Vết Bầm

Chương 5




Bữa tiệc sắp kết thúc, đám người mặc trang phục dạ hội sang trọng liên tục đi qua đi lại giữa các ông trùm kinh doanh, rượu vang trong ly đế cao sóng sánh ánh sáng rực rỡ theo động tác của họ, tiếng đàn Cello trầm cùng với tiếng đàn piano êm tai quanh quẩn trong đại sảnh. Mọi người nở nụ nụ cười lịch sự và ôn hòa, sâu trong mắt họ là tham vọng và dục vọng không còn che giấu.

Nghe thấy hai chữ “bạn bè”, khí thế áp bức trên người Tiêu Miễn với thoáng thu lại một chút, ánh mắt anh rơi xuống mồ hôi trên trán đối phương, nuốt lời nói ban đầu xuống khi nghe thấy giọng nói mang theo âm mũi của đối phương, anh nhíu mày hỏi: “Anh bị cảm à?”

Từ Bính Khu không trả lời câu hỏi của y, hắn giơ tay túm chặt cổ áo Thiệu Ninh muốn đẩy y đi ra, nhưng đối phương lại như miếng thuốc cao da khó chơi, dù chết cũng muốn liên lụy hắn, làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài theo sức lực của hắn.

Nhưng còn y thì sao? Y chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì sắm vai người phục vụ, nhìn trộm họ từ xa trong bóng tối.

Ánh sáng của cửa kính xuyên thấu từ sảnh ra ban công, tiếng nhạc, tiếng vui cười, và cả tiếng ly rượu khẽ chạm đều trộn lẫn vào nhau, phát ra từ cánh cửa khép hờ. Tất cả đang thể hiện sự giàu sang xa hoa và dòng chảy ngầm trong đại sảnh.

Thể hình hai người tương tự nhau, nhưng cơ thể Tiêu Miễn cường tráng hơn, anh khẽ gật đầu, im lặng và nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương: “Anh Từ về nghỉ ngơi trước đi, tôi tùy ý xem là được.”

Ban đầu hắn cũng cho rằng Diêu Úc có ý khác, mãi đến sau này hai người bị mắc kẹt khi leo núi, Diêu Úc đã cố định dây cáp trên người mình lên người Trình Quyện, nói cách khác là cậu để lại cơ hội sống cho Trình Quyện. Khi cả hai ngã xuống vì một tai nạn, cũng là Diêu Úc dùng cơ thể của mình để bảo vệ Trình Quyện.

Từ Bính Khu đứng ở ban công tầng hai, bộ âu phục đặt làm riêng tôn lên dáng người cao gầy của hắn, đôi giày da sáng bóng dưới ánh đèn lờ mờ, đốm lửa đỏ lúc sáng lúc tắt trên tàn thuốc, làn khói mờ ảo từ từ chui ra khỏi miệng hắn, miễn cưỡng che kín phong cảnh trong tầm mắt.

Có lẽ vì chóng mặt, Từ Bính Khu không phát hiện ra lời nói tự chủ trương đảo khách thành chủ của đối phương có gì đó sai sai: “Cảm ơn ý tốt của anh… Đúng là tôi hơi khó chịu trong người, rất tiếc không thể trò chuyện tiếp với anh một lúc nữa, anh có việc gì có thể nói với trợ lý của tôi, sau khi hồi phục tôi nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi.”

“Bính Khu, anh bị cảm à? em mua thuốc cảm cho anh, còn có miếng dán hạ sốt…” Thiệu Ninh nuốt nước miếng một cái, chịu đựng ánh mắt chán ghét của đối phương, cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng: “Anh khó chịu phải không? Có cần em dẫn anh đến bệnh viện không?”

Khuôn mặt hắn mơ hồ in lên tấm kính đen bóng, rượu vừa rồi khiến cảm giác đau nhói và choáng váng trong đầu hắn càng sâu hơn, tròng mắt đen nhánh mang theo sự lạnh lẽo không thể bỏ qua, trên gương mặt đẹp đẽ hờ hững là vẻ mệt mỏi không khó để nhìn ra.

Từ Bính Khu đáp một tiếng, cảm giác nặng nề sâu trong đầu khiến hắn ngày càng khó chịu. Hắn thở sâu một hơi, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho trợ lý Hồ thì một bóng đen chậm rãi di chuyển đến trước mặt hắn, chặn kín ánh sáng ở cửa.

Người kia có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Từ Bính Khu, quan tâm đến sức khỏe của Từ Bính Khu một cách hào phóng và đúng mức.

Một tháng tăng ca liên tục, ký kết hợp tác với các công ty lớn, lại thêm hôm qua mới bay từ nước ngoài về, chưa kịp điều chỉnh lệch múi giờ đã phải đến tham gia bữa tiệc, dù là người có tố chất cơ thể mạnh hơn nữa cũng không chịu được.

Giọng điệu anh đều đều và chậm rãi, nếu như bỏ qua sự lo lắng và bất lực sâu trong đôi mắt Tiêu Miễn, biểu cảm của anh hoàn hảo như sự xa cách lịch sự khi đối mặt với mỗi một ông trùm kinh doanh.

Trình Quyện hỏi người phục vụ một cốc nước nóng cho hắn, vừa đưa cho hắn vừa hỏi: “Bị cảm à?”

“Đời trước là lỗi của em, em thật sự biết sai rồi, cho nên cho em một cơ hội đi, xem như em cầu xin anh.”

Mũi Thiệu Ninh cay xè, hốc mắt nhanh chóng hiện lên sương mù, dòng máu nóng hổi ở ngực đang dần dần trôi đi, y cố gắng giằng co với đối phương, giọng điệu gần như van xin: “Bính Khu, cầu xin anh, đừng đuổi em đi được không… Em chỉ muốn chăm sóc anh… Trước kia đều là em sai, em muốn bù đắp, em thật sự muốn bù đắp.”

Từ Bính Khu cụp mắt, tùy ý dụi điếu thuốc sắp cháy đến đầu lọc lên sàn gạch men, sau đó nhận lấy cốc nước Trình Quyện đưa tới, nhấp một ngụm tượng trưng: “Cảm vặt, uống thuốc là khỏi.”

Trong căn phòng trống vắng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Từ Bính Khu, trên tủ đầu giường là thuốc cảm do trợ lý của Tiêu Miễn đưa tới, chiếc cốc sứ đựng đầy nước vẫn đang bốc hơi nóng. Tiếng gõ cửa làm gián đoạn bầu không khí yên tĩnh, Từ Bính Khu vô thức cho rằng là trợ lý Hồ quay về, hắn gắng gượng ngồi dậy, di chuyển bước chân đi đến cửa.

Từ Bính Khu gật đầu, đời trước khi Diêu Úc đang trên đà phát triển sự nghiệp, Trình Quyện lại bất ngờ tuyên bố giải nghệ. Sau đó Diêu Úc gắng sức bác bỏ lời quần chúng tuyên bố rút khỏi giới với cái giá phải trả gấp đôi phí bồi thường vi phạm hợp đồng, và đi du lịch khắp nơi với Trình Quyện.

Trình Quyện nhìn dáng vẻ xem thường của hắn, chậc chậc hai tiếng: “Thôi đi, lát nữa đừng để mình phải vào bệnh viện, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với ông trong bệnh viện đâu.”

Từ Bính Khu đáp một tiếng lấy lệ, đột nhiên lại hỏi chuyện của anh ta: “Tôi nghe nói gần đây ông đang hẹn hò với một diễn viên tên là Diêu Úc?”

Gương mặt của người đến dần rõ ràng trong khe cửa càng mở càng lớn.

Bàn tay châm thuốc của Trình Quyện hơi khựng lại sau khi nghe hắn nói lời này, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, ngọn lửa nóng rực đốt cháy thuốc lá ở đầu, anh ta thở ra một làn khói, giọng điệu đều đều: “Diêu Úc… rất ngoan.”

Chương 05: Không dám

Từ Bính Khu gật đầu, đời trước khi Diêu Úc đang trên đà phát triển sự nghiệp, Trình Quyện lại bất ngờ tuyên bố giải nghệ. Sau đó Diêu Úc gắng sức bác bỏ lời quần chúng tuyên bố rút khỏi giới với cái giá phải trả gấp đôi phí bồi thường vi phạm hợp đồng, và đi du lịch khắp nơi với Trình Quyện.

Ban đầu hắn cũng cho rằng Diêu Úc có ý khác, mãi đến sau này hai người bị mắc kẹt khi leo núi, Diêu Úc đã cố định dây cáp trên người mình lên người Trình Quyện, nói cách khác là cậu để lại cơ hội sống cho Trình Quyện. Khi cả hai ngã xuống vì một tai nạn, cũng là Diêu Úc dùng cơ thể của mình để bảo vệ Trình Quyện.

Hắn lùi lại một bước, lúc đang chuẩn bị đóng cửa thì Thiệu Ninh lại đi vào phòng nhanh hơn hắn một bước.

Bàn tay châm thuốc của Trình Quyện hơi khựng lại sau khi nghe hắn nói lời này, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, ngọn lửa nóng rực đốt cháy thuốc lá ở đầu, anh ta thở ra một làn khói, giọng điệu đều đều: “Diêu Úc… rất ngoan.”

Chính sự cố này đã khiến Trình Quyện lay động, cũng may địa điểm hai người leo núi không cao lắm, lại có chuẩn bị trang phục phòng hộ trước, sau gần năm tiếng cấp cứu thì Diêu Úc đã sống sót.

Sau đó nữa, mãi đến khi Từ Bính Khu qua đời, hai người họ vẫn mặn nồng.

“Anh Từ.” Dáng người to lớn của đối phương dừng trước mặt hắn, tông giọng trầm thấp từ tính hơi kiềm chế, tựa như đang bất ngờ vì điều gì đó: “Tôi nói mà, tìm cả buổi cũng không thấy anh Từ, hóa ra là đến đây.”

Sau đó nữa, mãi đến khi Từ Bính Khu qua đời, hai người họ vẫn mặn nồng.

Trình Quyện hỏi người phục vụ một cốc nước nóng cho hắn, vừa đưa cho hắn vừa hỏi: “Bị cảm à?”

Từ Bính Khu rất bình tĩnh che dấu cảm xúc dưới đôi mắt hơi cụp xuống, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai anh ta. Mệt nhọc do bị cảm mang đến khiến lồng ngực hắn hơi khó chịu, Từ Bính Khu bóp ấn đường, nói khẽ: “Vậy thì nghiêm túc yêu đi.”

Ánh mắt đầy ghen tị và buồn bã không che đậy dừng lại ở hướng Tiêu Miễn, anh đột nhiên quay đầu lại như có cảm giác, đôi mắt lười biếng tùy ý quét đại sảnh một vòng, dừng lại trên người y chỉ một hai giây, tựa như chỉ là vô tình liếc mắt nhìn y.

Đúng lúc này, Diêu Úc vốn nên ở đại sảnh xuất hiện sau lưng họ, cậu ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang cuộc ôn chuyện của hai người, rồi ghé vào tai Trình Quyện nói gì đó.

Thiệu Ninh.

Thiệu Ninh vô thức cúi đầu xuống, ánh mắt của đối như thể có một lưỡi dao thực chất, chọc từng tấc từng tấc lên xương sống của y, kích thích đến mức bàn tay buông hai bên người của y cuộn lại thật chặt.

Vẻ mặt của Trình Quyện trở nên tệ hơn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có lẽ Từ Bính Khu đã đoán được là chuyện gì. Hắn cụp mắt, lòng bàn tay khẽ vuốt ve thành cốc ấm áp, ánh mắt tập trung vào những gợn sóng lấp lánh nổi trên mặt nước, trước khi Trình Quyện lên tiếng hắn nói: “Ông đi làm việc trước đi, có chuyện gì thì nói trong wechat.”

Trình Quyện nhìn dáng vẻ xem thường của hắn, chậc chậc hai tiếng: “Thôi đi, lát nữa đừng để mình phải vào bệnh viện, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với ông trong bệnh viện đâu.”

“Được, lát nữa đừng quên uống thuốc.” Trình Quyện nhanh chóng thu lại lời nói ban đầu, vừa quay đầu vừa xua tay ra hiệu cho Từ Bính Khu không cần tiễn anh ta: “Trên xe tôi còn có hộp thuốc cảm, chốc nữa bảo tiểu Hồ đến lấy.”

“Được, lát nữa đừng quên uống thuốc.” Trình Quyện nhanh chóng thu lại lời nói ban đầu, vừa quay đầu vừa xua tay ra hiệu cho Từ Bính Khu không cần tiễn anh ta: “Trên xe tôi còn có hộp thuốc cảm, chốc nữa bảo tiểu Hồ đến lấy.”

Lời nói của y vừa luống cuống vừa đáng buồn như vậy, người có tính cách như Từ Bính Khu nghe được cũng không khỏi cười nhạo một tiếng trong lòng, cười sự ngây thơ và ghê tởm của người trước mặt.

Từ Bính Khu đáp một tiếng, cảm giác nặng nề sâu trong đầu khiến hắn ngày càng khó chịu. Hắn thở sâu một hơi, đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho trợ lý Hồ thì một bóng đen chậm rãi di chuyển đến trước mặt hắn, chặn kín ánh sáng ở cửa.

Từ Bính Khu rất bình tĩnh che dấu cảm xúc dưới đôi mắt hơi cụp xuống, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai anh ta. Mệt nhọc do bị cảm mang đến khiến lồng ngực hắn hơi khó chịu, Từ Bính Khu bóp ấn đường, nói khẽ: “Vậy thì nghiêm túc yêu đi.”

Đúng lúc này, Diêu Úc vốn nên ở đại sảnh xuất hiện sau lưng họ, cậu ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang cuộc ôn chuyện của hai người, rồi ghé vào tai Trình Quyện nói gì đó.

“Anh Từ.” Dáng người to lớn của đối phương dừng trước mặt hắn, tông giọng trầm thấp từ tính hơi kiềm chế, tựa như đang bất ngờ vì điều gì đó: “Tôi nói mà, tìm cả buổi cũng không thấy anh Từ, hóa ra là đến đây.”

Không khó để nghe ra tâm trạng lúc này của người đến không tốt từ trong giọng nói của đối phương, Từ Bính Khu chậm rãi nhíu mày, đồng tử đen như mực đối diện với đôi mắt màu nâu của Tiêu Miễn. Đối phương cũng không biểu hiện ra một mặt khách sáo với hắn, hắn có thể thấy rõ ràng tham vọng và dục vọng lóe lên dưới đôi mắt màu nâu kia.

Không khó để nghe ra tâm trạng lúc này của người đến không tốt từ trong giọng nói của đối phương, Từ Bính Khu chậm rãi nhíu mày, đồng tử đen như mực đối diện với đôi mắt màu nâu của Tiêu Miễn. Đối phương cũng không biểu hiện ra một mặt khách sáo với hắn, hắn có thể thấy rõ ràng tham vọng và dục vọng lóe lên dưới đôi mắt màu nâu kia.

Một người bị gãy chân là trải nghiệm như thế nào nhỉ? E rằng chỉ có người đã trải qua mới biết được.

Từ Bính Khu không nói tiếp lời nói của anh ta, mà miễn cưỡng nở một nụ cười xa cách giới kinh doanh thường dùng, hắn âm thầm nén cơn buồn nôn trào lên sâu trong lồng ngực vì bị cảm, “Sếp Tiêu? Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Miễn nhướng mày đầy hứng thú, cánh cửa kính bị anh tiện tay đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh lộn xộn ở bên ngoài, anh chỉnh lại ống tay áo của mình, chậm rãi nói: “Sao vậy? Tôi không được tới à?”

Từ Bính Khu đứng ở ban công tầng hai, bộ âu phục đặt làm riêng tôn lên dáng người cao gầy của hắn, đôi giày da sáng bóng dưới ánh đèn lờ mờ, đốm lửa đỏ lúc sáng lúc tắt trên tàn thuốc, làn khói mờ ảo từ từ chui ra khỏi miệng hắn, miễn cưỡng che kín phong cảnh trong tầm mắt.

Sự khó chịu trong người khiến Từ Bính Khu không thể duy trì cảm xúc của mình được lâu, hắn xem xét tình hình rồi lắc đầu, tầm mắt lướt qua anh Tiêu Miễn nhìn về phía góc ở sảnh chính, sau đó lại cong môi cười một tiếng: “Anh cứ nói đùa, yến tiệc nhà ai có anh đến dự đều phải cảm thấy may mắn, vừa rồi chỉ là trò chuyện vài câu với bạn bè đã lâu không gặp, không để ý anh đã tới, là tôi thất lễ.”

Nghe thấy hai chữ “bạn bè”, khí thế áp bức trên người Tiêu Miễn với thoáng thu lại một chút, ánh mắt anh rơi xuống mồ hôi trên trán đối phương, nuốt lời nói ban đầu xuống khi nghe thấy giọng nói mang theo âm mũi của đối phương, anh nhíu mày hỏi: “Anh bị cảm à?”

Trong đại sảnh rực rỡ ánh đèn, cậu thanh niên mặc quần áo của người phục vụ vừa dọn dẹp đồ dưới tay vừa liếc về phía hai người ở ban công qua khóe mắt.

Tiêu Miễn híp mắt như có điều suy nghĩ, quay đầu nói khẽ: “Có cần tôi dẫn anh đến bệnh viện khám không? Hoặc là trong nhà có thuốc cảm không, tôi bảo Tiểu Vương mang đến.”

Môi y mím thành một đường thẳng, hàm dưới của thanh niên chậm rãi kéo căng theo sự chán nản tuôn ra trong mắt y, bàn tay nắm vào mép bàn trắng bệch vì cố hết sức ép lên cảm xúc của mình. Y hít sâu một hơi, nói với mình rằng không thể sốt ruột.

Nhưng y thật sự quá ghen tị, nhất là sau khi y nhìn thấy người đàn ông có cùng dáng người lấy khăn tay ra lau sạch trán Từ Bính Khu, y gần như không thể khống chế bản thân muốn tiến lên thay thế đối phương.

Môi y mím thành một đường thẳng, hàm dưới của thanh niên chậm rãi kéo căng theo sự chán nản tuôn ra trong mắt y, bàn tay nắm vào mép bàn trắng bệch vì cố hết sức ép lên cảm xúc của mình. Y hít sâu một hơi, nói với mình rằng không thể sốt ruột.

Người kia có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Từ Bính Khu, quan tâm đến sức khỏe của Từ Bính Khu một cách hào phóng và đúng mức.

Nhưng còn y thì sao? Y chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì sắm vai người phục vụ, nhìn trộm họ từ xa trong bóng tối.

Sự khó chịu trong người khiến Từ Bính Khu không thể duy trì cảm xúc của mình được lâu, hắn xem xét tình hình rồi lắc đầu, tầm mắt lướt qua anh Tiêu Miễn nhìn về phía góc ở sảnh chính, sau đó lại cong môi cười một tiếng: “Anh cứ nói đùa, yến tiệc nhà ai có anh đến dự đều phải cảm thấy may mắn, vừa rồi chỉ là trò chuyện vài câu với bạn bè đã lâu không gặp, không để ý anh đã tới, là tôi thất lễ.”

Ánh mắt đầy ghen tị và buồn bã không che đậy dừng lại ở hướng Tiêu Miễn, anh đột nhiên quay đầu lại như có cảm giác, đôi mắt lười biếng tùy ý quét đại sảnh một vòng, dừng lại trên người y chỉ một hai giây, tựa như chỉ là vô tình liếc mắt nhìn y.

Một tháng tăng ca liên tục, ký kết hợp tác với các công ty lớn, lại thêm hôm qua mới bay từ nước ngoài về, chưa kịp điều chỉnh lệch múi giờ đã phải đến tham gia bữa tiệc, dù là người có tố chất cơ thể mạnh hơn nữa cũng không chịu được.

Thiệu Ninh vô thức cúi đầu xuống, ánh mắt của đối như thể có một lưỡi dao thực chất, chọc từng tấc từng tấc lên xương sống của y, kích thích đến mức bàn tay buông hai bên người của y cuộn lại thật chặt.

Tiêu Miễn híp mắt như có điều suy nghĩ, quay đầu nói khẽ: “Có cần tôi dẫn anh đến bệnh viện khám không? Hoặc là trong nhà có thuốc cảm không, tôi bảo Tiểu Vương mang đến.”

Giọng điệu anh đều đều và chậm rãi, nếu như bỏ qua sự lo lắng và bất lực sâu trong đôi mắt Tiêu Miễn, biểu cảm của anh hoàn hảo như sự xa cách lịch sự khi đối mặt với mỗi một ông trùm kinh doanh.

Khuôn mặt hắn mơ hồ in lên tấm kính đen bóng, rượu vừa rồi khiến cảm giác đau nhói và choáng váng trong đầu hắn càng sâu hơn, tròng mắt đen nhánh mang theo sự lạnh lẽo không thể bỏ qua, trên gương mặt đẹp đẽ hờ hững là vẻ mệt mỏi không khó để nhìn ra.

Đối phương dứt khoát không thèm che giấu một mặt giả dối nữa, ba chữ kia như một cái tát giáng xuống mặt y.

Có lẽ vì chóng mặt, Từ Bính Khu không phát hiện ra lời nói tự chủ trương đảo khách thành chủ của đối phương có gì đó sai sai: “Cảm ơn ý tốt của anh… Đúng là tôi hơi khó chịu trong người, rất tiếc không thể trò chuyện tiếp với anh một lúc nữa, anh có việc gì có thể nói với trợ lý của tôi, sau khi hồi phục tôi nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi.”

Chính sự cố này đã khiến Trình Quyện lay động, cũng may địa điểm hai người leo núi không cao lắm, lại có chuẩn bị trang phục phòng hộ trước, sau gần năm tiếng cấp cứu thì Diêu Úc đã sống sót.

Thể hình hai người tương tự nhau, nhưng cơ thể Tiêu Miễn cường tráng hơn, anh khẽ gật đầu, im lặng và nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương: “Anh Từ về nghỉ ngơi trước đi, tôi tùy ý xem là được.”

“Bính Khu.” Thiệu Ninh thấy hắn không nói lời nào, chỉ xem như mình vẫn có cơ hội: “Anh tin em được không?”

Khách khứa của nhà cũ nhà họ Từ đã tan đi theo tốp năm tốp ba, chỉ có mấy người quen cũ nở nụ cười giả tạo đang đánh Thái Cực ở cửa tầng một.

Trong căn phòng trống vắng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Từ Bính Khu, trên tủ đầu giường là thuốc cảm do trợ lý của Tiêu Miễn đưa tới, chiếc cốc sứ đựng đầy nước vẫn đang bốc hơi nóng. Tiếng gõ cửa làm gián đoạn bầu không khí yên tĩnh, Từ Bính Khu vô thức cho rằng là trợ lý Hồ quay về, hắn gắng gượng ngồi dậy, di chuyển bước chân đi đến cửa.

Gương mặt của người đến dần rõ ràng trong khe cửa càng mở càng lớn.

Thiệu Ninh.

Trong mắt Từ Bính Khu xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, sau đó cau mày tỏ rõ mình không chào đó.

Nhưng y thật sự quá ghen tị, nhất là sau khi y nhìn thấy người đàn ông có cùng dáng người lấy khăn tay ra lau sạch trán Từ Bính Khu, y gần như không thể khống chế bản thân muốn tiến lên thay thế đối phương.

Hắn lùi lại một bước, lúc đang chuẩn bị đóng cửa thì Thiệu Ninh lại đi vào phòng nhanh hơn hắn một bước.

“Bính Khu, anh bị cảm à? em mua thuốc cảm cho anh, còn có miếng dán hạ sốt…” Thiệu Ninh nuốt nước miếng một cái, chịu đựng ánh mắt chán ghét của đối phương, cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng: “Anh khó chịu phải không? Có cần em dẫn anh đến bệnh viện không?”

Vẻ mặt của y là sự sợ hãi và lo lắng có thể dễ dàng nhìn thấy.

Sợ điều gì? Sợ Từ Bính Khu sẽ từ chối ý tốt của y, đuổi y đi như một tháng trước. Lo lắng điều gì? Lo lắng y không còn tư cách theo đuổi Từ Bính Khu nữa, chỉ có thể lặng lẽ nhìn đối phương từ xa giống như lúc nãy.

“Cút ra ngoài.”

Từ Bính Khu không trả lời câu hỏi của y, hắn giơ tay túm chặt cổ áo Thiệu Ninh muốn đẩy y đi ra, nhưng đối phương lại như miếng thuốc cao da khó chơi, dù chết cũng muốn liên lụy hắn, làm thế nào cũng không chịu đi ra ngoài theo sức lực của hắn.

Như thể nghe được chuyện tiếu lâm, đầu óc vốn đang mê man của Từ Bính Khu dần dần bình tĩnh lại trong lời nói của Thiệu Ninh.

Đối phương dứt khoát không thèm che giấu một mặt giả dối nữa, ba chữ kia như một cái tát giáng xuống mặt y.

Mũi Thiệu Ninh cay xè, hốc mắt nhanh chóng hiện lên sương mù, dòng máu nóng hổi ở ngực đang dần dần trôi đi, y cố gắng giằng co với đối phương, giọng điệu gần như van xin: “Bính Khu, cầu xin anh, đừng đuổi em đi được không… Em chỉ muốn chăm sóc anh… Trước kia đều là em sai, em muốn bù đắp, em thật sự muốn bù đắp.”

Tiêu Miễn nhướng mày đầy hứng thú, cánh cửa kính bị anh tiện tay đóng lại, ngăn cách mọi âm thanh lộn xộn ở bên ngoài, anh chỉnh lại ống tay áo của mình, chậm rãi nói: “Sao vậy? Tôi không được tới à?”

Như thể nghe được chuyện tiếu lâm, đầu óc vốn đang mê man của Từ Bính Khu dần dần bình tĩnh lại trong lời nói của Thiệu Ninh.

Trong đại sảnh rực rỡ ánh đèn, cậu thanh niên mặc quần áo của người phục vụ vừa dọn dẹp đồ dưới tay vừa liếc về phía hai người ở ban công qua khóe mắt.

Một người bị gãy chân là trải nghiệm như thế nào nhỉ? E rằng chỉ có người đã trải qua mới biết được.

“Bính Khu.” Thiệu Ninh thấy hắn không nói lời nào, chỉ xem như mình vẫn có cơ hội: “Anh tin em được không?”

“Đời trước là lỗi của em, em thật sự biết sai rồi, cho nên cho em một cơ hội đi, xem như em cầu xin anh.”

Lời nói của y vừa luống cuống vừa đáng buồn như vậy, người có tính cách như Từ Bính Khu nghe được cũng không khỏi cười nhạo một tiếng trong lòng, cười sự ngây thơ và ghê tởm của người trước mặt.