ông thúc tôi bằng khuỷu tay, một cử chỉ khó hiểu.

“Vô cùng tiện lợi, cái cách nó được bố trí thế này. Chính ta cũng không thể sắp đặt tốt hơn nếu ta có dùng bột mà nhào nặn nên nó.”

Tiếng cười của ông xua đi một đám hơi nước, và tôi nhìn thấy căn phòng lần đầu tiên.

Hai con sông chảy qua khoảng trống ướt át, cong vòng. Đây chính là âm thanh rì rào tôi nghe thấy – dòng nước phun trào bên trên và bên dưới đá núi lửa màu tím. Jeb đã nói chuyện như là chúng tôi ở một mình bởi vì đúng là chúng tôi ở một mình.

Nó gần như chỉ là một con sông cộng với một dòng suối nhỏ. Dòng suối ở gần nhất; một dải ruy băng không sâu lắm ánh lên màu bạc nhờ ánh sáng phía trên, chảy giữa hai bờ đá thấp đến nỗi dường như lúc nào nó cũng có nguy cơ tràn bờ. Một âm thanh róc rách ở tông giọng cao vọi như phụ nữ phát ra từ dòng chảy hiền hòa của nó.

Tông giọng nam trầm tới từ dòng sông, cũng như từ những đám mây hơi nước dày đặc dâng lên từ các lỗ hổng rải trên mặt đất cho tới bức tường phía xa. Dòng sông màu đen, chảy ngầm bên dưới mặt sàn hang, chỉ nhìn thấy được qua những khoảng bị sói mòn rộng rãi, tròn vành vạnh dọc theo chiều dài căn phòng. Những cái lỗ đó trông tối đen và nguy hiểm, gần như không nhìn được dòng sông khi nó lao ầm ầm về một đích đến vô hình và không đáy. Dòng nước dường như đang sôi, cũng như nhiệt độ và hơi nước mà nó tạo ra. Cả âm thanh của nó cũng là âm thanh của nước sôi.

Từ trần nhà thõng xuống vài thạch nhũ dài, mảnh, nhỏ giọt xuống măng đá bên dưới chúng. Ba cột trong số đó đã gặp nhau, tạo nên một cây cột mảnh màu đen giữa hai dòng nước.

“Ở đây phải cẩn thận,” Jeb nói. “Chỗ suối nước nóng sóng khá mạnh. Nếu cô ngã xuống, cô sẽ chết. Trước đây đã từng xảy ra một lần.” Ông cúi đầu xuống trong lúc nhớ lại, khuôn mặt đăm chiêu.

Những xoáy nước đen ngòm chảy ào ạt của dòng sông ngầm đột ngột trở nên kinh khủng đối với tôi. Tôi tưởng tượng bị mắc kẹt giữa những con sóng nóng bỏng của nó và rùng mình.

Jeb khẽ đặt bàn tay lên vai tôi. “Đừng lo. Chỉ cần cẩn thận bước chân và cô sẽ ổn thôi. Nào,” ông nói, chỉ về phía xa của hang động, nơi dòng suối cạn chạy vào trong một cái hang tối, “cái hang đầu tiên ở bên đó là phòng tắm. Bọn ta đã đào cái sàn đó để tạo một bồn tắm đẹp và sâu. Có thời gian biểu để mọi người đi tắm, nhưng sự riêng tư thường không thành vấn đề - nó tối như hũ nút. Căn phòng đẹp đẽ và ấm áp rất gần với con suối, nhưng nước ở đó sẽ không làm cô bị bỏng như suối nước nóng ở đây. Có một cái hang khác ngay phía bên kia, ngang qua một kẽ nứt. Bọn ta đã mở rộng lối ra đến một kích cỡ vừa phải. Căn phòng đó là nơi xa nhất chúng ta có thể đi theo dòng suối – nó đi xuống lòng đất ở chỗ đó. Vì thế bọn ta đã sửa căn phòng đó thành nhà vệ sinh. Tiện lợi và vệ sinh hả.” Giọng ông bao hàm sự tự hào, như thể ông cảm thấy sự sắp đặt của tự nhiên này là do ông. À, ông đã tìm ra và nâng cấp chỗ này – tôi cho rằng một chút kiêu hãnh là có thể được.

“Chúng ta không thích phí phạm pin, và hầu hết mọi người đều nắm rõ sàn nhà trong lòng bàn tay, nhưng vì đây là lần đầu tiên của cô, cô có thể tìm thấy đường với cái này.”

Jeb lôi một cái đèn pin ra khỏi túi áo và giơ ra. Hình ảnh của nó nhắc tôi nhớ đến giây phút ông tìm thấy tôi đang nằm chờ chết trên sa mạc, khi ông kiểm tra mắt tôi và biết tôi là gì. Tôi không biết tại sao kí ức ấy lại khiến tôi thấy buồn.

“Đừng có những ý tưởng điên rồ kiểu như dòng sông sẽ mang cô ra khỏi đây hay gì. Một khi dòng nước đã đi xuống lòng đất, nó sẽ không trở lên đâu,” ông cảnh cáo tôi.

Vì ông có vẻ chờ một sự xác nhận nào đó với lời cảnh báo của ông, tôi gật đầu một lần. Tôi chậm rãi cầm lấy ngọn đèn pin từ tay ông, cẩn thận không có bất kì cử động nhanh chóng nào có thể làm ông giật mình.

Ông cười khích lệ tôi.

Tôi nhanh chóng đi theo những chỉ dẫn của ông – âm thanh tiếng nước chảy không làm giảm sự khó chịu của tôi chút nào. Cảm giác ra khỏi tầm nhìn của ông rất lạ lẫm. Nếu có ai đó trốn trong mấy cái hang này, đoán rằng rồi tôi cũng sẽ phải tới đây thì sao? Liệu Jeb có nghe thấy tiếng vật lộn trong hợp âm của hai dòng sông này không?

Tôi chiếu đèn pin quanh phòng tắm, tìm bất cứ dấu hiệu nào của một cuộc phục kích. Những cái bóng thấp thoáng kì lạ cây đèn gây ra không dễ chịu gì, nhưng tôi không thấy chứng cứ nào cho những nỗi sợ của tôi. Cái bồn tắm của Jeb còn to hơn một cái bể bơi cỡ nhỏ và đen như mực. Bên dưới mặt nước, một người có thể giấu mình hoàn toàn chừng nào mà họ còn nhịn thở được…. Tôi đi nhanh qua cái kẽ nứt nhỏ ở đằng sau căn phòng để thoát khỏi những tưởng tượng của mình. Đứng xa khỏi Jeb, gần như tôi bị ngộp bởi sự hoảng loạn – tôi không thể thở bình thường được; tôi gần như không nghe được gì ngoài tiếng mạch đập đang tăng tốc phía sau tai tôi. Tôi chạy nhiều hơn là đi khi tìm đường trở lại căn phòng có hai con sông.

Để thấy Jeb đang đứng đó, vẫn trong tư thế cũ, vẫn đứng một mình, giống như một thứ thuốc an thần với những dây thần kinh đã vỡ ra của tôi. Hơi thở và mạch đập của tôi đều chậm lại. Tại sao con người điên khùng này lại có thể trở thành một nguồn an ủi cho tôi đến thế, tôi không thể hiểu được. Tôi cho rằng nó giống như Melanie đã nói, những thời điểm tuyệt vọng.

“Không quá tồi tàn chứ hả?” ông hỏi, một nụ cười tự hào nở trên mặt ông.

Tôi lại gật đầu một lần và trả lại ngọn đèn pin.

“Những cái hang này là một món quà vĩ đại,” ông nói khi chúng tôi bắt đầu đi trả lại lối hành lang tối om. “Chúng ta sẽ không thể nào sống sót thành một nhóm thế này nếu không có chúng. Magnolia và Sharon đã làm khá tốt – tốt một cách đáng kinh ngạc - ở trên Chicago, nhưng che giấu hai người là họ đã phải mạo hiểm lắm rồi. Thật không lời nào tả xiết khi lại có một cộng đồng. Làm ta cảm thấy mình đúng là con người.”

Ông nắm khuỷu tay tôi một lần nữa khi chúng tôi trèo lên những bậc thang thô sơ ra ngoài.

“Ta xin lôi về, ừm, chỗ ở mà bọn ta nhét cô vào. Đó là chỗ an toàn nhất mà ta có thể nghĩ được. Ta thấy ngạc nhiên là đám thanh niên đã tìm thấy cô nhanh như thế.” Jeb thở dài. “Chà, Kyle hơi quá… hăng hái. Nhưng ta cho đó là vì lợi ích chung. Cũng nên tập làm quen với cách mọi thứ sẽ diễn ra sau này. Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy một nơi nào đó dễ chịu hơn cho cô. Ta sẽ nghĩ về chuyện đó… Ít nhất, trong lúc ta ở cùng với cô, cô không thực sự phải gò mình trong cái lỗ nhỏ tí ấy. Cô có thể ngồi trong hàng lang với ta nếu cô thích. Mặc dù vậy với Jared thì…” Ông ngừng lời.

Tôi lắng nghe những câu xin lỗi của ông trong sự ngạc nhiên; điều này tử tế hơn nhiều so với những kì vọng của tôi, đầy lòng trắc ẩn giành cho kẻ thù hơn nhiều so với khả năng của giống loài này trong ý nghĩ của tôi. Tôi vỗ vỗ vào bàn tay trên khuỷu tay tôi, rất khẽ, do dự, cố truyền tải rằng tôi hiểu và sẽ không gây rắc rối. Tôi chắc chắn là Jared sẽ muốn tôi khuất khỏi tầm mắt hơn.

Jeb không gặp khó khăn trong việc dịch những câu nói không lời của tôi. “Cô gái ngoan,” ông nói. “Bằng cách nào đó chúng ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Doc có thể chỉ cần tập trung vào việc chữa trị cho con người. Ta nghĩ, cô còn sống thì thú vị hơn nhiều.”

Cơ thể của chúng tôi ở gần nhau đến nỗi ông có thể cảm nhận được tôi đang run.

“Đừng lo. Bây giờ Doc sẽ không làm phiền cô.” Tôi không thể dừng run rẩy. Jeb chỉ có thể hứa với tôi bây giờ. Chẳng có sự đảm bảo nào là Jared sẽ không quyết định bí mật của tôi quan trọng hơn bảo vệ cơ thể của Melanie. Tôi biết một số phận như thế sẽ khiến tôi ước rằng đêm qua Ian đã thành công. Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy các vết thâm tím đã lặn hết từ bên ngoài cổ vào trong cổ họng của mình.

Cô không bao giờ biết còn bao nhiêu thời gian nữa, Melanie đã nói thế rất nhiều ngày trước đây, khi thế giới của tôi vẫn còn trong vòng kiểm soát.

Những lời của cô ấy vang mãi trong đầu tôi khi chúng tôi trở vào căn phòng lớn, quảng trường chính của cộng đồng loài người của Jeb. Nó đầy người, giống đêm đầu tiên, mọi người ở đó lườm nguýt chúng tôi với đôi mắt rực lửa giận dữ, đôi mắt bị phản bội khi họ nhìn vào ông và đôi mắt sát nhân khi nhìn vào tôi. Tôi cúi gằm xuống sàn đá bên dưới chân tôi. Từ khóe mắt, tôi có thể nhìn thấy Jeb lại đang giơ cao khẩu súng của ông.

Thực sự, nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tôi có thể cảm thấy nó trong bầu không khí căn thù và sợ hãi này. Jeb không thể bảo vệ tôi lâu dài được.

Thật là nhẹ nhõm nếu được lách qua kẽ nứt, nhìn ra phía trước thấy cái mê cung uốn lượn tối om và chỗ trốn chật hẹp của tôi; tôi có thể hi vọng được ở một mình ở đó.

Phía sau tôi, những tiếng phì phì giận dữ, y như một tổ những con rắn bị chọc tức, vang vọng trong cái hang lớn. Âm thanh ấy khiến tôi ước là Jeb đã dẫn tôi đi ngang qua mê cung nhanh hơn.

Jeb khẽ cười thầm. Dường như tôi càng ở gần ông lâu càng thấy ông lạ lùng hơn. Khiếu hài hước của ông khiến tôi bối rối cũng nhiều như những động cơ của ông vậy.

“Đôi khi ở dưới này hơi buồn tẻ, cô biết không,” ông lẩm bẩm với tôi, hay với chính mình. Với Jeb, khó mà nói được. “Có lẽ khi họ đã thôi không chán ghét ta nữa, họ sẽ nhận ra là họ đánh giá cao tất cả những trò vui mà ta mang tới cho họ.”

Con đường xuyên qua bóng tối của chúng tôi vòng vèo uốn lượn. Tôi không cảm thấy quen thuộc một chút nào. Có lẽ ông đã đi một đường khác để đánh lạc hướng tôi. Dường như chúng tôi mất thời gian hơn lần trước, nhưng cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy ánh đèn xanh mờ của chiếc đèn chiếu ra từ ngã rẽ tiếp theo.

Tôi gồng mình lên, tự hỏi liệu Jared đã đến chưa. Nếu đã, tôi biết anh sẽ rất giận. Tôi chắc chắn là anh không bằng lòng để Jeb đưa tôi đi thăm thú, bất kể việc đó cần thiết đến mức nào.

Ngay khi chúng tôi rẽ, tôi có thể nhìn thấy có một hình dáng đang ngồi dựa vào bức tường bên cạnh cái đèn, đổ cái bóng dài về phía chúng tôi, nhưng đó rõ ràng không phải là Jared. Bàn tay tôi nắm chặt tay Jeb, một nỗi sợ tự động bùng lên.

Và rồi tôi thực sự nhìn vào cái hình dáng đang chờ đó. Nó nhỏ hơn tôi – đó là lý do vì sao tôi biết đó không phải là Jared – và gày nhẳng. Nhỏ, nhưng cũng quá cao và quá rắn chắc. Thậm chí cả trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn màu xanh, tôi vẫn có thể thấy nước da của nó đã bị mặt trời nhuộm thành một màu nâu, và giờ đây mái tóc màu đen rối bù đã rớt xuống quá cả cằm.

Đầu gối tôi khuỵu xuống.

Bàn tay tôi, vốn đã nắm chặt cánh tay Jeb vì hoảng sợ, giờ thì bám vào xin trợ giúp.

“Trời đất, vì Chúa!” Jeb kêu lên, rõ ràng rất bực mình. “Chẳng lẽ không ai giữ nổi một bí mật quanh cái chỗ này quá hai mươi tư giờ hay sao? Chết tiệt, ta điên lên rồi đấy! Một lũ ngồi lê đôi mách…” Ông hạ giọng thành một tiếng càu nhàu.

Tôi thậm chí còn không cố hiểu những gì Jeb đang nói; tôi bị kẹt trong cuộc chiến khốc liệt nhất trong đời tôi – trong tất cả những kiếp sống mà tôi đã sống.

Tôi có thể cảm thấy Melanie trong mỗi tế bào của cơ thể tôi. Những đầu dây thần kinh của tôi râm ran nhận biết sự tồn tại quen thuộc của cô ấy. Các cơ bắp của tôi co giật ước đoán chỉ thị của cô ấy. Môi tôi run rẩy, cố mở ra. Tôi cúi về phía trước hướng tới cậu bé trong hành lang, cơ thể tôi tiến lên bởi vì cánh tay tôi không chịu.

Melanie đã học được rất nhiều thứ từ vài lần ít ỏi tôi nhượng lại hay để mất quyền kiểm soát cho cô ấy, và tôi thực sự đang phải chiến đấu để chống lại cô ấy – khó khăn đến nỗi mồ hôi vã ra trên trán tôi. Nhưng bây giờ không phải như lúc tôi đang chờ chết trên sa mạc. Tôi cũng không quá yếu đuối hay choáng váng và bị mất cảnh giác vì sự xuất hiện của ai đó mà tôi cho rằng đã mất; tôi đã biết giây phút này sẽ tới. Cơ thể tôi rất dẻo dai, hồi phục rất nhanh chóng – tôi đã khỏe mạnh trở lại. Sức mạnh từ cơ thể cho tôi sức mạnh để kiểm soát, để quyết đoán.

Tôi dồn cô ấy ra khỏi chân tay tôi, đuổi theo cô ấy khỏi từng trạm mà cô ấy nắm giữ, đẩy cô ấy trở lại đằng sau đầu tôi, và trói cô ấy ở đó.

Sự đầu hàng của cô ấy đến đột ngột và toàn diện. Aaaa, cô ấy thở dài, và đó gần như là một tiếng rên đau đớn.

Tôi cảm thấy tội lỗi một cách kì cục ngay khi tôi chiến thắng.

Tôi đã biết là cô ấy có ý nghĩa với tôi nhiều hơn một vật chủ chống đối, kẻ làm cho cuộc sống của tôi khó khăn không cần thiết. Chúng tôi đã trở thành bạn đồng hành, thậm chí bạn tâm tình trong suốt những tuần vừa trải qua cùng nhau – kể từ khi Người truy tìm đã nối kết chúng tôi để cùng chống lại một kẻ thù chung. Trong sa mạc, với con dao của Kyle trên đầu tôi, tôi đã rất mừng là nếu tôi phải chết lúc đó thì tôi không phải là người giết Melanie; thậm chí cả khi ấy, cô ấy cũng có ý nghĩa hơn là một thân thể đối với tôi. Nhưng giờ đây có vẻ như còn có điều gì đó hơn thế nữa. Tôi hối hận vì đã gây đau khổ cho cô ấy.

Mặc dù vậy, điều đó là cần thiết, và cô ấy dường như không chịu hiểu. Bất kì điều gì chúng tôi nói sai, bất kì hành động bất cẩn nào cũng có nghĩa là một sự kết liễu nhanh chóng. Những phản ứng của cô ấy quá hoang dã và cảm tính. Cô ấy sẽ đẩy chúng tôi vào rắc rối.

Giờ cô phải tin tôi, tôi bảo với cô ấy. Tôi chỉ đang cố giữ mạng cho chúng ta thôi. Tôi biết cô không muốn tin rằng loài người của cô có thể làm hại chúng ta…

Nhưng đó là Jamie, cô ấy thì thào. Cô ấy khao khát cậu bé với một cảm xúc mãnh liệt đến nỗi nó lại làm đầu gối tôi nhũn ra.

Tôi cố nhìn vào cậu bé một cách khách quan – cậu thiếu niên với khuôn mặt ủ rũ ấy ngồi sụp xuống bức tường đường hầm, cánh tay khoanh chặt ngang ngực. Tôi cố nhìn cậu như một người xa lạ và hoạch định phản ứng của mình, hay sự thiếu phản ứng của mình, căn cứ vào đó. Tôi đã cố, nhưng tôi đã thất bại. Nó là Jamie, nó đẹp đẽ, và hai cánh tay tôi – của tôi, chứ không phải của Melanie – khao khát được ôm nó. Nước mắt đong đầy trong mắt tôi và chảy tràn xuống mặt tôi. Tôi chỉ có thể hi vọng rằng chúng vô hình trong ánh sáng mờ tỏ.

“Jeb,” Jamie nói – một tiếng chào cộc lốc. Đôi mắt của nó nhanh chóng lướt qua tôi và rời khỏi.

Giọng nó trầm làm sao! Có thể nào nó đã lớn đến thế? Với hai lần cảm giác tội lỗi tôi nhận ra là tôi vừa mới bỏ lỡ sinh nhật lần thứ mười bốn của nó. Melanie cho tôi xem ngày, và tôi thấy rằng đó cũng là ngày tôi có giấc mơ đầu tiên về Jamie. Cô ấy đã chiến đấu mạnh mẽ trong suốt những giờ tỉnh táo để giữ bí mật nỗi đau của mình, để làm mờ những kí ức của mình nhằm bảo vệ cho cậu bé này, cậu bé đã hiện ra trong những giấc mơ của cô ấy. Và tôi đã gửi email cho Người truy tìm.

Lúc này tôi rùng mình không thể tin được là tôi đã từng nhẫn tâm đến vậy.

“Làm gì ở đây thế, nhóc?” Jeb hỏi.

“Sao bác không nói với cháu?” Jamie hỏi ngược lại.

Jeb im lặng.

“Có phải ý của anh Jared không?” Jamie thúc giục.

Jeb thở dài. “Okay, vậy là cháu biết rồi. Thế thì có ích gì cho cháu chứ hả? Bọn ta chỉ muốn –“

“Bảo vệ cháu?” nó cắt ngang một cách cáu kỉnh.

Từ khi nào nó đã trở nên cay đắng như thế? Đó có phải là lỗi của tôi không? Tất nhiên là thế rồi.

Melanie bắt đầu khóc lóc trong đầu tôi. Nó rất phiền phức, ầm ĩ – nó khiến cho giọng nói của Jeb và Jamie nghe như là ở xa lắm.

“Tốt thôi, Jamie. Vậy là cháu không cần được bảo vệ. Cháu muốn gì nào?”

Sự nhân nhượng nhanh chóng này dường như làm Jamie mất thăng bằng. Đôi mắt thằng bé đảo giữa khuôn mặt Jeb và tôi trong khi nó đấu tranh để nêu lên một yêu cầu.

“Cháu – cháu muốn nói chuyện với chị ấy… với nó,” cuối cùng nó nói. Giọng nó thanh hơn khi có vẻ không chắc chắn.

“Cô ấy không nói gì nhiều lắm,” Jeb nói với nó, “nhưng cháu cứ thử, nhóc.”

Jeb cạy những ngón tay tôi ra khỏi cánh tay ông. Khi ông đã tự do, ông quay lưng lại với bức tường gần nhất, dựa vào nó khi ông hạ xuống sàn. Ông ngồi ở đó, cựa quậy cho đến khi tìm được một tư thế thoải mái. Khẩu súng đặt ngang trên đùi. Đầu Jeb ngửa ra sau tựa vào bức tường, và mắt ông nhắm lại. Trong vài giây, trông ông như đang ngủ.

Tôi đứng nguyên nơi ông để lại tôi, cố đẩy mắt mình ra khỏi khuôn mặt Jamie và không thể.

Một lần nữa Jamie bị ngạc nhiên trước sự thuận tình dễ dàng của Jeb. Nó nhìn người đàn ông lớn tuổi ngồi trên sàn với đôi mắt mở to khiến nó trông trẻ hơn. Sau vài phút Jeb hoàn toàn bất động, Jamie nhìn lại tôi, và đôi mắt nó nhíu lại.

Cái cách nó nhìn vào tôi – giận dữ, cố gắng hết sức để tỏ ra dũng cảm và trưởng thành, nhưng đồng thời cũng chỉ ra sự sợ hãi và đau đớn rành rành trong đôi mắt đen của nó – khiến cho Melanie khóc lớn hơn và hai đầu gối của tôi bủn rủn. Thay vì mạo hiểm bị ngã quỵ lần nữa, tôi chầm chậm di chuyển tới bức tường của hành lang đối diện với Jeb và trượt xuống sàn. Tôi cuộn mình trên hai chân gập lên, cố trở nên nhỏ bé hết sức có thể.

Jamie nhìn tôi với đôi mắt cảnh giác rồi bước bốn bước về phía trước cho đến khi nó đứng trước mặt tôi. Nó đưa mắt về phía Jeb, lúc này không hề cử động hay mở mắt, rồi quỳ xuống bên cạnh tôi. Khuôn mặt nó đột nhiên căng thẳng, và khiến cho nó trông người lớn hơn bất kì biểu hiện nào trước đó. Trái tim tôi đau nhói vì người đàn ông buồn bã trong khuôn mặt một chàng trai bé nhỏ.

“Mi không phải chị Melanie,” nó nói bằng một giọng trầm trầm.

Nói chuyện với nó khó khăn hơn bởi vì tôi là người muốn nói. Thay vào đó, sau một thoáng do dự, tôi lắc đầu.

“Nhưng mi ở trong cơ thể chị ấy.”

Một khoảng lặng khác, và tôi gật đầu.

“Mặt mi… mặt chị ấy bị làm sao vậy?”

Tôi nhún vai. Tôi không biết trông mặt tôi thế nào, nhưng tôi có thể tưởng tượng được.

“Ai làm chuyện đó với mi vậy?” nó thúc giục. Với một ngón tay rụt rè, nó gần như đã chạm vào một bên má của tôi. Tôi giữ nguyên, không hề cảm thấy bị thôi thúc tránh xa khỏi bàn tay nó.

“Bác Maggie, Jared, và Ian,” Jeb liệt kê bằng một giọng buồn tẻ. Cả hai chúng tôi đều giật mình trước âm thanh đó. Jeb không hề di chuyển, và mắt ông vẫn nhắm. Trông ông thật thanh thản, như thể ông đã trả lời câu hỏi của Jamie trong giấc ngủ vậy.

Jamie chờ một lát, rồi trở lại với tôi cũng với biểu hiện căng thẳng cũ.

“Mi không phải chị Melanie, nhưng mi biết tất cả những kí ức và mọi thứ của chị ấy, phải không?”

Tôi gật lần nữa. “Mi biết ta là ai không?”

Tôi cố nuốt đi câu trả lời, nhưng chúng trượt khỏi môi tôi. “Em là Jamie.” Tôi không thể ngăn giọng mình ôm ấp cái tên như một cái vuốt ve.

Cậu bé nhăn mặt, giật mình vì tôi đã phá vỡ sự im lặng của mình. Rồi nó gật đầu. “Phải,” nó thì thầm trả lời.

Cả hai chúng tôi nhìn vào Jeb, lúc này vẫn ngồi im, rồi nhìn vào nhau.

“Vậy mi có nhớ chuyện gì đã xảy ra cho chị ấy không?” nó hỏi.

Tôi cau mày, rồi chậm rãi gật đầu.

“Ta muốn biết,” nó thì thầm.

Tôi lắc đầu.

“Ta muốn biết,” Jamie nhắc lại. Môi nó run run. “Ta không phải là một đứa trẻ. Nói đi.”

“Chuyện đó… không dễ chịu,” tôi thở ra, không thể ngăn nổi mình. Từ chối điều mà cậu bé này muốn là một chuyện vô cùng khó khăn.

Cặp lông mày thẳng màu đen của nó nhíu lại với nhau và nhướn lên trên đôi mắt to. “Làm ơn,” nó thì thầm.

Tôi liếc về phía Jeb. Tôi đã nghĩ rằng có lẽ bây giờ ông đang ti hí qua hàng lông mi, nhưng tôi không thể nói chắc.

Giọng tôi nhỏ như một hơi thở. “Ai đó đã nhìn thấy cô ấy đi vào trong một nơi bị cấm vào. Họ biết có gì đó không đúng. Họ đã gọi những Người truy tìm.”

Nó nhăn mặt trước cái tên.

“Những Người truy tìm đã cố bảo cô ấy đầu hàng. Cô ấy chạy khỏi bọn họ. Khi họ dồn cô ấy vào chân tường, cô ấy đã nhảy vào một cái giếng thang máy trống không.”

Tôi rúm người trước kí ức đau đớn, và khuôn mặt Jamie trở nên trắng bệch dưới lớp rám nắng.

“Chị ấy đã không chết ư?” nó thì thào.

“Không. Chúng tôi có những Người hàn gắn rất giỏi. Họ đã nhanh chóng hàn gắn cho cô ấy. Rồi họ đặt tôi vào trong cô ấy. Họ hi vọng rằng tôi sẽ có thể nói cho họ biết làm thế nào cô ấy đã sống sót lâu đến thế.” Tôi đã không định nói nhiều đến thế; miệng tôi đột ngột ngậm chặt. Jamie dường như không chú ý tới môi tôi, nhưng đôi mắt Jeb chầm chậm mở ra và xoáy vào mặt tôi. Không có phần nào khác của ông di chuyển, và Jamie không hề nhìn thấy sự thay đổi đó.

“Tại sao các người không để cho chị ấy chết?” nó hỏi. Nó đã phải nuốt khan thật lâu; một tiếng nức nở chờ chực trong giọng nó. Phải nghe điều này còn đau đớn hơn nhiều bởi vì đó không phải là âm thanh của một đứa trẻ, sợ hãi trước điều chưa biết, mà là sự đau đớn cực độ nhưng hoàn toàn hiểu biết của một người trưởng thành. Quá khó khăn cho tôi khi không được đưa tay ra và đặt bàn tay lên má cậu bé. Tôi muốn ôm nó và xin nó đừng buồn. Tôi nắm chặt hai tay thành nắm đấm và cố tập trung vào câu hỏi của nó. Đôi mắt Jeb lướt xuống tay tôi và trở lại mặt tôi.

“Tôi không phải là người ra quyết định,” tôi lầm rầm. “Tôi vẫn còn ở trong một bình siêu lạnh ở xa trong vũ trụ khi chuyện đó xảy ra.”

Jamie ngạc nhiên nhăn mặt lần nữa. Nó không hề trông chờ câu trả lời của tôi, và tôi có thể thấy nó đấu tranh với những cảm xúc mới. Tôi liếc về phía Jeb; đôi mắt ông đang sáng lên với sự tò mò.

Cũng sự tò mò ấy, mặc dù cảnh giác hơn, đã chiến thắng Jamie. “Mi từ đâu tới?” nó hỏi.

Bất chấp chính mình, tôi cười trước sự tò mò bất đắc dĩ của nó. “Rất xa. Một hành tinh khác.”

“Đó là –“ nó bắt đầu hỏi, nhưng bị cắt ngang bởi một câu hỏi khác.

“Cái quái quỷ gì thế này?” Jared thét vào chúng tôi, chết lặng vì giận dữ trước hành động đang diễn ra ở góc đường hầm. “Chó chết, Jeb! Chúng ta đã đồng ý không cho –“

Jamie bật người đứng dậy. “Jeb không mang em tới đây. Nhưng đáng lẽ anh phải làm.”

Jeb thở dài và chậm rãi đứng lên. Khi ông làm thế, khẩu súng lăn từ trên đùi ông xuống sàn. Nó dừng lại cách tôi chỉ vài phân. Tôi lánh đi, thấy khó chịu.

Jared lại có một phản ứng khác. Anh lao về phía tôi, vượt qua chiều dài của hành lang chỉ bằng vài bước chạy. Tôi rúm lại bên bức tường và lấy hai cánh tay che mặt. Nhìn hé qua khuỷu tay, tôi thấy anh tóm lấy khẩu súng trên sàn.

“Bác đang cố khiến chúng ta bị giết đấy hả?” anh gần như gào vào mặt Jeb, đập khẩu súng vào ngực người đàn ông lớn tuổi.

“Bình tĩnh đi, Jared,” Jeb nói bằng giọng mệt mỏi. Ông cầm khẩu súng bằng một tay. “Cô ấy sẽ không chạm vào vật này nếu ta có đặt mình nó ở đây với cô ấy suốt cả đêm. Cậu không thấy hả?” Ông hướng nòng súng về phía tôi, và tôi tránh đi. “Cái cô này không phải là một kẻ truy tìm.”

“Im đi, Jeb, bác im đi!”

“Để bác ấy yên,” Jamie hét lên. “Bác ấy chẳng làm gì sai cả.”

“Em!” Jared hét lại, chỉ một ngón tay dài, giận dữ. “Em ra khỏi đây ngay, không thì đừng trách!”

Jamie nắm tay lại và vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nắm đấm của Jared cũng giơ lên.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ vì kinh ngạc. Làm thế nào mà họ lại thét vào mặt nhau như thế này được? Họ là một gia đình, sợi dây kết nối giữa họ mạnh hơn bất kì một mối ràng buộc huyết thống nào. Jared sẽ không đánh Jamie – anh không thể nào! Tôi muốn làm gì đó, nhưng tôi không biết phải làm gì. Bất kể điều gì tôi làm khiến họ chú ý đến tôi chỉ khiến họ tức giận hơn mà thôi.

Chỉ một lần này, Melanie bình tĩnh hơn tôi. Anh ấy không thể làm đau Jamie, cô ấy tự tin nghĩ. Điều đó là không thể.

Tôi nhìn vào họ, mặt đối mặt như những kẻ thù, và hoảng hốt.

Đáng lẽ chúng ta không bao giờ nên đến đây. Nhìn xem chúng ta đã làm họ bất hạnh thế nào, tôi rên lên.

“Đáng lẽ anh không nên cố giữ bí mật chuyện này với em,” Jamie nói giữa hai hàm răng. “Và đáng lẽ anh không nên làm đau chị ấy.” Một trong hai bàn tay của nó duỗi ra và giơ lên để chỉ vào mặt tôi.

Jared nhổ lên mặt đất. “Đó không phải là Melanie. Cô ấy sẽ không bao giờ quay lại, Jamie.”

“Đó là khuôn mặt của chị ấy,” Jamie khăng khăng. “Và cổ của chị ấy. Chẳng lẽ những vết thâm tím ở đó không làm phiền anh à?”

Jared buông thõng hai bàn tay anh. Anh nhắm mắt lại và hít thở thật sâu. “Hoặc là em đi ngay lập tức, Jamie, và để anh yên một lát, hoặc là anh sẽ bắt em đi. Anh không dọa đâu. Bây giờ anh không thể nào xử lý được nhiều chuyện hơn nữa đâu, okay? Anh đã tới giới hạn rồi. Vì thế chúng ta có thể nói chuyện này sau được không?” Anh lại mở mắt ra; chúng chứa đầy sự đau đớn.

Jamie nhìn vào anh, và sự giận dữ dần dần biến khỏi mặt nó. “Em xin lỗi,” nó lẩm bẩm một lúc sau. “Em sẽ đi… nhưng em không hứa là em sẽ không quay lại đâu.”

“Bây giờ anh không thể nghĩ về chuyện ấy. Đi đi. Xin em.”

Jamie nhún vai. Nó ném một cái nhìn dò xét nữa về phía tôi, rồi bỏ đi, những bước chân dài, nhanh nhẹn của nó lại khiến tôi nhói đau vì khoảng thời gian tôi đã bỏ lỡ.

Jared nhìn vào Jeb. “Cả bác nữa,” anh nói bằng giọng cộc cằn.

Jeb đảo tròng mắt. “Thành thật mà nói, ta không nghĩ cậu đã nghỉ đủ lâu. Ta sẽ để mắt tới –“

“Đi đi.”

Jeb nhíu mày đăm chiêu. “Okay. Chắc rồi.” Ông bắt đầu đi xuống hành lang. “Jeb?” Jared gọi với theo ông.

“Sao?”

“Nếu cháu bảo bác bắn nó ngay bây giờ, bác có làm không?”

Jeb vẫn bước đi chậm rãi, không nhìn vào chúng tôi, nhưng những lời của ông rất rõ ràng. “Ta sẽ phải làm. Ta tuân thủ những nguyên tắc của chính mình. Vì thế đừng bảo ta làm trừ khi cậu thực sự có ý đó.”

Ông biến mất vào trong bóng tối.

Jared nhìn ông đi. Trước khi anh có thể quay cái nhìn giận dữ vào tôi, tôi đã chui vào trong cái thánh địa không thoải mái của mình và cuộn tròn ở sâu bên trong.