Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 127: Kết cục (2)




"Mang thai?" Tiểu Phàm sửng sốt kinh ngạc. Nửa tháng rồi sao? Đó không phải có vào lần đầu tiên ở khách sạn kia hay sao?

"Đứa bé là của ai?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc ngơ ngẩn.

"Ngoại trừ tôi ra còn có thể là ai?" Thẩm Đan trừng Lăng Khắc Cốt, sau đó đầy che chở kéo Tiểu Phàm vào trong ngực.

"Ai nói đứa bé nhất định là của chú?" Tiểu Phàm đá văng Thẩm Đan, cười ngã vào trong ngực ba, "Ba, lần đầu tiên của Tiểu Phàm là bị một ông chú xấu xa cưỡng bức, đứa nhỏ này là của ông chú xấu xa đó, ba phải giúp Tiểu Phàm báo thù."

Thẩm Đan lúng túng, gương mặt xanh lét. Đêm đó, anh cho rằng Tiểu Phàm là một món quà, mới có thể ăn hết cô. Nếu như anh biết Tiểu Phàm là con gái bé con, nói gì cũng sẽ nhịn được.

"Tiểu Phàm, nói cho ba cái ông chú xấu xa đó là ai, ba giúp con trừng trị hắn tới nơi tới chốn!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nheo nheo đôi mắt mị hoặc, quan sát sắc mặt xám ngắt của Thẩm Đan.

"Tiểu Phàm, hôm ấy tôi tưởng lầm em là quà tặng mà người ta tặng cho tôi, tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Thẩm Đan lúng túng liếc nhìn Hi Nguyên, sợ cô trách cứ mình.

"Cậu dám coi con gái tôi như đóa hoa dại ven đường hả? !" Lăng Khắc Cốt đạp Thẩm Đan một cước, hung hăng đá anh ngã trên đất.

Thẩm Đan không phòng bị ngã trên mặt đất, hai đầu gối chống lên mặt đất ở tư thế quỳ, giống như là đang hướng về phía Tiểu Phàm nói xin lỗi vậy.

Tiểu Phàm che môi thưởng thức bộ dáng kia của Thẩm Đan, không ngờ người đàn ông vô cùng bá đạo này cũng có ngày hôm nay. Cô hả hê nhếch khóe môi. Ai bảo anh mỗi đêm đều ăn cô sạch sành sanh, không cho cô cơ hội phản kháng? Cô muốn cho anh cũng phải nếm chút đau khổ!

Thẩm Đan lúng túng đứng lên, anh nhìn nụ cười hoàn mỹ trên mặt Tiểu Phàm, trầm giọng nói: "Tiểu Phàm, cùng tôi về nhà."

"Không về!" Tiểu Phàm ôm Lăng Khắc Cốt, làm nũng ở trong lòng anh, "Tôi muốn ở cùng với ba mẹ, không thèm trở về cái ổ sói đó của chú nữa."

"Ổ sói?" Ngân Báo nghe được hình dung của Tiểu Phàm, không nhịn được bật cười thành tiếng, "Từ này hình dung thật tuyệt!"

Tiểu Phàm đây là dùng chữ chửi Thẩm Đan là sắc lang.

"Em mang thai sói con của tôi, thì phải theo tôi về ổ sói là đúng rồi!" Thẩm Đan bá đạo đoạt lấy Tiểu Phàm từ trong ngực Lăng Khắc Cốt, muốn ôm cô rời đi.

"Thẩm Đan, đừng nóng lòng như vậy. Tiểu Phàm còn đang bị thương, phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa." Ngân Báo vội vàng xuất phát từ lập trường của người thầy thuốc, ngăn cản sự lỗ mãng của Thẩm Đan.

"Tôi sẽ dành cho cô ấy sự chăm sóc tốt nhất. Gặp lại!" Thẩm Đan để lại mấy lời này xong, liền ôm Tiểu Phàm đi ra ngoài.

"Cậu mau buông con gái của tôi xuống!" Lăng Khắc Cốt tiến lên đang muốn đoạt lại Tiểu Phàm. Tiểu Phàm là con gái bảo bối của anh, Thẩm Đan nói ôm đi liền ôm đi, cũng không thèm hỏi ý kiến người cha vợ là anh đây.

Hi Nguyên kéo Lăng Khắc Cốt, cười nói: "Lăng, con gái của chúng ta đã trưởng thành rồi."

"Anh biết chứ, chỉ là có chút không phục." Lăng Khắc Cốt tỉnh táo lại đột nhiên cảm thấy hành động mới vừa rồi của mình rất ngây thơ. Có lẽ là Tiểu Phàm rời khỏi anh quá lâu, cho nên anh vội vàng muốn làm một người cha tốt, mới có thể mất trí đi cãi cọ với Thẩm Đan.

"Thẩm Đan, nhớ thường đưa Tiểu Phàm về nhà." Hi Nguyên không gọi Thẩm Đan là anh Thẩm nữa, mà là gọi thẳng tên. Nếu như anh muốn cưới Tiểu Phàm, vậy thì cô chẳng phải sẽ trở thành mẹ vợ của anh hay sao? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất khiếp sợ.

"Sẽ!" Thẩm Đan gật đầu một cái, liền kiêu ngạo ôm Tiểu Phàm rời đi.

"Ông chú xấu xa, tôi đâu có nói là về nhà cùng với chú chứ!" Tiểu Phàm chu chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng Thẩm Đan kháng nghị.

"Em là bà xã của tôi." Thẩm Đan bá đạo nói. Đôi môi trái tim của anh toét ra, lộ ra nụ cười hả hê."Tôi muốn sớm một chút cưới em vào cửa, tránh để cho kẻ khác nhòm ngó em!"

"Tôi không lấy!" Tiểu Phàm đấm ngực Thẩm Đan, ngang ngược kháng nghị. Anh nói cưới thì cô nhất định phải phải gả sao? Anh có chút nào tôn trọng ý nghĩ của cô hay không?

Thấy Thẩm Đan và Tiểu Phàm cãi vã, Hàn Tuấn Vũ tịch mịch quay mặt. Xem ra anh nhất định phải thất tình rồi, người ta đến cả đứa bé cũng có rồi, anh còn tranh thế nào? Hàn Tuấn Vũ chưa bao giờ làm bại tướng, lần đầu tiên nếm tư vị thất bại, thật không ngờ lại khổ sở như vậy.

Hi Nguyên khoác cánh tay Lăng Khắc Cốt, hạnh phúc dựa vào đầu vai anh cười nói: "Lăng, Thẩm Đan sẽ yêu thương Tiểu Phàm của chúng ta, anh không cần phải lo lắng."

"Anh biết rất rõ, ánh mắt của Thẩm Đan sẽ không nói dối." Từ trong đôi mắt của Thẩm Đan, Lăng Khắc Cốt đã nhìn ra tâm của cậu ta. Nếu như không phải là vì vậy, anh sẽ không để Tiểu Phàm gọi cho Thẩm Đan.

Lúc này, Hàn Tuấn Vũ nhận được điện thoại của hộ về gọi tới, nói cho anh là đã bắt được hung thủ.

Bọn họ một nhóm mấy người lập tức chạy tới lâu đài Tinh Nguyệt, thời điểm khi bọn anh thấy Tưởng Lệ Văn, vừa thấy khiếp sợ, lại cũng vừa thấy không ngoài dự liệu.

"Lệ Văn, làm sao cô có thể ác độc như vậy? Cô ôm con gái của tôi đi thì cũng thôi, sao còn nhẫn tâm muốn sát hại nó? Những năm qua, con bé bị cô hại chịu bao đau khổ, cô ngay cả một chút đau lòng cũng không có sao?" Hi Nguyên đau lòng chất vấn Tưởng Lệ Văn.

"Mày đã biết rõ còn tới hỏi tao? Nha đầu xấu xí, tao muốn hủy diệt hạnh phúc của hai mẹ con mày! Tao có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mẹ con chúng mày!" Tưởng Lệ Văn biết mình lần này dữ nhiều lành ít. Chỉ nguyên một việc đánh tráo ôm Tiểu Phàm đi, Lăng Khắc Cốt cũng sẽ không dễ dàng tha cho ả, huống chi chuyện xấu ả đã làm nhiều đến như vậy.

Bàn tay Lăng Khắc Cốt vung lên, lập tức hung ác cho Tưởng Lệ Văn một cái tát: "Đây là dạy dỗ dành cho cô! Đưa xuống đi!"

Hộ vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức áp giải Tưởng Lệ Văn đi xuống.

Hi Nguyên đau lòng ôm lấy hông của Lăng Khắc Cốt: "Lăng, Tưởng Lệ Văn tại sao có thể ác độc như vậy? Tiểu Phàm của chúng ta bị cô ta đánh cho thương tích khắp người nên mới bị đưa vào Cô Nhi Viện. Tiểu Phàm thật đáng thương, chúng ta nhất định phải yêu thương con bé thật tốt."

"Ngược đãi? Làm sao em biết?" mày Lăng Khắc Cốt nhăn lại. Không ngờ Tiểu Phàm thực sự giống như những gì anh lo lắng, bị Tưởng Lệ Văn vô tình ngược đãi.

"Tiểu Phàm chính là phụ tá mà em mới nhận vào làm. Em vừa thấy liền thích con bé, còn nhận con bé làm con gái nuôi. Không ngờ con bé lại chính là con gái ruột của chúng ta. Anh nói xem có lạ hay không?" Hi Nguyên cười nói.

"Cái này kêu là duyên phận, Là duyên phận của Tiểu Phàm với chúng ta." Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái.

"Khắc Cốt, Tiểu Phi làm thế nào? Chúng ta có nên cho con bé biết con bé không phải là con gái ruột của chúng ta hay không?" Hi Nguyên đột nhiên nhớ đến cô con gái nuôi Lăng Thượng Phi thiếu chút nữa đã bị cô quên mất. Dường như là đã mấy ngày rồi cô không thấy Tiểu Phi, đứa nhỏ này lại không biết đã lêu lổng chạy những đâu rồi.

"Đương nhiên là phải nói rồi." Lăng Khắc Cốt chẳng nói đúng sai nói. tròng mắt đen của anh thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo. Nếu như Tiểu Phi tham dự vào âm mưu của Tưởng Lệ Văn, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó. Nếu như không có, anh cũng không ngại chăm sóc thêm một cô con gái.

Tiểu Phàm giống như nữ hoàng được Thẩm Đan ôm về nhà, cô chôn ở trước ngực anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn thường trực nụ cười bướng bỉnh.

Thật ra thì ngay từ lần lên giường thứ hai với anh ngày đó trở đi, cô đã nhận định anh là người đàn ông của mình, nhưng cô lại không phục khi bị anh kiềm chế, cho nên mới phải ngày ngày làm trái lại ý của anh, chưa bao giờ chịu thừa nhận mình thương anh. Mỗi lần thấy Thẩm Đan lãnh khốc lúc đối mặt mình vẻ mặt bất đắc dĩ, cô liền khoái trí tới muốn thét chói tai.

"Ai yêu! Vết thương đau quá!" Tiểu Phàm vừa khổ sở rên rỉ, vừa mở mắt lén nhìn Thẩm Đan.

Thẩm Đan khẩn trương nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, vẻ mặt trịnh trọng khác thường: "Ông Thẩm, viện trưởng Lý có tới không?"

Quản gia Thẩm Đi theo lên lầu vừa nhìn thấy đầu vai Tiểu Phàm quấn băng gạc, lập tức khẩn trương nói: "Tới ngay đấy. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

"Kêu ông ta trong 5 phút nữa phải chạy tới đây!" Thấy lông mày Tiểu Phàm nhíu lại, ngữ điệu của Thẩm Đan trở nên rất cao. Anh thật hy vọng mình là người bị đau thay cho Tiểu Phàm. Tiểu Phàm nhìn thấy trong đáy mắt của anh có nồng đậm tình yêu.

"Được!" Quản gia Thẩm đáp một tiếng, liền vội vàng đi xuống lầu chờ viện trưởng Lý.

Lý viện trưởng là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất nước, cũng là bác sĩ gia đình của Thẩm Đan.

. . . . . .

Lăng Thượng Phi hấp ta hấp tấp đi vào lâu đài Tinh Nguyệt, vẻ mặt có chút hốt hoảng. Cô không ngờ mụ đàn bà Tưởng Lệ Văn đó vậy mà lại không giết được Tưởng Tiếu Phàm. Hiện tại thì đạo ngược hết rồi, Tưởng Tiếu Phàm đã nhận tổ quy tông, đứa con gái nuôi như có có phải nên rời đi rồi hay không?

Cô thật không cam lòng!

Mất đi cái thân phận tôn quý là con gái của Lăng Khắc Cốt con, cô cái gì cũng không có.

Cô không cần sống cuộc sống nghèo khó! Cô muốn châu báu lụa là, cô muốn ngày ngày ăn cơm trong nhà hàng 5 sao, cô muốn khi nhàn rỗi có thể vui vẻ chạy khắp thế giới chơi đùa. Không cần giống như Tưởng Tiếu Phàm chỉ biết liều mạng lao động kiếm miếng ăn.

Cô càng muốn, thì cảm giác nguy cơ càng lớn.

Cô nhất định phải lấy lòng mẹ, không thể để bà ấy đuổi mình đi.

"Tiểu Phi, con còn biết phải về nhà?" Lăng Khắc Cốt từ trên ghế salon đứng lên, mặt lạnh nhìn chằm chằm Lăng Thượng Phi.

"Cha, mẹ, hai người còn chưa ngủ sao." Lăng Thượng Phi ngượng ngùng cười.

Bọn họ chẳng lẽ là đang đợi cô ngả bài? Muốn đuổi cô rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt?

"Chúng ta đang đợi con!" Hi Nguyên thở dài. Kể từ ngày hôn đó, rời khỏi Châu báu Thượng Hi, Tiểu Phi vẫn không có trở về nhà. Cô cứ nghĩ đi nghĩ lại không biết phải làm sao đem sự thật Thượng Phi không phải là con gái ruột của mình nói cho con bé biết.

Lăng Thượng Phi cố ý làm bộ như ngu ngốc ôm lấy Hi Nguyên, ở trong lòng cô làm nũng: "Mẹ, bạn học con bị xe đụng, con phải tự mình ở lại trong bệnh biện chăm sóc bạn ấy mất mấy ngày. Hôm nay, bạn ấy mới xuất viện. Mẹ, người không giận con chứ?"

"Chăm sóc bạn bè là chuyện tốt, mẹ không tức giận." Hi Nguyên vuốt mái tóc dài xoăn của Lăng Thượng Phi,, dịu dàng nói, "Tiểu Phi, chúng ta có chuyện muốn nói với con."

"Mẹ, con mệt quá, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói." Lăng Thượng Phi hốt hoảng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt của cô có chút lóe lên.

Tròng mắt đen sắc bén của Lăng Khắc Cốt chăm chú nhìn Lăng Thượng Phi, tất cả phản ứng của cô đều bị ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh thu hết lại. Anh lạnh lùng ngoắc ngoắc môi mỏng, xa cách nói với Lăng Thượng Phi: "Tiểu Phi, nghe mẹ con nói xong rồi hãy đi nghỉ ngơi."

Lăng Thượng Phi sợ gật đầu một cái, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lăng Khắc Cốt. Cô có chút lo lắng, sợ ba biết cô tham dự vào âm mưu ám sát Tưởng Tiếu Phàm.

Hi Nguyên kéo tay Lăng Thượng Phi, đem đầu đuôi ngọn ngành thân thế của Tiểu Phàm và cô nói ra.

Lăng Thượng Phi làm bộ như kinh ngạc, đau lòng mà nhìn Hi Nguyên: "Mẹ, không phả là người đang gạt con chứ? Con sao có thể không phải là con gái của mẹ? Mẹ, con yêu người như vậy, con muốn làm con gái của mẹ cả đời!"

Hi Nguyên thấy Lăng Thượng Phi đau lòng như vậy, liền đau lòng ôm lấy cô: "Tiểu Phi, con vĩnh viễn là con gái của mẹ. Tuy Tiểu Phàm trở về, mẹ cũng vẫn yêu thương con như cũ."

"Mẹ, Tiểu Phi thật yêu ngài!" Lăng Thượng Phi nén lệ trở tay ôm lấy Hi Nguyên.

"Tiểu Phi, mẹ con mệt rồi, con cũng trở về đi nghỉ ngơi." Lăng Khắc Cốt lạnh lùng ra lệnh.

Nghe lời anh nói, Lăng Thượng Phi lập tức buông Hi Nguyên ra, cung kính hướng Lăng Khắc Cốt cười nói: "Cha, ngài cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi ạ."

Nói xong, cô như một cố gái khóe léo, an tĩnh chậm rãi bước lên lầu, e sợ mình chỉ cần phát ra môt chút âm thanh sẽ khiến cho Lăng Khắc Cốt không vui.

Hi Nguyên tựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, yên lòng nói: "Thật tốt quá, Tiểu Phi không có quá khổ sở."

"Nó không nên khổ sở." Lăng Khắc Cốt, con mắt âm hàn híp lại, ánh mắt lóe lê lạnh lẽo.

. . . . . .

Mặc dù là ở nhà họ Thẩm, nhưng Tiểu Phàm lại cảm thấy mình lại trở về bệnh viện, mỗi ngày có một nhóm lớn bác sĩ y tá mặc áo khoác trắng vây quanh. Không biết bọn họ cho cô dùng thuốc gì, vết thương mấy ngày là khỏe. Nhưng cũng đã một tuần lễ, Thẩm Đan vẫn không cho cô đi làm, nhất định để cô ở nhà dưỡng bệnh.

"Ông chú, tôi đã khỏe lắm rồi! Tôi muốn đi làm!" Tiểu Phàm đứng ở trong phòng khách tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Anh những ngày qua không cần đi làm sao? Ngày ngày ở trong nhà nhìn cô. Thật không biết anh làm tổng giám đốc như thế nào nữa.

"Thật sự khỏe rồi hả?" Thẩm Đan cúi người xuống, đôi tròng mắt đen sáng quắc liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Phàm, khóe môi mang theo nụ cười mê hoặc.

"Chú nhìn tôi xem, cánh tay, chân đã lành lặn hết rồi, một chút sứt sát cùng không có, bả vai cũng không đau." Tiểu Phàm ở trước mặt Thẩm Đan giang tứ chi ra.

"Nếu đều tốt rồi, vậy tôi cũng không khách khí!" Thẩm Đan cười chặn ngang ôm lấy Tiểu Phàm, sải bước đi lên lầu.

"Chú muốn làm gì?" Tiểu Phàm khẩn trương hỏi. Nụ cười của anh thật tà ác, giống như đang tính toán cô.

"Đương nhiên là làm chuyện thích làm!" Thẩm Đan nở nụ cười xán lạn khiến Tiểu Phàm hận đến nghiến răng.

"Chú chỉ có biết làm với làm!" khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phàm đỏ bừng, không cam lòng nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Những ngày qua cô bị thương, anh vẫn chịu đựng không động cô dù chỉ một đầu ngón tay. Lúc này cô mới vừa khỏe lại, anh liền lại muốn kéo cô lên giường.

"Ai bảo em cứ chớp nháy đôi mắt mê người kia mê hoặc tôi?" Thẩm Đan đè Tiểu Đan ở phía dưới, lẽ thẳng khí hùng cười nói.

Khi Tiểu Phàm bị anh cởi đến chỉ còn lại đồ lớt thì mới cảnh giác lấy tay che ngực: "Sắc lang!"

Động tác của anh thế nào nhanh như vậy? Quả thật đúng như một công nhân thuần thục.

"Ông chú ghê tởm, chú rốt cuộc là đã có bao nhiêu phụ nữ?" Tiểu Phàm tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Đan.

"Để tôi tính xem đã." Thẩm Đan làm như thật đếm đầu ngón tay, anh ngẩng đầu lên, cười đến rất xảo trá, "Ngón tay không đủ dùng, đếm không hết."

"Chú ….chú…chú! Tôi mới không cần lại để cho chú đụng vào!" Tiểu Phàm tức đến đỏ hồng khuôn mặt nhỏ nhắn. Không ngờ anh thế nhưng thừa nhận mình đã làm chuyện đó với không ít phụ nữ. Người đàn ông đáng chết! Tên đàn ông xấu xa! Tên đàn ông hư hỏng!

Cô tức giận giơ một chân hướng về vị trí trí mạng của người đàn ông trên người Thẩm Đan, hận không thể giết chết anh.

Cô phát hiện mình thế nhưng vô cùng quan tâm đến chuyện Thẩm Đan từng có mấy người phụ nữ, cô thật hận mình ra đời muộn quá nhiều năm. Ý nghĩ độc chiếm của cô đối với anh khiến cho cô cảm thấy khiếp sợ.. Lúc nào thì cô đã thương anh đến như vậy rồi hả?

"Nghiêm túc chỉ có một mình em. Kiêu ngạo chứ?" Thẩm Đan nâng mặt của Tiểu Phàm lên, chứa đựng ý cười hỏi.

"Không thấy chú như này sao? Không phải đã quen xung trận có thể xuất quân bất kỳ lúc nào rồi sao?" Nếu như Thẩm Đan không phải tự mình xông pha trăm trận, làm sao cởi đồ của phụ nữ lại thuần thục nhanh gọn đến như vậy chứ?

"Nào có khoa trương như vậy?" Thẩm Đan bị lời nói của Tiểu Phàm chọc cười, "Tôi nói rồi tôi không thích hái hoa dại. Chân chính xảy ra qua quan hệ năm ngón tay cũng đếm không hết. Em là người phụ nữ quan trọng nhất của tôi."

"Năm cũng không ít đi! Tôi mới chỉ có một người đàn ông là chú! Không được, tôi cũng muốn đi tìm năm người đàn ông thử một chút." Tiểu Phàm nói xong như muốn đẩy Thẩm Đan ra, đi tìm mấy người đàn ông cô nói tới.

"Không cho! Em chỉ có thể có một mình tôi!" Thẩm Đan bá đạo, cuồng dã ngăn chặn Tiểu Phàm, điên cuồng hôn cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô.

Khai hỏa một cuộc chiến đấu kịch liệt, cho đến khi màn đêm buông xuống thì Thẩm Đan mới phóng thích thân dưới thầm thì gọi tên Tiểu Phàm, thở hổn hển nằm ở trên người cô.

"Sắc lang! Cút ngay!" Tiểu Phàm bất mãn nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Anh quả thật chính là một đầu Dã Lang, cả ngày làm không ngừng tới 7 lần, hại cô xương cốt toàn thân giống hư bị nghiền nát. Cô là phụ nữ có thai, anh thế nhưng một chút dịu dàng cũng không biết, mỗi một lần cũng làm đến khiến cho eo của cô cũng muốn gẫy luôn.

Thẩm Đan cười lớn ôm Tiểu Phàm: "Tôi phải làm tới mức khiến cho em không thể đi tìm tên đàn ông khốn kiếp khác được nữa!"

"Anh chính là tên đàn ông khốn kiếp!" Tiểu Phàm đấm lồng ngực Thẩm Đan, quật cường rống to.

Thẩm Đan đột nhiên cầm tay Tiểu Phàm, từ trong ví tiền lấy ra một chiếc hộp có chiếc nhẫn kim cưỡng có tới 8 gra, bá đạo nói: "Tôi là chồng của em, không phải tên đàn ông khốn kiếp khác. Tôi có đầy đủ lý do để đoạt lấy em!"

"Nhưng tôi không có đồng ý gả cho chú! Hơn nữa, ba mẹ của tôi còn chưa có đồng ý đâu, làm sao chú có thể tự cho mình là chồng của tôi chứ?" Tiểu Phàm khiêu khích nhìn chằm chằm Thẩm Đan.

"Em cho rằng Lăng Khắc Cốt là ai? Nếu là ông ấy không đồng ý, sẽ để cho tôi mang em về nhà sao? Vật nhỏ, em tỉnh táo một chút." Thẩm Đan vặn chóp mũi Tiểu Phàm, cười nói.

Mấy ngày nay, mặc dù Lăng Khắc Cốt cùng Hi Nguyên có đến xem qua Tiểu Phàm, nhưng không có nhắc tới muốn dẫn cô về nhà. Cho nên nói bọn họ đã thừa nhận thân phận của anh, giữa anh và Tiểu Phàm chỉ còn thiếu có một hôn lễ nữa thôi. Chiếc nhẫn này là anh tự mình thiết kế, kêu Oa Oa dùng kim cương Nam Phi tốt nhất giúp anh làm ra. Hôm nay anh nhất định phải đeo được vào ngón tay cô, giam cô lại, tránh khỏi cô cô một chút lại gọi anh là ông chú xấu xa. Anh muốn thấy cô gọi anh là ông xã.

"Bọn họ thế nhưng bán tôi." Tiểu Phàm không phục cắn môi. Xem ra cô có muốn phủ nhận Thẩm Đan cũng không thể rồi.

"Em cam chịu số phận đi!" Thẩm Đan đem chiếc nhẫn vững vàng lồng vào trên ngón giữa của Tiểu Phàm, để cho cô đeo lên con dấu của anh.

. . . . . .

Hi Nguyên vừa nhìn thấy Tiểu Phàm tiến vào Châu báu Thượng Hi, lập tức từ phòng làm việc đi ra, chạy tiến lên đón, nhiệt tình ôm lấy Tiểu Phàm: "Con gái ngoan, Thẩm Đan rốt cuộc chịu thả con ra rồi sao?"

"Cái ông chú hư hỏng đó" Tiểu Phàm bất mãn hừ nhẹ, khóe miệng lại vương nụ cười nhẹ nhàng đầy hạnh phúc.

Hi Nguyên thấy nụ cười trên mặt Tiểu Phàm, an tâm ôm chắc bả vai của cô: "Tiểu Phàm, hôm nào đó mang theo Thẩm Đan về thăm nhà một chút đi. Mấy ông chú kia của con đều ngày ngày mong con về nhà đấy. Thẩm Đan tên khốn kia, vậy mà lại không cho bọn họ tới thăm con."

"Dạ." Tiểu Phàm gật đầu một cái.

Cô dùng đủ mọi cách uy hiếp anh, anh mới đồng ý để cho cô đi làm. Những ngày này, cô bị anh quản thúc như tù nhân vậy, trừ ăn cơm ra rồi lại lên giường, cơ hồ ngay cả cửa nhà họ Thẩm cũng không rời khỏi một bước.

"Tiểu Phàm, nói cho mẹ, con có yêu Thẩm Đan không?" Hi Nguyên trịnh trọng nhìn Tiểu Phàm, "Nếu như con chỉ bởi vì mang thai đứa nhỏ của cậu ấy mà chấp nhận ở cùng cậu ta, mẹ sẽ không đồng ý."

Tiểu Phàm đỏ mặt gật đầu một cái. Nếu như chỉ là bởi vì đứa bé, cô sẽ không đồng ý gả cho Thẩm Đan. Đứa bé cô có năng lực tự mình nuôi dưỡng, không cần dựa vào người đàn ông kia. Cô là thật sự là bị sự thành thục vô địch cùng hấp dẫn của Thẩm Đan mê hoặc, thật lòng yêu người đàn ông bá đạo nhưng không mất dịu dàng đó.

"Vậy là mẹ an tâm." Vẫn đề làm khốn nhiễu Hi Nguyên nhiều ngày nay rốt cuộc có được đáp án hài lòng, cô vui vẻ ôm Tiểu Phàm, cười bướng bỉnh như một đứa trẻ.

"Mẹ, mấy ngày con không tới phụ mẹ, mẹ phải làm việc mệt lắm sao?" Tiểu Phàm đột nhiên phát hiện mặt của Hi Nguyên có chút gầy, lo lắng hỏi.

"Không có. Là do mẹ lo lắng con ở cùng Thẩm Đan phải chịu uất ức, biết con hạnh phúc, mẹ rất vui." Hi Nguyên siết chặt gương mặt của con gái. Đều nói con gái tấm áo choàng bé nhỏ của người mẹ, hôm nay cô mới cảm nhận được. Tiểu Phi ngoại trừ không ngừng gây họa, khiến cho cô lo lắng ra, cơ hồ chưa từng làm ra chuyện giống với chuyện một người con gái nên làm. Tiểu Phàm thì khác, tỉ mỉ quan tâm cô, khiến cho cô rất cảm động.

"Mẹ!" Tiểu Phàm cảm kích ôm lấy Hi Nguyên. Lần đầu tiên cảm nhận được quan tâm đến từ người thân, cô có chút không thích ứng. Nhiều năm như vậy, không có một người nào chân chính quan tâm tới một cô nhi như cô, cô đã quen với sự đơn độc, đột nhiên có mẹ yêu, cảm xúc của cô như sóng biển mãnh liệt cuộn trào.

"Mẹ!" Tiểu Phàm và Hi Nguyên đang thân mật ôm nhau thì một giọng nam dễ nghe vang lên sau lưng cô.

Hi Nguyên nghe được giọng nói của Thượng Tễ, kinh ngạc buông Tiểu Phàm ra, chạy về phía cửa: "Tiểu Tễ, sao con lại về rồi? Không phải ba copn nói thời gian này con phải làm bảo vệ luận văn tốt nghiệp sao?"

"Mọi người tìm được em gái, con sao có thể vắng mặt?" Thượng Tễ ôm lấy bả vai Hi Nguyên, cùng với cô sóng vai đi về phía Tiểu Phàm.

Giọng nói của Thượng Tễ vô cùng phong phú từ tính khiến Tiểu Phàm nghe thật thoải mái. Cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn người thanh niên đã trưởng thành cùng một mẹ sinh ra của mình. Sự trầm ổn toát ra trên người của anh rất giống với ba, lông mày của anh cũng giống với ba, giống như hai thanh kiếm sắc bén uốn lượn, đôi tròng mắt đen sâu thẳm như hai đầm nước với nụ cười ấm áp. Đây là anh trai của cô! Cô chẳng những có ba mẹ, còn có một người anh trai tuấn lãng như thế.

"Xin chào, em tên là Tưởng Tiếu Phàm." Tiểu Phàm khẩn trương vươn tay, hướng Thượng Tễ giới thiệu mình.

"Sai! Là Lăng Tiểu Phàm!" Thượng Tễ cười cải chính lời nói của Tiểu Phàm, "Em là tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Lăng chúng ta, không phải họ Tưởng."

"Đúng nha! Tiểu Phàm phải sửa lại họ rồi. Tiểu Phàm, hôm nào rảnh chúng ta sẽ đi sửa lại hộ tịch cho con." Hi Nguyên lúc này mới nghĩ đến vấn đề này. Bọn họ thế nhưng quên vấn đề hộ tịch, Tiểu Phàm là con gái duy nhất của cô và Khắc Cốt, sao có thể để cho con bé vẫn phải lưu lạc ở bên ngoài? So với Tiểu Phi con bé càng có tư cách hơn tiến vào lâu đài Tinh Nguyệt.

"Dạ được, mẹ." Tiểu Phàm nghe lời gật gật đầu

"Em còn chưa có gọi anh một tiếng anh đấy." Thượng Tễ ngẩng gương mặt nhăn nhó, không vui nói.

"Anh." Tiểu Phàm thẹn thùng gọi một tiếng Anh.