Vì Đó Là Anh

Chương 15: Khi ta yêu (2)




Chỉ mới 5h sáng, nó đã chạy sang phòng anh nó gây rối, cũng vì nó háo hức quá thôi.-Nam dậy đi. -Nó kéo kéo cái chăn của anh nó.

-Gì đây? Để yên cho anh ngủ-Nam dụi dụi mắt

- Dậy chuẩn bị đi biển-Nó chóp chóp đôi mắt

-Đi quay nắng lắm! Phải tập trung ghi hình không có được chơi đâu mà mong. -Nam nghiêm giọng

-Mặt kệ, Nam mau dậy đi-Nó lại làm nủng

-Dậy sớm làm gì? Đi ra cho anh ngủ-Nam có hơi lớn tiếng sau đó trùm chăn tiếp tục cái công việc thiêng liêng

-Không chơi với Nam nữa.-Nó đóng cửa mạnh bạo, nó giận rồi.

Nó chạy về phòng lụt lội kiểm tra lại đồ mang theo xem đã đủ chưa. Hôm nay, nó diệu đà nhưng thanh lịch trong chiếc váy suôn ren hoa màu xanh và đôi giày lưới màu trắng.

Nó mang balo to đi xuống nhà, nhìn thấy Nam nhưng nó lại ngó lơ

-Mẹ con phải đi một tháng mới về, sẽ nhớ mẹ lắm!- Nó ôm mẹ mè nheo

-Cả con cũng đi?-Mẹ nó giọng buồn hẳn ra

-Khi về con sẽ mua quà cho mẹ cả ba nữa-Nó chạy nhanh ra cửa, Nam cũng chào ba mẹ rồi đi theo nó.

Mọi người đã có mặt đủ chỉ chờ có anh em nó. Hôm nay Lan Anh năng động khi diện quần ống rộng kẻ sọc màu xanh mix với áo phong trắng và đi giày bánh mì trắng. Diệp Vi thì lại chọn trang phục đi biển là quần sooc, áo pull và giày sandal sỏ ngón màu đen. Đăng Dương thì chọn áo sơ mi trắng, quần sọt đen cùng giày đế bệt trắng. Hăn lại đối lập với Đăng Dương là áo sơ mi cổ trụ đen, quần kaki cùng màu và giày converse classic cũng đen nốt. Nam thì lại khoe thân hình cân đối trong lớp áo thun polo mỏng màu tím, quần jean mài rách đi giày lưới trắng.

-Chào cả nhà!-Nó nhí nhảnh đưa tay hình chữ V

-Chào-Mọi người đồng thanh chỉ có hắn là im lặng. Nam lại ngồi cạnh nó nhưng nó tỏ vẻ không quen biết đi xuống ghế sau ngồi một mình. Hắn thấy nó vậy thì xuống ngồi cạnh bên

-Cải nhau sau?

-Hỏi làm gì nhiều chuyện?-Nó chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái

-Kể từ bây giờ, em là người yêu của tôi, mọi việc làm của em tôi phải biết-Hắn khẳng định

-Yên lặng giùm-Nó nhàn nhạt trả lời, dựa đầu vào cửa kính ngủ.

Vì mong được đi biển nên tối qua nó ngủ không được, sáng lại dậy sớm nên vừa nhắm mắt nó đã ngủ say. Hắn thấy nó gật gù, thì kéo nó dựa vào người. Như tìm được cái gối êm, nó dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực hắn.

Xe chạy khoảng nữa tiếng thì đến nơi

-Nè, tiểu yêu! Đến nơi rồi-Hắn lay nó

-Ưm....muốn ngủ nữa-Nó vòng tay qua người hắn

-Dậy đi biển.-Hắn nhỏ giọng

Cái hơi thở nam tính của ai đó cứ phả vào tai nó. Như nhận ra được đều gì, nó đẩy hắn ra

-Biết.......biết rồi!-Nó tay chân luốn cuốn chạy xuống xe. Nó chạy như ma đuổi.

-Làm gì chạy dữ vậy? Gặp ma hả?-Lan Anh đưa tay kéo cổ áo nó.

-Aaaaaaaaa...... cái con này-Nó vì bị bắt lại nên la oái oái

-Gặp ma hả?- Lan Anh lập lại câu hỏi

-Chỉ là thấy biển đẹp quá nên chạy nhanh thôi-Nó trả lời cho qua chuyện

-Ờ....-Lan Anh và Diệp Vi nghe nó trả lời thì gật gù tỏ vẻ hiểu ý

Bọn nó mỗi người một chiếc balo, xách xách, kéo kéo khó khăn

-Để anh giúp cho?-Đăng Dương giành lấy chiếc balo từ tay Diệp Vi

-Em cảm ơn!-Diệp Vi cười hiếp cả mắt

-Tôi giúp em-Hắn

-Không cần.-Nó ngó lơ hắn

-Không cần cũng giúp-Hắn ngang ngược giành lấy chiếc balo trên tay nó. Có người mang giúp cũng tốt vậy là nó lẽo đẻo đi theo sau.

Nam chìa tay trước mặt Lan Anh ý bảo “đưa đây tôi mang” nhưng cô nàng thì lại quá ngây thơ, tròn mắt nhìn Nam.

-Nếu muốn tôi mang giúp thì đưa đây-Muốn giúp đỡ nhưng sau lời nói thì lại lạnh lùng đến vậy. Lan Anh đưa balo về phía Nam

-Đừng hiểu lầm. Vì đang ghi hình nên mới như vậy-Nam lạnh lùng đi trước

-Sau lại phải viện lí do-Lan Anh nói nhỏ, chạy theo Nam

Sau khi nhận phòng thì phòng ai nấy về. Cả ekip thì ở tầng trệt. Phòng của bọn nó đối diện phòng bọn hắn ở trên lầu, nơi thích hợp để ngắm biển.