Vết Nhơ

Chương 179: Mặc Tức gặp nguy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe vậy, Mặc Tức đột nhiên rùng mình!

Hắn nhớ lúc trước mình tình cờ gặp gỡ Mộ Dung Sở Y ở học cung, ngửi được mùi hương rất đỗi quen thuộc trên người đối phương, lúc ấy không nhớ là mùi gì, nhưng giờ đây nghe Mộ Dung Liên nói, Mặc Tức chợt nhận ra đó là một loại mùi cực kỳ tương tự với Phù Sinh Nhược Mộng.

“Mộ Dung Thần.” Mộ Dung Liên điềm tĩnh nói: “Có câu này chắc ngươi không thích nghe… nhưng mà thời sao mệnh vậy. Ngươi sinh ra trong thời đại này, tất nhiên phải đối diện với những thứ loạn trong giặc ngoài này, chứ không phải suy tính xem nên dùng cách bàng môn tả đạo nào để bắt tất cả mọi người nghe lệnh ngươi răm rắp.”

“Đúng, Trọng Hoa có rất nhiều thất phu ăn hại phế vật vô dụng, đích thực làm người chán ghét làm người phiền lòng. Nhưng nếu ngươi không có bản lĩnh đãi cát tìm vàng, chỉ biết bịt hết mọi cái miệng, biến mọi người thành con rối không có suy nghĩ gì —— Đó mới là tận thế thật sự của Trọng Hoa.”

Có thần tử lùi về sau một bước, lắc lắc đầu với vẻ không thể nào tin nổi: “Quân, Quân thượng? Gã nói thật sao?”

“Chẳng lẽ đây thật sự không phải thuốc trừ ma, mà là thuốc thao túng lòng người đúng như Vọng Thư quân đã nói?”

Quân thượng thờ ơ không đáp, hắn ngồi trên chỗ cao, sắc mặt u ám khó dò, qua giây lát mới nói: “Cho dù chư quân không tin được cô, cũng nên tin Khương dược sư chứ nhỉ.”

“Khương dược sư sống ở Trọng Hoa nhiều năm như thế, khanh ấy là hạng người gì, có để tâm đến lập trường của cô hay không, các khanh hiểu rõ hơn ai hết. Nếu các khanh cho rằng Khương dược sư đồng lõa với cô muốn biến các khanh thành con rối sống biết ngoan ngoãn vâng lời, vậy được.” Quân thượng hờ hững nhún vai: “Vậy trả thuốc lại cho dược sư đi, cũng không ai ép các khanh uống cả.”

“…”

Chúng thần ngó trái ngó phải, dáo dác trao đổi ánh mắt.

Bọn họ nhất thời cũng không chắc rốt cuộc nên tin ai, trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, nếu những gì Vọng Thư quân nói là sự thật, vậy một khi nuốt viên thuốc này vào, Quân thượng sẽ dễ dàng có cách khống chế hành động của bọn họ.

Nhưng nếu không phải thì sao?

Nếu Vọng Thư quân xuất phát từ mục đích nào khác, muốn hãm hại Quân thượng thì sao?

Nếu như bây giờ bỏ thuốc xuống, vậy chẳng khác nào nói với Quân thượng rằng mình đứng bên phe của Mộ Dung Liên cả, ngộ nhỡ đoán sai thì đừng mong lấy lại thuốc được nữa.

Đang phân vân bối rối, chợt nghe Quân thượng lạnh nhạt nói: “Bây giờ Trọng Liệu giao chiến, nước Liệu xua ác thú giáng mưa, làm ma khí lan khắp cả Trọng Hoa. Cô dốc lòng dốc sức, cả ngày vắt óc nghĩ cách phá giải, lại bị Mộ Dung Liên ngang nhiên tạt nước bẩn. Cô cũng không hơi đâu giải thích, các khanh muốn tin thì tin đi.”

Nói đoạn quay đầu qua: “Khương Phất Lê.”

“Vâng?”

“Thu hồi số thuốc không được cần đi, khỏi phải phát cho mỗi người.”

“Rõ.”

Nghe Quân thượng đòi lập tức thu hồi thuốc, có kẻ bắt đầu quýnh lên, một vài hậu duệ quý tộc vốn đã không quá tin tưởng Mộ Dung Liên đứng ra, bọn họ chẳng nể nang gì nữa, chỉ vào Mộ Dung Liên mà mắng: “Ngươi nổi điên gì vậy?”

“Mộ Dung Liên! Xưa nay ngươi luôn hoang dâm vô độ, bản thân thối nát đến tận xương muốn hút Phù Sinh Nhược Mộng thì thôi đi, còn đổ lên đầu Quân thượng à, sao ngươi vô sỉ thế!”

“Gã chính là người không từ thủ đoạn như vậy mà? Năm đó ở học cung gã dùng mánh khóe đê tiện thế nào để thắng Hi Hòa quân trong đại hội cạnh sư, đâu phải các ngươi không biết.”

Mà có vài người nghe được câu này, bèn ném tầm mắt về phía Mặc Tức: “Ngài nói xem đúng không, Hi Hòa quân?”

Mặc Tức lại không hùa theo, mấy người này cứ la lối om sòm, còn hắn vẫn đang nhíu mày quan sát Khương Phất Lê.

Chúng thần ngờ vực gọi: “Hi Hòa quân…?”

Mặc Tức vẫn không lên tiếng, mà khi bọn họ cho rằng Mặc Tức không định tỏ thái độ, hắn đột nhiên mở miệng.

Hắn hỏi Khương Phất Lê: “Khương dược sư, rốt cuộc trong tẩu thuốc của Mộ Dung Liên có chứa lượng lớn cỏ Trấn Tâm hay không, ngươi rõ ràng nhất mà, sao ngươi không kiểm tra tại đây?”

Mộ Dung Liên quay đầu lườm Mặc Tức: “Mặc Tức ngươi có ý tứ gì? Tên họ Khương này rõ là tay sai của Mộ Dung Thần! Ngươi bảo hắn đến kiểm tra ta?”

Mặc Tức lại bảo: “Khương dược sư mở nhà thuốc ở Trọng Hoa nhiều năm như vậy, ta cảm thấy Khương dược sư chưa chắc đã giống như ngươi nói.”

“Họ Mặc kia, ngươi ——”

Ngay cả Cố Mang cũng kéo Mặc Tức, nhỏ giọng nói: “Mặc Tức, ngươi làm vậy là không đúng…”

Mặc Tức lại nhẹ nhàng tránh khỏi tay Cố Mang, bước thẳng đến trước mặt Mộ Dung Liên, giơ tay giật tẩu thuốc. Trước ánh nhìn phẫn nộ của Mộ Dung Liên, Mặc Tức đưa nó cho Khương Phất Lê: “Mời Khương dược sư kiểm tra.”

Khương Phất Lê im lặng giây lát rồi nhận lấy tẩu thuốc, móc ra vài sợi thuốc kẹp bên trong, đặt giữa lòng bàn tay xem xét.

Ánh nến trong đại điện mờ ảo, thỉnh thoảng lay lắt vì sức gió, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào đây, nhìn Khương Phất Lê cẩn thận kiểm tra cỏ thuốc của Mộ Dung Liên.

Cũng chính vì như thế, cuối cùng Mặc Tức đã chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, ngay khi Khương Phất Lê ngẩng đầu định mở miệng, Mặc Tức đột ngột triệu hoán xà tiên Suất Nhiên, roi da thoắt cái hóa kiếm, chỉa vào cổ họng của Khương Phất Lê.

Chúng thần không hiểu sao lại xảy ra biến cố này, cả bọn đều nháo nhào kêu lên: “Hi Hòa quân?!”

“Này, này…”

Khương Phất Lê cũng nheo cặp mắt hạnh, hỏi: “Hi Hòa quân, ngươi có ý gì?”

Mặc Tức lạnh lùng nói: “Khương dược sư. Chẳng phải mắt trái của ngươi bị quáng gà sao?”

Mọi người: “!!”

Đúng, đúng rồi… chẳng phải một con mắt của Khương Phất Lê ban đêm không nhìn thấy gì sao?!

Mặc Tức đanh giọng nói: “Khương dược sư, trước đây trời vừa tối là ngươi phải đeo kính lưu ly mới nhìn thấy mọi vật, bây giờ ngươi định nói cho ta biết, ngươi quáng gà nhiều năm đột nhiên khỏi hẳn, hay là định nói cho ta biết ——”

Mặc Tức khựng lại, giọng nói lạnh như vụn băng.

“Ngươi vốn dĩ không phải Khương Phất Lê?”

Quần thần nghe mà lạnh người, đúng thế, Khương Phất Lê mắc bệnh quáng gà, hơn nữa bệnh quáng gà đó còn hết sức đặc biệt, cho dù ánh đèn sáng cỡ nào, chỉ cần màn đêm vừa buông xuống, mắt trái của hắn tất sẽ không thấy gì, phải đeo kính lưu ly mới có thể hành động bình thường được.

Khương Phất Lê biến sắc, lát sau lại nói: “Khương mỗ ngao du bốn phương, đã chữa khỏi bệnh của mình thì có gì kỳ lạ, chẳng lẽ còn phải báo riêng với Hi Hòa quân một tiếng mới được sao?”

Dù Khương Phất Lê biện bạch như thế, song chúng thần vẫn không giảm hoài nghi. Khương Phất Lê đến Trọng Hoa nhiều năm như vậy, bệnh quáng gà đã bao giờ khỏi đâu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ, cứ phải khỏi ngay vào lúc mấu chốt này?

Mặc Tức lại nói: “Ồ? Vậy thật sự phải chúc mừng Khương dược sư rồi.”

Khương Phất Lê phất tay áo, hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ là có chuyện này, ta vẫn muốn thỉnh giáo Khương dược sư một chút. Lúc trước dược sư khám bệnh cho Cố Mang, nói rằng từng có một bệnh nhân giống với Cố Mang, trên vai có một ấn ký —— Chẳng hay Khương dược sư có nhớ ấn ký đó trông thế nào không?”

“…”

Trong đại điện lặng ngắt, chỉ văng vẳng tiếng đồng hồ nước chảy.

Chờ thật lâu cũng không thấy đối phương trả lời, Mặc Tức lạnh nhạt nói: “Bệnh hay quên của ngươi nặng thật nhỉ.”

Trước cuộc đối thoại kỳ quặc này, những người khác cũng không nhịn được nữa, nhao nhao dò hỏi Khương Phất Lê một vài chuyện mà thường ngày chỉ có bọn họ và Khương dược sư biết. Dưới sự chất vấn của muôn người, sắc mặt Khương Phất Lê trông càng lúc càng kém. Mặc Tức vẫn chỉa kiếm Suất Nhiên vào cổ họng của hắn, có thể cảm nhận được dòng linh lực của hắn càng lúc càng bất ổn giữa cơn hỗn loạn này, thậm chí gần đến mức…

Bạo ngược.

Mặc Tức chợt rùng mình, thu kiếm lướt ra sau, quát lớn: “Cẩn thận!”

Có người phản ứng chậm chạp tránh không kịp, ngay khi Mặc Tức đáp xuống đất nâng tay mở hàng lớp kết giới, gần như cùng lúc đó, vị trí mà “Khương Phất Lê” đứng tỏa ánh bạc chói lóa, linh lực cuồn cuộn như gió Bắc xoáy lên, nện vào vách kết giới, phát ra tiếng “ầm ầm” đáng sợ.

“Đây… đây rốt cuộc là thứ gì?”

“Quái vật… là quái vật!”

Một tiếng gào rống khiến chúng thần run sợ phát ra từ chính giữa luồng sáng, xuyên qua mái ngói, chọc thẳng lên trời! Tiếng tru tréo của con ác thú kia chứa linh lực hùng hậu, vài người tu vi thấp hoặc tuổi già sức yếu chỉ thấy xương ngực run bần bật, kẻ thì bủn rủn ngã xuống đất, kẻ thì trực tiếp hộc máu tươi.

Khóe miệng của Mộ Dung Liên cũng rướm máu, gã chậm rãi lùi đến bên cạnh Mặc Tức và Cố Mang, trước tiên nhìn Cố Mang một cái, đối diện với cặp mắt xanh thẳm của Cố Mang thì không khỏi ngượng ngùng, bèn dời mắt sang nhìn Mặc Tức, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đây là thứ gì?”

Mặc Tức quan sát hình bóng ngày một rõ rệt giữa dòng xoáy trắng xóa, nói: “Hẳn là tàn hồn của thú Huyết Ma mà chúng ta bắt về cho hắn.”

Lời vừa dứt, như để xác minh suy đoán của Mặc Tức, gió lớn nổi lên, linh lực tung tóe, chỉ nghe một tiếng “ầm” nhức óc, mái ngói điện Kim Loan bị chọc thủng một lỗ, cung nhân kêu la chạy trối chết, giữa lốc xoáy cát bụi rơi rào rạt, luồng sáng kia lao ra từ nóc điện, hóa thành một con thú khổng lồ râu ria xồm xoàm mắt như chiêng trống dưới màn đêm đen kịt!

Chỉ thấy nó thân chó mỏ ưng, cánh như đại bàng, mỗi nơi đi qua đều nổi giông giật chớp, không trung đã vang lên tiếng sấm rền trĩu nặng. Nó lia mắt nhìn xuống, đồng tử xanh sẫm trông như hai mặt gương quý sáng lóa, xuyên qua ngói hiên vỡ vụn, phản chiếu đủ mọi sắc mặt của quần thần dự tiệc.

Có người kêu thất thanh: “Là, là con ma thú giáng mưa kia!!”

“Nó không phải là ác thú của nước Liệu sao?!!”

Lại có nhiều người kịp thời hiểu ra —— Bọn họ quay đầu lại, trong mắt giăng kín tơ máu của ngờ vực kinh hãi, nhìn về gã đàn ông đang ngồi trên vương tọa như đang nhìn người điên.

Mộ Dung Thần, Quân thượng của Trọng Hoa, vẫn bình thản ung dung ngồi trên chỗ cao như bao lần về trước, gió mây và sấm chớp do ma thú dấy lên lập lòe trong con ngươi tối như mực của hắn, hắn âm trầm đưa mắt nhìn chúng thần, bờ môi thế mà còn nhoẻn cười châm biếm.

Có người phản ứng lại, run giọng hỏi: “Lẽ nào là… là người sao?”

“Quân thượng…”

“Mộ Dung Thần! Thì ra trận mưa ma quái trước đó ở Trọng Hoa là do ngươi giáng ư!? Căn bản không hề liên quan đến nước Liệu! Là ngươi muốn dồn bọn ta vào đường cùng phải uống ‘thuốc trừ ma’ của ngươi! Con, con ác thú này là do ngươi luyện ra!!!”

Tiếng chất vấn dồn dập như thủy triều, Quân thượng nhếch miệng cười, gương mặt nhợt nhạt tuấn tú hằn rõ sự điên cuồng đè nén.

Hắn đan mười ngón tay, hờ hững nói: “Cô đã từng cho các khanh cơ hội, mong chờ các khanh ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu phục tùng. Cô chờ các khanh rất nhiều năm, là chính các khanh không quý trọng, đừng trách cô chuyên quyền độc đoán.”

“Mộ Dung Thần!! Ngươi điên rồi sao?!! Nước Liệu chỉ dùng pháp chú hắc ma để đối phó người ngoài, ngươi thân là quân chủ của một nước, chỉ vì muốn thần dân phục tùng mình mà không ngại luyện ra ma thú sát hại bách tính của nước nhà, lừa gạt văn võ bá quan uống thuốc của ngươi, chui xuống cái hố mà ngươi đã đào sẵn?! Ngươi —— Ngươi thật độc ác! Uổng danh quân vương!!”

Ngay khi chân tướng này trồi lên khỏi mặt nước, tất cả hậu duệ quý tộc và quan viên chủ chốt ở đây, cho dù trước đó hèn nhát cỡ nào, lúc này cũng nhịn không được nổi cơn thịnh nộ, mắt trừng suýt nứt.

“Hôn quân!”

“Không bằng cầm thú!!”

Mộ Dung Thần cười khẩy: “Thế nào. Chư vị ái khanh muốn bức vua thoái vị à?”

“Ngươi làm chuyện hoang đường như thế, vì tư lợi cá nhân mà tu luyện quỷ đạo, hại chết bách tính, ngươi còn muốn ngồi yên trên vương vị này sao?”

“Mộ Dung Thần, ngươi không xứng làm vua!”

“Cô có xứng hay không, làm gì đến lượt các khanh nói.” Mộ Dung Thần phì cười, hắn liếm liếm môi, mặt mày hung ác: “Muốn thay trời đổi đất, lại không nhìn xem lũ phế vật ăn hại các khanh có bản lĩnh đó không.”

Nói đoạn nhấc đầu ngón tay, trầm giọng quát: “Tịnh Trần, chư thần khó dạy, tru sát phản tặc!”

Con dị thú bị Quân thượng dùng tàn hồn thú Huyết Ma luyện hóa phát ra một tiếng gầm rú trên trời đêm, khói mây thoáng chốc tụ hợp, cát đá tung bay mịt mù, giữa sấm rung chớp giật, nó đột ngột hóa thành hàng ngàn vạn đường kiếm, phóng thẳng xuống đại điện!!

Nhất thời chỉ nghe tiếng vỡ nát rung trời, gạch ngói văng tung tóe, vô số đường kiếm như mưa đá nện xuống. Giữa cơn hoảng loạn phẫn nộ, các tu sĩ bên dưới nháo nhào mở kết giới tự bảo vệ lấy mình. Ngặt nỗi con thú Huyết Ma kia thật sự quá hung hãn, dù rằng chỉ là dị thú luyện ra từ một mảnh tàn hồn, nó vẫn hung mãnh khó ngăn cản như cũ.

“Cha ơi!!”

“Chủ thượng!”

Biến cố xảy ra quá nhanh, có lão quý tộc thường ngày ít vận động, tu luyện cũng hời hợt, nhất thời không ứng phó nổi, trực tiếp bị kiếm khí Huyết Ma đâm chết trên kim điện. Tiếng kêu la thảm thiết nhất thời vang không ngớt.

“Mở kết giới! Mau mở kết giới!”

“Ai cứu cha con với… hu hu hu…”

“Con yêu ma này quá lợi hại, ta chống không nổi…”

Gạch ngói vụn vỡ rơi rào rào, ánh kiếm phóng tới tấp như mưa, muốn trốn cũng không biết trốn đâu. Có một đứa bé theo cha đến đây ngồi bên cạnh xác chết, mắt thấy sẽ bị đợt mưa kiếm thứ hai giết chết, Cố Mang thình lình lao ra khỏi kết giới ——

Mộ Dung Liên giật thót: “Ê! Ngươi không muốn sống hả!”

Nào ngờ dù linh lực tổn hại, thân pháp của Cố Mang lại không hề sa sút, y ôm lấy đứa bé nhanh chóng lướt trở về, ngay khi y lách vào kết giới của Mặc Tức, ma thú Tịnh Trần triển khai đợt mưa kiếm thứ hai. Đứa bé kia may mắn được cứu sống, nhưng nhiều người không may mắn như vậy.

Đợt tấn công thứ hai của Tịnh Trần còn hung hãn hơn lần đầu, lại có nhiều người chống đỡ không nổi, kết giới phòng ngự vỡ nát, máu tươi bắn tung, chết không nhắm mắt.

Giữa gió tanh mưa máu, Mặc Tức quay đầu nhìn về phía Quân thượng.

Trước trận đồ sát đột ngột này, trên mặt quân chủ Trọng Hoa Mộ Dung Thần chẳng hề có nửa phần gợn sóng, dường như tình cảnh này đã diễn tập trong đầu hắn cả hàng trăm ngàn lần, hoặc là với hắn mà nói bách tính thật sự chỉ như võ sĩ trúc, là quân cờ có thể tùy tiện ném tùy tiện vứt. Ma thú Tịnh Trần vẫn còn trên đà gây thêm nhiều thương vong, Mặc Tức nhìn Quân thượng chằm chằm, ánh sáng xanh thẫm hội tụ nơi bàn tay, hắn nghiêm giọng ra lệnh:

“Thôn Thiên —— Tới đây!”

Quyền trượng kéo theo tiếng cá voi gào rống như xé trời lao ra, biến thành thần võ toàn thân sáng lấp lánh.

Cá voi của Thôn Thiên hiện hình, vẫy đuôi lớn phóng lên, tự động biến thành một lá chắn bao phủ cả đại điện Kim Loan, mà Tịnh Trần có vẻ rất kiêng kỵ linh thể Thôn Thiên này, vô số đường kiếm bỗng chốc bị thu hồi, nó lại biến về nguyên hình thân chó mỏ ưng lơ lửng trên không trung. Nó tru tréo inh ỏi, liên tục phát ra tiếng gầm rú uy hiếp về phía linh thể của Thôn Thiên, song lại nhảy vút lên trời cao, không dám tùy tiện ứng chiến nữa.

Dưới sự bảo vệ của Mặc Tức, mọi người trong điện tạm thở phào nhẹ nhõm, có người uể oải ngã xuống đất thở dốc, có người nước mắt ngắn dài lao về phía người thân, lại có người phẫn hận ngút trời định bất chấp tất cả xông lên giết chết Mộ Dung Thần.

“Mộ Dung Thần!!!”

“Cha… hu hu hu hu! Cha ơi!”

Nhưng khiến người ta bất an là, rõ ràng trước cục diện nghịch chuyển như thế này, Mộ Dung Thần lại chẳng hề sợ hãi, cũng chẳng hề kinh ngạc, hắn dùng một loại bình tĩnh khiến người sởn gai ốc, xoay tròng mắt nhìn về phía Mặc Tức. Lát sau, khóe miệng nhếch thành một nụ cười u ám.

Mộ Dung Liên nheo mắt: “Ngươi cười cái gì.”

“Ta cười Hi Hòa quân đúng là quá bản lĩnh, từ nhỏ đã thiên phú dị bẩm, sức mạnh của Thôn Thiên quả thật khiến người ta hâm mộ.” Mộ Dung Thần khoan thai nói.

“Trái lại ngươi đấy, Mộ Dung Liên, sao ngươi không động não suy nghĩ một chút đi? Ngươi cho rằng ngươi là người đầu tiên bị cô đem đi làm thí luyện con rối sao? Không, chỉ có loại độc hắc ma không chắc chắn mang tính thử nghiệm này, cô mới dùng trên người ngươi thôi.”

“Trước khi thí luyện ngươi, cô đã có được một viên thuốc duy nhất mà năm xưa Thẩm Đường để lại, luyện chế từ chủng hoa Bát Khổ Trường Hận của Ma tộc. Cô dùng nó chế thành Khôi Lỗi Đan (thuốc con rối) có thể ngủ đông trong lòng người dài lâu mà không bị phát hiện —— Chỉ độc nhất một viên. Mười năm trước cô đã chọn ra một người đủ hùng mạnh, cho thuốc ngủ đông trong cơ thể người đó. Nếu gặp bất trắc như hôm nay, cô sẽ đánh thức viên thuốc ấy, để người đó lập tức đánh mất chính mình, phò trợ cho cô.”

“…”

Một dòng khí lạnh thấu xương lan từ lòng bàn chân ra toàn thân.

“Ngươi cảm thấy cô sẽ dùng nó cho ai?”

Gần như tầm mắt của mọi người đều hoảng sợ dồn về phía Mặc Tức, ngay cả bản thân Mặc Tức cũng biến sắc.

Mộ Dung Thần vẫn điềm nhiên ngồi trên vương vị, lạnh nhạt nói: “Đây vốn là tính toán xấu nhất của cô, không ngờ cuối cùng vẫn phải làm như thế.”

Dứt lời, hắn nhấc đầu ngón tay, thoáng chốc dấy lên một ngọn lửa.

Đồng tử đen kịt lấp lóe những tia sáng tối tăm, Quân thượng nhìn về phía Mặc Tức đang che chở quần thần trong đại điện, răng môi khẽ nghiến, thốt ra bốn chữ: “Khôi Lỗi Đan, tản!”

Hết chương 179

Stormi: Rồi thôi chia buồn với bá quan Trọng Hoa, có mình anh Tức bảo kê nổi mấy người thôi chứ giờ ảnh bị vậy ai độ nổi mấy người… mà nói chứ mọi người có để ý là nước Liệu đội khá nhiều cái nồi của thằng vua không, cái gì xấu xa cũng đổ cho nước Liệu mà cuối cùng lòi ra toàn chiêu trò của thằng vua, khéo mục đích tồn tại của nước Liệu là để đội nồi cho thằng vua quá…

Nhân ngày công chúa đáng thương bị thằng vua ám, đăng tấm hình ảnh với vợ ảnh cho vui cửa vui nhà…

vn75 twitysk013vn77

Artist: ysk013@twitter