Vệ Sĩ Của Anh

Chương 10




Editor + Beta: Nhà của Quơ


Người đẹp từng đưa thẻ cho Thẩm Thu toát cả mồ hôi lạnh, cô ta liên tục nháy mắt với Lý Tử Tấn, chỉ sợ một giây sau cơn giận của Triệu Diêm Vương sẽ đổ lên đầu mình.

Mà Lý Tử Tấn cũng biết, đây đều là để cho anh ta nhìn. Sau chuyện lần trước, Triệu Cảnh Hàng thẳng thừng rút vốn khỏi dự án đã hứa với anh ta trước đó, hiện tại dòng tiền đứt đoạn, dự án trì trệ không phát triển.

Lý Tử Tấn biết nếu hôm nay không làm Triệu Cảnh Hàng hài lòng, vậy thì không chỉ có nhiêu đây đâu, sau này anh ta sẽ gặp thêm nhiều rắc rối.

Lý Tử Tấn không ngồi yên được nữa, đứng lên nói: “Cảnh Hàng, tao thấy vệ sĩ nhỏ… Thẩm Thu, Thẩm Thu đúng không? Tao thấy em ấy vẫn còn bị thương, chắc không giải quyết được đám này, như vậy đi, tao nhất định cho mày một câu trả lời thỏa đáng.”

Triệu Cảnh Hàng ngồi lại vào bàn, thản nhiên nói: “Cậu Lý cứ đùa, sao có thể để cậu tự ra tay được.”

“Sao lại không chứ, đêm hôm đó tao uống nhiều, là lỗi của tao, cũng do tao không dặn dò chúng nó kỹ nên mới dẫn đến chuyện này.” Lý Tử Tấn cười nói: “Lúc ấy tao có bảo ngồi xuống trò chuyện vui chơi thôi, ai ngờ bọn chúng thấy sắc thì lên cơn thèm khát.”

Ngón tay Triệu Cảnh Hàng miết lên quân mạt chược, không trả lời lại.

Lý Tử Tấn ho khan một tiếng rồi nói với Thẩm Thu: “Ngại quá, tôi chắc chắn sẽ giải thích với hai người.”

Lý Tử Tấn là một cậu ấm sống phóng túng, thậm chí còn rất tàn nhẫn. Nhưng lúc này lại cam lòng nói xin lỗi một người vệ sĩ như cô.

Thẩm Thu chán ghét hạng người như anh ta, chẳng muốn nói năng gì thêm, đồng thời cô cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc nhà họ Triệu có địa vị thế nào trong cái vòng này?

“Vậy tao dẫn bọn nó ra ngoài trước, mọi người chơi tiếp đi, cứ chơi thoải mái, hôm nay tao mời.” Lý Tử Tấn vừa nói vừa nhanh chóng mang thuộc hạ rời đi.

Bàn mạt chược ba thiếu một, người đẹp ngồi bên cạnh lo sợ đứng lên.

“Hôm đó cô là người đưa tấm thẻ cho cô ấy, xong bảo cô ấy đi đến phòng 802?” Triệu Cảnh Hàng giống như thuận miệng hỏi một câu.

Người đẹp lập tức đứng lên: “Dạ, do anh Tử Tấn nói anh nói, em tưởng là anh nên em mới…”

Triệu Cảnh Hàng cười khẩy: “Lý Tử Tấn nói cái gì thì là cái đó sao?”

“Không không, em sai rồi…” Người đẹp run rẩy muốn khóc.

Nhưng Triệu Cảnh Hàng không hề bị dao động.

Người đẹp biết không thể đòi hỏi gì ở anh, cô ta vội vàng chuyển hướng sang Thẩm Thu: “Xin lỗi cô Thẩm, tôi không ngờ lúc cô đi đến đó lại xảy ra chuyện như thế.”

Những người phụ nữ ở nơi này đều ở thế bị động, là món đồ chơi của người khác. Thẩm Thu cũng không muốn gây phiền phức cho một cô gái, thờ ơ nói: “Không sao đâu.”

Người đẹp vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn…”

Triệu Cảnh Hàng nghe vậy thì nhếch môi, liếc mắt nhìn Thẩm Thu, không nói gì thêm, chỉ đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Thu gật đầu tỏ ý với những người ở đây, sau đó cũng bước ra ngoài.

Đi theo Triệu Cảnh Hàng ra cửa, cô gọi tài xế đến đón hai người.

Xe chạy được một đoạn, có người gửi cái gì cho Triệu Cảnh Hàng, anh cầm điện thoại lên nhìn rồi ném sang người cô.

Thẩm Thu khó hiểu cầm lên xem thử, hoá ra Lý Tử Tấn đã gửi một bức ảnh cho anh — Là dáng vẻ bị đánh thậm tệ của bốn gã kia.

Thẩm Thu đặt điện thoại xuống, cau mày nói: “Trong phòng bao hôm đó, bọn họ cũng chưa chiếm được hời.”

Triệu Cảnh Hàng “Ồ” một tiếng: “Tôi biết, cô còn để lại vết thương trên người bọn chúng mà, nghiêm trọng hơn cô nữa đấy.”

“Thế nên cậu chủ à, kịch vui hôm nay có thể không cần diễn. Chẳng qua tôi chỉ muốn anh cảnh cáo Lý Tử Tấn, để anh ta đừng tìm tôi gây rắc rối nữa, đơn giản vậy thôi.”

Triệu Cảnh Hàng giễu cợt: “Sao thế? Mềm lòng? Lương thiện nhỉ.”

“Mấy tên đó và Lý Tử Tấn chết cũng đáng.” Thẩm Thu nhìn anh, ánh mắt không né tránh: “Nhưng có chết được không? Đương nhiên không được, cho nên không cần đánh đập nữa, trái lại chỉ gây thù chuốc oán thêm cho anh thôi.”

Ánh sáng trong buồng xe mờ ảo, gương mặt cô dường như được phủ bởi ánh sáng dịu nhẹ, không nhìn thấy rõ. Nhưng Triệu Cảnh Hàng cảm thấy đôi mắt Thẩm Thu lúc này giống như mắt con mèo xuất hiện giữa đêm khuya, vô cùng sáng rực: “Cô nói gì đó?”

Thẩm Thu nói: “Tôi nói là Lý Tử Tấn không phải người tốt đẹp gì, ngoài mặt thì tỏ ra hối lỗi, không chừng trong lòng đang nghĩ cách tính kế anh. Về sau, đợi có cơ hội, anh ta sẽ đâm anh một nhát.”

Đèn đỏ sáng lên, tài xế đạp thắng, chiếc Rolls-Royce Cullinan từ từ dừng lại trong dòng xe cộ.

Anh nhịn không được bèn nhìn con mèo hoang bên cạnh thêm vài lần, nói: “Cô đang quan tâm tôi?”

Thẩm Thu: “Tôi đang bảo vệ anh.”

Triệu Cảnh Hàng hơi sững sờ, dù biết cô là vệ sĩ, nhưng nghe một người phụ nữ nói bảo vệ mình, nghe thật lạ lẫm.

“Cô cho rằng nếu tôi không làm như vậy, nó vẫn giống như trước kia chạy theo sau nịnh nọt tôi? Bất luận có chuyện hôm nay hay không, thì sau này nó cũng sẽ chờ đợi thời cơ, để đâm tôi một nhát.” Triệu Cảnh Hàng thu hồi tầm mắt, nhìn dòng xe cộ đang dần chuyển động bên ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: “Vậy chi bằng tạo cho nó chút áp lực, để đến lúc muốn đâm tôi, tự nó cân nhắc xem mình có đủ tư cách chưa?”

Thẩm Thu im lặng một hồi, không phản bác nữa. Bởi vì những gì anh nói dường như rất có lý, dù có đối xử với anh ta như thế nào, đến cuối cùng anh ta chỉ muốn nói về lợi ích.

“Không có gì nữa, cô có thể xuống xe, biến về nhà.” Xe đi được nửa đường, Triệu Cảnh Hàng đột nhiên nhớ đến cô xin nghỉ phép điều trị vết thương nên bắt đầu đuổi người.

Tài xế nghe lời anh, kịp thời tấp xe vào lề.

Thẩm Thu nhìn ngoài xe, nói: “Không về, ngày mai tôi bắt đầu đi làm lại, bây giờ về nhà anh là được.”

“Ai cho cô đi làm?” Triệu Cảnh Hàng không nhịn được nói: “Tôi đã nói là nghỉ một tuần.”

Thẩm Thu lắc đầu: “Không cần, tôi không sao rồi.”

Triệu Cảnh Hàng híp mắt nhìn cô: “Ông già kia trả cô bao nhiêu tiền? Sai cô tận tụy giám sát tôi như vậy.”

Thẩm Thu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nội dung trong hợp đồng không thể tiết lộ, không ấy anh hỏi thẳng bố mình đi.”

Người phụ nữ biết rõ anh sẽ không hỏi. Lần này Triệu Chính Nguyên thật sự không giỡn chơi được, đặt một vệ sĩ “trung thành” không sợ chết bên cạnh..

——

Chuyện của Lý Tử Tấn chấm dứt ở đây, đúng như Thẩm Thu dự đoán, tên cậu ấm hai mặt kia không tìm cô gây rắc rối nữa.

Một tuần sau là Trung Thu.

Những người đi làm bình thường đều được nghỉ lễ theo quy định. Vào ngày lễ, có thể làm ổ trong chăn, lười biếng trở thành một người vô dụng.

Nhưng Thẩm Thu thì không được như vậy. Ngày nghỉ lễ đầu tiên, cô phải đi cùng Triệu Cảnh Hàng đến dự án khu đất của công ty. Ngày thứ hai, theo anh đến bữa tiệc xã giao. Đến ngày thứ ba, anh không có dặn dò gì, nhưng Thẩm Thu mới vừa về đến chỗ trọ đã nhận được điện thoại của anh, kêu cô mang quà đến nhà cũ nhà họ Triệu.

Thẩm Thu đang không biết quà cáp gì, cô chưa kịp hỏi thì bên kia đã cúp máy, sau đó thấy anh chuyển cho cô một số tiền lớn, bảo cô tới trung tâm thương mại mua.

Vì vậy Thẩm Thu đứng trong nhà chưa được hai phút, lại phải quay đầu ra ngoài, xử lý chuyện nhị thế tổ giao cho.

Bởi vì là Tết Trung Thu, ông cụ Triệu gọi hết con cháu về nhà.

Triệu Cảnh Hàng ngủ một mạch đến trưa, lúc ấy mới nhớ đến cần phải làm một vài việc râu ria, cho nên anh đã gọi cho Thẩm Thu.

Khi Thẩm Thu đến nhà họ Triệu, gia đình bọn họ đã ăn cơm trưa xong. Thế hệ trước thì nói chuyện với nhau hoặc đi nằm nghỉ, còn xấp nhỏ ngồi đánh mạt chược trong phòng nghỉ.

Đám con cháu, ai cũng có suy nghĩ khác nhau, dù quan hệ có không tốt nhưng ở chỗ này phải giả bộ hòa thuận.

“Tôi lại ù rồi! Hahaha mấy người thật đúng là dễ ăn mà, hôm nay phải thua sạch vốn liếng rồi!” Trên bàn mạt chược, Triệu Tử Diệu ngả bài xuống, bật cười đắc ý.

“Do hôm nay vận may của anh tốt thôi. Anh tư à, đừng vội thỏa mãn.” Người đang nói chuyện là một cô gái nhỏ, giữa làn khói thuốc của những người đàn ông trong phòng chỉ có mình cô là phụ nữ.

Thẩm Thu đoán cô ấy là Triệu Thanh Mộng.

Ông cụ Triệu có ba trai và một gái. Con cả có hai người con là Triệu Tu Viễn và Triệu Tu Diên, đứa thứ hai chỉ có một mình Triệu Cảnh Hàng, con trai của đứa thứ ba là Triệu Tử Diệu, ngày đó bị cô trừng trị bên bồn hoa.

Triệu Thanh Mộng là con gái của con gái ông cụ Triệu, bởi vì bố ở rể nên được lấy họ Triệu.

Lúc Thẩm Thu bước vào, Triệu Thanh Mộng đang thở hồng hộc đưa tiền cược cho Triệu Tử Diệu.

Triệu Cảnh Hàng đưa lưng về phía cô, vậy nên không thấy được nét mặt của anh, ngược lại có thể thấy rõ người đàn ông ngồi bên phải anh, Triệu Tu Diên.

Chắc anh ta cũng thua ván này, nhưng trên mặt không có chút cảm xúc nào, hờ hững, có thể nói là hòa nhã.

“Ơ? Ai đây?” Triệu Thanh Mộng vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy cô, cô ấy nghi hoặc hỏi.

Khi hỏi xong, tất cả mọi người đều nhìn sang.

“Ôi, đây không phải vệ sĩ của Triệu Cảnh Hàng sao?” Triệu Tử Diệu thấy Thẩm Thu thì lập tức nhíu mày lại, anh ta chưa quên chuyện mình bị vệ sĩ đánh.

“Cậu chủ, tôi mang đồ tới rồi.” Thẩm Thu đi tới bên cạnh Triệu Cảnh Hàng.

Anh cũng không ngẩng đầu: “Ừ.”

“Tôi đã đưa cho dì giúp việc ở bên ngoài, lát nữa anh có thể xem qua.”

“Biết rồi.” Triệu Cảnh Hàng nói: “Cô chờ một chút, tôi có uống rượu, tối nay cô đưa tôi về.”

Thẩm Thu nói “vâng”, sau đó đứng bên cạnh anh.

Tiếng chia mạt chược lại vang lên, lần này Triệu Cảnh Hàng làm nhà cái.

Mấy lá bài anh đang giữ rất xấu, đánh hồi lâu vẫn chưa đến bài.

“Nhị Văn.” Triệu Thanh Mộng ném ra một quân bài, cô ấy rất kích động, bởi vì đang vào giai đoạn bốc bài.

Triệu Cảnh Hàng rút một quân bài, coi như là bài thừa, lúc anh chuẩn bị bỏ xuống, tức khắc cảm giác được chiếc áo bị người bên cạnh kéo kéo.

Rất là nhẹ, nhưng anh cảm nhận được.

Triệu Cảnh Hàng quay đầu nhìn Thẩm Thu, người phía sau chậm chạp lắc đầu. Chỉ là động tác nhỏ, vốn dĩ Triệu Cảnh Hàng có thể bỏ qua nhưng không hiểu sao khi nhìn vào cặp mắt mèo của cô, quỷ thần xui khiến thế nào không vứt xuống, mà đổi thành quân khác.

Triệu Tử Diệu là con, anh ta chưa đợi được thứ mình muốn, cau may tiếp tục bốc bài.

Sau hai vòng tiếp theo vẫn chưa có ai ù. Triệu Cảnh Hàng đã bước vào giai đoạn bốc bài.

Cuối cùng Triệu Thanh Mộng ném ra con Cửu Văn, Triệu Cảnh Hàng ăn trắng, thế là ù.

Triệu Thanh Mộng kêu rên, sắc mặt của Triệu Tử Diệu cũng lập tức khó coi.

Triệu Cảnh Hàng quay đầu nhìn Thẩm Thu, người đằng sau vô cùng bình tĩnh, giống như vừa nãy mình không làm gì cả.

“Chơi lại, chơi lại, em không tin hôm nay em không ù nổi một lần!” Triệu Thanh Mộng nói.

Ngay lúc này, điện thoại của Triệu Cảnh Hàng vang lên, anh đứng dậy đi nghe.

Triệu Thanh Mộng: “Ơ, anh! Không cho anh đi đâu, em chưa thắng nên anh đừng hòng nghỉ chơi.”

Triệu Cảnh Hàng vỗ vỗ Thẩm Thu: “Ngồi.”

Thẩm Thu: “Hả?”

Triệu Cảnh Hàng nói: “Đánh thay tôi, nếu thua thì tính cho tôi.”

Anh không cho cô thời gian để từ chối, nói xong vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài.

Triệu Tử Diệu hừ lạnh, dáng vẻ kia là không muốn chơi mạt chược cùng vệ sĩ

Thẩm Thu đứng yên tại chỗ, cũng không vì bị từ chối mà ngại ngùng.

“Sao không ngồi?” Triệu Tu Diên đột nhiên mở miệng.

Cô ngây ngẩn cả người: “Vẫn nên chờ cậu chủ quay lại thôi.”

Đầu ngón tay của Triệu Tu Diên gõ nhẹ lên mặt bàn, hờ hững cười: “Chỉ là mạt chược thôi, ai đánh cũng như nhau cả, ngồi đi, không phải Triệu Cảnh Hàng bảo chơi thay em ấy rồi sao?”

Lời nói của anh ta khiến người ta có cảm giác tín nhiệm, không thể chối từ.

Thẩm Thu gật đầu, ngồi xuống vị trí.

Triệu Tu Diên đã nói vậy thì Triệu Tử Diệu cũng không muốn nhiều lời.

Triều Thanh Mộng hưng phấn bấm nút trên bàn mạt chược: “Đúng rồi đó, ai đánh chả được. Anh tư à, chẳng lẽ anh sợ con gái nhà người ta hả?”

Triệu Tử Diệu cau mày: “Ai con mẹ sợ cô ta? Đánh thì đánh thôi, chỉ dựa vào cô ta, hôm nay Triệu Cảnh Hàng chuẩn bị thua sạch hết đi.”

“…”

Triệu Tu Diên nói: “Không cần để ý đến nó, thả lỏng đi, chỉ là một trò chơi thôi.”

Thẩm Thu nhìn Triệu Tu Diên, anh ta rất đẹp trai, nhưng khác với vẻ đẹp của Triệu Cảnh Hàng. Cậu chủ là đẹp theo kiểu lố lăng chói mắt, còn anh ta lại dịu dàng hời hợt.

Thẩm Thu: “Được.”

——

Triệu Cảnh Hàng nhận được điện thoại của đối tác dự án nên nói khá nhiều. Lúc cúp máy trở về, chợt nhớ ra mình nghe điện thoại có hơi lâu, cô vệ sĩ của anh còn đang ở trong đánh mạt chược.

Trên đường đi về, anh nghĩ có lẽ Thẩm Thu thua vài ván rồi. Mấy món khác Triệu Tử Diệu có thể không rành, nhưng chơi mạt chược thì rất siêu.

Cho nên quay về phòng, anh không ngờ sắc mặt Triệu Tử Diệu xanh méc, còn bên cạnh vệ sĩ nhà mình lại đặt một xấp tiền.

“Anh ba! Anh về rồi! Cô ấy mạnh lắm! Anh tìm được cao thủ để chơi thay rồi đó.” Triệu Thanh Mộng hô lớn.

Triệu Cảnh Hàng có hơi bất ngờ, đi tới cạnh Thẩm Thu: “Thắng sao?”

Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn anh, khóe miệng cong cong như có chút thành tựu.

Triệu Cảnh Hàng thấy cô đắc ý, đáy mắt thâm thúy, sau đó anh cúi người, liếc nhìn bài của cô, nói: “Cũng không tệ lắm.”

Triệu Thanh Mộng phản bác: “Cái gì mà không tệ? Cô ấy giỏi lắm đấy.”

Triệu Tu Diên cũng nói theo: “Cô Thẩm đánh rất khá.”

“Giỏi cái gì? Ăn may thôi!” Triệu Tử Diệu mất hứng nói.

Triệu Thanh Mộng: “Không phải ăn may đâu, em nghĩ cô ấy biết tính toán. Anh tư, nếu anh không tin thì chúng ta có thể chơi thêm một ván nữa.”

Sắc mặt Triệu Tử Diệu thay đổi: “Thêm gì mà thêm, giờ này mà còn chơi nữa? Anh có việc, không chơi.”

Kể từ lúc Thẩm Thu ngồi vào ghế, anh ta liên tục bị thua, không chỉ thua sạch tiền thắng lúc trước, mà tiền đặt cược cũng bay luôn.

Đám người bọn họ cược rất lớn, lần này anh ta cật lực đưa cho Triệu Cảnh Hàng một khoản rồi.

Triệu Tử Diệu thảm hại rời đi, Triệu Cảnh Hàng thì vô cùng thoải mái.

Anh tiện tay cầm một quân mạt chược, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Thu.

“Anh ba! Vệ sĩ của anh quá đỉnh, hay là cho em mượn mấy ngày đi, em muốn chơi mạt chược với mấy người khác, để bọn họ thua sạch tiền luôn.”

Triệu Cảnh Hàng nghe vậy, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thu. Lúc này cô đã đứng dậy nhường chỗ cho anh, rõ ràng người đang đứng im lặng một bên, nhưng đáy mắt dường như vẫn còn lưu lại vẻ đắc ý vừa nãy.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Ý cười trong mắt anh càng sâu hơn: “Mượn người? Vậy không được rồi.”

Triệu Thanh Mộng thốt lên hai chữ keo kiệt, nói xong, chợt bắt gặp Triệu Cảnh Hàng nhìn chằm chằm Thẩm Thu, cô ấy híp mắt, đột nhiên nói: “Anh, anh không muốn cho em mượn là bởi vì cô ấy không phải là vệ sĩ đúng không?”

Triệu Cảnh Hàng nói: “Chứ là gì?”

“Anh dẫn theo một người đẹp bên cạnh mình, em đoán chắc là bạn gái.”

Bạn gái?

Triệu Cảnh Hàng cảm thấy trí tưởng tượng của Triệu Thanh Mộng đúng là bay cao bay xa, đầu óc có lỗ hỏng.

Có điều… Anh liếc mắt nhìn Thẩm Thu, dường như cô không nghe thấy gì hết.

Cũng đẹp đó chứ.