Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 129: Phiên ngoại 15 • Lăng Đản




Ba năm sau.

Ăn xong bữa tối, Hoắc Tư Quy đỡ Đào Tâm Duyệt tản bộ, “Chuyện Lăng trang chủ cùng ba vị phu nhân nói trong thư, nàng tính thế nào?”

Đào Tâm Duyệt dừng bước, “Chàng chịu cho Úy Đình?”

“Tất nhiên là không nỡ, ” Hoắc Tư Quy cười bất đắc dĩ, “Nhưng tình trạng ở Ngự Kiếm sơn trang nàng cũng biết rõ, bọn họ cần Úy Đình còn hơn cả chúng ta.”

“Sao Úy Đình lại có người cha như chàng chứ!” Đào Tâm Duyệt muốn đạp hắn.

“Cẩn thận một chút!” Hoắc Tư Quy ôm lấy nàng, vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, “Cẩn thận thương tổn tới con của chúng ta.”

Đào Tâm Duyệt hừ một tiếng.

Hoắc Tư Quy nói: “Nếu không nghe nói trong bụng nàng lại có một đứa nhỏ, thì Lăng trang chủ cũng không mở miệng. Chỉ muốn một trong đám con trai của ông nhận Úy Đình làm nghĩa tử, chứ có cướp luôn nó đi đâu.”

“Nhưng phải đổi họ tên đó, ” Đào Tâm Duyệt mếu máo, “Con trai sau này sẽ phải đổi sang họ Lăng.”

Hoắc Tư Quy ôm lấy nàng tiếp tục đi, “Nó cũng biết ai là cha đẻ mẹ ruột của nó.”

Đi được một đoạn, Đào Tâm Duyệt nói: “Để Úy Đình đến Lăng gia đi, sau này có khi không chỉ Ngự Kiếm sơn trang là của nó, mà ngay cả Phi Vũ lâu Quy Tuyết Môn gì đó, cũng của nó hết?”

“Đương nhiên rồi, ” Hoắc Tư Quy nói, “Còn học được võ nghệ, biết đâu tương lai còn kế thừa vị trí Minh chủ võ lâm từ Huyền Uyên.”

Đào Tâm Duyệt vui vẻ nói: “Để con trai của ta nhất thống giang hồ, cũng không tồi.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Nếu vậy một năm ít nhất phải cho ta đến thăm nó hai, ba lần, một lần hai, ba tháng.”

“Đều nghe lời nàng hết.”

“Vậy… Được rồi.”

Cứ thế một đứa nhỏ đô đô bụ bẫm bị đưa đến Ngự Kiếm sơn trang.

Ba vị phu nhân yêu thích vô cùng, tranh cướp giành giật dỗ dành.

Lăng Kha nắm tay Hoắc Tư Quy, nhìn Đào Tâm Duyệt, “Ta biết thỉnh cầu này rất quá đáng, vốn nghĩ các ngươi sẽ khó mà đáp ứng, ta… Thật sự rất cảm kích…”

“Lăng trang chủ đừng nói vậy, ” Hoắc Tư Quy nói, “Năm đó nếu như không có trang chủ cùng mấy vị thiếu gia, thì sao ta báo được đại thù, ” rồi hắn nhìn về phía Đào Tâm Duyệt, “Còn cưới được thê tử tốt như Tâm Duyệt.”

Lăng Kha lắc đầu một cái, “Sau này đều là người một nhà, đừng nói chuyện khách khí như vậy.”

Lăng Huyền Sương chọt chọt khuôn mặt nhỏ của đứa bé, “Đứa nhỏ này mấy tuổi rồi?”

“Cũng gần hai tuổi.” Hoắc Tư Quy nói.

Lăng Huyền Sương ra vẻ thất vọng nhìn hắn, “Tính từ lúc ngươi thành thân với Tâm Duyệt, ít ra cũng phải hơn hai tuổi, sao ngươi lại không hăng hái thế hả?”

Hoắc Tư Quy: “…”

Hai gò má Đào Tâm Duyệt ửng đỏ, thay đổi đề tài: “Không biết muốn Úy Đình chúng ta làm nghĩa tử cho vị thiếu gia nào?”

Lăng Huyền Sương mong đợi nhìn Thiệu Dục Tân, “Dục Tân…”

“Ngoan, ” Thiệu Dục Tân ôm lấy hắn, “Có một người mẹ coi đứa nhỏ là hàng đầu, chúng ta không nên dính vào.”

Lăng Huyền Sương: “…”

“Vậy thì Huyền Uyên đi.” Lăng Kha đưa ra quyết định, trong đám con trai ông phải chọn ra một đứa bình thường, cũng chỉ có đứa này.

“Hi vọng sau khi lớn lên đứa nhỏ này sẽ không vào nhà người ta cướp của.” Lăng Huyền Sương chua xót nói.

Bối Cẩn Du: “…”

“Muốn đứa nhỏ đổi tên họ là gì?” Đào Tâm Duyệt hỏi.

Tất cả mọi người nhìn về phía đứa bé trong nôi.

Bé ôm tay ngủ say, nhìn như quả trứng tròn.

“Gọi là Lăng Đản đi.” Lăng Huyền Thư nói.

Mọi người: “…”

Lăng Huyền Thư rất nghiêm túc, “Tên xấu dễ nuôi.”

Bà hai nhéo lỗ tai hắn, “Vậy mẹ đổi tên con thành Lăng Đản có được không?”

Lăng Huyền Thư kêu đau a ui, “Chỉ cần đứa nhỏ có tiền đồ, cái tên quan trọng gì? Biết đâu trăm nghìn năm sau đó, cũng vì bảo bối nhà chúng ta, Lăng Đản sẽ biến thành một từ có ý nghĩa đó.”

Bà hai vỗ một cái vào ót hắn, “Câm miệng cho mẹ!”

Lăng Kha dở khóc dở cười, “Tên vẫn không đổi, chỉ sửa họ lại là được, tránh cho đứa nhỏ rối loạn.”

Đào Tâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, Lăng Đản gì đó, thật đáng sợ.

Có lẽ xung quanh quá ồn, đứa bé ngáp một cái, xoa xoa con mắt, muốn vươn mình ngồi dậy.

Bối Cẩn Du có vẻ hơi căng thẳng, muốn ôm lại không dám ôm, nên phải qua sang nhìn Lăng Huyền Uyên.

Lăng Huyền Uyên đang muốn ôm lấy đứa nhỏ đưa cho y, thì bị Lăng Huyền Thư đoạt trước.

Lăng Huyền Thư ôm lấy đứa nhỏ giơ lên cao.

Đứa nhỏ lập tức lên tinh thần, vui vẻ cười với hắn.

“Đản Đản thật ngoan, ” Lăng Huyền Thư ôm bé con vào lòng, “Cho tam thúc hôn…”

“Đản cái đầu ngươi!” Yến Thanh Tiêu không nhịn được đạp hắn một cước.

Lăng Huyền Uyên đoạt đứa nhỏ lại cho Bối Cẩn Du ôm, nói với Lăng Huyền Thư: “Cách xa con trai của ta một chút!”

Lăng Huyền Thư treo ở trên người Yến Thanh Tiêu, cười nói: “Thật nhỏ mọn.”

Lăng Huyền Sương liếm liếm môi, nói: “Thật ra ta thấy nhũ danh Đản Đản này cũng được đó, rất đáng yêu.”

Lăng Huyền Dạ cùng Lăng Huyền Kỳ cũng gật đầu theo.

Lăng Huyền Thư cảm động nói: “Đây mới là anh em ruột!”

Lăng Huyền Uyên nói: “Bởi vì các ngươi không phải là cha đứa nhỏ!”

“Lại khoe khoang, đúng là quá đáng ghét.” Lăng Huyền Sương nói.

“Đúng vậy, đệ chỉ muốn nghĩ ra một cái tên đẹp thay huynh.” Lăng Huyền Thư nói.

“Giờ đệ muốn làm cha đứa nhỏ cũng không muộn chứ?” Lăng Huyền Dạ nói.

“Đản Đản, tiểu thúc thúc chơi với con… Ai u!” Lăng Huyền Kỳ bị Lăng Huyền Uyên đánh.

Trên dưới Ngự Kiếm sơn trang tràn ngập tiếng cười cười nói nói.

...

Toàn văn hoàn.

Ai thích đọc bộ 2 về giáo chủ Khuyết Vũ thì ra ngoài ấn vô link “Phương thốn tồn thiên địa” bản QT nhé, mình không edit bộ đó, ngày nào rảnh sẽ làm 1 bản tóm tắt thôi ^^.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này.

Đang đào dở bộ mới:”AWM Tuyệt địa cầu sinh” Hi vọng mọi người sẽ thích ^^.