Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 11




Trần Nhược Tinh rốt cuộc cũng không xuống lầu, cô thật sự không biết gặp Vệ Lẫm rồi sẽ nói gì? Nhất là giữa bọn họ còn có mối quan hệ hôn nhân ràng buộc. Vệ Lẫm mua thuốc cho cô cũng có thể là vì đồng cảm với cô, hơn nữa còn có liên quan đến dì Đường, anh không thể không chiếu cố cô.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gửi tin nhắn cho Vệ Lẫm.

“Cảm ơn.”

Sau khi gửi tin xong, cô thở dài một hơi. Vệ Lẫm tuy rằng lạnh lùng, có điều tâm địa rất tốt. Cô mở lòng bàn tay ra, miệng vết thương còn chưa khép lại tựa hồ nhắc nhở cô, cô nên đi khám bệnh thôi.

Tôn Diệc Nặc vỗ lên đầu vai cô, “Gửi tin nhắn rồi? Cậu ấy có trả lời lại không?”

“Không có.”

“Có thể còn chưa thấy. Chẳng qua, mình cảm thấy Vệ Lẫm đối xử với cậu rất tốt.”

Trần Nhược Tinh trầm mặc.

“Cậu không có cảm giác gì với cậu ấy sao?”

Trần Nhược Tinh lập tức lắc đầu, “Lên đại học mình không định yêu đương, dù sao bốn năm sau, ai biết được sẽ như thế nào?”

“Cậu quá bi quan rồi đấy. Đời người nên tận hưởng lạc thú trước mắt.”

Trần Nhược Tinh cong khóe miệng, vẻ mặt ôn hòa lại kiên định, “Mình còn có ông bà cần phải chăm sóc.”

Tôn Diệc Nặc lúc này không nói gì. Bọn họ chưa từng vì cuộc sống mà lo nghĩ, có vài lời nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Trần Nhược Tinh dù sao cũng không giống bọn cô.

Trần Nhược Tinh nhìn thời gian, “Mình đi thư viện đây, cậu đi không?”

Tôn Diệc Nặc: “Đợi mình vài phút rồi cùng nhau đi.”

Mười phút sau, Tôn Diệc Nặc vẫn còn vẽ lông mày.

“Nhược Tinh, đợi mình năm phút, năm phút nữa là xong rồi.”

“Không vội.” Trần Nhược Tinh cũng là lần đầu tiên nhìn người khác trang điểm, cô cảm thấy thật thần kỳ. Lại nhìn túi đồ trang điểm của Tôn Diệc Nặc, cả túi đầy đồ, có rất nhiều thứ mà cô không biết.

Tôn Diệc Nặc tô son xong, bặm bặm môi, “Xong rồi.”

Trần Nhược Tinh nhìn cô ấy, quả thật biến hóa rất lớn, ngũ quan giống như đều thay đổi.

“Thế nào? Kỹ thuật của mình không tồi chứ.”

“Rất đẹp.”

“Đương nhiên, từ cấp 3 mình đã bắt đầu tự mình trang điểm rồi.”

“Bố mẹ cậu không nói gì cậu sao?”

“Nói mình cái gì? Con gái trang điểm không phải tính trời sinh sao? Lại nói, thành tích học tập của mình cũng không kém, thỉnh thoảng sửa soạn cho chính mình một chút, tâm tình cũng tốt lên.”

Cái đó hoàn toàn khác với những gì Trần Nhược Tinh được dạy.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, trên đường đúng lúc gặp phải Chương Nhất Thần.

Tôn Diệc Nặc cười nói: “Lớp phó, đi đâu mà vội vậy?”

Chương Nhất Thần: “Gặp được các cậu thật tốt, người hướng dẫn bảo mình đi lấy mấy mẫu đơn.”

“Mẫu đơn gì vậy?”

“Mẫu đơn điều chỉnh sức khỏe tâm lý của sinh viên. Hai cậu có thời gian không? Đúng lúc đem phần của nữ sinh về.”

Tôn Diệc Nặc: “Nhược Tinh phải đi trả sách, để mình đi với cậu vậy.”

Chương Nhất Thần nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh, “Nữ sinh bên kia, đến lúc đó cậu thu lại nhé.”

Trần Nhược Tinh gật đầu một cái, “Được.”

Trần Nhược Tinh đi thư viện trả sách, lại mượn mấy quyển sách liên quan đến tâm lý học, cô cũng muốn tìm hiểu về tình trạng hiện tại của mình. Thư viện đại học Giang vô cùng phong phú, Trần Nhược Tinh rất yêu thích nơi này, lật lật xem, thời gian thoáng cái trôi qua.

Ba giờ, cô không thể không rời khỏi thư viện chạy tới quán cafe.

Quán cafe ngay tại hướng đông cửa tây đại học Khương, đi khoảng mười phút là đến. Nếu có xe đạp, đi sẽ càng tiện hơn. Trần Nhược Tinh dựa theo chỉ dẫn bản đồ, rất nhanh liền tìm thấy quán cafe —— quán cafe Khả Khả.

Đây là tên của quán cafe.

Trần Nhược Tinh đứng trước cửa, bóng dáng của cô phản chiếu qua cánh cửa thủy tinh. Cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra.

Một chú mèo Garfield nằm bên cửa thấy người tới liền lười biếng duỗi thắt lưng rồi nằm xuống.

Trần Nhược Tinh nhìn xung quanh, bên trong bày trí đơn giản ấm áp, mọi góc tường đều đặt mấy loại cây, hoa thiên điểu, hoa lan hổ bì,... nơi này vô cùng dễ chịu, thoải mái.

“Xin chào, bạn muốn uống gì không?” Cô gái mặc đồng phục đứng trước quầy, hẳn là nhân viên.

“Xin chào, tôi đến phỏng vấn.”

“Vậy cô ngồi chờ một lát, bà chủ vừa mới đi ra ngoài, lát nữa sẽ trở về.”

“Được.”

“Cô muốn uống gì không?”

Trần Nhược Tinh nhìn menu treo trên tường, thấy có mấy món được đánh dấu, “Osmanthus Latte.”

“Mùa này uống loại đó rất hợp.”

Trần Nhược Tinh lấy di động ra chuẩn bị trả tiền.

“Không cần! Tới đây phỏng vấn, bọn tôi đều tặng một ly cafe.”

Trần Nhược Tinh sửng sốt. “Cảm ơn.”

Đợi cô uống hết nửa ly cafe, bà chủ liền trở lại.

“Xin chào, chị là Đại Kha, bà chủ ở đây.” Đại Kha năm nay hai lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp liền mở quán cafe này.

“Xin chào, em là Trần Nhược Tinh.”

“Ngồi đi. Chị đã xem qua tư liệu của em rồi, em học ở học viện tài chính, vì sao muốn đến quán cafe làm việc?”

“Em muốn tiếp xúc nhiều hơn với những người cùng độ tuổi.” Trần Nhược Tinh ăn ngay nói thật.

Đại Kha khẽ mỉm cười, “Chị còn tưởng em thích uống cafe cơ đấy.”

Trần Nhược Tinh: “Thật ra em không thích uống cafe.” Một ly giá hai mươi ba mươi tệ, không phải là thứ cô có thể tiêu xài vào.

“Vậy bây giờ em uống cảm thấy như thế nào?”

Trần Nhược Tinh: “Uống không quen.”

“Ha ha.” Đại Kha cười rộ lên, “Em rất thành thật, em như vậy chị làm sao tuyển em được đây?”

Trần Nhược Tinh thản nhiên nhìn cô ấy, “Em nghĩ không thích uống cafe, hẳn là không ảnh hưởng đến công việc.”

“Nhưng em không hiểu rõ cafe. Đừng nghĩ rằng cafe chỉ là một loại đồ uống, đừng đánh giá thấp nó, hạt cafe, máy pha cafe,... đều ảnh hưởng đến hương vị của một ly cafe.” Đại Kha chậm rãi nói, “Chị nhìn ra được em muốn có công việc này.”

Trần Nhược Tinh gật đầu.

“Vậy thử xem trước đã, cho em hai tuần, hai tuần sau, nếu chị không hài lòng với cafe em làm, vậy chứng minh em không thích hợp với công việc này. Đương nhiên, chị vẫn sẽ đưa em tiền lương của mấy ngày này.”

Trần Nhược Tinh kinh ngạc nhìn cô ấy, “Cảm ơn chị.”

“Không cần cảm ơn chị. Ai bảo em xinh đẹp như vậy, mà chị lại là nhan khống (người cuồng nhan sắc) cơ chứ.”

Trần Nhược Tinh có chút không biết làm sao.

“Em gửi thời khóa biểu qua cho chị, về chị sắp xếp ca làm. Để chị add Wechat của em.”

“Vâng ạ.”

Đại Kha nói: “Buổi chiều em có bận không?”

Trần Nhược Tinh lắc đầu.

“Vậy có thể ở đây đợi một lát, bảo Tiểu Nhu dạy em vài thứ.”

“Vâng.”

Trần Nhược Tinh ở quán đến bữa tối mới đi, chỉ mấy tiếng đồng hồ, cô như mở ra một cánh cửa mới. Cô thật sự không nghĩ tới, một chiếc máy pha cafe trong quán có giá hơn trăm ngàn. Ở Vi Chu, hơn trăm ngàn có thể mua được một căn nhà nhỏ.

Cô đi rồi, Đại Kha cười cười, tiểu sư muội này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, còn vô cùng thông minh, chỉ cần dạy một lần, con bé đã nhớ kỹ. Tương lai có thể thấy được, quán cafe này của cô làm ăn sẽ càng ngày càng tốt.

Trần Nhược Tinh trở lại trường đã qua giờ cơm tối, đồ ăn còn lại trong căn tin cũng không nhiều, cô gọi một tô bún, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho mấy người bạn cùng phòng.

“Các cậu ở đâu vậy?”

“Ký túc xá.”

“Nhược Tinh, nhanh về điền mẫu đơn. Người hướng dẫn thúc giục, lớp chúng ta còn chưa giao.”

“Mình về ngay đây.”

Trần Nhược Tinh ăn xong, ngay cả nước bún cũng húp được một nửa, mồ hôi trên trán cũng đổ ra.

Lúc này di động cô sáng lên, có tin nhắn. Vốn tưởng là Đại Kha gửi thời gian làm việc của tuần sau cho cô, cô kích động mở ra, thì ra là Vệ Lẫm gửi tới.

“Cô có ở ký túc xá không? Chương Nhất Thần bảo tôi đến đưa mẫu đơn cho cô.”

Trần Nhược Tinh nhíu mày, “Mình về ngay đây.” Cô nhanh chóng thu dọn bàn ăn, một đường vội vã đi về.

Từ căn tin đến ký túc xá mất 15 phút, chờ cô tới dưới lầu, liền nhìn thấy Vệ Lẫm đi xe đạp đứng dưới tàng cây bạch quả. Anh chống một chân xuống mặt đất, ưu thế chân dài hoàn toàn được bộc lộ ra.

Trần Nhược Tinh đi qua, hơi thở có chút không ổn định.

Vệ Lẫm từ xa nhìn thấy cô, anh cũng không thúc giục cô, cô làm gì phải gấp gáp đến vậy.

Anh từ trong cặp lấy ra xấp mẫu đơn, “Lúc tôi tới ký túc xá lấy mẫu đơn, Chương Nhất Thần bảo tôi đưa xấp mẫu đơn của nam sinh đã điền xong hết giao cho cô.”

Trần Nhược Tinh: “Thật ra không cần gấp vậy, sáng mai đưa cho mình cũng được.”

Vệ Lẫm nhíu mày, “Tôi không thích trì hoãn.”

Sau một lúc im lặng, Vệ Lẫm hỏi: “Thuốc mỡ đưa cho cô, cô đã dùng chưa?”

“Vẫn... chưa.”

Vệ Lẫm biến sắc.

“Mình định tối về dùng.” Trần Nhược Tinh lập tức nói. “Cảm ơn.”

“Mẫu đơn của cô đã điền xong chưa?”

“Mình lên điền đây.”

Vệ Lẫm nghĩ nghĩ nói: “Điền cho tốt vào.” Khoa tâm lý học của Đại học Giang xếp thứ năm trong nước, tình trạng này của cô cũng có thể tìm đến giáo viên tâm lý trong trường, chỉ là tạm thời anh không muốn nói với cô.

“Mình biết rồi.”

Vệ Lẫm liếm khóe môi, từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ, nhanh chóng để vào trong tay Trần Nhược Tinh.”

“Cái gì vậy?” Trần Nhược Tinh khó hiểu, ánh sáng đèn đường hơi tối, cô nhìn không rõ lắm.

“Thẻ mua sắm của trung tâm thương mại.” Thẻ mua sắm nhà anh nhiều lắm, trước khai giảng, mẹ anh cho anh hơn mười cái, bảo anh tự đi mua quần áo, giờ trong tay anh còn lại một ít.

Trần Nhược Tinh nhất thời cảm nhận như cầm củ khoai lang phỏng tay. “Mình không cần.” Cô vội vàng trả tấm thẻ lại cho anh.

“Thời tiết ở Giang thành không giống ở Vi Chu, cuối tuần có mưa, giày của cô không chống nước, cô chuẩn bị mang cái gì?” từ đợt huấn luyện quân sự cô đã đeo đôi giày này, cũng chưa từng thấy cô đổi đôi khác.

Trong màu sắc mờ tối, mặt Trần Nhược Tinh đỏ lên, ánh mắt không dám đối diện anh, “Mình có tiền, mình sẽ tự mua.” Khi nói lời này, cô không có chút lo lắng nào. Bà cho cô hai mươi nghìn tệ, đại khái cũng người nhà Vệ gia đưa.

Cô có chút khổ sở. Anh cao cao tại thượng, mà cô lại thấp bé như hạt bụi, rõ ràng bọn họ đều lớn như nhau.

“Nhà... nhà cậu đã giúp mình rất nhiều rồi. Mình đã 18 tuổi rồi, cuộc sống về sau mình có thể tự lo được.”

Vệ Lẫm bị những lời của Trần Nhược Tinh làm cho khó chịu, xoay người đạp xe đi. Anh thật sự quá nhàn rỗi! Đại khái là bị mẹ và anh anh nhắc đến phiền, anh mới đi quản chuyện của cô.

Đi được một lúc, Vệ Lẫm liền nhận được điện thoại của Vưu Lý. Anh tối nay thế mà đến chỗ này, trong điện thoại truyền đến tiếng hát, là một cô gái đang hát.

“A lô, cậu đừng bảo hôm nay cũng không có thời gian đấy chứ?”

“Gửi định vị qua cho tôi, tôi qua ngay đây.”

“Được. Lát nữa gặp.”

Vệ Lẫm dừng xe, đi vào liền nhìn thấy Vưu Lý đứng trên sân khấu. Vưu Lý từ nhỏ đã thích những thứ này, đàn ghi-ta, trượt băng, tóm lại không thích học.

Vệ Lẫm đứng một bên, nhất thời không vào ngồi.

Nhân viên phục vụ đi tới, “Là muốn tìm ai sao?”

Vệ Lẫm chỉ chỉ Vưu Lý, “Tìm cậu ta.”

“Vậy mời qua bên này, bàn số 06.”

Vệ Lẫm theo nhân viên đi qua.

“Vệ Lẫm, cậu tới rồi à.” Nguyễn Tĩnh đứng dậy, hai tròng mắt rạng rỡ. Cô gái bên cạnh cô ta lập tức nhường chỗ.

Vệ Lẫm ngồi bên cạnh cô ta.

Tối nay là Vưu Lý hẹn Nguyễn Tĩnh ra chơi, Nguyễn Tĩnh dẫn theo mấy bạn học. Mấy người bạn của cô ta vừa nhìn thấy Vệ Lẫm liền nháy mắt mấy cái với cô ta.

Nguyễn Tĩnh giới thiệu nói: “Đây là Vệ Lẫm, là bạn học chung cấp 3 với mình.”

“Xin chào!” Trên mặt ba cô gái xinh đẹp đối diện lộ ra mỉm cười đúng mực.

Vệ Lẫm gật đầu, “Chào mọi người.” Vẫn là thái độ lạnh nhạt như trước.

Nguyễn Tĩnh bất đắc dĩ cười.

Vưu Lý hát xong liền chạy xuống sân khấu, “Cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Vệ Lẫm cười cười, “Hát không tồi.”

Vưu Lý: “Bài hát mình viết đoạn thời gian trước, đã sớm muốn tìm cậu cho cậu nghe rồi.”

Vệ Lẫm ngồi dựa lên ghế sofa, tư thế thả lỏng.

Một người bạn học của Nguyễn Tĩnh hỏi: “Vệ Lẫm, cậu hát không?”

Vệ Lẫm như cười như không nhìn cô, “Có bài gì muốn đề cử không?”

Mặt của cô gái kia nóng lên, “《 Chỉ có cảm giác với em》.”

Vệ Lẫm xoay chuyển ánh mắt, “Tôi chỉ biết hát 《Twinkle Twinkle Little Star 》.”

Vưu Lý xì một tiếng khinh miệt, “Cậu còn không biết ngại mà nói à! Đừng để ý đến cậu ta, ngũ âm của cậu ta không được tốt! Chỉ biết hát 《Hai con hổ》.”

Cô gái kia lôi kéo Nguyễn Tĩnh lên hát, “Người bạn này của cậu có trái tim như đá vậy! Cậu thích gì ở cậu ta chứ, đẹp trai à?”

Nguyễn Tĩnh: “Cậu ấy có thành tích đứng đầu trong đợt thi vào đại học.”

Bạn học kia: “...”