Về Tình Yêu Chúng Ta Hiểu Quá Ít

Chương 13




Mấy ngày ở nhà Lục Tử Kiện là khoảng thời gian rất vui vẻ.

Dưới sự quản lí nhồi như nhồi vịt của mẹ Lục, tôi đã béo lên trông thấy. Có một buổi tối Lục Tử Kiện nắn nắn thắt lưng tôi mà cảm thán: “Vẫn là bà già nhà anh có tay nghề nha, ở trường cũng có thấy em ăn ít đâu, sao bây giờ mới bắt đầu béo lên nhỉ?”

Mẹ Lục rất là đắc ý với thành quả bà, lúc thấy tôi mải mê ăn uống còn vui hơn là bản thân bà được ăn ngon nữa.

Đến nỗi ngay cả một Lục Tử Nhu luôn bận rộn cũng phát hiện ra sự thay đổi của tôi. Một lần tụ họp ăn cơm hiếm hoi, chị ta liền phát biểu cảm tưởng: “Mẹ của con đúng là có tay nghề nuôi heo.”

“Phụt!” Thiếu chút nữa tôi phun hết cả cơm trong miệng ra, kết quả là bị sặc, bắt đầu ho sù sụ. Lục Tử Kiện dù tức giận nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ căm hận mà trừng chị ta một cái, rồi chạy lại vuốt vuốt lưng cho tôi.

Mẹ Lục cũng mất hứng: “Tiểu Nhu con làm chị kiểu gì thế hả? Gia Bảo mới béo lên một tí, giống heo chỗ nào chứ? Có con heo nào gầy như thế không hả?”

555, mẹ Lục ơi người đang nói giúp cho con đấy sao?!

Mỗi ngày đều ăn no rồi lại ngủ kỹ, Lục Tử Kiện nghĩ ra mọi cách để cùng chơi với tôi.

Những lúc ra ngoài, trên xe có nhiều người, nó sẽ lặng lẽ bảo vệ tôi trong lồng ngực, tránh khỏi sự xô đẩy chen lấn của đoàn người.

Tôi mê mẩn món thịt dê xiên, mỗi lần đi dạo phố đều ăn đặc biệt nhiều, nó sẽ vừa lải nhải bảo tôi ăn ít ít thôi, mặt khác lại không chút do dự bỏ tiền ra mua cho tôi.

Nó chê tôi vận động quá ít, lúc nào cũng làm tổ trong phòng xem đĩa với chơi game, nhưng lại vẫn ngọt ngào dụ dỗ bà chị Lục Tử Nhu của nó cho mượn mấy đĩa kinh điển, rồi khi tôi không chịu ra ngoài, nó lại bắt đầu ngồi ôm oán giận.

Mỗi ngày nó đều sẽ bày ra vẻ mặt tươi cười phấn chấn;

Những ngày lạnh giá nó sẽ giúp tôi ủ ấm bàn tay đông cứng;

Buổi tối đi ngủ nó sẽ cẩn thận ôm tôi vào trong vòng ngực;

Nó biết tôi thích nhất là ăn cay nhưng nhất định không cho ăn nhiều;

Nó biết tôi thích nhất là ăn bánh kem nhưng lại không bao giờ chịu uống sữa;

Nó biết buổi sáng tôi nhất định muốn ngủ nướng, buổi trưa cũng nhất định phải ngủ trưa;



Tôi biết nó thực sự rất yêu tôi.

Thì ra tình yêu sẽ khiến cho con người ta bình an hỉ nhạc, sẽ làm cho bạn phải cảm tạ sự tồn tại của đối phương, sẽ khiến bạn nhìn thấy thế giới được phủ kín bằng một tầng sắc hoa hồng.

Sắp đến Tết âm lịch rồi, khí trời cũng càng ngày càng lạnh.

Tôi không muốn ra ngoài, không muốn ra ngoài!

Ăn xong bữa sáng, người trong nhà đều đã ra ngoài hết. Lục Tử KIện nhất định muốn kéo tôi đi chơi, tôi đây không thèm, dựa vào lòng ngực nó làm nũng.

Thật là, bên ngoài lạnh như vậy, trong nhà vừa yên tĩnh, ngủ một giấc ấm áp dễ chịu có phải hay biết bao nhiêu.

Nó bất đắc dĩ nói: “Cái tên nhóc lười biếng này! Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, sớm muộn gì cũng biến thành một tên mập ú!”

Tôi mặc kệ, trong lòng nó nhắm mắt cười. Dù sao thì nó cũng sẽ chiều theo tôi.

Chúng tôi cứ ôm nhau ngồi dưới sàn nhà trong phòng ngủ như thế, thong thả chậm rãi xem TV.

Nó có chút thoải mái lập tức có ý đồ bất chính, thỉnh thoảng lại hôn hôn tóc tôi, một lúc sau lại hôn khắp vành tai, dần dần di chuyển đến môi.

Tôi không để ý tới nó, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đầu tiên nó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển phác họa theo viền môi tôi, hồi lâu vẫn không thấy tôi phản ứng gì, có phần không bình tĩnh nữa, linh hoạt luồn đầu lưỡi vào, rất nhanh tìm được lưỡi tôi, bắt đầu dây dưa.

“Sắc lang!” Tôi chịu thua, lẩm nhẩm một câu, vươn tay vòng qua cổ nó, hôn đáp lại.

Lúc này nó mới thỏa mãn khẽ hừ một tiếng.

Một hồi sau nó buông tôi ra, khàn khàn nói: “Bảo Bảo, chúng ta lên giường đi!”

Tôi sớm đã bị nó khơi mào lửa nóng, ngoan ngoãn gật đầu.

Nó liền ôm lấy tôi ném lên giường, sau đó nhanh chóng đè lên.

Chúng tôi quấn lấy nhau hôn môi không dứt một hồi, nó có phần không nhẫn nhịn được nữa, cấp tốc cởi áo len của tôi ra, rồi vươn tay xuống phía dưới, nới lỏng thắt lưng của tôi, cũng không có cởi hẳn ra, trực tiếp với vào trong, nắm lấy thứ đã cương lên của tôi, bắt đầu âu yếm.

Có một luồng nhiệt hỏa nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân thể tôi, tôi thấp giọng rên rỉ, vội vàng vươn tay muốn giúp nó cởi y phục.

“Hô!” Có tiếng người thở phù phù.

Còn không đợi tôi kịp phản ứng, Lục Tử Kiện liền xoay người nắm lấy chăn mền phủ kín lên người tôi.

Tôi không dám cử động chút nào, nghe thấy tiếng Lục Tử Kiện thẹn quá hóa giận: “Chị không có tay hả? Không biết gõ cửa hả?”

“He he!” Đó là tiếng cười ác ma của Lục Tử Nhu.

Cái mụ ma nữ này! @#$%^&*...

“Này, chị làm gì vậy!” Lục Tử Kiện giật mình hoảng sợ, thì ra chị ta không thèm ra khỏi phòng, ngược lại bước đến, còn thuận tay đóng cửa luôn.

Tôi ở trong chăn nắm chặt tay lại. Đều tại cái tên đầu heo này, giữa ban ngày ban mặt mà còn động dục, bây giờ thì hay rồi! Sau này tôi làm sao mà nhìn người ta nữa đây!

Lục Tử Nhu còn đang đắc ý cười cười, còn tự cho là có ý tốt nói: “Gọi Bảo Bảo ra đi, cẩn thận ngộp chết đó!”

Cái đồ đầu heo Lục Tử Kiện, cư nhiên còn thật sự ngoảnh đầu lại kéo kéo chăn mền gọi tôi: “Bảo Bảo em sao rồi? Có muốn ra không?”

Tôi căm hận hất tung chăn ra, thuận tiện véo cho nó một cái thật đau.

Lục Tử Kiện tự biết đuối lý, không dám phản kháng.

Lục Tử Nhu vẫn đứng một bên lải nhải không ngừng phát biểu cảm nghĩ: “Dạo trước, chị đây đã nghi ngờ mày là gay, không ngờ là gay thực luôn! Kiện heo đừng có tỏ vẻ không phục, chị đây đã đoán được qua ánh mắt của chúng bây, rõ ràng chỉ có thể là yêu thôi!...... Oa ~~~! Câu chuyện tình cảm kinh thiên động địa như vậy không ngờ lại xảy ra ở nhà chúng ta, chị đây thật sự hạnh phúc quá chừng!...... Này, cái này hẳn có thể đem viết thành một câu chuyện, kêu là ‘Tôi và cậu em trai đồng tính luyến ái’!...... Đặt tên này có vẻ không đủ súc tích nhỉ? Không thì để là ‘Câu chuyện Đam Mỹ nhà tôi’ chăng? Ai da, cái tên tính sau vậy, hiện tại...”

Nói cho sướng rồi, thản nhiên chạy đến muốn ngồi trên giường, bị Lục Tử Kiện phản kích, chỉ có thể tránh ra xa xa.

“Kiện heo yêu dấu, làm ơn cho chị phỏng vấn chút đi! Xin hỏi cậu em từ lúc nào thì phát hiện ra tính hướng của mình? Em với Bảo Bảo hẳn là nhất kiến chung tình đúng không? Lần đầu tiên của hai đứa là khi nào? Cảm giác ra sao? Đứa nào công, đứa nào thụ? Hay là thay phiên nhau? …” (tôi chết với màn phỏng vấn này mất ~ *khóc*)

Tôi xấu hổ và giận dữ muốn chết, hét ầm lên: “Con heo kia nếu cậu không đuổi chị ta ra thì tôi chết cho cậu xem ~~~~~~!”

Không biết Kiện heo là bị bà chị vô sỉ dọa sợ hay là bị chọc tức rồi, bây giờ mới phản ứng lại, nhảy dựng lên nhào tới ném Lục Tử Nhu ra khỏi cửa.

Tôi thò đầu từ trong chăn ra, đúng lúc thấy Lục Tử Nhu mặt mũi đỏ bừng đang giãy giụa. Đừng nghĩ là chị ta ngượng ngùng, chẳng qua bà ấy là bị Kiện heo cù thắt lưng mà thôi. Xem ra sau gần hai mươi năm tranh đấu, Kiện heo đã hiểu rõ nhược điểm của kẻ thù không đội trời chung này rồi.

Lục Tử Nhu hét ầm lên bị đuổi ra ngoài, mồm miệng vẫn không cam tâm: “Bảo Bảo làm gì phải xấu hổ...... Con heo kia, chú mày đừng có quá đáng! Chị đây sẽ trở mặt! Chị nhất định trở mặt! A ~~~~~~!”

Cửa bị đóng sầm lại, lúc đầu còn có tiếng đập cửa bùm bụp, một lát sau an tĩnh trở lại. Xem ra Lục Tử Nhu đã thực thi chiến lược lấy lui làm tiến.

Kiện heo ghé lại vén chăn của tôi lên, đắc ý nói: “Bảo Bảo em ra đi, anh đã đuổi chị ấy đi rồi!”

Tôi ra sức trừng mắt lên nhìn nó. nếu được thì giết luôn tên này đi! Tôi nhất định dùng ánh mắt này giết cậu ta luôn!!

Đáng tiếc tên Kiện heo này da dày, chẳng hề cảm giác thấy ánh mắt sắc lẻm của của tôi, còn tự ý vươn tay tới ôm.

Cái con “sắc heo” này cư nhiên tà tâm vẫn chưa chết! Tôi đại nộ, đột nhiên tay đấm chân đá vào người nó.

Bữa cơm tối tôi sống chết cũng không muốn bước ra ngoài, vừa nghĩ đến ánh mắt của Lục Tử Nhu đã thấy run.

Lục Tử Kiện an ủi cả ngày, nói tôi yên tâm, nói Lục Tử Nhu không phải loại người nhiều chuyện, bị bắt chẹt là chuyện chúng tôi không thể tránh được, nhưng khẳng định sẽ không nói cho cha mẹ biết.

Thế nhưng loại người răng sắc miệng nhọn như chị ta, sao có thể tùy tiện buông tha cho chúng tôi chứ? Nhất là lúc sáng Lục Tử Kiện đã thô lỗ ném chị ta ra khỏi cửa như thế chứ…

Nghĩ nghĩ lại thấy giận, lại đấm cho nó hai phát.

Lục Tử Kiện chịu giày vò dưới lửa giận hừng hực của tôi không biết bao lần, đã làm kiểm điểm toàn bộ, cũng đã chấp nhận mọi sự sách nhiễu vơ vét của cải của Lục Tử Nhu. Lại giơ tay xin thề: phải kiên quyết đảm bảo lợi ích của Lâm Gia Bảo, không làm tổn hại đến lợi ích của Lâm Gia Bảo, phải được sự đồng ý của Lâm Gia Bảo mới có thể nhượng bộ một cách thỏa đáng. Cuối cùng, sau khi mọi điều kiện đều đã được thông qua, tôi đành phải nhượng bộ! (cái đồ thê nô ==”)

Tuy rằng nó đã nhận gánh vác tất cả trách nhiệm về sau, tôi vẫn còn rất lo lắng, hiện giờ ả đại ma đầu đang nắm đằng chuôi, địa ngục nào đang chờ chúng tôi đây?

Tôi vẫn nên ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn. Đùa sao, dù có sợ thế nào cũng không thể ngược đãi cái dạ dày của mình được.

Thần sắc bố Lục mẹ Lục vẫn bình thường, xem ra không có vấn đề gì.

Ánh mắt Lục Tử Nhu ra sao, tôi không biết, bởi vì trong suốt bữa ăn tôi không dám nhìn chị ta.

Cái con người này cứ như là bị thần kinh vậy, thỉnh thoảng lại cười gian hai tiếng, giống như muốn nhắc nhở điều gì. Mỗi lần chị ta cười một tiếng, mặt tôi lại nóng thêm một phần, khẩu vị đều bị tiếng cười của chị ta làm mất hết rồi.

Lát sau mẹ Lục cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái: “Tiểu Nhu hôm nay sao vậy? Cười khúc khích mãi thế! Trúng số hay sao hả?”

Lục Tử Nhu lại cười hắc hắc hai tiếng: “Mẹ của con thật lợi hại! So với trúng số thì cũng không khác là mấy!”

Mẹ Lục lại thay đổi mục tiêu: “Gia Bảo, hôm nay sao lại ăn ít thế?”

Tôi vội vàng cắm đầu ăn cơm.

“Gia Bảo, mặt em sao đỏ hết lên thế kia?” Lục Tử Nhu nham hiểm nói, cái đồ phù thủy này!

Mẹ Lục lập tức sáp lại gần: “Đúng thật này! Gia Bảo con có phải thấy khó chịu chỗ nào không?”

Tôi làm một khuôn mặt tươi cười với bà. Lục Tử Kiện cũng đang khẩn trương nhìn tôi, chúng tôi trao đổi ánh mắt một chút, rồi lại đồng thời cúi đầu.

Mẹ Lục vẫn chưa hết lo lắng, đưa tay sờ sờ trán tôi: “Có phải sốt rồi không? Ừm… Hình như vẫn khỏe.”

Bố Lục bây giờ mới lên tiếng: “Bà đừng có lộn xộn nữa, có thế mà cũng không nhận ra à. Khẳng định là Tiểu Nhu đã lại nắm được nhược điểm gì đó của hai đứa rồi, có đúng không?”

Mụ phù thủy lên tiếng hờn dỗi: “Ba à sao nói là ‘lại’ chứ?! Con còn chưa có làm gì đâu nha!”

Rồi lại nhìn tôi: “Gia Bảo em nói có đúng không?”

Cái đồ phù thủy nham hiểm xảo quyệt đê tiện ác độc vô sỉ háo sắc!

Lục Tử Kiện sớm đã không cam lòng: “Bà cô già, chị đã làm gì tự chị không biết hả? Hỏi Bảo Bảo nhà người ta làm gì chứ? Cho dù chị chẳng làm gì đi chăng nữa ai cũng biết thừa nhân phẩm chị be bét lắm rồi! Ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng lắm đấy!”

Thanh âm trầm thấp, vừa hay khiến toàn bộ người trong nhà nghe thấy: “Lớn tồ rồi cũng không biết đường mau mau xuất giá lấy chồng giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Trên đời này liệu có người đàn ông tốt nào nguyện ý hy sinh vì hạnh phúc toàn nhân loại không đây?”

Lục Tử Nhu lại giở bài thét chói tai, chồm tới bóp lấy cổ nó mà lắc lắc: “Cái tên đầu heo kia thật to gan! Tiểu tử thối! Có phải không muốn sống nữa không hả?!”

Lục Tử Kiện làm bộ dáng như liệt sĩ hy sinh vì cách mạng: “Chặt đầu chứ đừng có siết. Cây ngay không sợ chết đứng, có giỏi gây bão đê ông cũng ứ sợ!”

Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc giữa tiếng cười nháo của hai con người này.

Chỉ có mẹ Lục nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ của mình vỏ ngoài trưởng thành mà hành vi lại ấu trĩ, có chút thương tâm hỏi bố Lục: “Ông nói, phương pháp giáo dục của chúng ta có phải là đã sai rồi không?”