Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 33




Chiều thứ hai sau khi sau khi hết họp, Trần Nhược Tinh đi lên tìm chủ quản, nói đến chuyện xin nghỉ phép.

Chủ quản Vu mặt nhăn mày nhíu, “Cô vừa mới tới công ty một ngày đã xin nghỉ rồi? Cơ hội thực tập khó có được, không thể chịu đựng được sao?”

“Xin lỗi. Cũng là do trong nhà có việc đột xuất.”

“Nhất định phải về à? Công ty gần đây bận rộn, cô biểu hiện rất tốt, đối với sự phát triển về sau của cô cũng sẽ giúp đỡ được rất lớn.”

“Tôi biết, cảm ơn sự nhắc nhở của ngài. Nhưng ông ngoại tôi đối với tôi mà nói rất quan trọng.”

“Ông ngoại? Vậy để bố mẹ cô chiếu cố, cô đi có thể giúp được gì.”

“Tôi là do ông bà ngoại nuôi lớn.”

Chủ quản Vu cũng không khuyên cô nữa, “Tùy cô. Tôi phê chuẩn nghỉ phép, về sau có hậu quả gì, cô tự mà gánh vác.”

“Vâng.” Vừa bắt đầu thực tập đã xin nghỉ phép quả thật không tốt, người ta về sau cũng có thể không cần cô tới nữa.

Trần Nhược Tinh trở lại phòng làm việc, tiếp tục làm việc của mình, rồi bàn giao công việc.

Đàn anh năm ba đi tới, “Em muốn xin nghỉ ba ngày ngay lúc này?”

“Không còn cách nào khác, trong nhà có việc gấp. Đàn anh, mọi thứ đều ở trong usb, em để usb trên bàn rồi.”

“Được. Có gì cần anh sẽ liên lạc với em.”

Trần Nhược Tinh gật đầu.

Chạng vạng ngày hôm sau, Trần Nhược Tinh kéo hành lý từ lầu công ty đi xuống.

Đang giờ cao điểm tan làm, đến khi cô ra khỏi thang máy, đúng lúc gặp đoàn người Hàn Minh ở dưới lầu đại sảnh. Có thể nhìn ra là đang tiếp đón lãnh đạo gì đó, Hàn Minh đích thân tới nghênh đón. Trần Nhược Tinh vội vàng nhìn qua, bên Hàn Minh cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt ông vẫn như cũ, đi một bên những người kia.

Một người đồng nghiệp trong phòng làm việc nói: “Hình tượng của chủ tịch Hàn không kém hơn mấy đại thúc trong giới giải trí.”

“Đúng vậy.”

“Nhìn thế này, Nhược Tinh và chủ tịch Hàn có vài phần giống nhau.”

Trần Nhược Tinh bật cười.

Tất cả mọi người nhìn về phía cô, “Có vài chỗ, cái mũi giống nhất.”

Trần Nhược Tinh theo bản năng sờ sờ mũi, Hứa Lạc Lạc nói, mũi cô giống mũi Lưu Diệc Phi, cô xem qua ảnh của Lưu Diệc Phi, mới biết được mũi mình gọi là mũi bướu lạc đà.

Trần Nhược Tinh ra khỏi tòa nhà, liền nhìn thấy xe của Vệ gia.

Lần này chú Dương không đến, là Vệ Lẫm lái xe.

Trần Nhược Tinh đặt hành lý ra sau, rồi ngồi vào ghế phụ lái, “Lái xe qua rồi đến đó xe phải làm sao?”

“Để ở bãi đỗ xe, đến khi chúng ta trở về thì lái về.” Vệ Lẫm nghiêng đầu nhìn cô, “Lúc nãy tôi nhìn thấy Hàn Minh, XX hôm nay có lãnh đạo đến thị sát à?”

“Hình như vậy.”

Vệ Lẫm trầm tư một lúc, “Cô cảm thấy Hàn Minh là người như thế nào?”

“Phương diện năng lực làm việc thì không cần phải nói. Mình từng xem chú ấy phỏng vấn, chú ấy là người chồng tốt, sau khi con gái qua đời, vợ của chú ấy cũng không có con nữa, hằng năm còn giúp đỡ học sinh vùng núi. Nhìn như vậy, chú ấy là người tốt.

Vệ Lẫm lái xe, không chút để ý phụ họa nói: “Cô nói thế, xem ra chú ấy quả thật rất tốt.”

Trần Nhược Tinh cũng không quá để ý lời anh nói. Theo cô thấy, người đàn ông thành công có thể làm được như Hàn Minh, quả thật ít có. Cô nghĩ, Hàn Minh nhất định rất yêu con gái ông.

Đến khi hai người lên phi cơ, trời đã tối hoàn toàn.

Trần Nhược Tinh bận rộn cả ngày, nghỉ trưa cũng không nghỉ, lúc này lên máy bay liền thấy buồn ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng, đầu chậm rãi nghiêng qua phải, cuối cùng tựa vào đầu vai Vệ Lẫm.

Vệ Lẫm hơi quay đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô. Hai năm nay, ngũ quan của cô nảy nở, bớt đi sự ngây ngô, khí chất cả người đều thay đổi. Có điều nhìn như vậy, cô vẫn là giống bố nhiều hơn một chút.

Tiếp viên hàng không đi qua, Vệ Lẫm giơ tay lên, “Làm phiền đưa cho tôi một cái chăn.”

Anh nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô, cô không có một chút cảm giác nào. Vệ Lẫm cũng không xem sách nữa, thân mình nghiêng về phía cô.

Đến khi máy bay sắp hạ cánh, Trần Nhược Tinh mới tỉnh lại. Cô dụi mắt, “Sắp đến rồi sao?” sau khi phát hiện vẫn luôn dựa vào đầu vai Vệ Lẫm, “Xin lỗi cậu ―― do mình quá buồn ngủ.”

Vệ Lẫm cử động đầu vai, “Nếu không thì cô xoa bóp cho tôi?”

Trần Nhược Tinh cắn răng, tay nắm lại.

Vệ Lẫm: “Lại muốn đánh tôi? Trần Nhược Tinh, cô thật sự có khuynh hướng bạo lực mà.”

Trần Nhược Tinh: “Mình vừa định đấm vai cho cậu. Thôi quên đi!”

Vệ Lẫm dựa qua, “Đến đến đến, tôi chờ đây.”

Cô thấy ý cười ở khóe miệng anh càng thêm sâu, liền biết anh đang chọc cô.

Bác một bên nhìn hai người, khuôn mặt hiện lên ý cười.

Trần Nhược Tinh xấu hổ không thôi, hai má dần đỏ lên, cô đẩy Vệ Lẫm ra.

Bác cười nói: “Không sao. Ta cũng từng trải qua tuổi trẻ. Hai người tiếp tục!”

Trần Nhược Tinh xoay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sao trời ngoài cửa sổ giống hệt biển, sao đầy trời, an bình tốt đẹp.

Cô không biết tên của cô là ai đặt. Nhược Tinh, là hy vọng cuộc đời cô sáng lạn như ngôi sao sao?

Hai người vừa xuống máy bay, thông báo di động của Vệ Lẫm từng cái một hiện lên, anh nhìn lướt qua, thấy một hàng chữ:

Ông ngoại của Nhược Tinh đã qua đời lúc tám giờ mười rồi.

Vệ Lẫm trừng mắt nhìn, như muốn xác định bản thân không hoa mắt. Đây là tin nhắn anh hai anh gửi tới.

Trần Nhược Tinh mở di động ra. “Mình gọi điện trước.”

“Đừng.” Vệ Lẫm ngăn cô lại.

“Sao vậy?” 

“Chúng ta còn phải hai ba tiếng nữa mới về, đừng để ông bà lo lắng.”

Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, “Cũng đúng.”

Đây là lần thứ hai Vệ Lẫm đến Vi Chu, trên đường từ sân bay đi Vi Chu, anh một mực tự hỏi làm sao để nói cho Trần Nhược Tinh tin tức ông ngoại qua đời, anh hai thật sự đưa cho

anh một vấn đề nan giải.

Trần Nhược Tinh dần dần cũng phát hiện được sự khác thường của Vệ Lẫm, “Cậu làm sao vậy? Say xe à?”

Vệ Lẫm không nói chuyện.

“Thân thể không thoải mái sao?” Trần Nhược Tinh lo lắng hỏi han, “Có phải bị cảm nắng không?”

Lái xe: “Vậy tôi lái chậm chút.”

Vệ Lẫm: “Không cần lo cho tôi, chú lái nhanh đi.”

Trần Nhược Tinh cầm một chai nước, “Cậu uống chút nước trước đi.”

Vệ Lẫm máy móc uống mấy ngụm nước, “Vừa rồi tôi nhận được tin nhắn anh hai gửi tới ――”

Trần Nhược Tinh nhìn anh, “Anh Vệ Triệt nói gì à?” Vệ Lẫm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, rõ ràng anh mới uống nước xong, “Ông ngoại cô qua đời rồi.”

Trần Nhược Tinh vẫn không nhúc nhích, “Làm sao có thể chứ? Không có khả năng! Ông ngoại mình làm sao có thể qua đời chứ! Mình ở trên máy bay còn mơ thấy ông.”

Vệ Lẫm cầm lấy tay cô, “Là thật. Lúc chúng ta vừa lên máy bay.”

Đôi mắt Trần Nhược Tinh ngấn lệ, nước mắt từ từ tràn ra, “Vệ Lẫm, cậu đang lừa mình phải không?” cô run rẩy lấy di động ra, ấn gọi điện về nhà. Sau loạt âm thanh tút tút dài đằng đẵng, cuối cùng cũng có người nghe máy, một giọng nam già.

“Ông ngoại ――”

“Nhược Tinh à.”

“Bác trai ―― ông ngoại con đâu?”

“Haiz, ông ngoại con qua đời rồi. Con đang ở đâu?”

Khóe miệng Trần Nhược Tinh run rẩy, sắc mặt trắng bệch tái mét.

Vệ Lẫm cầm lấy di động của cô, “Bọn con đang trên đường về. Vâng, ngài yên tâm, làm phiền ngài nói với bà một chút.”

Tắt di động, Vệ Lẫm kéo cô qua. “Ông ngoại cô khẳng định cũng không muốn nhìn thấy cô như vậy.”

Nước mắt Trần Nhược Tinh tựa như dây trân châu bị đứt, cô thì thào nói: “Nhưng mình còn chưa báo đáp ông mà.” Cô rốt cuộc hiểu được “Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn” có bao nhiêu đau khổ và bất lực.

Người lái xe cũng an ủi nói: “Cô bé à, trưởng bối cũng không phải cần mấy đứa báo đáp họ, mấy đứa bình an vui vẻ, bọn họ liền không có gì tiếc nuối."

Vệ Lẫm nắm lấy tay cô, tay cô lạnh như băng, vẫn luôn run rẩy. “Trần Nhược Tinh, bà cô còn trông cậy vào cô.”

Trần Nhược Tinh một đường khóc tới Vi Chu, đôi mắt cũng sưng lên giống trứng chim.

Tối nay, ngôi nhà nhỏ đèn đuốc sáng trưng, hàng xóm đều đến giúp đỡ, linh đường của ông cụ đã dựng xong.

Trần Nhược Tinh một đường chạy vào, ông ngoại bình thản nằm đó, cô quỳ xuống. “Ông ngoại, con trở về rồi, xin lỗi người, con về trễ.”

Cô khóc đến không kiềm chế được, có người giúp đỡ kéo cô lên.

“Xin lỗi ――” cô lặp đi lặp lại.

“Bà Nhược Tinh, đi khuyên nhủ con bé đi.”

Bà cụ lau khóe mắt, “Để nó khóc đi.”

Vệ Lẫm đi vào, bước chân nặng nề, mỗi một bước đi đều gian nan. Mọi người trong phòng nhìn anh, lén nói nhỏ.

Anh quỳ gối trước người ông cụ, khấu đầu ba cái. “Ông, con là Vệ Lẫm, con đến tiễn người.” Mắt anh đỏ lên, đi tới trước mặt bà cụ.

“Bà, nén bi thương.”

Bà cụ nắm chặt tay anh, “Đứa trẻ ngoan, con đã đến rồi.”

Vệ Lẫm nhìn bà, trong một đêm, bà như già đi mười tuổi. “Bố mẹ con sáng mai sẽ đến.”

Bà cụ gật đầu, quay đầu kêu: “Nhược Tinh, con lại đây.”

Trần Nhược Tinh đứng lên, “Bà, ông ngoại sao đột nhiên lại qua đời?”

“Già rồi, với ông ấy mà nói, cũng là một loại giải thoát, mấy năm nay ông ấy cũng mệt rồi.” Bà cụ giơ tay lên lau khóe mắt cô, “Khoảnh khắc cuối cùng ông ngoại con đều gọi tên con.”

Trần Nhược Tinh nghẹn ngào.

“Ngày mai ông ngoại con sẽ đi hỏa táng.”

Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Đừng ―― đừng ――” quá nhanh rồi, cô còn ở bên cạnh ông ngoại thêm một chút.

“Nhược Tinh, Vệ Lẫm, ông ngoại con còn có một tâm nguyện.” Bà cụ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Ông ấy muốn nhìn thấy hai đứa lập gia đình, đáng tiếc...”

Trần Nhược Tinh bối rối không biết làm sao, “Bà ――”

Bà cụ lẳng lặng nhìn về phía Vệ Lẫm, “Vệ Lẫm, con đồng ý cưới Nhược Tinh nhà chúng ta làm vợ không?”

Trong phòng yên tĩnh, ngay cả côn trùng trong sân cũng ngừng kêu.

Thanh âm Vệ Lẫm trầm thấp kiên định, “Con đồng ý.” Ba chữ đơn giản mang theo tiếng vọng, vang vọng thật lâu trong phòng.

Mọi người nhìn hai người bọn họ, trong mắt cũng chầm chậm lộ ra vài phần vui mừng.

Ông cụ an tâm rồi.

Bà cụ cong khóe miệng. “Tốt! Tốt! Tốt! Hai đứa cùng lạy ông ngoại ba cái đi!”

Vệ Lẫm đưa tay lên cầm lấy tay Trần Nhược Tinh, hai người không nói gì, cung kính đi về phía ông cụ dập đầu lạy ba cái.

Từ nay về sau, anh chính là cháu rể của Trần gia.