Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 13: Lưu manh




Lăng Huyền Sương đầy mắt hi vọng mà nhìn Thiệu Dục Tân, “Ta không nói chơi, rất rất thật, thế nào?”

Huynh đệ nhà họ Lăng từng người ăn ý che mặt, đều bày rỏ ý nghĩ của tên này tuyệt đối không liên quan gì tới ý nghĩ của mình.

Thiệu Dục Tân buồn cười nói: “Ta có thể cưới được rất nhiều người.”

Mọi người cuống quít xua tay —— chúng ta cũng không có ý muốn gả.

Lăng Huyền Sương nói: “Một mình ta là được rồi, đừng để ý tới những người khác.”

Lăng Huyền Uyên bỗng dưng nói: “Thân là người Ngự Kiếm sơn trang, lẽ ra nên đem cơ hội giải độc trước để cho người ngoài, cho nên vấn đề này ngươi cứ suy nghĩ thêm trong khi chờ đến phiên ngươi cũng không muộn.”

Lăng Huyền Sương: “…” Ta biết ngươi lại cảm thấy ta đang mất mặt, nhưng đây là tình huynh đệ đó hả?

“Ngự Kiếm sơn trang quả nhiên không hổ là đại phái người người tôn sùng, phong độ mười phần.” Liễu Nương khen.

Chưởng môn đệ tử các phái cũng tán thưởng theo.

“Nếu vậy thì cứ theo lời Lăng Nhị thiếu, nói tới đây đi.” Thiệu Dục Tân nói, “Nội lực ta đây có hạn, cứu được tới ai thì cứu, mà sau đó nếu như nội lực không đủ bỏ lỡ tính mạng của ai, đừng có trách ta.”

Lăng Huyền Sương: “…” Vừa nãy nghe nói ta là người cuối cùng…

Sự tình liền được định như trên, Thiệu Dục Tân gọi đệ tử bang chúng sắp xếp gian phòng ở lại cho họ, thấy vẻ mặt người nào người ấy đều có nét mệt mỏi, liền nói hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt trước, bắt đầu giải độc từ ngày mai.

Trước khi rời đi, Lăng Huyền Thư liếc nhìn Yến Thanh Tiêu ngơ ngơ ngác ngác được đệ tử đỡ đi ra ngoài, nói với Thiệu Dục Tân: “Thiệu nguyên chủ, chẳng biết có được không, mời một đại phu đến đây xem cho Yến lâu chủ Phi Vũ lâu thử, y ôm bệnh đã vài ngày, không biết tình trạng thế nào.”

Thiệu Dục Tân đồng ý luôn, “Việc nhỏ ý mà, ta đây liền sai người đi sắp xếp, làm xong sẽ bảo người báo cho Lăng Tam thiếu.”

“Đa tạ.” Lăng Huyền Thư gật gật đầu với hắn, “Có điều không phải báo lại.”

Nhìn hắn đi ra ngoài, Thiệu Dục Tân nghi ngờ nói: “Không phải lo lắng hay sao?”

Năm huynh đệ Lăng gia được sắp xếp ở một tòa thủy lâu nằm trong một đống thủy lâu đan xen, nghe nói ngoại trừ Thiệu Dục Tân ở trong tòa tiểu lâu kia ra, thì nhà này đã thuộc rộng rãi nhất thư thích nhất.

Lăng Huyền Kỳ bước chân định lên lầu, “Ta cùng Tứ ca ngủ ở hai gian phòng cao nhất, đại ca hãy ngủ ở lầu dưới là được rồi, lớn tuổi, đi lên đi xuống cũng không tiện.”

Lăng Huyền Dạ theo sau, “Có đạo lý.”

“…” Lăng Huyền Sương xông lên hai bước kéo cả hai thằng em xuống, đứng cao hơn một bậc thang, chỉ vào hai thằng em ngửa mặt nhìn trời, “Các ngươi chẳng lẽ không biết, mỹ nhân đều phải ở lầu cao hay sao?”

Lăng Huyền Dạ, Lăng Huyền Kỳ: “…”

“Nên ta ở lầu cao nhất, một mình ta!” Lăng Huyền Sương xoay người chạy lên trên lầu, “Không có cơ hội phản đối, có ý kiến toàn bộ bác bỏ!”

Lăng Huyền Thư than thở: “Các ngươi có nhìn ra huynh ấy  đang là người trúng độc không hả?”

Lăng Huyền Dạ Lăng Huyền Kỳ lắc đầu, “Không nhìn ra.”

Thong thả ngủ một giấc, ngày kế mọi người tỉnh lại trong tiếng chim hót lanh lảnh tại Lạc Trần Nguyên, chỉ cảm thấy tâm thần thoải mái.

Lăng Huyền Dạ đứng trên cầu nhỏ nhìn mặt hồ trong suốt như gương phía dưới, không nhịn được nói: “Người nếu cứ sống ở chỗ này lâu, tâm có trở nên trong suốt không nhỉ?”

Lăng Huyền Thư liếc y một cái, “Ngươi cảm thấy Thiệu nguyên chủ là người có tâm hồn trong suốt?”

Lăng Huyền Dạ nhớ lại dáng vẻ ngày hôm qua tuyệt không chịu chịu thiệt của hắn, “… Không giống.”

Lăng Huyền Kỳ duỗi eo đi tới, “Ở đây lâu sẽ giúp cho đức hạnh của huynh quy hàng đúng là sự thật, ít ra sẽ không còn cơ hội lưu luyến ôn hương.”

Lăng Huyền Dạ vỗ đầu cậu ta, “Không biết lớn nhỏ, nào có phần ngươi nói!”

“Mấy vị thức dậy thật sớm, ” Liễu Nương từ nhà gỗ bên cạnh đi ra, “Mà Ngự kiếm sơn trang mỗi ngày còn phải luyện Thần công gì đó sao?”

Lăng Huyền Thư hơi gật đầu với nàng, “Cũng không hẳn như vậy, chỉ là cảnh sắc Lạc Trần Nguyên thật sự tươi đẹp, khiến người ta xem không đủ, chúng ta mới ở chỗ này ngắm cảnh mà thôi.”

Vạn Trung lúc này cũng đi tới, nhìn thấy Lăng Huyền Uyên đứng ở một bên không nói một lời, chủ động nói: “Lăng Nhị thiếu, lần này nhờ có ngươi mới để Thiệu nguyên chủ đồng ý chuyện này, Vạn Trung ở đây đa tạ ngươi.”

Lăng Huyền Uyên vẫn chưa đem việc này liên hợp với nhau, “Muốn tạ hãy tạ Thiệu nguyên chủ, ta không dám kể công.”

“Thiệu nguyên chủ tất nhiên phải tạ, ” Liễu Nương nói, “Nhưng công lao Lăng Nhị thiếu cũng không nhỏ, phải có kế.”

Lăng Huyền Uyên không muốn trả lời tiếp, lại phát giác không trả lời Liễu Nương có hơi thất lễ, đang muốn nói tiếp gì đó, thì thấy hai nữ tỳ Lạc Trần Nguyên đi tới, vừa vặn thay hắn giải vây.

Nữ tỳ đi tới gần, thi lễ cúi đầu với mọi người, một người trong đó nói: “Chào mấy vị, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, Nguyên chủ nhà ta xin mời các vị đến Bích Thủy các dùng bữa.”

“Làm phiền cô nương.” Lăng Huyền Dạ nói.

Một nữ tỳ khác nhìn xung quanh một lượt, “Sao không thấy Lăng đại thiếu?”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Đại ca ta chưa thức dậy, ta đi gọi hắn.”

“Chuyện như vậy không dám làm phiền Lăng tiểu thiếu, ” Nữ tỳ lại thi lễ cúi đầu, “Nô tỳ tới hầu hạ Lăng đại thiếu rửa mặt là đúng, xin mời các vị cứ dời bước đến Bích Thủy các trước đi.”

Lăng Huyền Thư nói: “Xác thực bất tiện để Thiệu nguyên chủ đợi lâu, cũng được, vất vả cho cô nương.”

Theo nữ tỳ dẫn đường đi được vài bước, Lăng Huyền Kỳ dừng lại, “Có phải chúng ta đã quên chuyện quan trọng gì đó?”

“Đúng rồi!” Lăng Huyền Dạ xoay người lại nhìn tiểu lâu hô, “Cô nương, tuyệt đối không được hất…”

“A —— “

Bên trong tiểu lâu truyền ra tiếng kêu kinh thiên động địa.

“… Chăn.” Lăng Huyền Dạ nói xong một chữ cuối cùng, nói với tỳ nữ dẫn đường, “Chúng ta có thể đi rồi.”

Lăng Huyền Sương mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa mũi, khó hiểu nhìn nữ tỳ ngồi dưới đất gào khóc.

Nữ tỳ nghẹn ngào một tiếng thì liếc nhìn tiếp, sau đó…

“A —— “

Lăng Huyền Sương suy nghĩ kỹ nửa ngày mới ý thức được vẫn đề nằm ở chỗ nào, cúi đầu nhìn người, kéo chăn bao lấy mình, bất đắc dĩ nói: “Bị xem hết rõ ràng là ta, ngươi la hét cài gì hả…”

Nữ tỳ đứng dậy chạy ra bên ngoài, chửi nói: “Lưu manh!”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Sương mặc quần áo rửa mặt xong mới thật vất vả tìm được Bích Thủy các, lại phát hiện tất cả mọi người đã dùng cơm hết, chỉ để lại cho hắn cơm thừa canh cặn. Có điều xét thấy mấy ngày trước đây đã cảm nhận được nỗi khổ đói bụng, nên hắn không hề ra lời oán hận ăn hết cháo Lăng Huyền Thư đưa cho.

“Nghe nói ngươi dọa khóc nữ tỳ nọ?” Lăng Huyền Dạ vắt chân ngồi ở một bên.

“Là nàng không tốt, làm gì chưa nói một tiếng đã trực tiếp hất chăn?” Lăng Huyền Sương oán giận, “Hơn nữa các ngươi cũng không đúng, tại sao không cho Tiểu Vụ hoặc Tiểu Tuyết vào gọi ta?”

Lăng Huyền Uyên nói: “Người Ngự Kiếm sơn trang đều bị phái đến các nơi ở Lạc Trần Nguyên hỗ trợ, trên người chúng ta đã không còn tiền, không nên ăn không ở không.”

Lăng Huyền Sương uống sạch miếng cháo, giận dữ ném bát, “Vậy thì các ngươi cũng biết mà, tốt xấu gì cũng phải nhắc nhở cho nàng một câu a!”

Đầu ngón tay Lăng Huyền Kỳ chống ở đáy bát, nhẹ xoay hai lần, mới đem bát thả lại trên bàn, “Có nhắc, nhưng nhắc chậm một tí tẹo.”

“Nên đừng ôm oán, ” Lăng Huyền Dạ vỗ vỗ vai hắn, “Ít ra chúng ta đều ở chỗ này chờ ngươi.”

Lăng Huyền Sương không cảm kích vỗ bỏ tay hắn, “Ai thèm các ngươi chờ, Thiệu Dục Tân đâu?”

Lăng Huyền Thư nói: “Dẫn người đến phòng luyện công của hắn.”

“Nhanh như vậy đã bắt đầu giải độc cho người ta?” Lăng Huyền Sương cảm động, “Thật là một người tốt mà.”

Lăng Huyền Kỳ sâu sắc cảm thấy tên này đã không thể cứu chữa, “Chỉ sợ người tốt này sẽ không cảm thấy ngươi tốt.”

Lăng Huyền Sương lườm cậu một cái, bước chân bước nhẹ nhàng ra phía ngoài, “Chuyện của người lớn trẻ con không hiểu, chậm rãi học đi.”

“…” Lăng Huyền Kỳ nói, “Ta đã nhược quán!”

Lăng Huyền Thư an ủi: “Đừng để ý, chuyện của huynh ấy, đến hiện giờ cha còn chưa tìm hiểu rõ hết được.”

Lăng Huyền Sương: “…”

“Các ngươi xem, y phục đệ tử Lạc Trần Nguyên đều đẹp như vậy, ” Lăng Tiểu Lâm vừa phơi thảo dược vừa nói, “Ngày hôm qua ta đã sờ qua chất vải họ mặc, đều là hàng đáng giá!”

“Tam Thiếu gia nếu không giữ của đến vậy, khẳng định việc ăn mặc của chúng ta còn hơn bọn họ!” Lăng Tiểu Lộ hít mũi, “Nghe nói bọn họ ăn cũng rất nhiều đồ ngon, mỗi một món ăn đều có ít nhất một món ăn mặn khác nhau.”

Lăng Tiểu Âm cũng nói: “Chi phí ăn mặc mọi thứ tốt hơn so với chúng ta, hơn nữa phân công còn rất công bằng, chuyện mỗi người phải làm mỗi ngày cũng không nhiều, làm tốt xong là có thể luyện công hoặc nghỉ ngơi.”

Lăng Tiểu Tình cảm thán, “Thật làm cho người ước ao, rất muốn làm đệ tử Lạc Trần Nguyên a…”

“Ta thấy chuyện này hoàn toàn có thể được.”

Giọng của Lăng Huyền Thư truyền tới từ phía sau, bốn người sợ tới run người, vội vàng xoay người quỳ xuống.

Lăng Tiểu Lộ lần này rất muốn khóc thét, “Tam Thiếu gia, chúng ta… Chúng ta chỉ nói chơi thôi…”

“Đúng đúng đúng, Tam Thiếu gia đối xử với chúng ta vô cùng tốt cực kỳ tốt, ” Lăng Tiểu Lâm cười làm lành, “Chúng ta cũng tuyệt không hai lòng với Ngự Kiếm sơn trang, Nhật Nguyệt chứng giám, Thiên Địa…”

“Được rồi, ” Lăng Huyền Thư duỗi ra một ngón tay ngoắc ngoắc, “Đều đứng hết lên, biết các ngươi trung thành với Ngự Kiếm sơn trang, không trách các ngươi.”

Bốn người thấp thỏm đứng lên, trong lòng còn đang suy nghĩ Tam Thiếu gia bị làm sao, tâm Tam Thiếu gia sẽ không tốt như vậy…

Quả nhiên, Lăng Huyền Thư híp mắt cười nói: “Có điều các ngươi vẫn nói mấy lời không nên nói, lấy đó làm trừng phạt, sẽ phạt nhỏ thôi, mỗi người bị cắt ba tháng liền lương, các ngươi cảm thấy có được không?”

Lăng Tiểu Âm nỗ lực để cho vẻ mặt của mình nhìn vào rất chi là hạnh phúc, “Được, rất được, quả thực không thể tốt hơn.” Không nói có mà bị cắt càng nhiều hơn…

Lăng Tiểu Tình đã không dám ngẩng đầu, chỉ lo Lăng Huyền Thư nhìn thấy nước mắt dưới đáy mắt.

Lăng Huyền Thư hài lòng gật gù, “Vậy thì quyết định vui vẻ như thế…”

“Trong tay nắm tài mạch Ngự Kiếm sơn trang, nhưng lại hà khắc với đệ tử phía dưới như vậy, ” Yến Thanh Tiêu ngồi ở trên lan can cầu nhỏ đối diện, vui vẻ hóng chuyện, “Chuyện kiểu này trừ Lăng Huyền Thư ngươi ra, đúng là người ngoài sẽ làm không được.”

Lăng Huyền Thư giương mắt nhìn sang, run lên chốc lát mới nói: “Đây không phải Yến lâu chủ sao, thì ra ngươi còn sống a.”

Yến Thanh Tiêu: “…”