Vì em

Chương 9





 
 
Vưu Lỵ để cho học sinh tiếp tục lên tự giới thiệu, nhưng lại lơ đãng liếc nhìn Đường Thi, ngay sau đó rời tầm mắt đi.
 
Sau khi tất cả mọi người tự giới thiệu xong, Vưu Lỵ mới tiến lên bục giảng, tươi cười nhìn học sinh: "Chúng ta vừa mới tự giới thiệu xong, nhất định các bạn đã nhớ được không ít bạn đâu nhỉ, bây giờ chúng ta sẽ bầu ban cán sự, bạn nào có mong muốn làm cán bộ thì hãy lên bục ứng cử, hai tiết này chúng ta sẽ bầu cán sự, đại biểu môn học thì do các thầy cô bộ môn tự chỉ định."

 
Đường Thi cảm thấy có chút thần kỳ, cũng hiểu được tính cách của vị chủ nhiệm này, dùng từ sấm rền gió cuốn là thích hợp nhất, danh sách ban cán sự cứ như vậy mà bầu ra rồi.
 
Trịnh Tiểu Hy trúng cử chức ủy viên văn thể mỹ với số phiếu cao, Đường Thi không tham gia ứng cử ban cán sự.
 
Chuông hết tiết vang lên, Trịnh Tiểu Hy kéo tay Đường Thi đi vệ sinh, tình bạn của nữ sinh chính là tay trong tay cùng đi vệ sinh, Đường Thi để mặc động tác của cô bé.
 
"Đường mỹ nhân, đợi lát nữa tan học chúng ta cùng nhau trở về nhé?"
 
Đường Thi cười: "Được."
 
Trịnh Tiểu Hy: "Yeah!"
 
Hai người lại nắm tay trở về phòng học, nhưng nhìn thấy cửa lớp 10/2 đầy người đứng, từ trong ánh mắt của đối phương, có thể thấy được, là tò mò.
 

"Có phải có anh chàng đẹp trai nào đến lớp mình tìm người không?" Trịnh Tiểu Hy khá hiểu Thanh Cao (viết tắt của Trung Học Thanh Dương), cho nên hỏi một câu như vậy.
 
Ánh mắt của Đường Thi tập trung trong trung tâm của đám người, khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, bước chân dừng lại, Đoàn Thích? Cậu ta đến đây làm gì?

 
Đoàn Thích gần sát giờ mới đến trường, cho nên đến khối lớp 10, hoàn toàn là vì mang cơm trưa cho Đường Thi, Đoàn Thích vốn đã không vui, bây giờ không tìm thấy người, trên mặt đã không còn kiên nhẫn.
 
Xoay người muốn đi, vừa hay đối diện với Đường Thi đứng ở ngoài cách đó mấy mét, đôi mắt đào hoa quét qua Đường Thi một lượt, nhếch mày, bước chậm đến bên người Đường Thi, đứng lại.
 
Trực tiếp nhét hộp cơm màu hồng vào trong tay Đường Thi, đột nhiên, trên mặt Đoàn Thích hiện lên nụ cười vô cùng đẹp, làm cho đám người vây quanh hít một hơi, khom người, ghé sát tai của Đường Thi, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, nói: "Quỷ nịnh bợ, lần sau còn quên không mang cơm trưa, nhóc liền ăn đồ vặt ở quán tạp hóa nhé."
 
Trong nháy mắt, Đường Thi như bừng tỉnh trong nụ cười của Đoàn Thích, ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện với bất mãn trong cặp mắt đào hoa kia, nhưng, dường như cô còn nhìn thấy hình bóng rõ ràng của mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.
 
Sửng sốt một chút, Đoàn Thích nháy mắt, đứng dậy, khẽ hừ một tiếng, hai tay đút túi quần, cũng không quay đầu lại.
 
"Mình yêu cậu quá! Đường Đường!" Trịnh Tiểu Hy hô lên một tiếng, ôm chặt Đường Thi, nhanh chóng chạy về chỗ ngồi, cầm bút lên vẽ, mặt đỏ bừng mà tô tô vẽ vẽ.
 
Đường Thi: "...." Từng người một, đều bị làm sao vậy?
 
Đủ loại ánh mắt xung quanh nhìn vào, Đường Thi bình tĩnh đi theo Trịnh Tiểu Hy vào phòng học, cho dù như vậy, trong lớp học vẫn có những ánh mắt tìm tòi như có như không, làm cho da đầu Đường Thi hơi tê dại.
 
Cũng may, tiếng chuông vào học vang lên, Đường Thi thở phào nhẹ nhõm, cũng là lần đầu tiên nhận thức được mị lực của Đoàn Thích, thật sự giống như phim thần tượng.
 
Thời gian nghỉ trưa, Đường Thi và Trịnh Tiểu Hy ăn cơm trong phòng học, sau đó bò lên bàn nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi của Thanh Cao là như vậy, học sinh nhà xa không ở ký túc xá, có thể ở trong phòng học nghỉ trưa.
 
Đại viện cách trường học khá xa, đi bộ tầm 30p, Đường Thi không muốn lãng phí một tiếng thời gian nghỉ trưa, đạp xe cũng tốn không ít thời gian, mà thời gian nghỉ trưa cũng chỉ có 2 tiếng.
 
Nhận được chiếc gối ôm tình bạn của Trịnh Tiểu Hy, Đường Thi ngủ cũng coi như an ổn.
 

Buổi chiều lớp 10/2 có tiết thể dục, học cả một ngày, tất cả mọi người đều vui vẻ xuống thao trường, sau khi khởi động, thầy giáo thể dục cho hoạt động tự do, Đường Thi còn chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì, đang suy nghĩ, lại bị một âm thanh ngắt đứt.
 
"Đường Đường?"
 
Đường Thi theo nơi phát ra âm thanh mà quay đầu lại, thấy Tô Tiếu một mặt cười đầy tiên khí, trái tim khẽ nảy lên, gật đầu: "Chị Tiếu Tiếu." Mấy ngày không gặp, nữ chính lại đẹp hơn nữa rồi!
 
Nếu không phải biết rõ Tô Tiếu là người như thế nào, thiếu chút nữa Đường Thi đã bị ánh hào quang trên người Tô Tiếu mê hoặc rồi.
 
"Đường Đường, em và bạn mình có muốn qua bên kia đánh cầu lông với chị không?" Tô Tiếu chỉ vào mấy nữ sinh đang đánh cầu lông rất vui vẻ cách đó không xa, khi nhìn thấy Trịnh Tiểu Hy, thoáng suy tư: "Tiểu Hy, em có muốn đi cùng không?"
 
Trịnh Tiểu Hy lắc đầu: "Không cần, bọn tôi chơi với mấy bạn cùng lớp là được rồi, Đường Đường mới đến, còn chưa quen thuộc với các bạn."
 
Đường Thi một mặt mông lung! Tô Tiếu và Trịnh Tiểu Hy có quan hệ?
 
Mắt nhìn hai người bọn họ, Đường Thi nhớ lại tình tiết trong truyện, nhưng vẫn không tìm ra nhân vật Trịnh Tiểu Hy, lẽ nào xuất hiện ở giữa truyện ư?
 
Nhưng Tô Tiếu đã chủ động bắt lời, lại làm cho Đường Thi tò mò.
 
"Đường Đường, em muốn đi cùng không? Đoàn Thích đánh bóng rổ ở đó." Tô Tiếu quay đầu nhìn Đường Thi.
 
Đoàn Thích?!
 
Đường Thi: "Không cần đâu, cảm ơn chị Tiếu Tiếu, em ở cùng Tiểu Hy."
 

Tô Tiếu: "Vậy cũng được, ở trường có chuyện gì cứ tìm chị, chị và Đoàn Thích học ở lớp 11/1 nhé."
 
Lớp 11/1? Đó không phải là lớp mà không lâu nữa sẽ chuyển đến sao? Không đúng, là "Đường Thi" trong truyện chuyển đến.
 
Sau khi "Đường Thi" đến Đoàn gia, lấy lý do "không hòa nhập được lớp", nhờ người Đoàn gia chuyển lên lớp 11/1, chính thức mở ra con đường nữ phụ độc ác tìm chỗ chết.
 
Đường Thi ngược lại nghĩ đến việc chuyển lớp, nhưng không phải là lớp 11, cô muốn chuyển lên lớp 12, có lẽ là bồi thường đi, sức khỏe của Đường Thi không tốt, nhưng đầu óc lại vô cùng thông minh, đồ vật mà cô nhìn qua một lần, cũng có thể ghi nhớ.
 
Học hành với Đường Thi mà nói, không phải là chuyện khó, cô đến trường đơn thuần là thể nghiệm cuộc sống học tập, nhưng mà, cuộc sống học tập không chỉ là cấp ba, dù sao thì học sinh cấp ba cũng có quá nhiều ràng buộc, Đường Thi muốn lên đại học nhanh chóng, để có thể được tự do hơn, an tâm mà sống trong Đoàn gia, cô làm không được, nhất là tận ba năm.
 
Có vài nhân tình, Đường Thi trước giờ không cho nó là đương nhiên, cô và Đoàn gia, nghiêm túc mà nói, không hề có quan hệ gì, cho dù Đoàn gia cho cô cảm giác ấm áp bà an toàn nhiều hơn nữa, thì Đoàn gia vẫn không phải là nhà của cô, Đường Thi vẫn muốn có một nơi thuộc về riêng mình, một nơi có thể tùy ý thả lỏng.
 
Đột nhiên bị Tô Tiếu thức tỉnh, trong đầu Đường Thi đã bắt đầu suy nghĩ đến tính khả thi của vấn đề này, nhiều nhất hai năm, ít nhất một năm, cô nhất định có thể làm được.
 
"Đường Đường? Đường Đường?" Trịnh Tiểu Hy hô lên, thấy Đường Thi thất thần nghĩ cái gì, tiếp tục gọi.
 
Đường Thi hoàn hồn, vô cùng thành thật hỏi: "Tiểu Hy, cậu mới nói cái gì? Mình không nghe thấy."
 
Trịnh Tiểu Hy tức thở phì phì, nhưng nể tình người đẹp chân thành, vô cùng hào phòng tha thứ cho Đường Thi, người đẹp làm cái gì cũng có thể tha thứ!
 
"Mình mới nói, hay là chúng ta đánh bóng bàn đi? Mình biết đánh, có thể chỉ cậu chơi."
 
Đường Thi gật đầu: "Được, mình không biết chơi, nếu như đánh không tốt, cậu đừng cười mình."
 
Một điểm mà Đường Thi thích ở Trịnh Tiểu Hy đó là, cô bé sẽ không rõ tận cùng quan hệ của Đường Thi và Đoàn gia, cũng không muốn tìm hiểu tất cả cuộc sống của cô, người mà cô bé chơi cùng, chỉ là một mình Đường Thi.
 
Trịnh Tiểu Hy: "Đương nhiên là không rồi, nhìn người đẹp vận động cũng rất thích, ha ha, mình lại có tư liệu để vẽ tranh.
 
Đường Thi lắc đầu cười, mặc dù Trịnh Tiểu Hy lấy cô làm hình mẫu để vẽ, nhưng nhân vật lại hòa trộn nhiều yếu tố, nhìn có chút giống lại có chút không giống cô, cho nên, Đường Thi cũng không quan tâm cô bé vẽ cái gì.

 
Ngược lại, Trịnh Tiểu Hy lại nói với Đường Thi trước, muốn lấy cái gì, nhất định phải nói với cô bé, Đường Thi đồng ý.
 
Đánh bóng bàn nhìn thì rất nhẹ nhàng, nhưng thân thể vận động qua lại, Đường Thi nhanh chóng ra mồ hôi đầy người, thân thể này điều tiết rất tốt, Đường Thi nhanh chóng nắm vững một vài kỹ thuật mà Trịnh Tiểu Hy hướng dẫn, hai người chơi rất vui vẻ.
 
Khi chuông hết tiết vang lên, Đường Thi còn có chút tiếc nuối, Trịnh Tiểu Hy cười nói: "Có câu nói rất hay, dạy một học trò, đói chết thầy giáo, xem ra Trịnh Tiểu Hy mình thật sự sắp đói đến chết rồi."
 
"Tiểu Hy, mình học quá giỏi, điều này chứng minh cậu có tài làm giáo viên, ừm, cậu có thể dạy học trò khác, hy vọng sẽ là học trò không giỏi bằng mình." Đường Thi một mặt nghiêm túc nói.
 
Trịnh Tiểu Hy bật cười một tiếng, ôm bụng cười không ngừng: "Ha ha ha.... Đường mỹ nhân, thì ra cậu cũng biết kể chuyện cười, ha ha ha..."
 
"Đường Đường, anh Đoàn cho em nước ngọt." Trần Nghĩa bất thình lình xuất hiện phía sau lưng cô, đưa nước ép hoa quả lạnh đến trước mặt Đường Thi.
 
Đường Thi bị dọa một cái, may mà còn chưa nhảy dựng lên, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Trần Nghĩa: "Anh Trần, anh xác định là mời em nước ngọt chứ không phải là cố ý qua đây dọa em?"
 
"Ha ha, bị em đoán trúng rồi? Ừm, anh Đoàn thật sự đã nói như vậy, lẽ nào, em là con giun trong bụng anh Đoàn?" Trần Nghĩa thuận lợi đưa nước, bật cười ngốc nghếch.
 
Đoàn Thích giơ chân đạp Trần Nghĩa một cái, "Lắm chuyện." Trần Nghĩa nhanh chóng tránh đi, đứng ra xa.
 
Cô mới không thèm làm con giun trong bụng Đoàn Thích đâu, nhưng mà, Đường Thi lắc lắc nước ép hoa quả trong tay: "Cảm ơn."
 
Đoàn Thích nghe được tiếng cảm ơn, hơi nhếch mày, Đường Thi lại nói: "Còn có cơm trưa ngày hôm nay nữa."
 
"Hừ."
 
Kiêu ngạo! Đường Thi không khách khí mà thầm nghĩ, đương nhiên, cô không dám nói ra.