Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 82: Lời cuối truyện: Mọi hình dáng của tình yêu - Toàn văn hoàn





Cuối cùng sau hơn nửa năm, rốt cuộc hoàn thành 'Ve kêu mùa hạ'. Đêm nay cơn bão chuyển qua, ngoài cửa sổ tiếng mưa gió kéo đến. Nếu như một đêm mưa có thể dùng để thẳng thắng mà mềm yếu, như vậy, không bằng để cho ta liên miên một hồi, viết ra một cái gọi là lời cuối truyện.


Vào một ngày nào đó của năm trước, trong lúc rảnh rỗi, lên mạng nhìn thấy một đoạn văn thế này: "Ta hy vọng cuối cùng mọi người sẽ không còn kinh ngạc khi thấy đồng tính và dị tính cũng không khác nhau, cũng không ghen tỵ đối với những thành công trong sự nghiệp và cuộc sống hôn nhân viên mãn của nữ nhân. Ta hy vọng mọi người có thể dùng thái độ kính nhi viễn chi đối với cuộc sống cá nhân của người khác, tôn trọng quyết định muốn sinh con hay không sinh con, muốn kết hôn hay không kết hôn của mỗi người, hơn nữa còn thưởng thức cách sống đặt sắc của từng người, vô luận bọn họ là độc thân hay là đã ra quỹ, làm bà chủ gia đình hay là học lên thạc sĩ tiến sĩ."


Vì vậy ta liền thuận miệng hỏi mẫu thân đang ở bên cạnh: "Khi con còn nhỏ, mẹ hy vọng sau này khi lớn lên con sẽ trở thành người như thế nào?"


Bà suy nghĩ một chút, nói: "Một người chính trực lương thiện, có ích cho xã hội."


Lúc ấy ta nở nụ cười, cười câu trả lời này quá mức chính thức. Nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi bà: "Vậy con của bây giờ, có đạt đến sự mong đợi của mẹ dành cho con khi đó hay không?"


Bà không chút do dự mà nhẹ nhàng gật đầu.


Đêm hôm đó, ta nhai đi nhai lại những lời này của bà, hồi tưởng lại từng ly từng tý những năm qua, cảm động với sự bao dung và ủng hộ vô hạn của một vị mẫu thân đối với hài tử, vì vậy manh động nảy ra một ý tưởng, quyết định muốn viết xuống câu chuyện này.


Thường thường nghe có người trêu đùa nói: Không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa. Đương nhiên, phần lớn trong đó đều là nói đùa. Nếu như ngay cả tình yêu cũng không thể tin tưởng được, vậy trên thế giới này thứ chúng ta có thể kiên định và chấp nhận trả giá, chẳng phải là quá ít sao. Trong khoảng thời gian hai mươi năm ngắn ngủi, ta nhìn thấy rất nhiều chân ái sống động mãnh liệt và kiên trì. Có lẽ giống như Phùng Đường nói, trong lòng của ta bị sưng phù, muốn viết ra, muốn trút đi hết, mới dễ chịu sảng khoái.


Ta cũng đã từng đáp ứng với một người, đem những chuyện khi còn thơ ấu viết ra cho nàng xem. Vì thế, ta đã nói về rất nhiều câu chuyện linh tinh trước khi đi ngủ, thậm chí còn gọi nó là —— 'Nghìn lẻ một đêm' thuộc về chúng ta. Nhưng mà ngươi biết không, người bạn nhỏ của ta, câu chuyện mà ta nợ ngươi, muốn từng chút từng chút nói với ngươi trong cuộc sống sau này, sao lại chỉ có từng đó những đôi câu vài lời non nớt ngớ ngẩn kia?


Cho nên, trong câu chuyện này, ta đã cố gắng ghi lại tình thân tình bạn tình yêu bình bình thản thản nhất trong cuộc sống; cố gắng thể hiện ra, tình yêu có rất nhiều hình dạng khác nhau, cố gắng thuyết phục người khác, muốn giống như sự tôn trọng dành cho thiên nhiên, tôn trọng mỗi một thân cây, tôn trọng mỗi một giọt nước như vậy, mà tôn trọng mỗi một hình dạng của tình yêu.


'Ve kêu mùa hạ' là một câu chuyện rất đơn giản. Mặc dù tự xác định mình là người kể chuyện, nhưng mà không thể phủ nhận, bên trong còn có quá nhiều tư tưởng chủ quan thuộc về ta. Điều này chỉ e rằng không phải mỗi người đều có thể tiếp nhận được đi? May mắn thay, điều tốt khi kể chuyện là, nó không phải là một chương trình phát sóng trực tiếp, ngươi có thể truyền tải tình tiết bằng ngôn ngữ mạnh mẽ, tùy ý hào hứng, ai quan tâm đến hậu quả chứ? Cho nên, những chuyện ta muốn nói, liền mượn miệng của nhân vật trực tiếp nói ra, có một số ý nghĩa mờ mịt ẩn dấu trong những hàng chữ, càng nhiều, nhưng thật ra là ta cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.


Hổ thẹn chính là, viết văn có đôi khi là một loại công cụ bất lực, ngươi không thể si tâm vọng tưởng, dùng cách viết văn để lấp liếm đi khoảnh cách giữa những người bên cạnh trong cuộc sống. Huống chi, ta cũng không phải là một người giỏi viết văn, cũng không có quá nhiều thời gian nhàn hạ để nghiền ngẫm và đo lường nghệ thuật viết văn, không cầu bút mực điền no bụng, chỉ cầu truyền tải lời muốn nói.


May mắn chính là, chắc chắn sẽ có rất nhiều người xa lạ mang thiện ý, thông qua những câu chữ cùng gợi ý, hiểu được suy nghĩ và tình cảm của ngươi. Mỗi lần nhìn thấy những bình luận sinh động thú vị, đánh thẳng vào tim kia, luôn nhịn không được mà mỉm cười. Đương nhiên, còn có một vài tin nhắn thú vị. Lúc trước có một vị độc giả nói với ta, [đọc những điều ngươi viết kỳ thật có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, ngươi đối với cuộc sống chân thành, đối với tình yêu chân thành, đối với bằng hữu chân thành, đối với độc giả chân thành]. Ta xin được nhận lấy bản quyền của câu này, ở đây đặc biệt cám ơn ngươi, để cho ta tin rằng mình có chân thành. Còn vào V gì gì đó, ta không hề để ý cũng không biết rõ.


Dựa vào nguyên tắc hành văn thật thà vụn vặt nhưng không nói bừa, không lạnh không nóng, kéo kéo thả thả mà hoàn thành hơn ba mươi vạn chữ này. Quá trình này so với chính mình, làm sao không phải là một cuộc tự xem xét và lột xác. Học được cách trong cuộc sống phiền lao bận rộn này, giữ cho mình một bờ biển hoàn toàn yên tĩnh bình thản.


Viết đến đây, ta nghĩ, không cần nói dài dòng nữa. Thư ngắn ý dài, câu chuyện cuối cùng cũng hoàn tất, cuộc sống cũng sẽ phải tiếp tục.


Cuối cùng, cảm ơn sự chú ý và yêu thích của độc giả bằng hữu dành cho 'Ve kêu mùa hạ', cảm ơn mọi người đã bỏ qua bút danh kỳ quái có chút liêu trai của tác giả, kiên trì xem hết câu chuyện, cũng cảm ơn những lời nhắn, bình luận, khoan dung, khen ngợi của mọi người trên Tấn Giang và Weibo. Cám ơn! Hẹn gặp lại! :)


10/07/2015


Bắc Minh Chí Quái


----------oOo----------


4 chương cuối cùng để hoàn thành câu chuyện thứ 6


Sau khi đọc xong lời cuối truyện của tác giả mình cảm thấy đây giống như một bộ thực văn được lý tưởng hóa vậy. 


Thực văn là vì câu chuyện thật sự rất gần gũi cũng như được bắt đầu, được xây dựng, được lồng ghép từ chính những sự việc nho nhỏ xung quanh cuộc sống của tác giả, từ chính những đoạn văn, những châm ngôn sống mà tác giả bắt gặp hàng ngày. 


Lý tưởng hóa là vì có mấy ai có thể sống một cuộc đời nhẹ tênh như Hạ Dịch Nặc đâu, không lo tiền bạc, không màn danh lợi, thật sự là cuộc sống của Hạ Dịch Nặc chính là trong vắt. Cũng có mấy người có được sự trưởng thành, tinh tế, kiên định như Lương Giác Quân.


Một câu chuyện bình thường nhưng mà không tầm thường, đôi khi nó nhẹ nhàng quá khiến các bạn dễ cảm thấy nhàm chán mà lướt qua, nhưng nếu đã có kiên nhẫn với nó sẽ cảm thấy sự nhẹ nhàng đó cũng khiến bản thân thoải mái đôi chút, bay bổng đôi chút, yêu đời đôi chút, đọc truyện cũng bất giác mỉm cười vì một gia đình không coi là trọn vẹn nhưng tình cảm lúc nào cũng đong đầy, một tình bạn rất dễ thương, một tình yêu nhẹ nhàng kiên định vững vàng.


Lần nữa cám ơn hai bạn đã giới thiệu truyện này cho mình.


Rất vui được đồng hành cùng các bạn.


Hẹn gặp lại.