Ve Mười Bảy Năm

Chương 36




Cố Chu Triệt hoảng sợ không biết nên làm sao bây giờ, cố gắng giữ bình tĩnh, chuẩn bị vài giây, dùng giọng như bình thường nhận điện thoại, nói: “Alo, chào dì ạ.”Phó Mặc ngồi bên cạnh cậu, không biết bên kia nói gì, bả vai Cố Chu Triệt thả lỏng: “Dạ được, dạ được, không thành vấn đề.”

Hứa Thanh Ngạn trước đó nhờ người nhà gửi vài thứ tới, hắn nhất thời không về được, liền để lại địa chỉ của Phó Mặc và Cố Chu Triệt, mẹ hắn lại sợ bọn họ không nhận được, cố ý gọi điện thoại tới nói một tiếng. Nghĩ cũng đúng, tin trên mạng cũng chỉ vừa có, các bậc phụ huynh cũng ít dùng weibo, chắc là không biết nhanh như vậy đâu. Nhưng thân thích trong nhà rất nhiều, giấy không gói được lửa.

Cố Chu Triệt cúp điện thoại, nhìn màn hình điện thoại thở dài.

Điện thoại của Hứa Thanh Ngạn vẫn không gọi được, đường dây luôn bận, cuối cùng ngắt luôn nguồn điện thoại. Weibo Phương Kiều cũng không có động tĩnh gì, Cố Chu Triệt gửi tin nhắn riêng cho hai người, qua hai tiếng xem lại, vẫn chưa đọc.

Để càng lâu, không gian sự việc lại càng lớn, dư luận thì càng khó khống chế, bản thân Hứa Thanh Ngạn và công ty lại chậm chạp không đứng ra tỏ thái độ. Mọi người đều lo lắng, đến tối, độ Hot sự việc đã lên đến hồi gay cấn, scandal có lẽ đã được xác nhận. Đại học Tân Đại và Tân Khoa Đại gần nhau, lại là ngay bản địa, bạn học của Cố Chu Triệt và những người khác hầu như đều biết hết. Hứa Thanh Ngạn bình thường hay bình luận dưới weibo cậu, một số fan lúc này nhao nhao chạy tới cầu chân tướng với cậu, còn có bạn tiểu học không gặp nhau từ mấy trăm năm trước cũng chạy tới kết bạn hỏi cậu có phải thật vậy hay không, Cố Chu Triệt kéo đen hết người này tới người khác, cơm tối cũng chưa ăn được bao nhiêu.

Phó Mặc nấu cho cậu nửa chén yến mạch, dùng thìa khuấy đều thử nhiệt độ, đút cho cậu một muỗng: “Gấp gáp cũng vô ích, hiện tại phải đợi tin tức của cậu ấy.”

“Cậu nói xem chuyện này cuối cùng sẽ ra sao?” Cố Chu Triệt phồng má ăn cau mày: “Có thể giải quyết không? Nó về sau còn có thể quay phim không?”

“Vì sao không thể?” Phó Mặc nói.

Vì sao không thể? Cậu ấy chỉ là quen một người bạn trai. Nhưng trong lòng bọn họ hiểu rõ, cho dù tất cả mọi người biết Hứa Thanh Ngạn và Phương Kiều không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với bản thân, nhưng bọn họ bắt buộc phải thừa nhận những hành vi đó, lúc này bạn bè người thân, nhất là dư luận bên ngoài, khó khăn hơn nói không chừng còn đang chờ ở phía sau.

Đêm đó Cố Chu Triệt trằn trọc, mất ngủ đến nửa đêm mới ngủ được. Buổi sáng trời còn chưa tỏ đã mơ mơ màng màng thức dậy, không xem tin nhắn nhưng hộp thư vẫn bị oanh tạc như trước, mở weibo ra, phát hiện hashtag đã không còn. Cậu giật mình xoa xoa mắt, ở trên trang chính của weibo tỉ mỉ lướt một vòng, phát hiện chỉ có hashtag bị thủ tiêu, còn độ Hot câu chuyện vẫn cao như trước, hơn nữa chỉ trong một đêm đủ loại tin thượng vàng hạ cám tung ra, tức đến mức tim thắt lại, đem điện thoại quăng qua một bên.

Phó Mặc bị cậu làm tỉnh, thò tay lấy điện thoại xem. Xem một lúc, Cố Chu Triệt cũng sáp tới xem, hai cái đầu dựa vào nhau, xem fans tổng kết “Tập hợp tranh Phương Kiều giấu Hứa Thanh Ngạn vẽ ở hậu viện”.

ID weibo này tập hợp hết thảy các tranh ảnh hậu viên đã up, tất cả các tranh đều được vẽ rất nhanh, có đôi khi tạo hình mới của Hứa Thanh Ngạn ra chưa được bao lâu đã vẽ xong rồi. Mỗi một tấm đều che dấu họa phong rất ảo diệu, lại còn thường điểu chỉnh rất nhiều chi tiết, thần thái mỗi một hình đều được xử lý vô cùng sinh động, không phải fans quan sát kỹ lưỡng thì thật khó mà vẽ ra cảm giác này.

Cố Chu Triệt nhổ nước bọt: “Trong mắt của ông anh này chẳng còn ai hết…”

Phó Mặc nói: “Tấm này cũng đẹp.”

Còn có người tổng hợp “Những lần hai người trò chuyện weibo cùng nhau”, từ chân tơ kẻ tóc, tất cả đều được quần chúng bới ra, hai người bất tri bất giác xem cho tới trưa.

Lúc hơn 10 giờ tối, Hứa Thanh Ngạn xuất hiện.

Không phải xuất hiện ở trong group wechat, cũng không gọi điện thoại. Cố Chu Triệt đang nằm trên đùi Phó Mặc nhìn Phó Mặc gọt táo, bỗng nhiên có người đập cửa. Cậu chân trần chạy ra mở, Hứa Thanh Ngạn vai vác balo đầu đội mũ mặt đeo khẩu trang đứng ngoài cửa hô: “Ngủ chưa? A chưa ngủ.” Hắn chen chân vào cửa đá giày: “Tao phải ngủ một giấc, tao mệt tới ngu luôn rồi, tỉnh rồi nói sau.” Nói xong chạy vào phòng cho khách đóng cửa nằm ngủ.

Cố Chu Triệt và Phó Mặc sững sờ hai mặt nhìn nhau, mặt ngỡ ngàng. Đi xuống lầu nhìn một vòng, không có xe cũng không có ai. Đi lên xem thì thấy Hứa Thanh Ngạn đang nằm chết trên giường, cửa sổ chưa đóng, đã ngủ rồi.

Hắn ngủ một giấc đến 1 giờ trưa ngày hôm sau, Cố Chu Triệt đá mông hắn hắn mới tỉnh lại, tỉnh xong thì giống như quỷ chết đói, một mình ăn hai tô cơm to, còn nói: “Thịt ướp mắm chiên này tao cảm giác chiên chưa tới, có phải chỉ mới trở một lần không?”

“Nói nhảm, tao trở 2 lần.” Cố Chu Triệt rót cho hắn ly nước: “Sắp chết đói rồi còn kén cá chọn canh, mày mấy ngày nay không ăn gì sao? Mày rốt cụôc làm gì?”

“Làm sao mà có thời gian ăn, không thấy tao ngay cả ngủ cũng không ngủ được sao?” Hứa Thanh Ngạn ăn xong, lại ăn dưa hấu Phó Mặc cắt, rồi uống hơn nửa ấm nước, ngồi phịch ở trên ghế: “Tiêu rồi tiêu rồi, tao thấy tao no sắp ói luôn, không động đậy được.”

Hắn ôm bụng tìm đồ sạc, muốn sạc pin cho điện thoại, điện thoại tắt nguồn không biết đã bao lâu. Cố Chu Triệt lo lắng nói: “Hay là đừng mở máy! Nhất định có rất nhiều người đang tìm mày.”

“Không sao.” Hứa Thanh Ngạn nói: “Sắp tới sẽ không còn ai tìm tao nữa.”

Trong hai ngày này hắn tổng cộng làm hai chuyện, một là come out với người đại diện, hai là cùng công ty huỷ hợp đồng.

Hứa Thanh Ngạn làm diễn viên, đã cùng công ty ký hợp đồng, nhưng kể từ hôm nay trở đi là người tự do.

Chuyện xảy ra nhanh như chớp, Cố Chu Triệt trợn mắt há hốc mồm, ngớ người tại chỗ. Nhưng cách nói của Hứa Thanh Ngạn vẫn y như đang nói Cố Chu Triệt không chiên kỹ món thịt ướp mắm ban nãy: “Bọn họ bắt tao chia tay, về sau cũng không cho quay lại, tao không muốn, cho nên liền hủy hợp đồng.” Hắn khom người đem sạc cắm vào, đợi điện thoại khởi động lại: “Tiền tao kiếm được hai năm qua đem đi bồi thường hợp đồng hết rồi, tao hiện tại rất nghèo, mấy bữa nay tao có thể ở nhà hai người ăn cơm không?”

Lúc tiễn hắn đi, trợ lý khóc liên tục, khiến cho Hứa Thanh Ngạn rất khó xử, nói: “Anh chỉ là từ chức thôi mà, em đừng làm như anh sắp chết có được không?”

Trợ lý khóc nấc: “Anh sau này làm sao bây giờ…”

“Tiếp tục học thôi, anh còn là sinh viên.” Hứa Thanh Ngạn xoa đầu cô: “Về sau còn có thể gặp mà. Trở về đi, đừng tiễn nữa.”

Gần như quyết định ngay lập tức. Nghe vô cùng phù hợp với danh xưng thanh niên vì tình mà mà hi sinh tất cả, rất có khả năng bị châm chọc là không đáng hoặc là ngu ngốc không não, nhưng Hứa Thanh Ngạn không vì sự khinh miệt của người ngoài mà dao động, thậm chí lúc ra quyết định cũng không phải để chứng minh khí phách của mình. Mà là vì hắn cho tới bây giờ suy nghĩ rất đơn giản rất trực tiếp, hắn cần gì, hắn sẽ chọn cái đó.

Hắn không để bụng, là bởi vì với hắn mà nói thật sự không quan trọng.

Lúc này Hứa Thanh Ngạn ngồi đối diện, có chút bất an lướt màn hình điện thoại, thoạt nhìn không giống như đang phiền lòng vì chuyện này, hắn còn có chuyện khác chưa xử lý xong. Cố Chu Triệt ngây người nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nhạy bén phát hiện: “Thầy Phương hiện tại thế nào?”

“Nếu anh ấy tìm mày mày tuyệt đối đừng nói cho ảnh biết tao ở đây!” Hứa Thanh Ngạn vội vã dặn dò, biểu cảm rất căng thẳng: “Anh ấy còn chưa biết chuyện này, tao không dám nhận điện thoại của ảnh, anh ấy biết nhất định sẽ rất tức giận!”

“…” Cố Chu Triệt nói: “Thanh Ngạn, mày như vậy là không tốt. Anh ta có quyền biết suy nghĩ của mày, mày không thể gạt người ta.”

“Dừng!” Hứa Thanh Ngạn cười lạnh nói: “Anh ấy còn có thể gạt tao vào hậu viện, tao tại sao không thể gạt lại ảnh!”

Cố Chu Triệt & Phó Mặc: “…”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đại khái không đến nửa tiếng, điện thoại Cố Chu Triệt rung lên, là một dãy số lạ. Hứa Thanh Ngạn lúc này đang nằm ở phòng khách xem Bakusou Kyoudai Let’s go, Cố Chu Triệt và Phó Mặc ở nhà bếp nấu nước, cậu nhìn Phó Mặc, Phó Mặc đi tới đóng cửa bếp. Cố Chu Triệt nhận: “Alo, chào anh.”

“Chào em.” Quả nhiên là một giọng nam vô cùng nhã nhặn, nghe có chút mệt mỏi: “Là em Cố đúng không? Rất xin lỗi đột nhiên gọi tới, anh là Phương Kiều.”

Tiếng phổ thông của Phương Kiều mang theo khẩu âm miền Nam, hắn là một người có hàm dưỡng [1], cho dù hắn rất gấp gáp, giọng nói vẫn rất kiềm chế, rất kiên nhẫn. Cố Chu Triệt vô cùng thấu hiểu tâm tình của người ta, cậu không chút do dự nói địa chỉ, Phó Mặc bên cạnh đã tra được thời gian và số hiệu chuyến bay gần nhất, chụp màn hình gửi qua ngay.

[1] Đức tính của một người có hàm dưỡng cao: đúng giờ, quan tâm đến người khác, ăn nói có lễ, thái độ hòa nhã, thành thật, không ngạo mạn, tuân thủ lời hứa, độ lượng, đồng cảm.

Biểu cảm của Cố Chu Triệt hệt như “Chúng ta sao lại ăn ý như thế”, lại sùng bái “Cậu làm sao mà thạo việc quá vậy”, rất nhanh đã hẹn giờ xong với Phương Kiều, cúp điện thoại cậu lập tức ngẩng đầu nhìn Phó Mặc. Phó Mặc một tay chống bàn, trước khi cậu mở miệng hun một cái chụt.

Cố Chu Triệt che miệng: “Cậu rốt cuộc học ai hả, càng ngày càng càng không giống cậu.”

Hứa Thanh Ngạn đối với những chuyện vừa xảy ra hồn nhiên không biết, nhìn hai người đi ra, nằm nói: “Buổi tối tao muốn ăn thịt muối chưng khoai sọ.”

Cố Chu Triệt nói: “Tao không biết làm.”

Hứa Thanh Ngạn nói: “Vậy mày không học sao?”

Cố Chu Triệt nói: “Được được được, tao học, để xem mày ăn tới mập thì làm sao đi tìm việc làm.”

Hứa Thanh Ngạn nghĩa chính từ nghiêm: “Mày đang kỳ thị diễn viên mập hả? Diễn viên mập chọc tới mày hử? Giới diễn xuất trăm hoa đua nở mày không biết sao?”

Cố Chu Triệt bị hắn chọc tức chết, Hứa Thanh Ngạn còn nói: “Mày né một chút, che TV rồi.”

Phó Mặc dỗ dành Cố Chu Triệt: “Buổi tối tớ làm.”

Chuyến bay của Phương Kiều đáp lúc 12 giờ 30 khuya. Từ sân bay chạy đến đây nhanh nhất cũng phải hơn mười phút, Hứa Thanh Ngạn buổi tối không ăn được thịt muối chưng khoai sọ nên đang rất đang rầu rĩ, đánh FIFA với Phó Mặc ở phòng khách, thua liền 5 ván, phát thề hôm nay không thắng hắn sẽ không ngủ, lúc có người gõ cửa còn giật mình hoảng sợ, cuống cuồng nói: “Hơn nửa đêm, có phải có quỷ hay không?”

Cố Chu Triệt mở cửa ra, cậu nhìn “Quỷ” đứng ở ngoài cửa, đuôi tóc cột tùy ý sau gáy, phong trần mệt mỏi, đồ trong tay rơi “phịch” xuống đất, quay lại nhìn Hứa Thanh Ngạn, tiếc nuối lắc đầu.

Phương Kiều ý bảo xin lỗi Cố Chu Triệt cùng Phó Mặc, một tay xách balo, đi tới kéo Hứa Thanh Ngạn lên: “Tiểu Ngạn, chúng ta nói chuyện.”

Phó Mặc nói: “Cậu ấy ngủ phòng đó.”

Phương Kiều nói: “Cảm ơn.” Liền kéo Hứa Thanh Ngạn đi vào phòng. Hứa Thanh Ngạn sững sờ, còn chưa kịp phản ứng: “Cái gì? Hả? Anh làm sao?” Cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, bấu víu khung cửa rống: “Hai tụi bây vậy mà bán đứng tao!”

Cửa đóng lại, bên trong lạch cạch, ầm ĩ hồi lâu, tiếng động mới dần lắng xuống.

Cố Chu Triệt thay thế Hứa Thanh Ngạn, cùng Phó Mặc đánh xong ván cuối cùng, ngáp hỏi: “Cậu uống thuốc buổi tối chưa?”

Phó Mặc nói: “Uống rồi. Còn chơi không?”

“Chơi chút nữa.” Cố Chu Triệt có hơi lo cho bọn họ: “Hai ta đổi bên đi, tớ cảm thấy chỗ cậu ngồi may mắn hơn, cậu ngồi bên này đi.” Nói xong dùng cả tay chân bò qua phía hắn, Phó Mặc không thể làm gì khác hơn là nhích dần tới chỗ cậu.

Chơi đến ván thứ tư, Cố Chu Triệt sắp ngủ gật trên sàn nhà. Cửa mở ra, Phương Kiều đi tới, biểu cảm có chút thất hồn lạc phách, cố xốc tinh thần lên nói: “Xin lỗi, quấy rầy hai người trễ thế này.”

Vẻ mặt của hắn khá khó coi, đứng ở cửa một hồi, đến kệ giày mang giày vào. Cố Chu Triệt vội hỏi: “Sao vậy? Anh phải đi sao?”

“Không phải.” Phương Kiều lắc đầu: “Anh xuống dưới lầu một chút, hai người nghỉ ngơi trước đi, có việc ngày mai lại nói.”

Cố Chu Triệt muốn hỏi, lại không biết hỏi như thế nào. Trong phòng ngủ một chút động tĩnh cũng không có. Cậu đi qua gõ cửa, hơi đẩy cửa ra một chút, thấy Hứa Thanh Ngạn ngồi trên giườnh đưa lưng về phía cửa, hai tay chống đầu gối, giọng nói rất nóng nảy: “Em nhất định sẽ không trở về! Anh dẹp suy nghĩ này đi!!”

Cố Chu Triệt nói: “Anh ấy đi…”

“Đi? Ảnh đi rồi?!” Hứa Thanh Ngạn chợt bật dậy, xoay người trố mắt nhìn Cố Chu Triệt.

“Anh ta nói muốn đi ra ngoài một chút, có thể là muốn giải sầu.”

“Nguy rồi.” Hứa Thanh Ngạn lảo đảo bò xuống: “Anh ấy bị mù đường!”

Hai người đều chạy ra ngoài, Cố Chu Triệt vô cùng căng thẳng: “Có đánh nhau không?” Vội vã kéo Phó Mặc thay giày đi tìm bọn họ. Phó Mặc bảo cậu ở nhà: “Cậu ngủ trước đi, tớ đi.”

Tiểu khu không lớn, ban đêm lại yên tĩnh, hai người bọn họ khẳng định đi không xa, Phó Mặc dạo một vòng liền tìm được. Hứa Thanh Ngạn ngồi trên bồn hoa, Phương Kiều đứng ở trước mặt hắn, không biết đang nói gì, Hứa Thanh Ngạn cúi đầu, càng lúc càng cúi thấp, thoạt nhìn giống như cuộn tròn thành một cục, nhìn rất tủi thân.

Phương Kiều giơ tay muốn ôm lấy hắn, Phó Mặc ho khan một tiếng, Hứa Thanh Ngạn sợ đến mức nhảy tót vào trong lòng Phương Kiều, hai người đồng thời quay đầu nhìn qua.

“…” Phó Mặc đi tới, đưa chìa khóa cho bọn họ.

Phương Kiều vội nhận lấy, nét mặt dưới ánh trăng rất áy náy: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Phó Mặc xoay người về nhà.

Phương Kiều nán lại hai ngày.

Hai người bọn họ hiện tại cũng là người cần được bảo vệ nghiêm ngặt, không được phép ra ngoài, ban ngày Phó Mặc và Cố Chu Triệt đi học, để hai người bọn họ ở nhà giải quyết vấn đề. Cho đến ngày thứ ba, bầu không khí rốt cục có chút hòa hoãn, ăn chung bữa cơm, Phương Kiều phải tạm thời rời khỏi.

Bọn họ cuối cùng bàn xong: Hứa Thanh Ngạn tiếp tục đi học, Phương Kiều xử lý xong công việc hiện tại, sau đó chuyển phòng làm việc đến Tân Bắc. Hứa Thanh Ngạn ban đầu rất kháng cự, hắn cảm thấy Phương Kiều nhất định không thể thích ứng khí hậu và thói quen sinh hoạt phương Bắc, nhưng Phương Kiều biểu hiện không lùi bước, Hứa Thanh Ngạn có sự kiên trì của cậu, thì hắn cũng có kiên trì của mình.

Xe ở dưới lầu chờ, Phương Kiều không để bọn họ tiễn, dặn đi dặn lại chung quy cũng không nỡ, đứng ở cửa với Hứa Thanh Ngạn, chậm chạp không muốn đi. Hứa Thanh Ngạn nói: “Anh đi nhanh đi, trước khi anh trở về em sẽ học hành đàng hoàng, không làm gì hết, em cam đoan.”

Cố Chu Triệt nói: “Mày xuống lầu tiễn đi! Thầy Phương thuận buồm xuôi gió!” Nói rồi đóng cửa lại.

Phương Kiều bỏ túi xuống, ôm Hứa Thanh Ngạn. Xoa xoa đầu của hắn, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Ừm, em cũng xin lỗi.” Hứa Thanh Ngạn cọ cổ Phương Kiều: “Chúng ta cùng nhau vượt qua được không? Anh nhanh quay trở lại nha.”

“Được.” Phương Kiều lại ôm hắn chặt hơn: “Anh rất nhanh sẽ quay lại.”

Từ nay về sau, bọn họ phải cùng nhau đối mặt. Nhưng phần trách nhiệm này, có thể ảnh hưởng đến cảm nhận của một số người, sẽ thông báo với bọn họ, nhưng không phải là giờ phút này.

Cố Chu Triệt ở trong nhà ăn nho với Phó Mặc, nhịn không được cảm thán: “Làm nghệ sĩ thật là khó.” Cậu nhìn mặt của Phó Mặc một hồi, bỗng nhiên rất lo lắng, có chút khó chịu nói: “Nếu như có một ngày cậu đi đường bị săn ngôi sao bắt đi, tớ còn có thể gặp lại cậu không?”

Phó Mặc thật sự không biết những thứ cậu lo lắng cả ngày từ đâu tới, cũng không hiểu mình ở trong lòng Cố Chu Triệt rốt cuộc có địa vị gì, càng không biết trả lời câu hỏi của cậu như thế nào. Hắn chỉ có thể chỉ giữ im lặng, liên tục nhét nho vào trong miệng Cố Chu Triệt.

Đêm đó Phương Kiều đi, up lên weibo một tấm hình, có thể là vẽ ở trên máy bay. Trên hình là một cậu trai đội mũ ngược, đang nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra ngoài, phồng má, trên trán có một cái dấu mất hứng. Đề: Tiểu Ngạn khi nào mới hết giận?

Hứa Thanh Ngạn reblog weibo nói: Làm thịt muối chưng khoai sọ mới hết!

Weibo hôm nay lại nghênh đón một cơn sóng thần khác. Hứa Thanh Ngạn một cái cũng không xem, giương nanh múa vuốt qua điện thoại: “Phó Mặc! Mau tới đánh FIFA! Tớ nhất định phải thắng cậu!”