Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 2: Tân thế giới




Ngô Nặc mơ hồ nghe thấy một âm thanh rất ồn ảo, ngao ngao ngao, luôn kêu tới kêu lui bên tai, quả thật phát phiền, còn đáng ghét hơn cả đồng hồ báo thức của y. Ngô Nặc không kiên nhẫn đưa tay vỗ nơi phát ra âm thanh, kết quả vỗ phải một thứ ẩm ướt, lạnh tới mức y giật mình, thoáng cái mở to mắt.

Bầu trời trong xanh nắng ráo dị thường, hằng tinh (là các sao tự phát sáng và phát nhiệt) màu cam thật lớn đang chậm rãi dâng lên bên chân trời, trong không khí lan tỏa hương thảo mộc nồng đậm. Ngô Nặc theo bản năng hít sâu một cái, rồi chậm rãi thở ra, đợi đã, đây là đâu?

Hình như trời hơi xanh quá, mặt trời hình như cũng lớn hơn bình thường hay thấy, hương thảo mộc, đúng rồi, hương thảo mộc, không khí tỉnh thành nổi tiếng là không trong lành, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày dù không tới ba trăm ngày bị sương mù bao trùm thì ít nhất cũng có hai trăm ngày không nhìn thấy mặt trời, càng khỏi nhắc tới hương thảo mộc gì đó, cả ngày trừ khí thải xe hơi vẫn là khí thải xe hơi.

Cơn buồn ngủ dần biến mất, ký ức trở về từng chút một.

Hôm qua, hôm qua, y nhớ hôm qua y đang bán xiên nguội ở khu du lịch, sau đó thành quản, đúng, chính là tên bụng bự mắt cá chết đó lần nào cũng không buông tha y, sau đó y cưỡi xe chạy đi, rồi tiếp theo…

Hình như bị xe tông!

Ngô Nặc ngồi bệt xuống đất, chỉ thấy trước mắt toàn là từng cánh rừng và bãi cỏ xanh đậm vàng nhạt kéo dài đến chân trời, tạo ra một vùng cảnh quang nguyên thủy không có dấu tích bị nhân công khai phá.

“Ngao!”

Một âm thanh mang theo tức giận, thành công thu hút lực chú ý của Ngô Nặc.

Một con… mèo lớn? Hổ con màu trắng bạc? Đôi mắt màu băng lam mang theo ủy (bất) khuất (mãn) nhân tính hóa, nghiêng cái đầu tròn vo, dễ thương bụ bẫm, trong xinh đẹp còn lộ ra mấy phần khả ái, tuy không biết là chủng loài nào, nhưng vừa nhìn đã thấy rất đáng giá.

Tha lỗi cho Ngô Nặc là một tục nhân như thế, tuy y là một kẻ nghiện mèo không hơn không kém, nhưng ngay lúc nhìn thấy con mèo to xinh đẹp như thế, vẫn theo bản năng dùng Mao gia gia đánh giá một chút.

Không đúng, hiện tại không phải lúc suy xét xem mèo này có đáng tiền không, hiện tại phải suy nghĩ vấn đề chỗ này rốt cuộc là đâu.

Y dám dùng cái đầu trên cổ bảo đảm, chỗ này tuyệt đối không thuộc về bất cứ nơi nào của tỉnh thành!

Thiệt là ĐM, y chẳng qua chỉ gặp tai nạn thôi, lẽ nào bị kẻ gây tai nạn xem là thi thể ném đi rồi?

Dù bình thường lúc Ngô Nặc không đi bán cũng theo dõi vài bộ truyện, được rồi, không chỉ vài bộ mà là rất nhiều bộ đạo văn ở Q điểm. Nhưng, giờ này phút này, y thật sự không nghĩ tới chuyện xuyên việt.

Hồi tưởng lại lúc gặp tai nạn, Ngô Nặc cũng thấy căng thẳng, vội đứng lên, loại người ba không không nương không tựa không bảo hiểm như y, thật lòng bệnh không nổi mà càng không vào nổi bệnh viện.

Ngô Nặc tự kiểm tra cho mình từ trên xuống dưới, dưới ánh mắt có chút sâu thẳm của đại miêu (?), cuối cùng xác định trên người trừ chút ít trầy xước không cần khâu lại, không còn nội ngoại thương nào khác. Sau đó phải xác định hơn một ngàn nhuyễn muội tệ vẫn còn trong túi, cuối cùng mới thở phào một hơi. (nhuyễn muội tệ: nhân dân tệ, cách gọi của con trai FA)

Nhưng, cùng lúc này, y mới ý thức được chuyện không đúng.

Nếu y không bị trọng thương, người gây tai nạn không tới mức ném xác y ở nơi hoang dã chứ (⊙o⊙)! Đợi đã, chỗ y gặp tai nạn là trong trung tâm thành phố, cho dù đứt hơi tại đó, cho dù người gây tai nạn có cha là X Cương, cũng tuyệt đối không dám ngang nhiên vứt xác như thế! (‘Cha tao là Lý Cương’ là nói về vụ tai nạn nổi tiếng của TQ)

Ngô Nặc lại đưa mắt nhìn quanh, lúc trước y sống trong huyện thành nhỏ, nhưng mỗi năm luôn cùng ông bà ngoại xuống quê thăm bạn bè người thân, ấn tượng về dã ngoại, thực vật hoang dã thường gặp cũng không mấy xa lạ.

Nhưng, thiệt là ĐM! Xin thứ lỗi cho y văng tục, thực sự là vì thực vật trước mắt TM tuy toàn là màu xanh đậm vàng nhạt, nhưng cỏ dưới chân y không nhận ra cái nào, rốt cuộc y đang ở chỗ quỷ nào chứ (⊙o⊙)?!

Đại miêu xinh đẹp thấy Ngô Nặc đầy mặt mê mang điệu bộ chưa tỉnh ngủ, cuối cùng hết sạch kiên nhẫn, dùng đuôi nhẹ quất lên chân Ngô Nặc.

Ngô Nặc không kịp đề phòng bị quất mấy cái, đau đến hít ngược, cuối cùng đặt lực chú ý lên đại miêu bên chân, trí thông minh đang dần trở lại khiến y ý thức được, nhóc con sức mạnh ghê gớm trước mắt có lẽ không phải là mèo bình thường.

Nhìn thể hình đó, nhìn màu lông đó, nhìn ánh mắt nhân tính hóa đó, tuyệt đối đắc tiền hơn con mèo Ba Tư y thương yêu rất lâu trước kia.

Bốn mắt nhìn nhau, đại miêu không biết sao cảm thấy sau gáy chợt lạnh, theo bản năng nhích về sau một bước nhỏ.

“Mèo ngoan, mày biết chỗ này là đâu không?” Ngô Nặc ngồi xổm xuống, cố gắng lộ ra nụ cười đánh bại cả nam nữ, không thể không nói, Ngô Nặc quả thật có gương mặt không tồi, làn da trắng phơi nắng cả ngày không đen cùng với gương mặt búp bê non nớt như trẻ sơ sinh chính là một trong những bí quyết giúp y làm ăn tốt hơn người khác. Dù phần lớn thời gian trông sẽ khá giống con buôn, nhưng, trong mắt nhân loại nông cạn, nhan sắc là chính nghĩa, khí con buôn cũng có thể ‘mỹ nhan’ thành giảo hoạt khả ái.

Đại miêu… đại miêu nó cũng có chút nông cạn otz, con mắt băng lam lóe qua chút xấu hổ nhân tính hóa, nhưng nhanh chóng được thay bằng ánh mắt nghi hoặc.

Nghe không hiểu.

Tên thuần nhân này nói ngôn ngữ của bộ lạc nào vậy?

Gần đây chỉ có ba bộ lạc lớn, ngôn ngữ của y rất kỳ lạ, khẩu âm cũng rất quái, không phải là người của ba bộ lạc này, nhưng bộ lạc nhỏ xung quanh cũng có khá nhiều, có lẽ y nằm trong một bộ lạc nhỏ nào đó?

Nhưng y phục trên người y rất mềm mại, chưa từng thấy y phục nào mềm mại lại kỳ quái như thế, cho dù là thủ lĩnh của bộ lạc lớn cũng không có.

Tên thuần nhân này rất kỳ quái.

Đại miêu nhìn Ngô Nặc, đáy mắt lóe qua một tia thần sắc phức tạp, sau đó… quay người chạy đi.

“Nè, nhóc con, đừng chạy mà, đợi tao với!” Ngô Nặc nóng ruột, ở đây trước không thôn sau không trấn, con mèo kia là sinh vật duy nhất y thấy sau khi tỉnh lại, quan trọng nhất là, loại mèo bự mập mạp lại sạch sẽ hơn nữa còn mang linh tính, rất có thể là thú cưng được ai đó nuôi dưỡng, nếu lạc mất nó, không biết phải đến đâu mới thấy được hơi người.

Thân thể phản ứng nhanh hơn não, khi Ngô Nặc vừa định chủ ý nghĩ rõ ràng xong, thân thể đã trước một bước chạy theo đại miêu.

Không biết là đại miêu cố ý hay vận khí không kém quá mức, đại miêu chạy chạy dừng dừng, Ngô Nặc vẫn luôn theo sát phía sau nó, dù mệt le lưỡi thở phì phò nhưng rốt cuộc không mất dấu.

Nhưng, càng chạy, Ngô Nặc càng cảm thấy không bình thường.

Đừng nói là tỉnh thành, cho dù là rừng sâu núi thẳm chỉ sợ cũng rất khó thấy đại thụ to bằng mấy người ôm, nhưng ở đây tùy tiện cũng có thể thấy một khu rừng đầy cây to. Trong khu rừng do cây to cao ngất không biết tên tạo thành, ánh sáng đặc biệt hôn ám, Ngô Nặc bước cạn bước sâu dẫm lên lớp lá rụng thật dày, chỗ mỏng nhất cũng đến bắp chân y, chỗ sâu nhất thì ngập qua cả eo, trong rừng thỉnh thoảng có động vật nhỏ chạy qua, đại miêu rục rịch dường như muốn đi bắt, nhưng những lúc này nó đều sẽ quay người lại nhìn Ngô Nặc đang gian nan theo sau lưng, sau đó bộ mặt mèo mập mạp tức đến nhíu lại, trong con mắt băng lam lộ ra một tia trách móc hiếm thấy.

Ngô Nặc đã không còn tâm tình quan tâm động vật nhỏ xuất thần nhập quỷ xung quanh, tất cả những gì thấy được đều cho y biết, nơi này không phải địa giới của tỉnh thành, thậm chí rất có thể không phải là địa giới nước Z.

Nơi này, rốt cuộc là đâu?

Càng đi sâu vào rừng, tia sáng càng lúc càng mờ, tầng tầng lớp lớp lá cây che kín cả khu rừng không thấy mặt trời, đôi mắt sớm đã thích ứng với các ánh sáng nhân tạo của Ngô Nặc gần như sắp thành kẻ mù trong điều kiện này.

May mà màu lông đại miêu vô cùng đặc biệt, Ngô Nặc mới không lạc mất nó.

Ngô Nặc lại gian nan bò lết trong đống lá mục cao đến tận eo, đại miêu vốn luôn chạy phía trước y đột nhiên thấp giọng gầm lên một tiếng, trước mắt Ngô Nặc hoa đi, cứ như có một tia chớp màu bạc lóe qua trước mắt, sau đó, y cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Quay đầu lại, chỉ thấy đại miêu màu bạc đang triền đấu với một con mãng xà thô bằng cổ chân, chiến trường cách lưng Ngô Nặc chỉ 30cm!

Má ơi.

Ngô Nặc cảm thấy ác ý âm trầm đến từ toàn vũ trụ.

Rắn là động vật Ngô Nặc sợ nhất, sợ bậc nhất.

Cho dù sâu trong nội tâm y rất muốn xông lên, túm lấy con mãng xà đó xé thành ba bốn năm khúc, nhưng trên thực tế, tứ chi y đông cứng, trong đầu là vô số con thảo nê mã chạy qua để lại một vùng trắng xóa, cả động cũng không thể động.

May là, tuy đại miêu này còn nhỏ hơn chút so với mèo nhà trưởng thành, lực chiến đấu lại vô cùng kinh người, lực lớn vuốt bén, cứ thế cào chết con mãng xà dài gần hai mét.

Đương nhiên, cũng không phải nó không bị chút thương tích nào, may là đều không phải vết thương chí mạng, càng không trúng độc. So với vết thương không mấy nghiêm trọng trên người, đại miêu có bệnh sạch sẽ rõ ràng càng để ý đến lớp lông bị bẩn, cùng với Ngô Nặc đã nhìn đến ngu người.

Vác chiến lợi phẩm của ta đi.

Không biết tại sao, đại miêu rõ ràng không lên tiếng, Ngô Nặc lại cứ như thấy được tin tức này trong đôi mắt băng lam của nó.

Vác rắn?

Đùa gì vậy, bảo y chạm vào thứ này, còn không bằng giết y!

Ngô Nặc cố sức lắc đầu.

Cho dù ngôn ngữ không thông, nhưng ngôn ngữ cơ thể của nhân loại lại có chỗ tương đồng thần kỳ.

Đại miêu vô cùng bất mãn trừng Ngô Nặc, tên thuần nhân này sao còn yếu còn nhát gan hơn cả thuần nhân giống cái vậy, ngay cả con trùng chết cũng sợ, thật không biết làm sao y sống sót được.

Lẽ nào, chính vì thế, cho nên y mới bị tộc nhân của mình bỏ mặc?

Đại miêu hiếm khi động não, lại nhìn gương mặt tái nhợt của Ngô Nặc cùng với dáng vẻ đáng thương đã sắp khóc tới nơi, hiếm được, đại miêu vậy mà có chút mềm lòng, đương nhiên, cho dù đại miêu rất có thể không biết mềm lòng là ý gì.

Không phải chỉ là một con trùng lớn thôi sao, không cần thì thôi, dù sao với vóc dáng của tên tiểu thuần nhân này, chắc chắn vác không nổi. Hơn nữa trong Hắc Sắc Sâm Lâm còn rất nhiều mãnh thú nguy hiểm, nếu để chúng ngửi được mùi máu tanh, nó và tiểu thuần nhân này đều gặp nguy.

Đại miêu lúc này rõ ràng đã quên không lâu trước đó nó ngay cả con chuột chẳng được mấy lạng thịt cũng không bỏ qua. Mỹ sắc hại người… không, hại mèo.

Dáng vẻ tiểu thuần nhân run run rẩy rẩy, thật đáng thương.

Đại miêu nghĩ thế, cất bước ưu nhã tới cạnh Ngô Nặc, đầu tròn ngưỡng cao, đôi mắt băng lam nhìn y, giống như đang nói, đi theo ta, che chở ngươi.

Sóng điện não của Ngô Nặc hiển nhiên không cùng một kênh với đại miêu, thấy đại miêu ngữa đầu, móng vuốt run lên liền không thể khống chế, trực tiếp nhào tới.

Thật mềm.

Ngô Nặc và đại miêu đồng thời cảm khái.

Lúc trước Ngô Nặc từng nuôi cũng từng sờ qua không ít mèo nhà và mèo hoang, nhưng không có lông con nào mượt như thế, sờ lên căn bản không dừng được__

Dưới cằm, lỗ tai, sống lưng, cái bụng.

“Ui, bề ngoài xinh đẹp thế này, không ngờ lại là mèo đực.” Nói rồi, Ngô Nặc đặc biệt tiện tay chọt chọt chỗ nào đó ở dưới bụng đại miêu.

Sau đó…

Đại-miêu-bùng-nổ.