Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 91: Tô “kẹo dẻo”




Không ít người nhìn Bạch Hân Nghiên bằng ánh mắt bội phục.
Có lẽ có người cảm thấy cô gái này rất ngốc, có lẽ có người cho rằng cô cứng đầu. Nhưng bất kể thế nào, cô đã kiên định và cố chấp với chức trách của mình, đó là điều đáng quý.
Thấy con ngươi sâu tựa hồ nước, dung nhan lạnh như băng sơn của cô gái, Lâm Phi cũng không tức giận, mà cảm thấy rất thú vị. Hắn cười nhẹ một tiếng:
- Cảnh sát Bạch, cô không nỡ ra tay với tôi sao?
- Tôi không nỡ để anh chết một cách dễ dàng như vậy.
Bạch Hân Nghiên hung hăng trừng mắt với hắn, quay đầu ra khỏi nhà kho.
Lâm Phi nhún vai, cũng đi theo đoàn người ra khỏi nhà kho.
Vừa ra khỏi nhà kho, hắn bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc của một cô gái đang gọi tên hắn.
- Lâm Phi!
Lâm Phi sững sờ, nhìn ra phía sau hai đặc công, không khỏi kinh ngạc, tại sao lại là Tô Ánh Tuyết? Sao cô nàng này lại tới đây?
Tô Ánh Tuyết trốn trong xe cách đó không xa, vốn cố nén lo lắng không chạy ra ngoài, sợ gây phiền toái cho Lâm Phi.
Nhưng vừa rồi nghe thấy tiếng súng nổ, cô do dự mãi, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa, cô cũng không quan tâm được nhiều thứ, một mình chạy ra ngoài.
Chỉ là cô mang giày cao gót, muốn đi nhanh cũng không được. Mới đến bên ngoài nhà kho, cô đã nhìn thấy một đoàn người đi ra.
Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi bình an vô sự, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn, nhưng sau đó, lại thấy hắn đã bị người ta còng tay lại, bộ dạng giống phạm nhân bị áp giải, trong lòng liền dâng lên niềm đau xót cùng sốt ruột!
Đều tại mình liên lụy đến hắn, vốn hắn là người ngoài cuộc, hôm nay lại gây phiền toái lớn rồi.
Vốn cho rằng hắn không tim không phổi, chỉ biết chọc cho mình tức giận, không ngờ thời điểm mấu chốt này, hắn lại tình nguyện vì mình mà làm ra chuyện ngốc nghếch!
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai khiến Tô Ánh Tuyết cảm động như vậy?
Hắn không quyền không thế, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp bí quá hóa liều, biện pháp hoang đường này để giúp cô, thật là làm khó hắn rồi.
Mình luôn hiểu lầm Lâm Phi, không phải người đàn ông này không hiểu, cũng không phải hắn cự tuyệt cô, mà là vì hắn âm thầm cất giấu tâm ý trong đáy lòng sao...
Hốc mắt Tô Ánh Tuyết nóng lên, ngực cô tựa như bị nước sôi rót vào, như dao cắt, rốt cuộc không thể khống chế nổi, dựa vào tốc độ nhanh nhất có thể của mình nhào tới phía Lâm Phi.
Lâm Phi trợn tròn mắt, sao cô nàng này lại khóc lợi hại đến vậy? Tại sao vừa gặp chẳng nói lời nào đã khóc rồi?
Vốn định mắng cô một trận, thậm chí muốn đá cô một cái!
Những người khác cũng đứng ngây ra, đặc biệt là người hiểu rõ Tô Ánh Tuyết như Mã Thanh Hoành, từ trước đến giờ gã chưa từng thấy Tô Ánh Tuyết khóc đau lòng như này?
- Hu...
Tô Ánh Tuyết ôm chầm lấy cổ Lâm Phi, tay dán chặt vào gò má hắn, những giọt nước mắt trong suốt cứ thế mà rơi xuống trước ngực hắn.
Lâm Phi không hiểu gì cả. Hắn không ngờ Tô Ánh Tuyết lại ôm mình thân mật trước mặt mọi người như này.
Tần Nham cùng mọi người vây quanh xem đều cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc hai người này là quan hệ chủ - tớ hay là quan hệ yêu đương?
Mặc dù nói Tô Ánh Tuyết hiểu lầm mục đích của lần bắt cóc này, nhưng hành động này cũng quá thân mật!
- Sao anh lại ngốc như vậy... dù anh có giúp tôi vượt qua nguy cơ lần này, nhưng anh thì phải làm sao... huhu... sao anh có thể vì tôi... đến tính mạng mình cũng không cần vậy...
Tô Ánh Tuyết đã không kiêng kỵ gì nữa, cô không muốn che giấu tình cảm của mình, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì.
Lâm Phi “vì cô” đến tính mạng cũng không cần, cô cần gì phải giữ ý giữ tứ?
- Vì... vì cô?
Lâm Phi đang ngẩn người suy nghĩ lời của Tô Ánh Tuyết, quay đầu nhìn về đám người Tần Nham, chỉ thấy họ đều cười khổ.
Tô Ánh Tuyết cho rằng đến giờ Lâm Phi vẫn không chịu thừa nhận, nức nở nói:
- Anh không cần giả ngốc, tôi biết tâm ý của anh rồi, nhưng lần này anh làm vậy là quá không lý trí rồi... nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu anh. Tôi sẽ tìm cho anh luật sư tối nhất, giúp anh thoát tội... dù sao anh là vì tôi mới...
Lâm Phi dần dần cũng hiểu ý của cô gái này, thật sự là khiến hắn dở khóc dở cười, không biết phải giải thích thế nào với Tô Ánh Tuyết.
- Chuyện này... Tổng giám đốc Tô... cô... cô đừng như vậy... thực ra... tôi...
- Anh cứ gọi tôi là Tiểu Tuyết đi.
Cô cơ bản không nghe Lâm Phi giải thích, khuôn mặt ửng đỏ, cười nói:
- Dù thế nào, anh có thể an toàn thế này là tốt rồi. Chỉ cần anh không có chuyện gì, tôi sẽ luôn bên anh, sẽ cùng anh nghĩ cách vượt qua.
Lâm Phi rất muốn cười, nhưng trong lòng lại thấy cảm động, ấm áp, cảm thấy lúc này mà bật cười thì thật là làm nhục tấm chân tình này.
Nếu như lúc này hắn không xác định được tâm ý của cô, vậy thì hắn là kẻ quá khốn kiếp rồi.
Nhưng hắn không thể cứ để Tô Ánh Tuyết hiểu lầm mãi như vậy.
Lâm Phi đợi Tô Ánh Tuyết nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tiểu... Haiz... Tôi cứ gọi cô là Tổng giám đốc Tô thì hơn. Tổng giám đốc Tô, cô hiểu lầm rồi, tôi bắt cóc Mã Thanh Hoành là để đổi lấy em họ tôi.
- Hả?
Tô Ánh Tuyết đang lau nước mắt, nghe thấy những lời này, mơ hồ chớp chớp mắt.
Lâm Phi lúng túng hướng ánh mắt mình về phía Lâm Dao đang được nữ đặc công Uông Thiến ôm, cô gái còn đang hôn mê.
- Lâm Dao bị người của Thanh Phong Đường bắt cóc, tôi bắt cóc Mã Thanh Hoành để trao đổi con tin, bởi vì thời gian gấp gáp nên không kịp giải thích với cô...
Lâm Phi càng nói càng chột dạ.
Bởi vì hắn phát hiện thấy biểu cảm của Tô Ánh Tuyết từ ngượng ngùng mang theo chút ngọt ngào dần trở nên kinh ngạc, rồi lại phẫn nộ vì xấu hổ.
Khuôn mặt của Tô Ánh Tuyết đỏ như trái táo, cô sắp ngất mất rồi!
Lúc trước rốt cuộc là mình nghĩ cái gì thế?
Lời vừa nói ra, những cử chỉ vừa rồi, lúc này nghĩ lại thấy mình đúng là một con ngốc!
Lại nhìn dáng vẻ có phần đắc ý của Lâm Phi, Tô Ánh Tuyết sắp khóc đến nơi rồi. Không ngờ cô lại tỏ tình với hắn, nói gì mà sẽ luôn ở bên hắn...
Tô Ánh Tuyết à Tô Ánh Tuyết, mày ăn kẹo bông gòn ăn no nên dửng mỡ rồi hả?
Sao lại ngu ngốc đến mức này, phải đổi tên thành Tô kẹo bông gòn thôi!
- Lâm Phi! Anh đi chết đi!
Tô Ánh Tuyết không còn cách nào đứng trước mặt mọi người nữa, bởi vì cô cảm thấy tất cả mọi người đang cười nhạo mình.
Cô hung hăng dùng mũi giầy cao gót giẫm mạnh lên mu bàn chân của Lâm Phi!
- Oái!
Lâm Phi kêu đau một tiếng, hắn có thể né, nhưng lúc này, hắn không dám né, chỉ có thể để cô nàng này xả giận.
Trên thực tế, đau ở chân, nhưng lại ngọt trong lòng.
- Mất mặt chết mất thôi!
Tô Ánh Tuyết chu cái miệng nhỏ xinh xắn của mình lại, quay đầu chạy về chỗ xe đỗ, không dám ở lại một giây một phút nào!
Cuối cùng Lâm Phi cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, còn không quên nói với Mã Thanh Hoành đang thất vọng bên cạnh:
- Ngại quá, Mã thiếu gia, xem ra Tổng giám đốc Tô của chúng ta có vẻ thích tôi.
Lúc này, Mã Thanh Hoành không dám tranh luận với Lâm Phi, trong lòng gã thầm chửi bới, nhưng đành nhẫn nhịn chịu đựng. Ai bảo tên này là ma quỷ giết người, thật thiệt thòi cho Tô Ánh Tuyết vì đã thích hắn!
Tô Ánh Tuyết đang chạy phía trước nghe thấy lời Lâm Phi nói sau lưng, thật muốn đào lỗ để chui xuống.
Trên đường trở về Cục cảnh sát.
Trên đường, Tô Ánh Tuyết cũng đại khái hiểu tình hình. Cô không ngờ Lâm Phi lại giết người. Mặc dù đối phương là Hắc đạo, nhưng hắn lại giết người trước mặt cảnh sát.
Bạch Hân Nghiên biết có nói gì cũng vô ích, chỉ khuyên Tô Ánh Tuyết đừng gần gũi với Lâm Phi quá, cắt đứt quan hệ với hắn là tốt nhất.
Người này quá nguy hiểm.
Nhưng Tô Ánh Tuyết sao có thể nghe lọt ý kiến này. Mặc dù bị Lâm Phi làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng tình cảm cô đối với Lâm Phi không phải là giả, cô vẫn muốn cứu hắn ra ngay lập tức, cho nên vội vàng quay trở về mời luật sư thương lượng đối sách.
Lâm Phi vừa vào Cục cảnh sát, còn chưa đi theo quy trình đã được nhóm người Tần Nham đưa lên xe cảnh sát.
- Mấy vị, đây là đi đâu vậy?
Lâm Phi hỏi.
Tần Nham có vẻ lo lắng nói:
- Sự việc lần này không tới lượt chúng tôi làm chủ, Bộ trưởng Bộ Công an tỉnh Giang chúng tôi muốn gặp anh... nhưng Lâm tiên sinh gan lớn như vậy chắc không để ý đến những chuyện này.
- Anh đừng hiểu lầm, tôi sợ xa cô chủ của tôi quá, trước khi trở về cô ấy lại xảy ra chuyện, vậy chẳng phải tôi không nhận được lương sao?
Lâm Phi cười hì hì nói.
Bạch Hân Nghiên ngồi trước mặt hắn hừ lạnh một tiếng:
- Nghề vệ sĩ kiếm cơm của anh đã không còn nữa rồi, anh cho rằng gây ra vụ án lớn thế này quốc gia sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh sao?
Lâm Phi híp mắt cười nói:
- Điều này cũng khó nói, thế giới này không có thị-phi tuyệt đối, chỉ cần nắm giữ giá trị chủ yếu của sự việc, là có thể làm chủ tất cả...
Một nhóm đặc công đưa mắt nhìn nhau, không biết người đàn ông thâm hiểm này đang giở trò gì. Họ bắt đầu cảm thấy bất an.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Phi được áp giải đến đại viện văn phòng khu giải phóng cũ tại Thành Nam.
Có vẻ tòa đại viện này được xây dựng từ những năm 90, nhưng đại viện không bị tàn phá bởi sự bào mòn của năm tháng, ngược lại vì được chỉnh tu thường niên nên cả tòa đại viện trở nên vô cùng tinh xảo.
Ngoài mấy quân sĩ cầm súng canh giữa bốn phía xung quanh ra thì chỉ có các cỗ xe quân bài, cùng dòng chữ “Phân bộ Công an tỉnh Giang” bắt mắt.
Sau khi được đưa đến lầu chính, đi qua đại sảnh được lắp đặt thiết bị đơn giản, những quân nhân và nhân viên công vụ ra ra vào vào ít nhiều cũng liếc hắn một cái. Một số người ánh mắt còn có chút phức tạp, hiển nhiên là có nghe nói qua về Lâm Phi.