Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 310: Người bán xẻng





Cuộc sống của Lâm Phi bắt đầu có quy luật. Ban ngày làm thí nghiệm, ngẫu nhiên có thể cùng người hầu của mình lăn lộn một phen trên giường. Buổi tối thì tới đón Tô Ánh Tuyết đi ăn tối, cuối tuần thỉnh thoảng còn đưa cô tới thủy cung, vườn bách thú chơi, dĩ nhiên không tránh được việc ghé qua cửa hàng bán kẹo dẻo.
Đồng thời, Lâm Phi cũng thuyết phục Tô Ánh Tuyết, để về sau không sớm biến thành bà già, cô cần bắt đầu luyện công, công phu cô luyện cũng là “Đại diễn thiên tinh chú”.
Không phải Lâm Phi không có công pháp khác để cho cô luyện, chỉ là công pháp cổ quái này của hắn, người khác luyện chắc chắn sẽ chết. Quá nguy hiểm, những công pháp của các môn phái khác lại không tinh thâm bằng huyền công lão điên tổng kết ra.
Bộ công pháp này có thể kích phát tiềm năng khác nhau của mỗi người, vì thế rất thích hợp với phụ nữ.
Tốc độ học tập của Tô Ánh Tuyết khiến Lâm Phi thấy rất ngạc nhiên. Cô có nhiều chỗ không hiểu, nhưng khi bắt đầu tập luyện lại vô cùng thuận lợi, đã hoàn thành việc vận hành chân khí trong cơ thể.
Hình như, người khác luyện công cần đi một con đường đặc biệt, còn Tô Ánh Tuyết luyện công thì rất thoải mái, bỏ chút sức lực mà cũng không có ảnh hưởng gì.
Hỏi cô làm sao cô có thể làm được như vậy, Tô Ánh Tuyết cũng không nói ra được lý do, chỉ là trong đầu cô luôn có một ý niệm, tự nhiên có thể đơn giản hóa việc tu luyện nội công.
Lâm Phi suy đoán, chắc là Tô Ánh Tuyết không chỉ có thiên phú về việc kinh doanh, mà còn có thiên phú về việc luyện công chăng?
Nhưng bất luận thế nào, đây cũng là một chuyện tốt. Đúng ra, phụ nữ sẽ gặp không ít khó khăn vì bắt đầu luyện công muộn. Nhưng Tô Ánh Tuyết có tài năng thiên bẩm, khiến Lâm Phi có không ít chờ mong.
Những ngày rảnh rỗi mà thoải mái đã khiến Lâm Phi phảng phất thấy được cuộc sống trong mơ của mình đã gần trong gang tấc. Hắn chỉ ước cuộc sống như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.
Tuy nhiên, cuối tháng bảy, một bức thư gửi tới vào buổi chiều đã kéo hắn từ trong mộng trở về đời thực.
Đó là bức thư không có dấu bưu điện, không có tên người gửi, bên trên viết các loại ký tự kỳ dị. Người khác xem không hiểu, nhưng Lâm Phi lại hiểu, là chữ cổ của Italy thời trung cổ, tương đương với chữ cổ trong tiếng Hán. Nhưng cho dù nhờ học giả về chữ cổ châu Âu giải mãi ra, nội dung cũng chỉ viết về một người vợ gửi thư cho chồng mà thôi.
Chỉ nhờ gián điệp đặc biệt thời La Ma cổ tiết lộ, rồi giải mã mới hiểu rõ ý nghĩa chân chính bên trong.
Look gửi tin tới, những người tham gia hội nghị đã quyết định được địa điểm và thời gian gặp mặt.
Đứng trên ban công trong khu nhà cao cấp ở sơn trang Thiên Lan, Lâm Phi nhìn bức thư trong điện thoại, khẽ nhíu mày.
- Xem ra phải ra nước ngoài một chuyến rồi…
Lâm Phi lẩm bẩm rồi trực tiếp nhảy xuống lầu, lái xe tới Quốc tế Khuynh Thành.
Thời gian của hắn rất gấp, Ngày kia phải tới đó rồi, vì thế hắn phải nói với Tô Ánh Tuyết một câu, giải thích với cô, tránh để cô nghĩ hắn lại đột nhiên mất tích.
Sau khi tới Quốc tế Khuynh Thành, Lâm Phi trực tiếp đi thang máy lên văn phòng tổng giám đốc.
Cửa phòng làm việc mở ra, bên trong đang diễn ra một cuộc họp nhỏ giữa các các bộ cấp cao. Quản lý cấp cao của mấy công ty đều đang ngồi trên ghế salon, Tô Ánh Tuyết đang ngồi trên ghế của mình, bàn bạc cái gì đó.
Lâm Phi cũng không cố kỵ, trực tiếp gõ cửa, sau khi đi vào, cười nói:
- Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi tới đây đợi.
Mấy quản lý cấp cao cười thiện ý. Người trong công ty đã sớm biết Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết đã tái hợp, tuy không biết nguyên nhân, nhưng bọn họ chỉ cần khách khí một chút là được rồi.
Tô Ánh Tuyết nhìn Lâm Phi cười cười rồi tiếp tục bàn bạc, nói chuyện với những người khác.
Đúng lúc bàn đến chuyện này, dĩ nhiên là liên quan đến hai vợ McCoy và Martha của tập đoàn Ms nước Anh.
Lần trước, hai vợ chồng của tập đoàn đó nghe xong kế hoạch của Tô Ánh Tuyết, đã không hợp tác với Khuynh Thành, mà tìm đến một doang nghiệp khác ở Hạ Quốc.
Đến nay, họ đã bắt đầu các kế hoạch, hạng mục hợp tác, nhưng phương án họ sử dụng, lại chính là phương án lúc đầu Tô Ánh Tuyết đã đề ra, phương án xây dựng một con đường giao thông.
Điều này khiến cho các cán bộ cấp cao của Khuynh Thành cảm thấy rất khó chịu. Nhân lúc hiện nay, Khuynh Thành đã có chỗ dựa, đang suy tính xem có nên kiện bọn họ hay không, ít nhất cũng phải gây ra chút phiền toái cho đối thủ cạnh tranh mới được.
Sau khi Tô Ánh Tuyết nghe xong tình hình, liền quyết đoán lắc đầu:
- Không cần, cứ để họ làm theo phương án của tôi đi.
- Thế nhưng, Tô tổng à, tổn thật của chúng ta không phải là quá lớn, nhưng lại tỏ rõ chúng ta dễ bị bắt nạt.
Một quản lý cấp cao khó chịu nói.
Tô Ánh Tuyết nói:
- Trên thực tế, lúc đầu, cho dù thực sự hợp tác với nhau, tôi cũng sẽ không tiến hành theo phương án tôi đã viết trên giấy. Bản kế hoạch đó chỉ để thăm dò họ, chỉ là một chút mánh khóe mà thôi. Một khi bọn họ tỏ ý muốn ký kết hợp đông, tôi sẽ đưa cho họ bản kế hoạch chuẩn xác nhất.
- Hả?
Một đám quản lý cấp cao đều giật mình. Lâm Phi nghe thấy vậy cũng cảm thấy rất hứng thú. Hóa ra lúc đầu, cô còn chưa bày ra hết thực lực của mình sao?
- Vậy… Tô tổng, kế hoạch thực sự của cô là như thế nào?
Lại có một người không nhịn được mà hỏi.
Tô Ánh Tuyết cười nói:
- Mọi người đã từng nghe đến một câu chuyện… Vào thế kỷ 18, 19, khu vực gần Sacramento California nước Mỹ đã phát hiện ra vàng, từ đó tạo nên hiện tượng đua nhau đi đãi vàng. Những người đi tìm vàng đào bới khắp cả khu vực đó lên.
- Nhưng có một thương nhân, ông ta không đi đào vàng, ông ta chỉ toàn tâm toàn ý bán xẻng cho những người đi đào vàng.
- Cuối cùng, đa phần chỉ đào được ít vàng, thậm chí có người còn mất cả chì lẫn chài. Người bán xẻng lại trở thành người giàu nhất khi đó.
Nói đến đây, cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
- Theo tôi thấy… trong khoảng thời gian ngắn kiếm được tiền, nhưng không phải đi chờ mong những thứ hư không, hao tổn lợi ích lâu dài, chính là điểm khác biệt mấu chốt giữa người giàu và người nghèo.
- Khi đem ra so sánh, kế hoạch tôi đã viết ra kia, con đường xây đường xây dựng nên giảm được việc vận chuyển thành phẩm trên quãng đường dãi. Tuy phương án này cũng có nhiều điểm lợi, nhưng vốn đầu tư và thời gian hao phí quả thật quá nhiều… Tôi sẽ không tiến hành loại đầu tư đường dài này.
- Kế hoạch của tôi rất đơn gian, thật ra hạng mục quan trọng nhất chỉ là việc khai phá thôn Thủy Khẩu mà thôi. Sau khi xuất hiện đường cao tốc liên thông ở đó, xây dựng các khu kinh doanh thứ hai và thứ ba. Hạng mục đó có thể giúp chúng ta thu lợi trong thời gian ngắn, đồng thời kiếm được một khoản tiền lớn.
- Những mục tiêu xa vời khác cứ để lại cho họ suy nghĩ đi. Chờ đến ngày bọn họ xây dựng con đường đó lên, chỉ sợ tổng công ty đã bị chúng ta thâu tóm rồi.
Lúc này mọi người mới bắt đầu có phản ứng, không khỏi âm thầm gật đầu. Tô Ánh Tuyết tính toán lừa tập đoàn Ms và công ty liên thủ. Kế hoạch này rất tuyệt, nhưng nó cũng đồng nghĩa với iệc mở ra một cái hố đốt tiền không đáy, luôn cản trở họ ở phía sau.
Lâm Phi không thể không ngưỡng mộ trước đầu óc kinh doanh của cô, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm. Có lẽ, có thể như vậy…
Chờ cuộc họp chấm dứt, Tô Ánh Tuyết duỗi lưng, đứng lên đi đến trước người Lâm Phi:
- Sao hôm nay anh lại tới sớm vậy, mới chiều mà.
- Ngày mai anh phải ra nước ngoài gặp vài người, bàn bạc một số chuyện. Vì thế anh muốn đến sớm một chút để nói với em.
Lâm Phi nói.
- Ra nước ngoài? Đi đâu? Mấy ngày?
Tô Ánh Tuyết hỏi.
- Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất cũng phải ngày kia mới về.
- Có phải anh muốn đi tìm Eva không?
Tô Ánh Tuyết nghi ngờ nhìn hắn.
Lâm Phi cười khổ:
- Em nghĩ đi đâu vậy. Đây là chuyện đứng đắn. Hơn nữa Eva rất nghe lời anh, em đừng nhắm vào cô ta như vậy.
- Hừ! Theo như lời anh nói thì từ nay về sau, đừng để cô ta gặp anh nữa! Cô ta bị chứng Stockholm, tinh thần không bình thường.
Tô Ánh Tuyết lẩm bẩm.
Lâm Phi thở dài:
- Được rồi, anh cam đoan anh không đi gặp Eva.
Tô Ánh Tuyết giật giật khóe miệng, có chút không tình nguyện:
- Ngày kia là ngày mồng 7 tháng 7 âm lịch… lễ thất tịch…
Lâm Phi khẽ giật mình, đúng rồi, Hạ Quốc còn có ngày tình nhân truyền thống. Từ lúc hắn và Tô Ánh Tuyết yêu nhau, đây là lễ tình nhân đầu tiên của họ, kết quả lại trùng đúng vào lúc hắn phải ra nước ngoài. Chắc chắn cô sẽ rất tiếc nuối.
Nhìn vào đôi mắt trông mong của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi làm sao có thể không hiểu hàm ý của cô là muốn đi cùng hắn.
Lâm Phi do dự trong giây lát rồi nói:
- Đi cùng anh cũng được. Vừa đúng lúc anh có ý này, nếu như mọi chuyện đều thuận lợi, ngày kia có thể cùng em đi gặp những người đó… cũng có thể giúp em hiểu rõ hơn về quá khứ của anh và thế giới anh đã sống…
- Điều kiện duy nhất là, em phải trải qua một vài trắc nghiệm kỳ quái. Nếu em không qua, vậy thì không xong rồi, ngày kia em phải đợi ở đây, anh đi làm chuyện chính sự.
- Trắc nghiệm gì? Đấu với ai? Em vừa mới luyện công… còn chưa biết được mấy chiêu.
Tô Ánh Tuyết lo lắng nói.
Lâm Phi bất đắc dĩ giang tay ra:
- Thật ra anh cũng không biết sẽ đố em cái gì, đành đợi đến ngày kia mới biết được.