Vì em

Chương 34





Chương 34
"Khụ."
Đoàn Thích giống như là kẻ trộm, lập tức đứng thẳng người, mắt không liếc về phía Đường Thi nữa, thân hình Đường Thi cứng đờ, không có ai nhìn thấy hành động ấu trĩ của cô vừa nãy đâu nhỉ?
"Hai đứa, đứng ngoài cửa làm gì? Hóng gió lạnh?" Diệp Hoa thong dong nhìn hai đứa nhỏ.
"Cái kia, bác dâu hai, cháu vừa hay muốn vào nhà." Đường Thi trấn định nói, chắc chắn không có người nhìn thấy!

Diệp Hoa khẽ cười, ý vị thâm trường "ồ" một cái, lại nhìn về phía Đoàn Thích.
Đoàn Thích nhàn nhạt nói: "Con thích hóng gió lạnh."
Diệp Hoa: "..... Thì ra là vậy, Đường Đường, cùng vào nhà với bác đi, để anh Thích của con tiếp tục hóng gió lạnh, đầu nó cần tỉnh táo."
Đường Thi: "Vâng."
Đoàn Thích: "....."
Cuối cùng, Đoàn Thích theo hai người một lớn một nhỏ tiến vào nhà.
"Đường Đường là bạn tốt với vị Tô tiểu thư lúc nãy?" Diệp Hoa hỏi.
Đường Thi sững sờ, suy nghĩ một chút, như thật trả lời: "Không có, gặp được hai lần ở trong trường." Nói đúng ra, là cô gặp Tô Đình Đình hai lần, nếu không có Đoàn gia, Tô Đình Đình phỏng chừng căn bản không muốn quen cô.
"Ừ, bác dâu hai biết rồi." Nụ cười của Diệp Hoa không thay đổi.
Nguyên Đán vừa qua, người Đoàn gia lại lục tục quay lại công tác, ngay cả Vệ Vi cũng theo Đoàn Trường Quân đi rồi, rất không nở bỏ cô gái nhỏ Đường Thi này, trước khi đi, còn kéo tay Đường Thi nói rất nhiều lời.
Đường Thi cho rằng, thím ba này, là muốn sinh một áo bông nhỏ, mới muốn tiếp xúc nhiều với cô hơn?
Đường Thi không biết, Vệ Vi xác thực nghĩ như vậy, nhưng càng nhiều hơn là, Vệ Vi cảm thấy, cô bé Đường Thi này rất làm người yêu thích, trên mặt phúng phính, nhìn rất có phúc.
Chuẩn xác mà nói, trên mặt Đường Thi vẫn còn sự bầu bĩnh của trẻ con, đây mới là nguyên nhân chủ yếu!

Người đi làm việc thì làm việc, người đi học thì đi học.
"Nhóc nhìn tiểu gia làm gì?" Đoàn Thích nhíu nhíu mày, nhìn xéo Đường Thi.

Đường Thi lắc đầu: "Không cái gì."
"Thật không có gì." Đoàn Thích không tin, ánh mắt của cô vừa mới khác thường, cậu rất rõ ràng nha!
Bị Đoàn Thích nhìn, Đường Thi cũng ăn không vô bữa sáng, không thể làm gì khác hơn là nói với Đoàn Thích: "Tối qua anh lại thức đêm hả?"
Đoàn Thích: "....."
"Nhìn quầng thâm mắt của anh, rất nghiêm trọng, thiếu niên, thức đêm sẽ lão hóa nhanh anh không biết sao?"
Đoàn Thích: "....."
Nhìn Đường Thi vô tri vô giác, Đoàn Thích rất u oán, răng cũng cảm thấy chua chua, rốt cuộc là ai hại cậu hôm qua ngủ muộn chứ?
Kẻ cầm đầu không cần nói lung tung có được không?
Xem bánh bao là kẻ cầm đầu, Đoàn Thích cắn từng miếng mạnh mẽ, thỉnh thoảng còn trừng mắt nhìn Đường Thi, làm cho Đường Thi ăn bữa sáng cũng không dễ chịu.
Thế nhưng, Đường Thi quan tâm cậu như vậy, trong lòng Đoàn Thích cũng có chút ngọt ngào, kiểu ngọt ngào lâng lâng không nói lên lời.
Khi hai người đi trên đường, Đường Thi nghĩ lời nói vừa nãy của cô có phải hơi nặng nề, con trai tầm tuổi này, thức đêm chơi game không phải là kỳ quá, hơn nữa, mê hoặc Đoàn Thích đối mặt càng nhiều.
Đường Thi cũng là gần đây mới biết, Đoàn Thích có nhiều máy chơi game kiểu mới như vậy, là bởi vì cậu có mấy người cậu ở nước ngoài, mỗi lần có máy chơi game mới ra đời, Đoàn Thích sẽ nhận được đồ từ nước ngoài.
Đoàn Thích à, đã sớm quăng chuyện đó lên chín tầng mây, lúc này cậu đang suy nghĩ, mình nên nói cái gì để hấp dẫn sự chú ý của Đường Thi....
"Đoàn Thích."
"Hả?" Đoàn Thích sững sờ, nhanh chóng hồi thần, thêm một chữ, "Hừ."
Nội tâm Đoàn Thích: .......

Đường Thi: ".... Cái kia, sáng sớm nay tôi nói, anh không thích nghe, coi nhưu chưa từng nghe thấy nhé?" Tuy rằng Đường Thi cho là mình nói đúng, nhưng cô quả Đoàn Thích, hình như là không đúng rồi.
Đoàn Thích: "..... Không có."
"Không có cái gì?" Đường Thi ngẩng đầu nhìn Đoàn Thích.
Đôi mắt lạnh nhạt của Đoàn Thích khẽ lóe lên: "Nhóc nói đúng."
Đường Thi: "......!" Tên nhóc hung dữ chắc không phải là còn chưa tỉnh ngủ đâu nhỉ?
Ý thức được vừa rồi mình chịu phục, mặt Đoàn Thích nóng lên, cũng may không đỏ, nếu không quá mất mặt rồi.
"Ông bà nội vẫn luôn nói như vậy, tiểu gia nghe đến lỗ tai thành kén rồi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe, tiểu gia đương nhiên biết!" Đoàn Thích vô cùng trấn định lôi ông bà ra, làm bia chắn.
"Còn có, tiểu gia không đồng tình với lời của nhóc!" Có tật giật mình, Đoàn Thích lại bổ sung thêm một câu.
Đường Thi khẽ cắn răng: "Nha, thì ra anh còn biết? Biết còn tiếp tục làm, ừ, thiếu niên, anh rất có dũng khí đấy."
Đoàn Thích hiếm có hết sức nghiêm túc: "... Đường Thi, nhóc còn nhỏ hơn anh đây một tuổi đấy."
"Cái này đúng, nhưng ở trên phương diện này, tuổi tác không phải là vấn đề, tôi mỗi ngày đều nghỉ ngơi và làm việc có quy luật, vẫn rất có tư cách nói câu này, nhìn, khí sắc tôi tốt, anh lại nhìn lại mặt của chính mình." Đường Thi để chứng minh, chỉ gương mặt hồng hào phúng phính của mình, lại chỉ chỉ khuôn mặt có chút uể oải rã rời của Đoàn Thích.
Hai ông bà Đoàn gia vẫn luôn thử rất nhiều cách, Đoàn Thích vẫn tự làm theo ý mình như cũ, muốn làm cái gì thì làm, Đường Thi cho rằng, có thể giúp thì giúp đi, tuy rằng không nhất định cô có thể giúp, nhưng không cố gắng một hồi, luôn cảm thấy đuối lý.
Đoàn Thích.... Đoàn Thích nghiêm túc nhìn mặt Đường Thi, nói: "Mặt của nhóc, tròn tròn, béo béo."
Sau đó, nghiêm túc quay mặt đi, bước chân vô cùng vững vàng, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn sẽ phát hiện, có chút lâng lâng.
Ừ, tròn tròn, nhìn rất thoải mái, nếu như thử sờ sờ, có phải là cảm giác càng tốt hơn không? Đoàn Thích cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không thể tiếp tục đối mặt nữa!
Đường Thi bị nói béo mặt không thể nhẫn nhịn: "Tôi đây gọi là phúng phính của trẻ con, má phúng phính trẻ con! Không phải là mập!"
Không có nữ sinh nào không thích cái đẹp, Đường Thi tự nhiên cũng không ngoại lệ, quả thực không thể nhẫn nhịn, cô xác thực không mập, người không mập, mặt cũng không.
Mặt của cô bây giờ là hình quả dưa, chỉ là tuổi còn nhỏ, trên mặt vẫn còn kiểu phúng phính của trẻ con, bởi vì cô nghỉ ngơi và làm việc có quy luật, còn có Đoàn gia ăn uống tốt, mặt lại tròn hơn chút.

Nhưng mà, mặt của cô thật sự không mập.
Đoàn Thích nhướng mày nhìn Đường Thi chạy đến, thấy trong mắt Đường Thi tràn đầy hỏa khí, đôi mắt đào hoa xoẹt qua ý cười vui sướng, lại lười biếng nói: "Nói đến nói đi, mặt của nhóc bây giờ không phải là mập sao?"
Đường Thi cảm thấy mình bị vạn tiễn xuyên tâm rồi... Trừng mắt nhìn Đoàn Thích, trong lòng lẩm bẩm, FA cả đời, ế cả đời! Đoàn Thích sau này nhất định sẽ ế đến già!
Cô không muốn tiếp tục làm chị gái tri tâm rồi!
Đoàn Thích thích nhìn bộ dáng tức giận của Đường Thi, mặc dù Đường Thi không thường tức giận, bởi vì lúc đó, trong mắt cậu Đường Thi là xinh đẹp nhất, tình cảm trong đó, cũng là chân thật nhất, cậu có thể chạm vào cô, mà Đường Thi khi cười, giữa bọn họ tự nhiên lại có một lớp bình phong.
Làm sao vây giờ?
Nhìn Đường Thi ngay cả đi đường cũng mang theo tức giận bừng bừng trước mặt, Đoàn Thích khổ não nghĩ, từ khi cậu sinh ra, thuận buồm xuôi gió, thật sự không biết, sao để làm cho một người vui vẻ, còn là cô gái mà cậu thích nữa.
Cuối cùng cũng có thể tách ra, Đường Thi vô cùng vui vẻ rời đi, Đoàn Thích nhìn dãy lớp học khối 12, nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi đi về khu khối lớp 11.
Hay là, cậu có thể nhảy lớp?
"Nguyên Đán thế nào?" Trương Mẫn cười nói.
"Cũng được, gặp rất nhiều người, các cậu thì sao?" Đường Thi trả lời.
Tôn Giai xán lại: "Bọn mình ăn tết rất vui vẻ nha, lại là bắn pháo bông, tụ tập gì gì đó, rất nhiều cái chơi, lần sau Đường Đường có thể đến chỗ bọn mình, mình và Mẫn Mẫn dắt cậu đi chơi."
"Được nha."
Trương Mẫn và Tôn Giai nhà không ở thành phố, là một trấn cách Bắc Kinh không xa, có xe bus đến thẳng, cũng coi như khá tiện.
"Thu bài tập tiếng Anh rồi, thu bài tập tiếng anh, đừng nói chuyện nữa!" Lý Lộ Lộ lớn tiếng, cả lớp ồn ào, lật bài thi, lật bài thi, cũng có người mượn bài người khác chép, đủ thể loại.
Bài thi của Đường Thi đã sớm xếp xong, lấy ra, đưa cho tổ trưởng, ba người lại tiếp tục nói chuyện, khi Lý Lộ Lộ đi ngang qua, lầm bầm một câu, thiệt là, tất cả mọi người đều bận muốn chết, chỉ có mấy người mới rảnh nói chuyện phiếm!
Ba người Đường Thi nhìn nhau, trộm cười, cũng không đáp lời Lý Lộ Lộ, chắc là Lý Lộ Lộ nhìn ba người không hợp mắt, muốn nói mấy câu, nhưng mà, người ta lại không chỉ đích danh, bọn họ cũng không cần vội vàng ra nhận.
Lý Lộ Lộ thấy ba người Đường Thi nói chuyện vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa cắn đứt răng, kiểm tra bài nộp, phát hiện còn thiếu rất nhiều, tức giận dâng cao, đập bùm bụp lên bàn, kết quả tay đập đến đau đớn, nhưng lúc này tất cả mọi người trong lớp đều nhìn cô ta, Lý Lộ Lộ không muốn nhận thua!
"Tôi đã nói rồi, bảo các cậu mau nộp bài tập tiếng anh, không nghe thấy sao? Mấy người muốn tự đi nộp? Nghỉ thì không làm, bây giờ mới đến lớp chép của người khác, các cậu thật có bản lĩnh đấy!"
Lớp 12/1 im lặng như tờ, một chút tiếng vang cũng không có, không còn ai tiếp tục vùi đầu chép bài nữa, "Bùm" một tiếng, dạo cả lớp đều nhìn về phía sau lớp.
Triệu Lâm cười híp mắt nói: "Đại biểu môn tiếng anh, tôi đây định nộp bài tập rồi, chỉ là, tôi vẫn còn mấy câu chưa làm xong, cũng không định làm nữa, cậu nói đúng, nghỉ thì không làm, bây giờ lại chép của người khác, không có ý nghĩa, nhỉ, mọi người, có đúng không? Nộp hết bài tập cho đại biểu môn đi."
Triệu Lâm vừa nói, nam sinh lớp 12/1 ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đồng loạt trong mấy giây nộp hết bài tập, đưa đến trước mặt Triệu Lâm, Triệu Lâm cầm bài tập, hai tay đưa cho Lý Lộ Lộ, như là không nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô ta, nói: "Đại biểu môn, đã thu đủ chưa?

Nữ sinh của lớp 12/1 vốn đã rất ít, nữ sinh luôn chăm chỉ hơn nam sinh, vì thế, nữ sinh đã hoàn thành bài tập, nam sinh ham chơi, trước khi nộp bài tập một khắc mới chép, không có gì hiếm lạ.
Trách nhiệm của Lý Lộ Lộ là thu bài tập, quá khứ không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chỉ là khi đó Lý Lộ Lộ tuy rằng bất mãn nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng như thế.
Trong phòng học có không khí lúng túng nhàn nhạt khẽ lan tràn, Lý Lộ Lộ đưa tay nhận bài thi từ chỗ Triệu Lâm, không nói gì, mặt banh lại.
Lê Phương đứng trên bục giảng, quét mắt nhìn cả lớp: "Bây giờ tất cả đại biểu môn học đều thu bài tập lên đây đi, cho dù ít nhiều, cũng không được lâu la nữa, Triệu Lâm cậu mau về chỗ ngồi đi."
Triệu Lâm vẫn cười hì hì: "Rõ, lớp trưởng."
Một đám người ngược lại nghe lời lớp trưởng Lê Phương, đồng loạt nộp bài tập, các đại biểu môn học lục tục đi thu bài tập.
Lê Phương là lớp trưởng lớp 12/1, có thể được Từ Văn ủy thác trách nhiệm nặng nề, làm việc đúng là không thiên vị, cô rất biết cách điều tiết bầu không khí trong lớp, cũng có thể đúng lúc xử lý mâu thuẫn các nhóm trong lớp, lớp 12/1 có thể ở chung hài hòa như vậy, Lê Phương góp không ít công sức.
Đang là lớp 12, ai cũng không thể có bất kỳ sai lầm, mặc dù cô ấy cũng không thích cách làm này của Lý Lộ Lộ, nhưng mà, vì lớp mà suy nghĩ, Lê Phương không thể không đứng ra, chủ trì toàn cuộc.
Lý Lộ Lộ nghe Lê Phương, cho cô một ánh mắt cảm kích, Lê Phương nhàn nhạt gật đầu, còn biết cảm kích là tốt rồi, nếu như Lý Lộ Lộ vẫn muốn tiếp tục nháo, cô ấy nhất định phải cương quyết một chút.
****
"Này, cậu nghe chưa?"
"Nghe rồi, Tô Đình Đình lớp 11, cùng đi đóng phim với Tô Tiếu."
"Chà chà, trước không phải nói, Tô Đình Đình bị đạo diễn Vương Chính Trung từ chối sao? Chuyện gì vậy?"
"Còn có chuyện gì? Tô Tiếu không đồng ý, Tô Đình Đình có thể đi sao? Nghe nói đạo diễn Vương Chính Trung đó rất thưởng thức Tô Tiếu, chắc chắn là Tô Tiếu giúp đỡ."
"Không đúng nha? Tô Tiếu và Tô Đình Đình, hai người không phải là cùng một mẹ, quan hệ này, có thể tốt sao?"
"Ai biết được? Lẽ nào Tô gia dùng cách gì đó, giúp Tô Đình Đình đi diễn?"
"Người ta có tiền có thế, đoán chừng là cảm thấy chơi vui thôi?"....
Trịnh Tiểu Hi bĩu môi: "Dù sao tiền của Tô gia giúp Tô Đình Đình vào được."
Đường Thi không nói gì, vào lúc này, giải trí trong đại lục còn chưa phát triển, đang chậm rãi cất bước, làng giải trí bên Hồng Kong, mới thực sự là phồn vinh!
Vương Chính Trung là đạo diễn nổi danh ở Hồng Kong, đến đại lục đầu tư quay phim, cho nên nói, khởi đầu của Tô Tiếu rất cao, mà Tô Đình Đình thêm vào, cũng đại biểu cho, hai chị em nhà này, bắt đầu chính thức tranh đấu.
Có điều, Đường Thi thành thực mà nghĩ, cô vẫn yên lặng chờ đến khi thi đại học đi, đỗ đại học, cách xa Tô Tiếu, chính là đại biểu cho, cách xa nhân vật khác trong cuốn truyện, cũng là cách xa nguyên tác, cô có thể trải qua cuộc sống của chính mình, thoát khỏi quỹ đạo của cái này.