Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 29: Zu thần bí




Sau khi Hi Nguyên tỉnh lại, thấy mình nằm ở trong một gian phòng xa lạ, gian phòng xa hoa này khiến cho cô có một giây ngây ngẩn. Đây là nơi nào? Cô như thế nào lại ở chỗ này? Đầy nghi ngờ quan sát bốn phía, cô nhìn thấy cả gian phòng trang hoàng như một cung điện. Nóc nhà kiểu Gothic, vẽ các thiên sứ đang bay lượn. Đèn chùm bằng thủy tinh khổng lồ làm cho cả gian phòng có vẻ xanh vàng rực rỡ, trên vách tường treo đầy những bức họa trong những chiếc khung màu vàng, ngay cả gương bàn trang điểm cũng bọc viền bạc, vây quanh khảm đầy đá quý.

Đây không phải là Thiên đường chứ?

Bàn tay Hi Nguyên khẽ cấu đùi phải mình, nghĩ muốn tự nhéo mình một cái, lại phát hiện dưới tay của mình là một mảnh da thịt trần trụi.

Y phục của cô đâu?

Cô chợt ngồi dậy, kéo cái mền ra tra xét y phục của mình, thấy trên người mình chỉ bọc một cái áo sơ mi đàn ông, lòng của cô lập tức rơi xuống đáy vực.

Là ai đổi trang phục cho cô?

"Đã tỉnh rồi hả? Mỹ nhân của tôi!" Một giọng nói đầy mị hoặc từ cửa vang lên, Hi Nguyên lập tức kinh hoảng vùi mình vào trong chăn. Cô dùng đôi mắt to tròn lộ ra bên ngoài nhìn người đàn ông mắt màu xanh dương đang bước đến.

"Anh . . . . . Anh là ai? Tôi tại sao lại ở đây?" Hi Nguyên lấy can đảm hỏi ra nghi ngờ trong nội tâm. Trước khi hôn mê cô nhớ mình như nhìn thấy thần linh, mặc dù không thấy rõ mặt của đối phương, cũng không thể là cái người đàn ông nhìn có vẻ tà ác như thế này.

"Nhanh như vậy liền quên tôi rồi sao, mỹ nhân, em thật làm Tổn thương trái tim tôi." Người đàn ông đưa tay ôm ngực, ác ý cười xấu xa. Một đầu tóc quăn theo tiếng cười mà khẽ rung rung, càng thêm anh tuấn đến vậy. Đây là một ma quỷ tà ác, cả người ma lực cũng đầy mê người. Ngay cả lúc anh ta cười hàm răng trắng bóng lộ ra ngoài cũng hoàn mỹ giống như chân châu, trắng noãn lóe sáng giống như từng cái vỏ sò.

"Anh rốt cuộc là ai? Ngày hôm qua cứu tôi là ai? Có phải bị anh giết rồi hay không?" Hi Nguyên khẩn trương liếc nhìn đôi mắt màu xanh dương của đối phương, lo lắng liếm môi.

Thật là một người đàn ông nguy hiểm tà ác, đôi tròng mắt màu xanh thẳm giống như hai đầm nước sâu, có thể hấp dẫn linh hồn con người rơi vào trong.

"Sao em lại không nghĩ tới người cứu em chính là tôi?" Người đàn ông u oán cho Hi Nguyên một nụ cười đầy mị hoặc, "Thật Tổn thương người."

"Là anh đã cứu tôi? Anh là người đàn ông kia?" Hi Nguyên không tin cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp mở lớn (há hốc), không ngừng chớp mắt. Cô nhớ rõ ràng người đàn ông ngày hôm qua đầy oai hùng và sát khí, thế nào chỉ chớp mắt, biến thành một ác ma tà mị như vậy?

"Có muốn kiểm hàng hay không?" Người đàn ông hài hước chớp chớp đôi mắt màu xanh dương, ra vẻ muốn cởi áo sơ mi ra. Đôi con người xanh thẳm như nước biển kia sáng rỡ như một ngôi sao, phát ra tia sáng chói mắt. Dưới cái mũi ưng cao thẳng là đôi môi rộng mỏng. Khi anh ta cười lên, hai cánh môi mỏng nhếch lên giống như vành trăng khuyết cong cong, lộ ra một hàng răng chỉnh tề trắng noãn đến mức còn hơn cả hàm răng mà người ta vẫn đem ra quảng cáo kem đánh răng. Anh ta như vậy, thế nhưng cực kì tà mị, giống như một Satan cực phẩm, Mở rộng đôi cánh đầy ma mị, muốn làm cho mỹ nhân khắp thiên hạ đều mê đảo, vừa giống như thuốc phiện trí mạng, khiến người hút không thể cưỡng lại, không nhịn được lại muốn nêm nó thêm lần nữa.

"Đừng! Tôi tin anh là được!" Hi Nguyên lập tức đỏ mặt nắm chặt cái mền, đem thân thể chôn sâu hơn.

Nhìn thấy hai gò má của cô hồng phấn lên như nụ Hải Đường chớm nở, tiếng cười của người đàn ông phát ra càng thêm tà tứ. Cái khuôn mặt tuấn mỹ kia lại nở rộ một nụ cười lớn, mắt màu xanh dương tinh xảo đốt lên tia lửa nhiệt tình. Anh ta vào giờ khắc này, lại giống như một cậu nhóc tuấn tú, bướng bỉnh và đầy mê hoặc.

"Tôi là Zu Cuella, em có thể gọi tôi là Zu." Người đàn ông mắt màu xanh dương ngồi ở mép giường, một bàn tay đưa ra, mang theo ma lực mị hoặc lòng người vuốt ve má phấn của Hi Nguyên. Trong ánh mắt của anh ta có một loại quỷ dị khiến Hi Nguyên đoán không ra, mà đôi môi mỏng hơi vểnh lên kia cho thấy sự lãnh khốc vô tình của anh ta.

"Heo?" Hai gò má của Hi Nguyên bị bàn tay của Zu Cuella ve vuốt mà nóng ran, cô lo lắng gạt bàn tay của anh ta ve vuốt trên má mình ra, "Tên này thật đặc biệt."

Gương mặt tuấn tú của Zu Cuella bởi vì một chữ đùa bỡn này của Hi Nguyên mà biến sắc, anh ta ác ý nắm được cằm dưới của Hi Nguyên, thay đổi khuôn mặt tươi cười hài hước, âm lạnh đe dọa nhìn Hi Nguyên tái nhợt cùng nhu nhược: "Là Zu, Z——U——ZU, không phải Heo!"

"Dù sao cũng không khác biệt lắm. Zu, cám ơn anh!" Hi Nguyên nhún nhún vai, không đếm xỉa đến đe dọa của Zu Cuella, cười một tiếng. Chạm phải đôi mắt màu xanh dương mờ mịt thì cô liền nhếch lên khóe môi như xin lỗi.

"Tôi muốn được tạ lễ." một tay Zu Cuella đột nhiên kéo Hi Nguyên ôm vào trong ngực, đầy mê hoặc tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cặp mắt màu xanh dương kia có thể nhìn thấu lòng người vừa chạm vào liền khiến tâm Hi Nguyên muốn nhảy lên.

"Tạ lễ? Tôi. . . . . Tôi sẽ kêu ba mua cho anh." Zu Cuella càng đến gần, tim của Hi Nguyên càng đập lên thịnh thịch, cô lo lắng ngửa ra sau, tránh né sự đến gần của anh ta.

Từ trên người Zu Cuella truyền đến một loại mùi hương mê hoặc của phái nam, nếu như nói Lăng Khắc Cốt là rượu Mao Đài nhiều năm tuổi, rượu tính cương liệt, thơm hương, thử một hớp dư vị vô cùng thân thuộc, thì Zu Cuella chính là Vodka, hương thơm thuần khiết làm cho người ta muốn say.

"Tôi muốn lễ tạ mà tiền không thể mua được” mắt màu xanh của dương Zu Cuella quỷ dị nheo lại, tựa như say mê lại tựa như mê muội nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang há ra của Hi Nguyên, "Tôi muốn cái này."

Nói xong, anh ta liền bá đạo che lại cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên, không cho cô cơ hội phản kháng.

"Buông . . . . . Chán ghét. .. . Heo. . . .. . . . Sắc. . . . . . Lang. . . . . . " Hi Nguyên tức giận đấm lên lồng ngực cường tráng của Zu Cuella, lại không lay động được anh ta, lời của cô cũng bị môi mỏng của anh ta nuốt vào trong.