Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 27: Xin chỉ bảo thêm




Ngoài Vương Tú Quân thì tất cả mọi người trong câu lạc bộ Taekwondo đều sững sờ.

Quá lạ!

Một cô gái hay xấu hổ như Đường Kiều mà lần này lại không hề từ chối, đây là điều họ hiếm khi thấy.

Là một thành viên lâu năm của câu lạc bộ, trình độ của Đường Kiều rất khá, nhưng trước giờ cô ấy không bao giờ chủ động dạy bảo người mới, mà dù có dạy thì cũng đều dạy cho con gái mà thôi.

Nhưng lần này rõ ràng là khác.

Chu Nghị luôn chú ý cô ấy bỗng chau mày, nhìn chằm chằm Tần Hạo như nhìn kẻ địch.

“Có vấn đề!”

Chu Nghị tự nhủ, không phải hai người này chưa từng quen biết nhau sao?

Tần Hạo là người mới, đương nhiên anh không có quyền lựa chọn, hơn nữa người hướng dẫn lại do hội trưởng Vương Tú Quân lựa chọn, cậu ta đã đoán ra được dụng ý của Vương Tú Quân.

Hai người tìm một góc, đứng đối mặt với nhau.

“Xin chỉ bảo thêm!”

“Xin chỉ bảo thêm!”

Hai người cúi đầu, sau đó Đường Kiều tạo thế, khuôn mặt cô ấy vẫn đỏ bừng, nhìn giống như một trái táo chín đỏ khiến người ta chỉ muốn nhào tới cắn một miếng.

Tần Hạo cảm thấy ớn lạnh, cảm giác có một ánh mắt căm thù đang nhìn chằm chằm mình, anh quay đầu lại, quả nhiên là Chu Nghị, lúc này, thằng nhóc đó đang nghiến răng, xem ra là đã hiểu nhầm anh rồi.

Tần Hạo đáp lại cậu ta bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Hai người bắt đầu luyện tập.

Đường Kiều chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, cố nén sự xấu hổ, thậm chí cô ấy còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Hạo mà nói: “Tôi tên là Đường Kiều!”

“Vâng, tôi biết! Đàn chị, xin chỉ bảo thêm!”, Tần Hạo rất khách sáo.

“Sau này tôi sẽ dạy cậu, cậu có biết chút gì về Taekwondo không?”

Đường Kiều trở nên nghiêm túc, ở cô ấy cũng có một loại khí chất mà người ta không thể miêu tả được thành lời

Tần Hạo gật đầu: “Tôi biết một chút!”

“Vậy tôi sẽ giới thiệu sơ qua!”, Đường Kiều nói với vẻ nghiêm túc: “Chiêu thức cơ bản của Taekwondo là đấm thẳng, phòng thủ trên, phòng thủ ngang thân, phòng thủ ngoài, phòng thủ dưới, đá trước, đá ngang, đá bên, đá đẩy, đá sau, đá chẻ, đá vòng cầu; khó hơn một chút là đá hai chân, đá vặn vân vân”.

“Ngoài ra còn có những động tác đá bay trên không trung khó hơn nữa, ví dụ như đá bay phía sau, đá bay mặt bên, đá bay vòng sau, được dùng để biểu diễn tấn công. Còn có đá vòng một chân 360 độ, đá vặn phía sau trên không 540 độ”.

“Nhưng động tác đó quá khó với người mới, chúng ta bắt đầu bằng những động tác đơn giản trước!”

Đường Kiều tới gần Tần Hạo, nói: “Tôi sẽ dạy cậu những động tác đơn giản trước!”

Nói xong, Đường Kiều hành động, cô ấy nhấc chân, nửa người trên bất động, chân nhanh chóng đá về phía cổ của Tần Hạo.

Tần Hạo không hề nhúc nhích.

Chân của Đường Kiều dừng lại khi còn cách cổ của Tần Hạo ba centimet, cô ấy nhìn anh với vẻ kỳ lạ.

Thường khi đối diện với cú đá này, người mới sẽ né tránh theo bản năng, hoặc là cúi đầu, hay cũng có thể ôm đầu, không dám nhìn. Nhưng hình như người này rất can đảm, hơn nữa còn vô cùng bình tĩnh.

Dường như Đường Kiều rất hài lòng, cũng đánh giá cao về biểu hiện của Tần Hạo, hình như cô ấy nghĩ tới điều gì nên nụ cười càng thêm tươi hơn.

Buổi sáng trôi qua với buổi luyện tập khô khan, nhưng Tần Hạo lại không cảm thấy vậy, có một người đẹp cùng tập luyện chung thế này thì đương nhiên có rất nhiều chuyện hay ho có thể làm.

Chỉ có điều, nguy hiểm phải đối mặt chính là ánh mắt đầy ý thù địch của đám người độc thân xung quanh.

Tần Hạo đương nhiên không để bụng, chẳng những không có tình ý gì với mấy cô gái trong câu lạc bộ Taekwondo mà dù có thì mạnh ai nấy tán mà!

“Nghỉ giải lao một chút đi!”

Đường Kiều lau mồ hôi trán, xoay người lấy một chai nước đưa cho Tần Hạo rồi nở nụ cười ngượng ngùng với anh.

Cô nàng này hay xấu hổ thật đấy!

Lúc này, Tần Hạo mới cảm nhận được tâm trạng của Chu Nghị, Đường Kiều đúng là một người đẹp hiếm có, hơn nữa là một người đẹp có phong cách khác hoàn toàn với Vương Tú Quân.

Tính cách của Vương Tú Quân khá hướng ngoại, dáng người cao ráo, thông minh giỏi giang, tự nhiên hào phóng, rất có tố chất lãnh đạo.

Đường Kiều thì dịu dàng giống như một bông hoa xinh đẹp cần được bảo vệ, khiến người ta hết sức yêu thương.

Vì vậy, đối với một người theo chủ nghĩa trọng nam như Chu Nghị đương nhiên sẽ thích những cô gái yếu đuối như Đường Kiều, chứ không phải những cô gái có tính cách mạnh mẽ như Vương Tú Quân.

“Cảm ơn!”

Tần Hạo nhận chai nước, uống một ngụm rồi anh nhìn thấy ánh mắt như muốn nói gì đó của Đường Kiều nên bèn hỏi: “Hình như đàn chị có gì muốn nói với tôi phải không?”

“Hả, không có, chuyện đó… Không có, thật sự không có gì đâu!”

Đường Kiều lí nhí một lúc nhưng vẫn không có dũng khí nói ra nên phủ nhận.

Tần Hạo bất đắc dĩ cười: “Có gì thì nói đi, tôi có ăn thịt người đâu!”

“Chuyện này, tôi cảm thấy… Căn bản của cậu tốt đấy, tố chất cơ thể khá mạnh, hơn nữa còn có năng khiếu, vừa học là biết ngay, chỉ cần chịu khó là nhất định sẽ rất giỏi!”

Những lời Đường Kiều nói đều là thật lòng, vừa rồi trong quá trình dạy, cô ấy phát hiện ra một điểm là luyện tập tới giờ này mà Tần Hạo không có lấy một giọt mồ hôi. Những động tác vừa rồi đều rất tốn sức, ngay đến một người nhiều kinh nghiệm như cô ấy còn cảm thấy mệt, vậy mà Tần Hạo cứ như không hề hấn gì.

“Chuyện đó ấy mà, ha ha, cũng có thể!”

Tần Hạo chỉ cười, không giải thích gì nhiều.

Đường Kiều nói: “Tôi biết cậu từng đá bóng, ở một mức độ nào đó, đá bóng sẽ tiêu hao thể lực rất nhiều, chạy chín mươi phút mấy cây số trên sân bóng cũng không phải điều dễ dàng”.

“Cô cũng thích xem bóng đá à? Tôi cũng vậy, ha ha!”

Tần Hạo bỗng nhiên hỏi.

Đường Kiều gật đầu, nói: “Bố tôi là fan cuồng bóng đá, từ nhỏ tôi đã được xem bóng đá với bố rồi, tôi cũng không biết đã mê nó từ khi nào! Bố tôi luôn nói, tại sao tôi không phải là con trai? Nếu không đã cho tôi đi đá bóng rồi!”

Dường như nhớ tới giọng nói tiếc nuối của bố nên Đường Kiều bỗng bật cười đấy bất đắc dĩ khi kể tới đây.

“Ha ha, bố cô chỉ nói thôi mà, nếu cô mà là con trai thật thì có khi bố cô lại chẳng đưa cô đi xem bóng đá đâu!”, Tần Hạo cười nói.

Đường Kiều kinh ngạc: “Tại sao?”

Tần Hạo nói: “Sợ ảnh hưởng tới việc học của cô, nhà cô là người tỉnh khác phải không, người tỉnh ngoài có thể thi đỗ vào trường đại học Trung Hải thì chứng tỏ thành tích học tập phải khá lắm. Trong mắt phụ huynh, không phải thi cử là quan trọng nhất sao? Nếu cô là con trai, không chừng ngày nào bố cô còn mắng cô chỉ biết xem bóng đá suốt ngày mà không chịu học hành đấy!”

“Ha ha, đúng vậy, tôi cũng thấy vậy!”

Đường Kiều được Tần Hạo trêu chọc thì cười rất cởi mở, cô ấy chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Đám Chu Nghị thấy vậy thì giật mình, đồng loạt dừng việc tập luyện, họ không khỏi hoài nghi khi nhìn cặp đôi này.

Buổi luyện tập kết thúc, có thành viên có tiết học nên đã rời đi trước.

Nhân lúc thay đồ nghỉ ngơi, Chu Nghị lập tức giữ Tần Hạo lại khi anh đang định rời đi, tức giận hỏi: “Thằng ranh nhà cậu có ý gì vậy?”

“Hả? Ý gì là ý gì?”

Tần Hạo giả vờ không biết nên hỏi lại.

Chu Nghị tức giận gầm lên: “Đừng làm bộ làm tịch, không phải cậu tới để theo đuổi hội trưởng à? Sao lại ra tay với Đường Kiều của tôi vậy? Mẹ kiếp, cậu muốn đối đầu với tôi phải không!”

“Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi người anh em! Tôi tới từ nông thôn, nhà lại nghèo rớt mồng tơi mà, học thì ngu, cậu cảm thấy một cô gái xinh đẹp như Đường Kiều sẽ thích tôi sao?”

Tần Hạo nhận ra điều kiện nhà Đường Kiều rất khá, được giáo dục cũng tốt, khí chất thoát tục, ăn nói nhã nhặn, ngoài việc hay xấu hổ thì về căn bản chính là thiên kim tiểu thư.