Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 46: Gạch xanh




Thì ra đây chính là gạch à! ← Mọi người bộ lạc Trường Hà.

Mẹ ơi, đây còn là gạch sao? ← Ngô Nặc.

Cũng khó trách Ngô Nặc lại có cảm khái như vậy, vật hỗn hợp siêu dính sau khi nung thành gạch, bề ngoài hiện màu chàm, trơn mịn như ngọc thạch, dưới ánh sáng mặt trời nhìn từ đằng xa, còn mơ hồ có thủy quang lưu động, tựa như thanh ngọc.

Ngói mỏng hơn gạch, sau khi nung ra cảm giác long lanh càng mạnh, dưới mặt trời tỏa ra một tầng sáng màu xanh nhạt, nhìn từ xa tựa như lưu ly.

Có thú nhân ôm miếng ngói từ lò ra, trực tiếp ngẩn người nhìn, hoàn toàn không chú ý dưới chân có cái gờ, bị vấp nghiêng cả người, miếng ngói trên tay thoáng cái bay ra, thú nhân bị dọa đỏ bừng mặt, chân nhũn ra thuận thế ngã bệt xuống đất, cùi chỏ gần như đồng thời chạm đất với miếng ngói, sau đó nện mạnh xuống đất.

Xong rồi, trong đầu thú nhân chỉ còn một vùng trắng xóa, trong lòng phiền não chết luôn, nhưng, tiếng nứt vỡ trong dự liệu không xuất hiện, ngược lại cùi chỏ bị cấn phát đau, thú nhân vô thức nhìn sang chỗ đau, chỉ thấy miếng ngói bốn góc xanh như lưu ly hơi lún xuống đất, hoàn chỉnh vô khuyết ‘cắm’ trong đất, vẫn còn hơi phát sáng dưới mặt trời.

Mấy miếng ngói khác tiếp xúc thân mật với đất đá, không một ngoại lệ, đều bình yên vô sự.

Xem ra độ cứng của miếng ngói xinh đẹp dễ vỡ hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người, bao gồm cả Ngô Nặc.

Ngô Nặc không ngờ đất dính sau khi trải qua nung chế, độ cứng cư nhiên trở nên ‘đáng sợ’ như thế, y bước vội sang, nhặt một miếng ngói lên, cảm giác đầu tiên khi cầm vào tay là hơi nặng và lạnh, vì lúc làm phôi công nghệ thô sơ lại thêm kỹ thuật không thành thạo, nhìn gần, bề mặt miếng ngói không trơn mịn như trong tưởng tượng, nhưng khi sờ lại có xúc cảm mịn như ngọc thạch, nhẹ gõ lên, lập tức phát ra tiếng coong coong thanh thúy như kim loại. Âm thanh này chỉ có ngói thượng đẳng nhất mới có.

Ngô Nặc lấy ra con dao hoa quả hiệu hệ thống luôn mang bên người nhẹ rạch lên trên một cái, không lưu lại bất cứ dấu vết nào, y dần tăng thêm sức, cho đến khi dùng phải bảy phần sức, mũi dao sắc bén mới để lại một đường trắng nhạt trên miếng ngói.

Dao hoa quả hiệu hệ thống là thép nguyên chất tạo ra, vô cùng sắc bén, bình thường với lực độ này đủ để đâm mũi dao vào ba phân, nhưng lại chỉ có thể để lại một vết tích nhạt trên miếng ngói dễ vỡ, không tổn hại đến miếng ngói.

Miếng ngỏi mỏng manh cũng có thể đạt tới trình độ này, vậy những viên gạch dày nặng thì sao?

Ngô Nặc bảo một thú nhân ôm viên gạch lại cho mình, sau khi nung qua, kích cỡ viên gạch hơi co lại so với ban đầu, nhưng trọng lượng gần như không có biến hóa. Bản thân ‘vật hỗn hợp siêu dính’ đã có trọng lượng lớn hơn đất dính, gạch nung ra cũng cực nặng tay, một viên phải gần sáu mươi cân, nhìn riêng bề ngoài, căn bản không nhìn ra nó lại nặng như thế.

So với miếng ngói như lưu ly, gạch xanh đen dày nặng nhìn gần hầu như không nhìn ra màu ngọc, nhưng so với những viên gạch bình thường, lại có thêm cảm giác như men sứ, xúc cảm trơn lạnh, có thể so với ngọc thạch chưa điêu khắc.

Ngô Nặc cong ngón tay lại gõ mấy cái lên bề mặt, tiếng vang khác với viên ngói phát ra, âm thanh đục nặng hơn miếng ngói, có cảm giác dày nặng.

Ngô Nặc lại dùng dao hoa quả rạch mạnh lên trên, trực tiếp dùng mười phần lực, nhưng không để lại chút vết tích nào trên viên gạch. Ngô Nặc rất muốn thử nếu dùng con dao này đâm mạnh vào viên gạch, có thể để lại bao nhiêu dấu vết trên nó. Nhưng dù sao cũng luyến tiếc dao hoa quả bảo bối của mình, y quay đi nhặt một cục đá có góc nhọn rõ rệt thử xem, kết quả cục đá dưới lực va chạm lớn, góc nhọn bị bể, bề mặt viên gạch lưu lại một tầng bụi mỏng, Ngô Nặc dùng tay phủi bụi, viên gạch bên dưới ngay cả một chút xíu ảnh hưởng cũng không có.

Đại vu kiến thức uyên bác, sau khi thấy Ngô Nặc thử nghiệm, cũng bất giác chậc chậc tán thưởng.

“Vu Nặc, bộ lạc Viêm Hoàng các con đều dùng loại gạch ngói này xây nhà sao?” Đại vu hiếu kỳ hỏi.

Ngô Nặc lắc đầu cười nói: “Đương nhiên không phải, bộ lạc của con không có nơi được trời ưu ái như vùng đất tử vong, chỉ có thể dùng đất dính bình thường nhất nung gạch ngói, độ cứng thua xa gạch xanh này.”

Đại vu ngẫm nghĩ, nói: “Lúc ta ra ngoài lịch lãm, từng thấy một vài bộ lạc siêu cấp dùng gỗ làm thuẫn, chống đỡ kẻ địch tấn công, con nghĩ chúng ta có thể dùng đất dính của vùng đất tử vong chế tạo thuẫn không?”

Ngô Nặc không thể không thừa nhận, giữa người và người thật sự tồn tại khác biệt, loại khác biệt này, không phải hoàn cảnh sinh trưởng của bạn tiên tiến hơn người ta thì có thể thay đổi được, mà là khác biệt giữa trải nghiệm ánh mắt cùng thân phận địa vị tạo ra.

Y vừa rồi chẳng qua chỉ đang nghĩ, có lẽ có thể thử dùng loại đất dính này chế tạo nồi chén đồ dùng, đại vu thì đã nghĩ đến dùng đất dính này chế tạo thuẫn, tăng thêm năng lực chiếc đấu phòng vệ cho các chiến sĩ bộ lạc.

Cao thấp thấy ngay.

Có một thoáng, Ngô Nặc cảm thấy ở một góc nào đó sâu trong nội tâm mình hình như bị cái gì lay động mạnh một chút, lâu dần, trong tư tưởng dư dả an ổn hình như đã có thêm gì đó, nhưng cảm giác này chớp mắt đã biến mất, Ngô Nặc căn bản không kịp thời ngẫm kỹ.

Cho đến rất lâu sau, y mới biết, lúc đó, thứ tiến vào nội tâm y, là hạt giống có tên dã tâm.

“… Có lẽ không có vấn đề gì, lần sau khi nung có thể thử xem.”

Đại vu lớn tuổi thành tinh, gật đầu, tiếp theo lại nghĩ đến hội giao dịch sắp tới, nói với Ngô Nặc: “Có lẽ, chúng ta cũng có thể thử nung một vài dây chuyền xinh đẹp, đến lúc đó để A Văn bọn họ đeo theo đi tụ hội, khẳng định sẽ có rất nhiều thú nhân giống cái thích.”

Yêu cái đẹp là thiên tính của nhân loại, cho dù là thổ dân nguyên thủy áo không đủ che thân cũng không ngoại lệ, mà giống cái thì càng như thế.

Quanh vùng bộ lạc Trường Hà, bất luận là thuần nhân hay thú nhân đều thích dùng xương, đá, lông vũ xinh đẹp và vảy các kiểu xâu thành dây chuyền đeo trên cổ, càng đẹp càng dễ thu hút ánh mắt của khác phái.

Mà những bộ lạc siêu cấp đại vu từng đi qua, vật liệu họ dùng để xâu dây chuyền càng thêm phong phú, dây chuyền xâu ra cũng đẹp hơn, trong chợ phiên bộ lạc thậm chí còn có người chuyên bán dây chuyền, ở những nơi đó, dây chuyền không chỉ đại biểu tài phú còn đại biểu thân phận địa vị, có đôi lúc, một sợi dây chuyền xinh đẹp có thể đổi lấy một thậm chí mấy nô lệ bình thường, giá trị không thể nói không cao.

Mà bên bộ lạc Trường Hà, trình độ dư dả còn lâu mới có thể so sánh với những bộ lạc siêu cấp ở xa đó, trong chợ phiên gần như không thấy có người chuyên bán dây chuyền, đại vu không để ý trở thành người ăn cua đầu tiên.

Đương nhiên, đại vu ngay lập tức có suy nghĩ này, cũng là vì lúc trước trồng khoai trắng, sau đó lại nung gạch nung ngói, đã làm lỡ rất nhiều thời gian, lại thêm tình thế săn bắt năm nay nghiêm trọng hơn năm ngoái, tới mức đồ giao dịch chuẩn bị năm nay cũng chỉ được sáu bảy phần năm ngoái, không mở thêm đường khác, đến lúc đó đừng nói đổi thứ khác, chỉ sợ ngay cả muối thô thôi cũng đổi không đủ.

Ngô Nặc trước giờ không dám xem thường trí tuệ của đại vu, hiện tại càng thêm bái phục ngũ thể chạm đất, liên tục gật đầu: “Biện pháp này rất hay, nhiệm vụ nung trang sức cứ giao cho con, con bảo đảm sẽ làm ra dây chuyền khiến mọi giống cái thích!” Lúc trước Ngô Nặc bày hàng đã bán qua nhiều tác phẩm nghệ thuật gốm sứ, các loại tạo hình dây chuyền, vòng tay xinh đẹp, túm đại trong đầu là có một mớ.

Lúc Ngô Nặc và đại vu ‘thương lượng đại kế’, các thú nhân lục tục ôm toàn bộ gạch ngói trong lò ra, tuy là lần đầu tiên nung, mọi mặt có rất nhiều thiếu sót, nhưng thắng ở nguyên liệu tốt, chỉ có mấy chục phôi ngói lúc nung bị hỏng, gạch ngói còn lại tuy thỉnh thoảng có cái không hoàn mỹ lắm, nhưng lấy đi xây nhà cũng đủ rồi.

Trong lúc nung, Ngô Nặc an bài người xây thêm hai cái lò gạch khác ở gần đó, vì đã có kinh nghiệm xây một lần, lần này đào bới xây lò nhanh hơn rất nhiều, hôm qua đã hoàn toàn hoàn công, đợt phôi gạch và phôi ngói thứ hai cũng đã chế tạo xong hết, phơi khô hơi nước trên mặt, chỉ đợi bỏ vào lò nung.

Có gạch ngói, chuyện xây dựng nhà ở, cũng được đưa lên nhật trình.

Ngô Nặc là người duy nhất từng thấy qua nhà ở xây bằng gạch ngói ra làm sao, đồng thời cũng là y đề xuất và chủ đạo tất cả mọi chuyện, cống hiến và bỏ ra của y mọi người có mắt đều thấy.

Vì thế, cả bộ lạc từ trên xuống dưới với đại vu và thủ lĩnh đi đầu, nhất trí đồng ý đợt gạch ngói nung ra đầu tiên sẽ xây nhà cho Ngô Nặc trước.

Toàn bộ lạc còn có mấy trăm dân khẩu đợi xây nhà, là người may mắn trở thành người đầu tiên được xây nhà trong bộ lạc, Ngô Nặc cũng thấy ngại, một hơi chiếm dụng nhiều gạch ngói như thế để xây ‘hào trạch’ cho mình, chỉ có thể liên tục điều chỉnh thay đổi dự tưởng ban đầu__ nhà bếp và gian trữ đồ hợp lại, nhà vệ sinh và nhà tắm hợp lại, phòng khách và phòng ăn hợp hai làm một, ba phòng ngủ theo kế hoạch ban đầu, dưới ‘kiến nghị’ mãnh liệt của đại miêu, cũng biến thành một phòng.

Lúc Ngô Nặc học tiểu học, có một năm nghỉ hè cùng ông bà ngoại xuống quê từng sống một thời gian trong nhà người thân, đúng lúc hàng xóm kế bên dỡ nhà xây lại, Ngô Nặc lúc đó còn nhỏ, chỉ biết theo đám bạn nhỏ điên cuồng, không quản người lớn cảnh cáo thế nào, cứ thích chạy vào chỗ đang xây nhà chơi đùa. Cũng phải cảm tạ lúc nhỏ không hiểu chuyện, đối với tiểu viện nông gia người lớn xây lúc đó Ngô Nặc ít nhiều cũng có chút ấn tượng.

Đầu tiên phải đào móng, sau đó dùng đá vụn bã than cát đất này nọ lắp móng, tiếp theo mới chậm rãi dựng tường làm nền, khi mặt tường được xây đến độ cao nhất định, còn phải thêm vào đòn nóc xà gỗ trụ đứng vân vân, cuối cùng mới làm mái ngói che đỉnh.

Bước cơ bản nhất Ngô Nặc đại khái còn có chút ấn tượng, nhưng muốn bảo y vẽ ra bản vẽ thiết kế chính xác, xây tường chỗ nào, dựng cột chỗ nào, đòn nóc nên dài bao nhiêu, xà ngang lại phải làm thế nào, Ngô Nặc thật sự là một chút đầu mối cũng không có.

Y lại không phải thật sự trưởng thành ở nông thôn, tuy lúc nhỏ thường xuyên cùng ông bà ngoại xuống quê chơi, ở lại, nhưng khi đó nhỏ tuổi, làm sao lại chú ý tiểu viện nông gia rốt cuộc có kết cấu ra sao, sau khi ông bà ngoại qua đời, y vẫn luôn ở tỉnh thành ngay cả nhà cũng không về, càng khỏi nói xuống quê.

Thời gian đã lâu như thế, Ngô Nặc thật sự không nhớ rõ kết cấu chính xác của tiểu viện nông gia.

Người không lo xa ắt có buồn gần.

Lần này Ngô Nặc hiếm được ‘lo xa’ một chút, sớm đã lợi dụng sơ hở của hệ thống, từ lúc học được cách là khuôn phôi ngói chính xác, y đã sớm hẹn với Vương Tam Hổ một mô hình kết cấu tiểu viện nông gia bằng gỗ.

Dù Vương Tam Hổ có kỹ thuật làm mộc tinh xảo, lại tìm công thợ khác giúp đỡ, cũng phải tốn mấy ngày trời, mới chiếu theo tiểu viện của Vương tú tài trong thôn, làm ra một mô hình khung kết cấu bằng gỗ cao nửa người cho Ngô Nặc.

Cũng như lần trước, Ngô Nặc không mua mô hình, mà lợi dụng mỗi ngày tối vào hệ thống giao dịch, tỉ mỉ quan sát học hỏi. Vì hệ thống cấm giao lưu văn hóa giữa các vị diện, Ngô Nặc chỉ có thể tự mình chậm rãi mày mò, nghề mộc có chuyên môn, bất kể Ngô Nặc thông minh bao nhiêu, dù sao cũng là kẻ ngoài nghề, dưới tiền đề không có bất cứ ghi chú nào, độ khó là có thể nghĩ.

Nếu nói ban đầu là vì nhiệm vụ, nhưng về sau khi nghe nhiều thấy nhiều sự mong đợi và trả giá của các cư dân bộ lạc vì nhà mới, Ngô Nặc nói với bản thân chỉ cho phép thành công không được thất bại.

Tốn mấy đêm liền, Ngô Nặc cuối cùng mới vẽ ra bản vẽ xây nhà đơn giản vô cùng trên giấy da dê.

Đợi khi móng nhà y đã lắp xong, cũng chỉ còn lại ba ngày là đến hội giao dịch bộ lạc, các chiến sĩ bộ lạc và đại vu từ sớm đã mang vật giao dịch khởi hành rời khỏi bộ lạc.

Ngô Nặc giao bản vẽ cho Tinh, trước đó, y đã truyền miệng lại toàn bộ những thứ tự mày mò ra được cho Tinh, lại liên tục tỉ mỉ giảng giải bản vẽ nhiều lần.

Còn về Tinh rốt cuộc lĩnh ngộ được đến trình độ nào, nhà rốt cuộc có thể xây được đến trình độ nào, chỉ có thể dựa vào ý trời.

Bất kể trong lòng có bao nhiêu không yên tâm cũng như không cam tâm, Ngô Nặc cũng không thể không đeo túi da bò chứa đầy trang sức và hành lý lên lưng, bước lên lữ trình đi tới bộ lạc Mục Nguyên.

Nhưng chỉ có ba ngày, cho dù ngày đêm không nghỉ, cho dù là thú nhân giỏi chạy nhất trong bộ lạc Trường Hà, cũng đừng mơ đúng hẹn tới bộ lạc Mục Nguyên, lộ trình xa xôi là một mặt, đường đi hiểm trở nguy cơ tứ bề cũng là nguyên nhân cực kỳ quan trọng.

Tại bộ lạc Trường Hà, đại khái chỉ có Bạch có cách chạy tới bộ lạc Mục Nguyên trong ba ngày.

“Cậu chuẩn bị xong hết chưa?” Đại miêu mập mạp ngửa đầu, ánh mắt bình tĩnh, thần tình nghiêm túc. Ặc, chỉ là cái đuôi lắc hơi vui một chút, được rồi, đại khái không chỉ một chút ︿( ̄︶ ̄)︿.

“… Chuẩn bị xong rồi.”

Trong ánh mắt mong đợi của Ngô Nặc, quanh người Bạch lóe ánh sáng bạc, dưới ánh sáng chói mắt, đại miêu mập tròn nhanh chóng trở nên cao lớn, trên lưng mọc ra đôi cánh bạc thật lớn, cánh xoải ra, một tiếng hổ gầm cao vút phá vỡ an tĩnh buổi sáng, như tảng đá lớn nện vào lòng mọi người khai sáng, dọa các thuần nhân sắc mặt tái nhợt, các thú nhân lũ lượt biến về hình thú, như lâm đại địch, gào thét không ngừng.

Lúc này, mặt trời đần leo qua đường chân trời, tia sáng đầu tiên rọi xuống, kèm với gió nhẹ sáng sớm xua đi ánh bạc quanh người Bạch, dưới ánh sáng vàng, Bạch lần đầu tiên lộ ra hình thái thứ ba của mình trước mặt người ngoài.