Vật Thay Thế

Chương 93




Hạ Ngôn mím chặt môi.

Cô liếc nhìn A Trầm, sau vài giây, xoay người muốn xuống núi.

A Trầm thấy vậy, lập tức muốn đi theo, nhưng Hạ Ngôn vừa bước được hai bước lại dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía ngôi chùa trước mặt người đàn ông, Văn Liễm chắp hai tay trước, cung kính với hòa thượng như muốn tỏ lòng thành kính và cảm tạ. Hạ Ngôn lại mím môi, lúc này Văn Liễm cũng ngước mắt nhìn về phía này.

Hạ Ngôn hoảng hốt, quay người đi nhanh xuống.

Đương nhiên A Trầm cũng sợ ông chủ nhìn thấy, lập tức cùng Hạ Ngôn chạy xuống.

Lúc này chợt có mấy du khách đi ngang qua đèo, vô tình chắn mất tầm nhìn của Văn Liễm nên anh chỉ khẽ liếc qua rồi thu hồi tầm mắt.

Đi xuống sườn núi.

Hạ Ngôn dừng lại.

A Trầm nói: “Ông chủ không cho chúng ta tiết lộ chuyện, lần này nếu như không bị phát hiện, bà chủ nhớ giữ bí mật giúp chúng tôi nhé.”

Hạ Ngôn hơi thở dốc, cô đứng thẳng lên, gật gật đầu.

Lại nhìn lên ngọn núi đầy sương mù kia giống như chốn bồng lai tiên cảnh. Cô thấp giọng nói: “Cậu sắp xếp thời gian đi, A Trầm, giúp tôi lên núi thắp một ngọn đèn, viết tên anh ấy lên đó nhưng đừng để anh ấy biết.”

A Trầm sửng sốt.

Sau đó dạ dạ vài tiếng.

Cậu ấy là người rất nhạy bén.

Lúc này cậu cảm thấy bà chủ thật sự rất tốt, đời này ông chủ thật may mắn khi gặp được bà chủ trong đời.

Ông chủ cố lên.

Xuống núi.

Hạ Ngôn lấy khăn giấy chấm lên khóe mắt, A Trầm mua cho Hạ Ngôn một chai nước rồi khởi động xe. Hạ Ngôn lập tức trở lại đoàn múa, Hạ Tri Kỳ biết mẹ đã về thì đặt khối gỗ xuống, chạy tới. Hạ Ngôn cúi xuống bế cậu bé lên, Hạ Tri Kỳ quay đầu lại mấy lần, Hạ Ngôn nhỏ giọng nói: “Gần đây bố rất bận, nhưng khi xong việc nhất định sẽ tới thăm con.”

Hạ Tri Kỳ ôm cổ cô: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”

Hạ Ngôn mỉm cười.

Cô xoa xoa mũi cậu bé, nói: “Được rồi, mẹ chưa nói gì cả.”

Hạ Tri Kỳ dẩu môi, vẫn nhìn ra ngoài, Hạ Ngôn nhìn thấu nên không nói gì, bế cậu bé lên lầu, đặt lên chiếc chiếu tatami.

Sau đó cô bấm vào máy tính bảng, đổi hình nền máy tính bảng thành của Văn Liễm.

Hạ Tri Kỳ không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn.

Có tiếng gõ cửa.

Đó là cô Từ Mạn.

Từ Mạn đi vào, đưa một xấp hồ sơ cho Hạ Ngôn, nói: “Một phần là dành cho học viên, một phần là cho biên đạo múa, còn lại là bộ phận tuyển sinh. Em xem thử xem có gì chưa ổn không. Nếu chúng ta không cân nhắc kỹ, cô sợ sẽ tuyển phải kiểu học viên như Tần Lệ Tử.”

Đoàn múa của Đường Dịch đang gặp khó khăn vô cùng, các nhóm nhỏ thay đổi liên tục, một số học viên vì quá tập trung vào việc cố gắng làm hài lòng Đường Dịch và Hạ Tình mà không tập múa cho tử tế, nhiều người trong số họ còn mang oán hận thì không nói đến nữa nhưng lần này chuyện Đường Dịch “bỏ đá xuống giếng” đã ảnh hưởng không ít tới các học viên. Bức tường bị mọi người đổ xuống, thật sự rất đáng sợ.

Từ Mạn hiểu rõ nhất bầu không khí này.

Trong mấy năm qua, rất nhiều học sinh của Đường Dịch không biết vì lý do gì mà gặp rắc rối, thường xuyên bị báo tin, có một số lầm đường lạc lối, khi Đường Dịch dẫn bọn họ đi tham gia tiệc rượu, bà ta cũng không ngăn cản. Một số học sinh do đó cũng đi lầm đường.

Hạ Ngôn đã từng đi tiếp xúc với Đường Dịch vài lần trước đây.

Rượu được rót hết ly này đến ly khác.

Đường Dịch hoàn toàn không quan tâm.

Hạ Ngôn rời đi giữa chừng.

Nếu Văn Liễm không đến đón, có lẽ Đường Dịch sẽ kéo cô về tiếp tục uống rượu, nhưng sau lần đó Đường Dịch không gọi Hạ Ngôn đến quán rượu nữa.

Là bởi vì Hạ Ngôn không biết, nó ảnh hưởng từ việc Văn Liễm công khai đi đón cô.

Điều đó là có thể.

Một nguyên nhân khác khiến sau bao nhiêu năm Đường Dịch lại có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy là do nội tình quá hỗn loạn. Vì vậy, Hạ Ngôn và Từ Mạn nhất định phải cẩn thận.

“Cô thấy những sinh viên này rất giỏi, họ tốt nghiệp cùng trường với em, đều có tác phẩm, chủ yếu họ đến đây vì em. Cô nghĩ họ có mục tiêu để theo đuổi, điều đó là tốt. Em chỉ cần làm một tấm gương tốt. Ngoài ra, không có gì khác biệt.”

Hạ Ngôn nghe được lời này liền mỉm cười.

“Không, cô giáo, cô là tấm gương.”

Từ Mạn, người đã lắng đọng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tỏa sáng, Hạ Ngôn thực lòng mừng cho Từ Mạn. Từ Mạn nói: “Vậy chúng ta cùng nhau làm gương.”

Hạ Ngôn gật đầu: “Được.”

Đã xem xong The Dancer.

Cô vừa nhìn thấy biên đạo múa.

Lần này không chỉ có nữ mà còn có nam biên đạo, có giáo viên nam nhảy giỏi hơn, Từ Mạn bấm vào sơ yếu lý lịch đưa cho Hạ Ngôn rồi nói: “Cậu ấy học cùng trường với em, tốt nghiệp cùng trường, cùng lớp, nhưng khác chuyên ngành.”, cậu ấy chủ yếu chuyên về múa hiện đại, cô nghĩ người này có đủ kinh nghiệm và có thể được tuyển.”

Có một bức ảnh hồ sơ trong bản lý lịch, có lẽ là từ bức ảnh trước đó, với mái tóc bồng bềnh gần như che mất đôi mắt. Và nó chắc hẳn được chụp ngay sau khi khiêu vũ, với khuôn mặt trang điểm đậm. Tuy nhiên, có thể thấy Hạ Ngôn có đường nét khuôn mặt đẹp, không có tiếng nói trong vũ đạo, Từ Mạn là người chịu trách nhiệm về việc này.

Cô nói: “Cô giáo, cô quyết định đi.”

Từ Mạn cười nói: “Được, vậy cô sẽ quyết định ba người này.”

“Vâng.”

*

Sau khi ăn tối ở căn tin vũ đoàn, Hạ Ngôn và Từ Mạn đưa Hạ Tri Kỳ về nhà, cậu bé cầm máy tính bảng, thỉnh thoảng lại bật sáng màn hình.

Hạ Ngôn liếc cậu bé một cái, mỉm cười.

Buổi tối sau khi tắm rửa.

Hạ Ngôn ôm con trai lên giường, Hạ Tri Kỳ xoay người lại đi lấy máy tính bảng. 

Hạ Ngôn đưa cho cậu bé một cuốn tập vẽ và bút, nói: “Buổi tối vẽ tranh nhé.”

Hạ Tri Kỳ “dạ” một tiếng.

Cậu bé cầm bút lên và vẽ nguệch ngoạc.

Vài phút sau.

Văn Liễm gửi tin nhắn WeChat tới.

Văn Liễm: Ngủ rồi à?

Hạ Ngôn dựa vào đầu giường, nghĩ đến hôm nay nhìn thấy anh trong chùa.

Cô trả lời.

Hạ Ngôn: Chưa, mới vừa tắm xong.

Văn Liễm: Ồ?

Hạ Ngôn: Ồ cái gì, có gì muốn nói thì cứ nói đi.

Văn Liễm cười nhẹ, gửi tin nhắn thoại, “Không, gần đây anh không được rảnh, nếu không đã gọi video với em rồi. Thất Thất đâu.”

Hạ Ngôn nhìn Hạ Tri Kỳ, bây giờ đã ngồi thẳng dậy ngay sau khi nghe thấy giọng nói của anh.

“Con đang vẽ tranh,” cô nói.

Văn Liễm: “Hả? Cho anh xem.”

Hạ Ngôn chụp ảnh Thất Thất vẽ và gửi cho anh.

Văn Liễm trầm mặc hồi lâu.

Sau đó anh trả lời: “…Thằng bé đã vẽ gì vậy?”

Hạ Ngôn cười khúc khích.

Hạ Tri Kỳ khịt mũi.

Văn Liễm: “…”

Anh im lặng vài giây, dường như đang nghiên cứu bức tranh một cách cẩn thận.

Sau đó.

Văn Liễm lại gửi thêm một tin nhắn thoại.

“Con vẽ người à? Là bố phải không?”

Hạ Ngôn nhìn Hạ Tri Kỳ.

Hạ Tri Kỳ vẫn khịt mũi, sau đó tiếp tục cầm bút vẽ.

Văn Liễm ở bên đó nhướng mày.

Anh nói: “Vợ, con trai chúng ta khó dỗ quá.”

Tim Hạ Ngôn đập thình thịch.

Cô nói, “Ừm, đúng vậy, mạnh miệng.”

Văn Liễm im lặng, tựa như có ẩn ý gì đó, nhưng Hạ Tri Kỳ rất nhanh đã buồn ngủ, Hạ Ngôn cũng không tiếp tục trò chuyện cùng anh nữa, buổi chiều cậu bé chơi xếp hình vui đến mức không hề chợp mắt nên bây giờ không thể chịu đựng thêm được nữa. Hạ Ngôn dỗ con trai ngủ, sau đó đi tắm rồi cũng lên giường.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hạ Ngôn đút mì cho Hạ Tri Kỳ, cậu bé dùng thìa đảo đảo cái tô.

Hạ Ngôn đẩy tay cậu bé ra.

“Ăn xong mới được ra ngoài.”

Sau khi dỗ cậu bé ăn xong và rửa tay, Hạ Ngôn thay quần áo, đội mũ và bế Hạ Tri Kỳ ra ngoài, lúc này chuông cửa vang lên.

Hạ Ngôn đi ra mở cửa.

Ngoài cửa.

Văn Liễm cầm áo khoác trong tay, mặc sơ mi quần dài đứng ngoài cửa, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trên trán còn mang theo hơi lạnh buổi sớm.

Hạ Ngôn dừng lại.

Cảm xúc dâng trào.

Cô buột miệng nói: “Anh đã ở đâu vậy?”

Văn Liễm giơ tay cởi một cúc ở cổ áo, nói: “Đi công tác.”

Lúc đó Hạ Ngôn muốn hỏi anh đi công tác ở đâu, trên chùa sao? Nhưng không hiểu sao lại không nói gì, chỉ nhìn đôi mày sắc lẹm của anh rồi bước tới giơ tay quàng lấy cổ anh.

Văn Liễm sửng sốt.

Theo phản xạ anh cúi đầu xuống.

Chiếc áo khoác gần như rơi khỏi tay.

Hạ Ngôn nhẹ nhàng nói: “Vậy, chào mừng đã trở về ~”