Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 210: Tuyệt thế hiếm có





Lâm Phi bảo Eva tiếp tục tra, những thứ khác là thứ yếu, phải mau chóng tra ra ai đang tiến hành thí nghiệm vật chất S. Loại kỹ thuật đủ để hủy diệt cả thế giới này tuyệt đối không được phép truyền bá trong đại quốc!
Đây là thứ mà hắn và Ảnh Tử mang vào thế giới này, Ảnh Tử rời đi cũng vì thứ này, hắn không cho phép nó trở thành mối họa, vì như vậy sẽ có lỗi với Ảnh Tử.
Cúp điện thoại, hắn ngẫm nghĩ một lát, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ đơn thuần dựa vào LOOK sẽ không đủ độ tin cậy, thà để bọn họ tự tìm đến cửa còn hơn mình đi tìm những tên tình nghi trong Long Thần điện.
Nghĩ một hồi, hắn lái xe rời khỏi Cục cảnh sát, thẳng đến thị trấn Tiêu Ninh xem đám người kia luyện tập đến đâu rồi.
Đi đến nhà xưởng rách nát cạnh núi, Bao Tuấn Luân đang cầm kính viễn vọng quan sát đám người chạy như điên trong núi.
Cho đến nay, thể lực của đám người này đã tốt hơn xưa rất nhiều. Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi thức dậy là đánh bảy lượt Thông Bối quyền của Thiếu Lâm mà Khương Tiểu Bạch truyền thụ, rèn luyện gân cốt, kinh mạch, đồng thời tiến hành dung hợp hoàn mỹ tinh hoa thu được từ việc ngâm thuốc tối qua.
Sau khi ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lát, sẽ chạy hơn chục cây số làm nóng cơ thể rồi mới bắt đầu luyện tập chính thức.
Thấy Lâm Phi đi tới, Bao Tuấn Luân vội vàng cầm đến một chiếc ghế mây cho hắn, mời hắn ngồi xuống, cười híp mắt nói:
- Lâm tiên sinh, sao sáng sớm mà đã đến đây rồi thế này?
- Từ hôm nay trở đi tôi sẽ đích thân đến củng cố, tăng cường sức chiến đấu thực tế của những tên này, sau khi anh cho bọn họ chạy xong thì đến chỗ tôi.
Lâm Phi nói.
Bao Tuấn Luân nghe xong, vô cùng mừng rỡ. Từ miệng của Khương Tiểu Bạch, gã được biết, khi bắt đầu chính thức luyện tập, Lâm Phi tuyệt đối là cao thủ số một số hai trên thế giới.
Bởi vì bản thân Lâm Phi tinh thông nhiều kỹ xảo chiến đấu, thủ đoạn giết người mà hắn hiểu càng phức tạp như sao trên trời, chẳng qua thường ngày hắn không có cơ hội khai triển, nếu nghiêm túc dạy dỗ đám này, bọn họ tuyệt đối có thể tăng lên mấy tầng thực lực trong thời gian ngắn.
- Đúng rồi, hòa thượng còn chưa đến?
Lâm Phi không thấy bóng dáng của Khương Tiểu Bạch đâu, không phải là đêm qua chơi ở Lâm An đến giờ này chưa về chứ?
Bao Tuấn Luân vội vàng nói:
- Sư phụ tiểu Bạch dẫn Cầu Cầu đi dạo một vòng, chắc là đợi bọn chúng chạy xong sẽ trở lại.
- Cầu Cầu là ai?
Lâm Phi không hiểu.
Bao Tuấn Luân nói:
- Lâm tiên sinh đúng là quý nhân hay quên, không phải là anh bảo Vương Đại Vĩ và em gái cậu ta đến đây luyện tập sao. Em gái cậu ta mới bảy tuổi, tên là Tiểu Cầu Cầu, nha đầu đó gặp ai cũng gọi “anh”, gọi “chú” vô cùng ngọt ngào, còn khen họ đẹp trai, mọi người đều thích con bé, mọi người đều gọi con bé là Cầu Cầu.
Lâm Phi giật mình nhớ lại, trên người tên Vương Đại Vĩ kia lộ ra vẻ kỳ quặc, hắn đang muốn Khương Tiểu Bạch kiểm tra gã.
Không bao lâu sau, một đám người đã chạy bộ trở về, nhìn thấy Lâm Phi đều chào hỏi cung kính. Vương Đại Vĩ cũng đứng trong hàng ngũ đó, tên này có vẻ rất thích “công việc” này, mặt mày vô cùng hưng phấn.
Lúc này, Khương Tiểu Bạch cũng đã dẫn Cầu Cầu trở về, Cầu Cầu ngồi trên cổ hắn, trên tay còn cầm một túi bánh bao chiên, cười khúc khích.
- Đao ca, anh đến rồi.
Khương Tiểu Bạch nháy mắt ra hiệu, ý bảo tối qua hẳn là Lâm Phi rất sảng khoái.
Lâm Phi không thèm để ý đến gã, đi đến ôm Cầu Cầu xuống, hỏi:
- Cầu Cầu, tối qua em ngủ ngon không?
Cầu Cầu cười hì hì:
- Đại ca ca, nơi này tốt hơn rất nhiều chỗ trước kia của em và anh trai em, nơi đó nhiều muỗi lại còn nóng nực, ở đây không có muỗi, rất mát mẻ, các đại ca ca ăn cơm thật lợi hại, Cầu Cầu còn chưa ngủ dậy, các đại ca ca đã ăn hết cơm rồi, là sư phụ Tiểu Bạch dẫn Cầu Cầu đi mua bánh bao ngon ngon!
Lời của cô bé rất thật thà khiến mọi người không khỏi bật cười.
Thật ra cái cô bé cần rất đơn giản, lúc ngủ không bị muỗi đốt, đừng quá nóng đến mức bị tỉnh giấc, có thể ăn mấy cái bánh bao vào bữa ăn sáng, nhưng chỉ chút nguyện vọng nhỏ bé nhơ vậy, trong quá khứ, cô bé không có cách nào thực hiện.
Lâm Phi vuốt tóc cô bé:
- Các đại ca ca phải huấn luyện, rất cực khổ, Cầu Cầu, em chơi một mình không vấn đề gì chứ?
- Dạ!
Cầu Cầu gật đầu:
- Chú Bao nói muốn dạy Cầu Cầu học chữ, sau này cho Cầu Cầu đi học!
Lâm Phi nhìn về phía lão Bao, còn lão Bao lại sợ Lâm Phi hiểu lầm, nói:
- Lâm tiên sinh, công việc anh giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành. Thời gian dạy cô bé chữ, tôi sẽ có sắp xếp khác.
Bao Tuấn Luân đã mất vợ và con gái, hôm nay lẻ loi một mình, thấy Cầu Cầu thông minh lanh lợi, tình thương của người cha bỗng trỗi dậy trong người gã.
- Tôi không có ý trách anh, anh làm như vậy rất tốt, sau này cuộc sống của Cầu Cầu sẽ do anh phụ trách, nếu anh cảm thấy phiền phức thì tìm một người bảo mẫu, ở thị trấn này tìm người bảo mẫu cũng không tốn bao tiền.
Lão Bao liên tục gật đầu, tán thưởng tâm địa thiện lương của Lâm Phi.
Vương Đại Vĩ vô cùng cảm động nói:
- Lâm tiên sinh, anh cho tôi công việc, còn chăm sóc em gái tôi như vậy, sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt.
Lâm Phi nhìn gã, nói:
- Lời của anh đừng nói quá sớm, nghĩ anh hiện tại cũng biết tôi huấn luyện bọn họ để làm gì. Nếu anh muốn làm tốt, phải nếm không ít khổ cực đâu…
- Tôi hiểu? Không phải là thu dọn những bang hội nhỏ ngổn ngang kia sao, nhiều anh em ở đây như vậy, tôi còn sợ cái gì?
- Trước kia khi tôi đi bán thịt xiên nướng, sớm đã không vừa mắt bọn cặn bã thu phí bảo vệ kia rồi, giờ đúng lúc cho chúng một bài học.
Vương Đại Vĩ nhe răng cười hì hì, gã biết sau này mình phải lăn lộn trong thế giới ngầm, tối qua hưng phấn đến mất ngủ.
Trước kia nghe nói lăn lộn trên con đường này, rất dễ thành bia đỡ đạn, còn không kiếm được vài đồng nên không gia nhập.
Thì ra lăn lộn ở chỗ Lâm Phi này, không chỉ được huấn luyện chuyên môn, mà còn có lương, động một tý là có tiền thưởng, đúng là nghề tốt.
Lâm Phi cũng không biết phải nói thế nào, hắn vẫy tay với Khương Tiểu Bạch:
- Bạch Cốt, sức mạnh của cậu ta không giống như người thường có thể có, tôi không có nội lực, cậu dùng nội công kiểm tra thân thể cậu ta xem có chỗ nào kỳ quái không.
Khương Tiểu Bạch nghe vậy, cũng cảm tháy rất hứng thú. Tối qua gã còn chưa kịp nhìn kỹ Vương Đại Vĩ, thì ra tên này có điểm đặc biệt, chẳng trách Lâm Phi lại cố ý chiêu gã tới.
Hòa thượng vuốt vuốt đầu, đi tới trước mặt Vương Đại Vĩ, đưa bàn tay lớn ra vồ lấy cổ tay Vương Đại Vĩ:
- Đừng động đậy, đừng phản kháng, bằng không bị thương đừng trách tôi.
Khương Tiểu Bạch bộ dạng nghiêm túc nói.
Vương Đại Vĩ nghe vậy, vội vàng đứng bất động như cột cờ, khiến những người khác bật cười lớn tiếng. Đám người kia rất thích vẻ ngốc đần của Vương Đại Vĩ.
Khương Tiểu Bạch dùng chân khí thăm dò tình hình cơ thể của Vương Đại Vĩ, không bao lâu sau, sắc mặt của Khương Tiểu Bạch có chút kinh ngạc, vẻ kinh ngạc càng ngày càng đậm.
Đến cuối cùng, Khương Tiểu Bạch có chút ghen tỵ nhìn Vương Đại Vĩ:
- Tôi …tiểu tử cậu rốt cuộc là có lai lịch gì?
Đám người cảm thấy mờ mịt, Vương Đại Vĩ cũng không kém:
- Tôi…..quê tôi ở thôn Tiểu Sơn, tỉnh An, không có lai lịch gì cả.
Lâm Phi hỏi:
- Tiểu Bạch, chuyện gì vậy?
- Đao ca, tên này thần rồi!
Khương Tiểu Bạch hét lớn:
- Anh nói xem, Kỳ Kinh Bát Mạch của tên này đều được chân khí cường hóa, hẳn là từ nhỏ đã tiến hành tẩy cân phạt tủy, khiến toàn bộ kinh mạch của gã đều nhiều gấp bội so với người bình thường.
- Có thể nói, toàn bộ kinh mạch của gã như được ăn đồ bổ lớn, dù gã không hề tu luyện bất cứ nội công gì, không tiến hành bất kỳ cuộc huấn luyện hệ thống nào, nhưng cùng với sự phát triển của cơ thể, sự cường tráng cũng gấp bội người thường! Hơn nữa, từ nhỏ tới lớn, cơ thể gã có một cỗ khí thuần dương hộ thể, bách bệnh bất xâm, dù bị thương thế nào cũng có thể nhanh chóng phục hồi!
- Nói một cách khác, có một cao thủ siêu cấp, ít nhất đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới vài chục năm, ít nhất cũng phải là nhân vật Tiên Thiên đại thành, từng tốn hơn hai mươi năm tu vi để giúp Vương Đại Vĩ cường hóa cơ thể, nhưng lại không dùng cơ thể đó để tiến hành bất kỳ tu luyện gì.
Lời của Khương Tiểu Bạch, mọi người khác đều không hiểu, chỉ biết có người từng giúp Vương Đại Vĩ cường hóa thân thể.
Nhưng Lâm Phi lại giật mình, hai mươi năm Tiên Thiên tu vi đến giúp một tên ngốc cải tạo thân thể, nhưng lại không dạy gã luyện công? Người này rốt cuộc là nghĩ gì?
Phải biết, càng là người cảnh giới cao, càng không nỡ lòng hao phí tu vi của mình để giúp người khác làm loại cải tạo thân thể hết sức mệt nhọc này.
Bởi vì, tuổi thọ của người là có hạn, một cao thủ Tiên Thiên bình thường mà nói, có thể tăng trăm năm tuổi thọ, thêm vào một trăm năm nguyên bản, là có thể sống hai trăm năm.
Nhưng có bao nhiêu người có thể sống tới hai trăm năm?
Nếu trước hai trăm tuổi, không có cách nào tiến vào cảnh giới thần bí, đột phá càng lớn trong truyền thuyết, vậy thì chẳng khác gì cưỡi hạc tây, một thân tu vi coi như uổng phí.
Mà đối với những cao thủ này mà nói, tổn thất tu vi là chuyện đại kỵ, đó chính là đả thương căn cơ tu luyện và nguyên khí, rất khó bù đắp, còn tồi tệ hơn cả nội thương.
Không cẩn thận trong quá trình bù đắp nguyên khí trở lại mà chết đột ngột.
Loại nhân vật đã áp đảo pháp luật quốc gia, thế tục, xưng bá nhất phương thường coi mình là độc tôn, dù là con cái ruột của mình cũng sẽ không quá để ý tới. Họ luôn đặt việc tu luyện của mình lên hàng đầu.
Cho nên mới nói, tên Vương Đại Vĩ này không biết có phúc khí mấy đời, lại có cao thủ cấp Tiên Thiên trở nên tình nguyện trả giá lớn, nghịch thiên cải mệnh gã như vậy!
Nhất thời, Lâm Phi cũng hiểu được vì sao Khương Tiểu Bạch lại ghen tỵ với Vương Đại Vĩ, tên này quả là kỳ tài luyện võ tuyệt thế hiếm có!