Vì Bồ Công Anh, Em Sẽ Chờ...!

Chương 7




“Ừ, đúng rồi, còn em năm hai?”

“Ừm, chúng ta yêu nhau chín tháng rồi đó, nhanh thật, ước gì cứ thế này mãi nhỉ!”

“Tất nhiên” anh kéo tôi qua, nằm lên đùi, khom lưng xuống hôn tôi. Anh chỉ toàn làm những thứ ngọt ngào đến bất ngờ, “Anh yêu em”

Mọi thứ cứ trôi, một giấc mơ đẹp. Một năm trôi qua, anh học hết năm tư, tôi học hết năm hai. Sau lễ tốt nghiệp của anh hôm ấy, chúng tôi đã mở tiệc nhỏ ở nhà, một vài người bạn của tôi, một vài người bạn của anh. Ăn uống, dọn dẹp đôi chút rồi ngồi trò truyện, dần dần trời tối họ kéo nhau về, chỉ còn tôi với anh ở trong nhà. Tôi phóng lên ghế salon.

“Ôi mệt quá! Đến đây ngồi này, tôi ngoắc anh đến.”

“Anh có điện thoại, đợi anh chút” anh đi thẳng ra ban công.

“Ok anh!”

Anh bước vào, nhấc đầu tôi lên.

Tôi hỏi anh “Hết đại học rồi, anh định làm gì?”

“Không biết” anh chau mày vẻ có chút khó chịu, chắc không muốn tôi biết.

“Anh sẽ bên em mãi chứ?”

“Ừ, mãi mãi.”

“Em không ép anh, nếu anh chán có thể nói với em, em sẽ buông.”

“Sẽ không bao giờ”

“Hứa nhé" chơi vui thế cũng có lúc hết pin chứ, tôi nói nhỏ xíu.

“Ừ, anh hứa, nhưng nếu anh đi xa thì sao?” ánh mắt buồn bã của anh không thắng nổi cơn buồn ngủ của tôi.

“Em sẽ rất buồn, giống như người em yêu bỏ đi” tôi nói “Em yêu anh” rồi ngủ mất luôn.

Ngày nào cũng như ngày nào, nhưng tôi chả cảm thấy chán. Cho đến khi ấy, nếu như anh không đến đón tôi trễ. Tôi đi bộ khu dành cho người đi bộ, vừa đi vừa nghĩ, chắc là anh bận. Một cảnh tượng ân ái của trai gái trên đường sẽ không khiến tôi dừng lại, nếu như nó không phải là một gương mặt quen thuộc, là anh, người mà tôi dành tất cả tình cảm của mình. Tôi đứng như chôn chân, nhìn họ chìm đắm trong nụ hôn, cảnh tượng của người yêu lúc trước của tôi cũng thế này. Anh nhìn thấy tôi đứng nhìn ngây ra, tôi mới chợt tỉnh, quay lưng, chạy ngược với phía anh. Thật nhanh, thật nhanh, nghe tiếng gọi từ đằng sau nhưng tôi chả muốn quay lại. Tôi ước tất cả chỉ là mơ.

“Lyn, em nghe anh nói. Anh xin lỗi vì không nói sớm với em..” tôi thấy anh muốn nói gì đó, nhưng anh lại nói “Chúng ta chia tay nhé?”

“Ừ, là anh quyết định” tôi cười rồi xoay lưng đi.

Tôi nhìn anh lần cuối, đau lắm. Còn đau hơn cả người lúc trước, như có hàng ngàn mũi tên nhắm về phía tôi mà bắn. Chỉ biết cười ngay dại, muốn khóc mà khóc không được, muốn cười cũng chả xong, nụ cười ấy giả dối lắm. Những kỉ niệm ấy dễ quên thế sao, những câu nói ấm áp dễ cho qua thế sao, những thứ làm vì nhau cho qua thế sao, kết quả của sự cuối cùng như những gì anh nói, những gì anh hứa, là thật sao?

Tôi về đến nhà, quẳng balo, đi vào tắm, đi vào phòng, gọi cho con bạn thân, muốn tâm sự với nó, gọi mãi không được, tơi ngủ. Cả tuần lễ, ngoài đi toilet, uống nước tôi không leo xuống giường, thức rồi cũng không xuống, nằm đó nhìn mãi lên trần nhà, cho tới cơn buồn ngủ tiếp tục, không ăn. Không phải là tự hành hạ, mà là không có hứng, là nuốt không trôi. Tiếng chuông điện thoại con bạn làm tôi cáu, ồn ào mãi, tôi phải mở điện thoại, vẻ khó chịu.

“Alo, nói nhanh, đang ngủ”