Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh

Chương 40




Nghê Ca buông thõng mắt, không nhúc nhích.

Động tác của anh đúng mực thỏa đáng, tính toán không nhẹ không nặng, dùng lực rất vừa vặn. Dễ dàng đem gót giày của cô rút ra.

Nhưng không có lập tức buông cô ra.

Vài năm không thấy, khí lực của anh so với trước lớn hơn nhiều. Dễ dàng ấn xuống mắt cá chân cô.

Nghê Ca vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần. Có chút thẹn thùng. Muốn đem chân thu về. Cô thử chuyển động một chút lại không làm được gì.

Cô không nhịn được thấp giọng:

"...Anh buông em ra"

Phía sau Dung Tự là tiểu chiến sĩ cùng anh đặc cảnh đều không nhìn thấy cảnh này.

Cái tên cẩu vật này.

Anh đang dùng lòng bàn tay, ở trên mắt cá chân của cô, không nhanh không chậm qua lại mà nhào nặn tới lui.

"Đội trưởng" Tiểu chiến sĩ kia không đợi được người bèn đi tới "Vị nữ đồng chí này có ổn không?"

Nghê Ca: "...."

"Nữ đồng chí rất tốt" Cô động động lại chân "Cảm ơn mọi người"

Dung Tự nghe vậy buông tay. Cô thuận thế đem chân thu về lại.

Theo bản năng lui ra phía sau một bước.

Chú ý tới động tác nhỏ của cô. Thân mình anh hơi ngừng. Như không có việc gì đứng thẳng dậy.

Bốn mắt nhìn nhau. Nghê Ca bị bóng dáng của anh bao phủ. Hô hấp trì trệ.

Lâu lắm rồi cô chưa nhìn thấy Dung Tự.

Mấy năm nay phàm là nhìn thấy người mặc quân phục. Cô đều muốn nhìn nhiều hơn vài lần.

Nhưng cho tới bây giờ chưa từng tưởng tượng ra. Anh mặc quân phục. Lại là bộ dáng này.

- -- Kỳ thật khuôn mặt anh không có thay đổi quá lớn. Mày kiếm rậm, khóe mắt khẽ nhếch. Vẫn cao lớn tuấn tú hăng hái như cũ.

Nhưng không biết vì sao, đều khiến cho người ta cảm giác thay đổi rất nhiều.

Chàng trai trên người luôn mang theo khí chất lười biếng dần dần biến mất. Thay vào đó là sinh ra một cỗ khí thế mang lại cho người khác cảm giác áp bức. Sau khi đội mũ, ngũ quan càng trở nên cứng rắn hơn. Phảng phất anh không còn kéo theo một cái đuôi to lông xù nữa, mà bắt đầu chậm rãi, lột xác thành một con sói thực sự.

Hồi lâu.

Thấy cô một chút cũng không có ý định vô cùng cao hứng nhào lên hô anh trai. Đôi mắt Dung Tự chậm rãi trầm xuống.

Trầm mặc ba giây, mặt anh không biểu cảm, lạnh lùng nói:

"Vị nữ đồng chí này giống như không quá thích tôi. Liền lời nói cảm ơn cũng không nói với tôi"

Nghê Ca "....."

Cô không phải nói cảm ơn rồi sao?

Tiểu chiến sĩ thăm dò hỏi:

"Nữ đồng chí, cô tìm ai sao?"

Nghê Ca giật mình một cái. Đột nhiên nhớ tới việc chính mình còn chưa làm.

"Tôi không tìm người. Tôi tìm tòa nhà F"

Đặc cảnh chen vào nói:

"Đây là nhà F nhưng nơi này không có buổi lễ trao giải"

"Là buổi lễ trao giải của đại học A sao?" Tiểu chiến sĩ bắt giữ được từ mấu chốt "Tôi vừa mới nhìn thấy biểu ngữ, ở tòa nhà C đó"

Trung tâm hội nghị ở Bắc Kinh rất lớn. Cơ hồ bao quát hết các hội nghị quan trọng trong tỉnh. Cho nên chiếm diện tích cũng không nhỏ.

Ở đây sáu khu tách nhau rời rạc. Ở giữa đều có một đoạn khoảng cách. Nói xa không xa nói gần không gần. Nhưng nếu như đi bộ, dù là đi một chiều thì cũng mất thời gian rất lâu.

Thời gian bắt đầu buổi lễ chỉ còn mười phút, Nghê Ca có chút gấp:

"Anh xác định sao?"

"Đúng" Tiểu chiến sĩ rất khẳng định "Tôi vừa mới lái xe từ bên kia đi lại đây"

"Cảm ơn anh" Nghê Ca cảm kích nhìn cậu ta. Sau đó khom người cởi giày cao gót.

Đeo chiếc balo ổn trên lưng, xoay người liền tính toán chạy.

Toàn bộ quá trình đứng ở một bên, sống lưng Dung Tự lạnh lùng thẳng tắp:

"...??"

Không đúng, xe của anh dừng ở đằng kia, cô không tìm anh xin giúp đỡ sao???

Vì sao cô giống như không phát hiện ra anh? Liền cái chào hỏi cũng đều không thèm?

Mặt anh trầm xuống ngăn lại cô:

"Em làm gì?"

Nghê Ca theo bản năng trả lời: "Em đi tham gia buổi..."

"Ở đầu bên kia, lại đường chéo. Bọn anh lái xe đều mất đến nửa giờ" Dung Tự đem khoảng cách nói đến siêu cấp khoa trương "Em mặc thành như vậy, tính toán đi qua như thế nào?"

"Em đi đường...."

"Anh lái xe chỉ mất ba phút" Dung Tự xụ mặt, ra vẻ lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập [Mau mau mau, nhờ em van cầu anh, cầu anh giúp anh liền dẫn em đi]

Nghê Ca "....."

Bao lâu không thấy, vẫn còn cái đức hạnh này.

Trong lòng cô đột nhiên nhảy lên một ngọn lửa. Tránh xa anh. Xoay người rời đi.

Dung Tự chạy nhanh tới tóm lại cô:

"Quên đi. Quân dân một nhà. Anh liền thương xót mà đưa em đi qua"

"......"

***

Ngoài cửa sổ mặt trời chói chang nắng gắt. Thời tiết nóng muốn bốc hơi. Bóng cây bên ngoài lay động.

Trong xe mở điều hòa đủ mát mẻ, vù vù tỏa ra ngoài. Chuyện thứ nhất Dung Tự lên xe là kéo hướng gió thổi ra khỏi trước mặt Nghê Ca.

Nhưng mà cô đã ôm ba lô và ngồi ở đó.

Toàn bộ hành trình nhìn không chớp mắt.

Liền một chút dư quang cũng đều không rơi trên người anh.

Đoạn đường này chống đỡ cũng được ba phút. Dung Tự ở trong lòng điên cuồng mà tính toán. Làm như thế nào để cô không đến trễ lại kéo dài được thời gian hai người ở chung.

Nghĩ tới nghĩ lui nhưng chỉ thấy đường cụt, anh cười lạnh:

"Chúng ta mới bao lâu không gặp. Cũng không muốn nói chuyện với anh?"

Nghê Ca tức hổn hển, lại cảm thấy ủy khuất.

"Rõ ràng là anh..."

Cô gái cừu quay qua, nghĩ muốn chỉ trích anh.

Nhưng mà ánh mắt cô vừa rơi xuống trên người anh. Liền cơ hồ không chịu khống chế mà trượt xuống dưới, dừng lại ở trên đôi tay đang lái xe kia.

Từ nhỏ đến lớn, Dung Tự đều có một đôi tay dài của đại thiếu gia. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân. So với con gái còn trơn bóng xinh đẹp hơn.

Nhưng mà hiện tại, cô dám khẳng định, lòng bàn tay của anh có vết chai.

Bởi vì anh vừa mới sờ cô. Cô cảm giác được.

Cỗ tức giận này, ma xui quỷ khiến, cứ như vậy biến mất xuống một nửa.

Dung Tự không hề hay biết:

"Anh cái gì?"

Nghê Ca quyết định tạm thời không cùng anh so đo: "Anh bị điều trở lại sao?"

"Không" Hoàn toàn chính xác có ý này, nhưng quyết định thực sự trước đó, Dung Tự không có ý định nói cho cô "Anh trở lại vì một cuộc họp"

Nghê Ca lại không nói chuyện.

Cho nên anh còn muốn đi.

Anh phải về sa mạc đại mạc, cùng máy bay của anh chung sống quãng đời còn lại.

"Làm sao?" Dung Tự buồn cười "Ngóng trông anh trở lại à?"

Nghê Ca vẫn không nói chuyện.

Xe ở tòa nhà C dừng lại. Cô cuối cùng thấy được biểu ngữ của buổi lễ ở không trung theo gió phiêu lãng.

"Aiz" Chưa từng đem xe dừng một cách chậm chạp như vậy. Dung Tự liếc mắt nhìn thấy thời gian thật sự không có cách nào lại níu kéo, lưu luyến không rời, lại ra vẻ dè dặt nói:

"Anh nghe nói em thi đến đại học A. Sau khi kết thúc cùng nhau ăn một bữa cơm chứ, tiểu đồng chí?"

Tiểu đồng chí nghe vậy, ý tứ hàm xúc không rõ nâng lên mi mắt xinh đẹp, liếc anh một cái.

Sau đó đẩy cửa xuống xe, không nặng không nhẹ nói:

"Cảm ơn chú giải phóng quân"

"....."

Giây tiếp theo, cửa xe đóng sầm lại

Dung Tự ngẩng đầu. Thấy cô gái nhỏ mà anh ngày nhớ đêm mong mặc một cái váy trắng nhỏ xinh, xung quanh đầy tiên khí. Đôi chân đạp trên giày cao gót mà thời học sinh cô tuyệt đối không dám thử, lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn.

Đứng ở trước xe anh, ngoan ngoãn giống như khi còn bé.

Trái tim anh thật cẩn thận tự động mềm nhũn ---

Cô đột nhiên nâng mắt. Hướng anh mà nở một nụ cười ngọt ngào. Sau đó dùng khẩu hình nói với anh. Rồi lập tức lòng bàn chân như được bôi dầu, quay người nhanh chóng chạy trốn.

Dung Tự khóe miệng nhếch lên, kìm lòng không đậu "Mẹ nó"

Sẽ không sai. Vừa rồi nhìn khẩu hình kia của cô.

Tuyệt đối là ----

Lăn.