Vị Gió Hè

Chương 9: Nam Nhã, chị có ổn không?




“Thế kỷ này thật điên rồ, thối rữa, vô nhân tính, nhưng người lại tỉnh táo, dịu dàng, không nhiễm chút bụi trần.

Cầu chúa phù hộ cho người.

Nam Nhã.”

Cái trấn nhỏ này ngày nối ngày vẫn trôi qua như cũ, trần tục, ồn ào, hủ bại. Vầng thái dương vẫn như thường lệ mọc lên từ phía đông, người làm ăn vẫn như thường lệ đúng giờ mở cửa hàng, đám đàn bà con gái cũng vẫn như thường lệ tụ tập ở tiệm tạp hóa buôn dưa lê. Không ai biết rằng, có một cô gái đang lặng thầm chuẩn bị, không một tiếng động mà biến mất khỏi cái trấn này.

Ngoại trừ Chu Lạc.

Dạo bước trên con đường chính của trấn Thanh Thủy, lướt ngang qua những khuôn mặt quen thuộc trong trấn, Chu Lạc bỗng sinh lòng ghét bỏ.

Nam Nhã phải đi.

Từ Nghị đem tính mạng của con gái ra để uy hiếp buộc Nam Nhã rút đơn khởi tố, dây dưa hơn ba năm vẫn không dứt ra được, nàng sớm đã chẳng còn hi vọng gì với cái trấn nhỏ này nữa rồi. Trước đây Uyển Loan còn bé, sợ giữa đường cô bé khóc toáng lên hoặc trẻ nhỏ lỡ lời khiến người ta chú ý, giờ thì không còn vậy nữa, nàng có thể mang Uyển Loan lén lút rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi nơi này.

Nàng nói đúng, nàng thật sự không còn lòng dạ dư thừa nào mà để ý đến mảnh tình không nhiễm thói tục của cậu thiếu niên kia.

Để có thể chạy trốn thành công, Nam Nhã không lộ ra chút dấu hiệu nào khiến kẻ khác phải hoài nghi, đến lúc đó chỉ cần nói là đưa Uyển Loan vào thành phố thăm bà nội, không mang theo hành lý, như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Nàng chỉ nói cho mình cậu biết. Nếu như không phải cậu không cẩn thận “tự sát”, phải vào viện, nàng cũng sẽ không nói với cậu, để cậu giống như những người khác trong trấn, một ngày nào đó mới đột nhiên nhận ra không thấy nàng đâu nữa. Nhưng nàng lại nói cho cậu, là nàng không nỡ khiến cậu phải đau lòng. Cậu trong lòng nàng không giống họ. Nhưng không giống thì đã làm sao? Nàng phải đi, cũng không nói là sẽ đi đâu. Nàng không muốn còn quan hệ với bất kỳ ai trong cái trấn này nữa.

Chu Lạc buồn khổ tột cùng, bước chân bỗng khựng lại.

Khi đó cậu đang đứng trong hành lang bệnh viện, Trần Quân cùng đi với cậu đến viện khám lại, cậu chợt dừng bước tựa vào tường, trái tim thình thình loạn nhịp, thất thần.

Trần Quân gãi đầu một cái, chợt kéo Chu Lạc vào lối thang bộ.

Chu Lạc chán ghét vùng ra.

Trần Quân bị hẫng cũng rất bực bội: “Con gái trong trấn nhiều như vậy, mày thích ai mà chẳng được, sao cứ nhất định phải là chị ta!”

Chu Lạc cả kinh: “Mày nói cái gì?”

Trần Quân nói: “Lần trước bắt gặp mày ở cạnh bờ tường, tao đã trèo qua xem thử, lúc đầu còn không dám nghĩ đến. Vậy mà lại thực sự là chị ta!”

Sau lưng Chu Lạc ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Mày…”

Trần Quân nhìn dáng vẻ đó của cậu, giận đến cạn cả lời: “Tao là loại người đó hả?”

Chu Lạc im lặng một chốc, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác: “Là tao đeo bám cô ấy. Nhưng nếu truyền ra ngoài, cô ấy chắc chắn sẽ mất trong sạch.” Cậu ngẩn người chốc lát, chợt cười cười, “Cũng không phải lo đâu, đằng nào cũng không có cơ hội.”

Trần Quân chỉ hận rèn sắt không thành thép, bị cậu làm cho tức chết: “Mày vốn là không có cơ hội, chị ta có chồng có con cả rồi, mày mù hay lác vậy hả? Chị ta không ly hôn, mày mãi mãi sẽ không có cơ hội… Mày lại còn tự sát vì chị ta nữa cơ đấy, tao thật bị mày làm cho tức điên luôn mà!”

Chu Lạc thở dài, bất đắc dĩ xoa xoa đầu: “Tao không có tự sát. Tao thật sự không biết thuốc mày cho không thể uống chung với rượu. À, trả lại cho mày đấy.” Chu Lạc lấy từ trong túi ra một bọc giấy nhỏ đưa cho cậu bạn, Trần Quân giật lấy, oán hận nói: “Giờ mày nói mấy lời này mà tin được à?”

Chu Lạc nói: “Tin hay không tùy mày. Mày có não tự khắc sẽ biết tao không có tự sát, như thế mất mặt quá rồi. Hơn nữa nếu tao ầm ĩ tự sát, cô ấy sẽ coi trọng tao chắc? Thôi, quên đi, nếu không có hiểu lầm này, tao cũng chẳng lọt vào mắt xanh của người ta.”

Trần Quân thay anh em nhà mình bất bình: “Chị ta không để mày vào mắt sao? Đúng là thiên tiên mà.”

Chu Lạc bước một bước xuống bậc thang, ngồi xuống, nói: “Cũng không phải như mày nói. Trần Quân, mày có nhớ trong sách ngữ văn có câu: ‘Sao họ không ăn thịt?’ (*) không?”

(*) Đây là câu nói của Tấn Huệ Đế, vị vua thứ hai nhà Tây Tấn, khi nghe quần thần bẩm báo rằng người dân không còn đủ gạo để ăn. Về sau dùng để chỉ sự mù tịt (của những kẻ ở tầng lớp/giai cấp/có điều kiện cao, vân vân) về cảnh ngộ khó khăn của những người khác (ở tầng lớp/giai cấp/có điều kiện thấp hơn).

Trần Quân cũng ngồi xuống theo: “Sao lại nhắc đến ngữ văn rồi?”

Chu Lạc có chút phiền chán, nói: “Đó chính là tình cảnh của tao và cô ấy. Tao vẫn luôn hỏi cô ấy, sao lại không yêu đương, sao không tin vào tình ái?”

Câu này khiến Trần Quân lâm vào trầm mặc.

Chu Lạc cố đè xuống cảm giác mất mát, nói: “Tao và cô ấy căn bản là thuộc về hai thế giới khác nhau, ngay từ đầu đã không suy xét mọi chuyện giống nhau. Tao chỉ là một học sinh cấp ba, muốn cô ấy tin tao ư? Dựa vào cái gì mới được chứ? Tao cũng rất muốn đứng dưới góc độ của cô ấy, nhưng giữa bọn tao cách trở thế nào, tao vẫn là nhìn mãi không ra.”

Trần Quân cũng buồn lây, nói: “Con gái luôn trưởng thành hơn con trai, chị ta lại còn lớn hơn mày nữa. Với lại, những gì chị ta phải trải qua từ nhỏ đến lớn, rất nhiều phụ nữ khác có khi cả đời này cũng sẽ không gặp phải.”

Chu Lạc trầm ngâm một hồi, nói: “Có lẽ vậy.”

Cậu chỉ là một chú ngựa non, mà nàng thì đã là cả một khúc sông sâu rồi.

Chu Lạc buồn bã nói: “Trần Quân mày biết không? Trước đây tao vẫn cho rằng tình yêu là thứ quan trọng nhất trên đời này. Nhưng sau này mới hiểu được, so với những gian khổ trước mắt cô ấy, tình yêu của tao thật không đáng nhắc đến. Tao còn quá trẻ tuổi, không hiểu được tâm tư của cô ấy, không hiểu sự đời, cũng không hiểu được thế nào là nhân sinh không phải chỉ có ái tình, con người không có ai lấy tình yêu ra mà ăn được hết.”

Trần Quân giật mình: “Lạc, mày thật giống như đột nhiên trưởng thành đấy.”

Chu Lạc cười khổ một tiếng: “Coi như cô ấy là một bài giảng đi. Mấy ngày nay tao vẫn nghĩ mãi, hiện giờ dù đang bức bối không chịu được thế này, nhưng biết đâu sau này sẽ không thế nữa, đến khi nhớ lại cũng sẽ chỉ cười nhạt. Sẽ không còn cứ không ngủ được là nghĩ đến Nam Nhã nữa, một Nam Nhã, hai Nam Nhã, ba cũng là Nam Nhã…”

Trần Quân đấm một phát lên vai cậu: “Bớt hộ cái.” Trong lòng kỳ thực cũng biết lời này của cậu là giả vờ bình thản, nhưng thật sự cũng không có cách nào khác, ngoại trừ cười khổ ra còn biết làm sao.

Chu Lạc cười, rốt cuộc cũng không nói được gì thêm nữa.

Vì sao nhiều năm trôi qua tình yêu cứ thế không bệnh mà chết? Bởi vì tuổi trẻ thường bất lực. Thời gian cứ tuột đi trước mắt mà chẳng thể làm được gì.

Cậu nghĩ lớn lên rồi sẽ chứng tỏ cho nàng thấy, nhưng nàng chẳng có thời gian mà đợi cậu, có lẽ cả đời này vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có ngày nhìn thấy được dáng vẻ đáng để nàng nương tựa của cậu. Chỉ có thể trách thời gian đã bày ra một trò chơi quá mức tàn khốc.

Cậu hiện giờ không trưởng thành, không chững chạc, dễ kích động lại tùy hứng; nhưng sau này khi cậu trưởng thành, chững chạc rồi, liệu cậu còn có thể điên cuồng vì tình ái như bây giờ không?

Kết quả khám lại không có vấn đề gì, lúc hai người rời khỏi bệnh viện, vừa khéo lại chạm mặt Trần Linh cũng đi ra, nói là đến gặp bác sĩ Giang. Trần Quân cùng chị gái ra về.

Chu Lạc về nhà ăn qua loa bữa trưa, biết Nam Nhã chiều nay sẽ đi, cậu bồn chồn không ngủ suốt trưa, cả buổi chiều trong lớp cũng đứng ngồi không yên.

Thời điểm Nam Nhã rời đi càng lúc càng gần, cậu trải qua quãng thời gian thảng thốt và cay đắng trước nay chưa từng có. Nghĩ đến cả đời này cũng sẽ không gặp lại, cậu rốt cuộc vẫn không chịu nổi.

Cuối cùng, tiết tự học mới qua được một nửa, cậu đã chạy mất, bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hoảng sợ, cậu chạy đường tắt tới bến xe nhìn Nam Nhã, dù cho chỉ đứng xa xa nhìn nàng rời đi thôi cũng được.

Lại không nghĩ tới sự tình tiến triển nằm ngoài dự đoán.

Còn chưa tới bến xe, một đám người vội vã ào qua, cùng một hướng với Chu Lạc.

“Mau mau, xảy ra chuyện lớn rồi, nhanh tới xem đi!”

“Ở đâu cơ?” Có người qua đường hỏi.

“Trên đường đó, Nam Nhã bỏ trốn với chồng A Xuân, bị bắt ngay tại bến xe. Đang đánh nhau đấy.”

“Ối, chờ tôi với.”

Chu Lạc thất kinh, nhanh chân chạy ra đường. Chạy tới con phố ngoài bến xe, thấy một đống người xúm xít bu vào một chỗ, ở khoảng đất trống chính giữa, Trần Linh và một đám phụ nữ trung niên có trẻ tuổi có đang vây quanh Nam Nhã và Uyển Loan, vừa mắng vừa chửi, cứ như diễn kịch trên sân khấu.

Chu Lạc không chen vào được, chỉ nghe thấy giọng Trần Linh oang oang to nhất: “Không hẹn trước? Không hẹn trước mà sao chồng A Xuân lại cùng cô đến bến xe? Cô định dẫn Uyển Loan đi đâu? Chồng cô có biết không? Không biết chính là bỏ trốn.”

Chồng A Xuân là Đỗ Thanh đang quỳ gối trước mặt A Xuân cầu xin tha thứ: “Không phải như Trần Linh nói đâu, anh trên đường tình cờ gặp Nam Nhã, là cô ấy để anh tiễn đến bến xe. Cô ấy đang cảm ơn anh, chỉ kéo tay một cái, tình cờ bị Trần Linh bắt gặp, thế là thành hiểu lầm!”

Nam Nhã thầm nghiến răng: “Anh nói láo.”

A Xuân thét chói tai: “Ý mày là chồng tao dụ dỗ mày hả, trong trấn có ai mà không biết anh ấy là người thành thật không? Con hồ ly tinh này!”

A Xuân nhào tới đánh nàng, búi tóc của Nam Nhã xổ ra, mái tóc dài như thác đổ xoã tung trong gió.

Đối phương xô đẩy, người Nam Nhã thoáng lung lay, nhưng một bước cũng không dịch chuyển, một tay gắt gao che chở Uyển Loan ở bên chân. Uyển Loan trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm đám người xung quanh, dường như cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Người tới hóng hớt nhiều như vậy, lại không ai chú ý thấy bên cạnh nàng còn có một cô bé.

Trần Linh lớn tiếng hùa theo: “Giang Trí nói với tôi rất nhiều lần rồi, mỗi lần theo tôi đi mua quần áo, Nam Nhã đều nhân cơ hội liếc mắt đưa tình, còn chưa hết đâu! Chị Thập Hương, Kiều Kỳ, Dương Lôi, các chị nói xem, vợ chồng các chị vì cô ta mà cãi nhau bao nhiêu lần? Còn cả chị Lâm nữa, lần trước chị với Hứa Minh Vũ gây nhau là do đâu?”

Việc xấu trong nhà người nào lại muốn phô ra ngoài, không ai dám thừa nhận là đàn ông nhà mình tơ tưởng ngoài ngõ, lại còn phải chịu đựng mà sống qua ngày, chỉ hận con đàn bà kia, mũi giáo tất nhiên là chĩa thẳng về phía Nam Nhã: “Chính là cô ta và Hứa Minh Vũ câu kết làm bậy, để người ta bắt được.” Chị Lâm cũng nổi giận, một cái tát đập thẳng lên đầu Nam Nhã, lại hung tợn đẩy nàng một cái, Nam Nhã lảo đảo đụng phải chị Thập Hương, lại bị đẩy ra.

“Vô liêm sỉ!”

“Đồi phong bại tục!”

“Nhìn quần áo cô ta mặc mỗi ngày đã biết cô ta lòng dạ bất chính rồi!”

“Dì ơi…” Tiểu Uyển Loan cuống quít ngước lên, “Dì…mẹ con là người tốt!” giọng nói non nớt của cô bé trong nháy mắt bị vùi dập.

“Cô ta là trời sinh đã lẳng lơ, không lẳng lơ thì mắc gì lại ngày ngày mặc xường xám bày ra cái vẻ muốn đi quyến rũ người khác như vậy? Sợ người ta không biết vóc dáng mình đẹp à, muốn khoe thân cho ai xem hả? …Chao, hôm nay cũng mặc kìa, che kín như vậy làm gì? Mặc cho bọn này nhìn cơ mà!”

Trần Linh dẫn đầu nhào tới xé rách áo khoác ngoài và tấm áo dệt kim bên trong của Nam Nhã, một người hành động cả đám cùng tiến lên, cứ như một bầy linh cẩu, phút chốc đã đem tầng tầng áo xống của Nam Nhã lột xuống, chỉ còn lại chiếc xường xám, trên nền gấm trắng thêu một vườn hoa xuân đua nở, người trời phải sững sờ.

Nam Nhã chỉ còn lại một lớp xường xám, đứng giữa trời đông, tóc đen như mực, mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, môi như chu sa, đẹp đến không gì sánh được.

Đám đông thấy mà choáng váng, trời đất nhất thời lặng như tờ.

Cũng chính trong khoảnh khắc đó, Nam Nhã nhìn thấy Chu Lạc lẫn trong đám người vừa chạy tới, cậu giật mình sợ hãi nhìn nàng.

Cách trùng trùng bóng người, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt trống rỗng của Nam Nhã giây phút ấy dần ngưng tụ lại, nàng căm hận nhìn cậu, như nhìn một kẻ phản bội.

Đó là ánh mắt như thế nào? Khinh miệt, căm giận, hằn học, thù ghét, tựa hồ muốn đục thủng một cái hố toang hoác trên người cậu.

Sống lưng Chu Lạc lạnh buốt, trong đầu thốt lên một câu: Không phải em.

Nhưng nàng chỉ nói cho mình cậu biết, nàng cho rằng cậu đã phản bội nàng, nàng hận cậu.

Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Nam Nhã chợt đổi, nàng nhìn cậu, tuyệt vọng đến vậy, bất lực đến vậy, đau đớn đến vậy, cầu xin lòng thương xót, dường như cố nắm lấy cọng rơm cuối cùng cứu mạng.

Chu Lạc đã hiểu. Cậu đột nhiên tỉnh táo lại, phóng nhanh về phía nàng.

Nhưng đám người vây xem không hề tỉnh lại, giữa lúc kịch hay đang đến cao trào, ánh mắt họ đều chằm chặp bám theo đám đàn bà giữa đường mà mặc sức vui vẻ.

Người con gái mặc xường xám đẹp đến độ khiến đồng loại của nàng hóa mù quáng, họ càn rỡ gào lên:

“Mọi người đến mà xem, con hồ ly tinh này dựa vào đâu mà dám đi quyến rũ đàn ông chứ hả? Tới đây, nhìn xem dáng người bên dưới xường xám của nó có phải khác phụ nữ chúng ta chỗ nào không?”

Chu Lạc vọt vào ôm vội lấy Uyển Loan, che mắt cô bé, lúc xoay người, cậu nghe thấy tiếng xường xám bị xé toạc vang lên rợn người, hệt như âm thanh cậu nghe được khi đứng ngoài cửa sổ vào ngày hè đó.

Lần trước là một người đàn ông cưỡng bức nàng, lần này, là cả một thôn trấn.

Đám người, cứ như thấy thánh tích mà kiễng chân nghển cổ ngó vào, tặc lưỡi thán phục.

Tầm nhìn của Chu Lạc sũng nước, một màn nước trong vắt như pha lê, cậu cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không nghe được, chỉ biết ôm Uyển Loan mà điên cuồng lao ra ngoài.

Cái trấn này bị điên rồi.

Đây không phải là nơi cậu lớn lên, không phải là cái trấn nhỏ non xanh nước biếc, dân phong thuần phác nữa, cái trấn này xa lạ, thối nát, ác ôn, chẳng khác nào địa ngục.

Mỗi người sống ở đây đều là ma quỷ.

Chu Lạc ôm Uyển Loan chạy một mạch về nhà, vào đến phòng mình, cậu đặt Uyển Loan lên giường, hai tay run rẩy xoa đầu cô bé: “Uyển Loan ngoan, đừng sợ, đừng sợ. Uyển Loan ngoan.”

Tiểu Uyển Loan tò mò ngoẹo đầu, vươn bàn tay bé nhỏ sờ lên mặt cậu: “Cậu Chu Lạc, sao cậu lại khóc?”

Chu Lạc đưa tay lên quệt mặt, lúc này mới phát hiện ra trên mặt toàn là nước mắt lạnh như băng.

“Uyển Loan…”

“Uyển Loan không sợ, mẹ đã nói với con rồi.” Uyển Loan ngoan ngoãn nói, “Trò chơi này bọn con chơi rất nhiều lần rồi. Cậu Chu Lạc, cậu phải cố gắng lên đó.”

Chu Lạc sửng sốt, nhìn đôi mắt đen láy giống hệt mắt Nam Nhã của cô bé: “Mẹ nói với con… nói cái gì?”

“Mẹ nói, các chú các dì trong trấn muốn làm thân với bọn con, nên cùng chơi trò chơi với bọn con. Họ sắm vai người xấu, con là thiên sứ nhỏ, con có thể chấm điểm cho bọn họ, ai diễn giống người xấu nhất thì phát cho người đó một bông hồng nhỏ.” Uyển Loan nghiêng đầu, “Cậu Chu Lạc, cậu đóng vai người tốt sao?”

Cô bé hưng phấn mà mở to hai mắt, “Mẹ nói đóng vai người tốt, được thưởng ba bông hồng nhỏ.”

Chu Lạc kinh ngạc trân trân nhìn cô bé, ngày đó cậu đứng ở cửa nhà chờ Nam Nhã để xin lỗi, nàng nắm tay Uyển Loan đi tới,

“Con nói xem?”

“Mẹ đóng vai người tốt, được thưởng ba bông hồng nhỏ.”

“Cảm ơn Uyển Loan.”

Thì ra là thế.

Mới vừa rồi khi bị làm nhục, nàng đã nhìn cậu chính bằng ánh mắt bi thương cầu xin kia: Chu Lạc, đưa Uyển Loan rời khỏi đây, làm ơn hãy đưa Uyển Loan rời khỏi đây.

Chu Lạc mắt đẫm lệ.

Uyển Loan nhướng mày: “Cậu Chu Lạc, sao cậu lại khóc?”

Chu Lạc nói: “Cậu hận bản thân mình, hận mình không đủ trưởng thành, hận mình còn quá nhỏ.”

Uyển Loan lắc đầu: “Con không hiểu.”

Chu Lạc qua quýt lau nước mắt trên mặt, ôm lấy Uyển Loan: “Uyển Loan, trò chơi còn chưa kết thúc, có người xấu muốn tới bắt Uyển Loan, cậu còn phải đi bảo vệ mẹ, cho nên Uyển Loan phải trốn cho kĩ, có được không?”

Mắt Uyển Loan lập tức sáng rỡ, gật lấy gật để: “Dạ!”

Chu Lạc: “Suỵt! Không được nói chuyện!”

Uyển Loan vội che miệng lại, con ngươi đen nhánh nhìn cậu.

Chu Lạc trải cái đệm bông thật dày xuống gầm giường, ôm Uyển Loan đặt nằm lên đó, đắp chăn cho cô bé, đem chậu rửa mặt, siêu nước và táo đưa cho cô nhóc.

Cậu nằm úp sấp dưới gầm giường, xoa đầu cô bé: “Uyển Loan ngủ ngoan nhé. Bất kể ai tới cũng đừng lên tiếng, không được để bọn họ phát hiện, được không?”

Uyển Loan một tay ôm quả táo, một tay che miệng, hưng phấn gật đầu.

Chu Lạc chạy xuống nhà gọi điện thoại đến đồn công an, lại được cho biết đã có người báo nguy.

Cậu chạy đến cổng bến xe, đám đông trên đường đã tản đi, nàng cũng không thấy đâu nữa, nhưng bên tai lại hết người này tới người khác nhắc đến nàng.

“Chậc chậc, vừa trắng lại vừa mềm, sinh con rồi mà người vẫn đẹp được thế…”

“Đừng nói nữa, cẩn thận bị người khác nghe được đó! Đây là tội gây mất trật tự đấy!”

“Nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại đem toàn bộ người trong trấn bắt hết lại, đồn công an nhốt hết được à.”

“Cũng phải, anh nói xem Nam Nhã có phải bị ngốc rồi không, đáng ra không nên để cảnh sát bắt hết đám Trần Linh mới đúng, bọn họ là phụ nữ đấy, chắc gì cô ả đã bị định tội gây rối chứ!”

“Chính thế, tôi mà là cô ta, gặp phải chuyện thế này còn không sớm tìm cái động mà chui vào đi, còn tranh đấu cái gì.”

Chu Lạc chạy đến đồn công an, tới cửa thì gặp được Trần Quân đang chau mày ủ rũ. Hai người liếc nhau, Trần Quân tỏ ra rất áy náy: “Lạc, mày đừng hận chị tao.”

Chu Lạc không lên tiếng, đi vào sân. Trần Quân ngăn lại: “Nam Nhã đi rồi.”

Chu Lạc lúc này mới nhìn cậu ta: “Xử lý thế nào?”

Trần Quân khó khăn mở miệng, chậm rì rì nói: “Là mẹ mày báo cảnh sát, anh Từ Nghị cũng tới, ngay trước mặt nhiều người như vậy, đánh chị ấy…”

Chu Lạc nhìn cậu ta, viền mắt đỏ ửng.

Trần Quân luống cuống: “Lạc, mày đừng…”

Chu Lạc: “Tao hỏi mày, xử lý thế nào?!”

Trần Quân cúi đầu, giọng ngày càng nhỏ xuống: “Khiển trách một trận…nói xin lỗi…”

Nước mắt Chu Lạc lập tức rơi xuống.

“Dựa vào đâu?” cậu hung hãn nhìn cậu ta, “Dựa vào đâu?!”

Thấy cậu muốn xông vào trong, Trần Quân giữ cậu kéo lại bên người.

Chu Lạc: “Tao giết bọn họ rồi cũng dập đầu xin lỗi là xong đúng không!”

Trần Quân cuống đến phát khóc: “Tao không ngăn được mày, nhưng mày làm ơn nghĩ cho Nam Nhã đi! Mày cứ xông vào thế này, để người ta biết mày thích chị ấy, chị ấy còn sống nổi không?”

Chu Lạc ngừng bặt.

Trần Quân nói: “Mày cho rằng những người vây xem không có ai tốt sao? Sao họ lại không dám lên giúp chứ? Không phải vì sợ khiến chị ấy càng thảm hơn sao? Đám đàn bà kia mất trí rồi, cứ miễn là đàn ông ra mặt đều sẽ thành chứng thực cho lời họ nói, Nam Nhã chỉ càng thảm hại hơn thôi. Mày giờ còn muốn đi nữa sao? Đi đi, để tất cả mọi người đều nói rằng chị ấy dụ dỗ trẻ vị thành niên, để chuyện vừa nãy lại xảy ra lần nữa xem! Lúc đấy đến mẹ mày cũng không đứng ra cứu chị ấy nữa đâu!”

Chu Lạc bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Trần Quân, mày vừa nói trong đám người điên đó, có cả chị mày đấy. Mày tự vấn lại lương tâm xem, xin lỗi, công bằng sao?”

Trần Quân chợt ngồi sụp xuống, ôm đầu, “Lạc, mày đừng hỏi tao, tao cũng muốn điên lên rồi! Mày không biết đâu, tao từng thấy anh rể tao quấy rối Nam Nhã, Nam Nhã phớt lờ anh ấy, anh ấy xoay người một cái lập tức đổi trắng thay đen. Anh rể tao trước mặt người khác là người rất khá, tao không biết anh ấy là hạng người gì nữa. Tao cũng không biết chị tao liệu có trong sạch hay không. Tao biết là không công bằng, nhưng tao có thể làm gì khác đây?

“Tao vốn là đứa không ra gì chỉ giỏi nói hươu nói vượn, nhưng chuyện hôm nay tao căn bản là không dám xem, cố sức né tránh, đó là một cơn ác mộng! Chị tao lại cứ dính vào đó. Lạc, mày có hiểu được tâm trạng của tao không? Thật đáng sợ.”

Chu Lạc làm thinh một hồi, rồi xoay người rời đi.

Đêm muộn, Chu Lạc đứng trước nhà Nam Nhã nấn ná băn khoăn, phía trong cửa sổ tối đen như mực, cậu không biết là nhà không có ai hay người đã ngủ. Cậu thấy lạnh, hút liền mấy điếu thuốc, lúc định rời đi, vừa nghiêng đầu lại thấy Nam Nhã đứng trước mặt, khuôn mặt nàng phẳng lặng mà tái nhợt.

Chu Lạc lập tức ném điếu thuốc xuống, lồng ngực phập phồng, lo sợ nhìn nàng.

Hai người đứng cách nhau một cánh cổng. Nam Nhã mở miệng trước, nói: “Tôi nghĩ oan cho cậu rồi!”

Chu Lạc vội xua: “Chuyện này không quan trọng. Chị…có ổn không?”

Nam Nhã bình tĩnh gật đầu một cái, nói: “Uyển Loan đâu?”

“Con bé ở nhà em, em vừa mới về kiểm tra rồi, nó ngủ rất ngon, chị đừng lo lắng.”

Nam Nhã nói tiếp: “Nó…”

“Con bé không thấy gì cả.” Chu Lạc đáp, “Cũng không biết chuyện gì xảy ra.”

Nam Nhã như trút được gánh nặng, chậm rãi cụp mắt xuống, lại ngước lên, nói: “Cảm ơn cậu đã đến đúng lúc, cũng cảm ơn cậu đã đưa Uyển Loan đi. Chậm chút nữa, tôi sẽ không thể lừa được nó tiếp, tất cả đều vô dụng. Cũng phải cảm ơn mẹ cậu nữa.”

Nàng nói chuyện đâu ra đấy, bình thản như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Chu Lạc lòng đau đến chết lặng. Uy hiếp đối với nàng chỉ có mình Uyển Loan. Chỉ có vì con nàng mới để lộ ra ánh mắt cầu khẩn đó. Mà chính nàng, đối với mọi thương tổn bên ngoài dường như cho tới giờ đều không để tâm đến. Vĩnh viễn luôn là dáng vẻ trầm mặc không để ai vào mắt.

Nam Nhã nói: “Tôi vào nhà đây.”

Chu Lạc đột nhiên dấn lên một bước, hỏi: “Chị có muốn đi bơi đông không?”

Nam Nhã quay đầu, ngạc nhiên nhìn cậu.

Chu Lạc hỏi lại lần nữa: “Chị có muốn đi bơi đông không?”

Ánh trăng sáng tỏ, tựa một dòng thủy ngân hòa vào làn nước suối.

Nước chảy róc rách, Chu Lạc cởi hết quần áo chỉ để lại mỗi quần đùi, cảm nhận được hơi lạnh, lại bắt đầu lo lắng cho nàng: “Em hay tới nên quen rồi. Chị nếu mà…”

Nam Nhã đáp lại bằng cách bắt đầu cởi quần áo.

Nàng cởi xuống từng món trang phục và đồ đạc, thân thể trắng sữa trần như nhộng, phơi bày trước mắt Chu Lạc, cậu ngỡ ngàng, nhìn đến ngây người.

Nàng cả người trần truồng lội xuống dòng suối, tựa như thần Vệ Nữ bước ra từ tranh sơn dầu.

Nàng ngâm người trong nước, mái tóc đen như tảo biển nổi bồng bềnh. Trong làn nước nông trong vắt, cơ thể trần trụi của nàng cân xứng thon thả, trắng đến khó tin, tựa như vầng trăng khuyết phản chiếu dưới đáy nước.

Chu Lạc theo sát phía sau, nước suối lạnh thấu xương, gió lạnh nước buốt trong nháy mắt khiến hai chân cậu tê rần. Hàm răng cậu va vào nhau lập cập, cẳng chân cũng run lên bần bật, cắn răng nhanh chóng trườn vào nước, phảng phất như có cảm giác bị một lưỡi đao bằng băng cắt qua da thịt, xuyên thẳng vào xương cốt.

Nhưng theo hai người dần bơi ra xa, khí lạnh không còn nữa, trong nước dần truyền tới một cảm giác ấm áp kỳ lạ, mát rượi mà ngọt ngào, khiến người ta quên đi tất thảy thế tục hỗn loạn, chỉ còn lại trong lòng một khoảng lặng bình yên.

Nam Nhã bơi một hồi, tới chỗ nước cạn, nàng thả người trôi nổi trong nước, nhắm mặt lại, để nước tẩy rửa thân thể. Chu Lạc đi theo, thử thăm dò mà dùng ngón tay chọc chọc lên mặt nàng. Nàng mở mắt, đôi con ngươi hoa đào đong đầy ánh trăng.

Nam Nhã hỏi: “Làm gì thế?”

Chu Lạc nói: “Hơi lo cho chị.”

Nam Nhã ngồi dậy, ôm lấy thân mình, nói: “Tôi không lạnh. Trước đây chưa từng bơi đông, cảm giác thật kỳ diệu, không lạnh chút nào.”

Chu Lạc cũng ngồi xuống, nói: “Em không hỏi chị cái này.”

“Vậy hỏi gì?”

“Chị có ổn không?”

“Cậu không phải đã hỏi rồi sao?” Nam Nhã nói, “Tôi không sao.”

“Thật vậy à?”

Nam Nhã hé miệng cười rất nhạt, nói: “Cậu không tin?”

Chu Lạc lại lắc đầu: “Không phải không tin. Chị không phải dạng phụ nữ không chịu được đòn.”

Nào có người phụ nữ nào như nàng, phản ứng đầu tiên khi gặp phải chuyện nhục nhã không phải là trốn vào một góc liếm vết thương mà là nghiêm phạt kẻ thủ ác. Chỉ là quá nghiêm khắc đến độ khiến người ta chạnh lòng.

Cậu nói: “Không chỉ chịu được đòn, chị còn quá cứng rắn, đối với bản thân cũng quá ác.”

Nụ cười của Nam Nhã hơi sững lại, nhìn thật sâu vào mắt cậu vài giây, rồi dời mắt nhìn bóng trăng dưới đáy nước, nói: “Cũng chưa đến mức chết được, chỉ cần nghĩ như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể coi nhẹ.”

Chu Lạc nhìn vết thương trên trán, trên vai nàng, hỏi: “Có đau không?”

Nam Nhã cúi đầu liếc mắt, nói: “Giờ thì không.”

Chu Lạc lại nói: “Em hận bọn họ.”

Gió đêm lả lướt, bờ vai lộ trên mặt nước lạnh như dao cắt, Chu Lạc vẫn không nhúc nhích.

Nam Nhã cũng không di chuyển, một lúc lâu sau mới nói: “Hận có tác dụng gì không?”

Chu Lạc nói: “Vô dụng. Hôm nay trước cửa đồn công an, em trong nháy mắt rất muốn giết người. Chị xem, lòng sinh ác niệm, dễ dàng cỡ nào.”

“Giết người, giết ai?”

“Những kẻ ức hiếp chị.”

Nam Nhã cười nhạt một cái, từ chối cho ý kiến.

Chu Lạc hỏi: “Chị chưa từng có ý nghĩ đó thoáng qua trong chớp mắt sao?”

Nam Nhã nói: “Đã từng.”

Chu Lạc hỏi: “Chị muốn giết người nào?”

Nam Nhã nói: “Tôi muốn giết tất cả mọi người trong trấn, giết sạch.”

Chu Lạc mắt không rời nhìn nàng, nàng lại chợt cười một cái: “Nhưng tôi sẽ không giết họ, tôi sẽ không bỏ rơi Uyển Loan.”

Chu Lạc hỏi: “Vậy chị còn đi nữa không?”

Nam Nhã nói: “Tạm thời thì không. Ở trấn Thanh Thủy tôi vẫn còn vài việc muốn làm mà chưa xong. Ở lại cũng có chỗ tốt.”

Chu Lạc hỏi: “Thật vậy à?”

Nam Nhã liếc cậu: “Hôm nay cậu có vẻ đặc biệt thích hỏi câu này nhỉ.”

Nàng nói, nhấc tay lên khỏi mặt nước, khua theo dòng chảy, nghịch nước như một đứa trẻ trong đôi lát.

Suối nước bắt đầu chảy mạnh, nàng ngồi không vững, trượt khỏi tảng đá dưới đáy nước, Chu Lạc nhanh tay lẹ mắt, tiến lên dìu nàng, tay cậu đỡ lấy xương bướm của nàng, bầu ngực sữa của nàng dán lên lồng ngực cậu.

Tim Chu Lạc đập mạnh một nhịp, lại không nảy chút dục niệm nào.

Một khắc kia cậu chợt nhận ra, so với sự bốc đồng muốn chiếm làm của riêng, sâu hơn dưới đáy lòng cậu nổi lên một nỗi xót xa khác hẳn thường ngày. Không phải đau vì mình, mà là đau vì nàng.

Cậu hơi cúi đầu, mặt áp lên mặt nàng mà nhẹ nhàng cọ xát, tựa như những con thú nhỏ tìm sự thoải mái nơi nhau. Cậu dìu nàng ngồi vững, nói: “Đàn chị, em đọc thơ cho chị nghe nhé!”

“Bây giờ á?”

Chu Lạc nói: “Đọc thơ cũng phân bây giờ lúc nữa sao?”

“Không phân.” Nam Nhã nở nụ cười, hỏi, “Cậu thuộc rồi?”

Chu Lạc gật đầu, vừa định mở miệng đọc, lại đính chính: “Ồ, không phải thơ, là một bức thư.”

Nam Nhã hơi nhướng mày: “Thư gì?”

Chu Lạc nói: “Thư tình nữ văn sĩ người Pháp Sagan viết gửi nhà triết học Sartre.”

“Đọc đi.” Nàng khe khẽ cong khóe miệng, tỏ ra hứng thú.

“Quý ngài thân mến,” cậu thiếu niên thư thái đọc thành lời, bức thư tình viết thoạt nghe khá bình thường, toàn là kể những chuyện vụn vặt:

“… Năm 1950 em bắt đầu đọc sách, sách gì cũng đọc. Từ đó trở đi, chỉ có Chúa trời và văn chương mới biết em yêu thích và kính phục bao nhiêu tác gia, đặc biệt là những cây bút đương thời, cả của Pháp, cả của những xứ sở khác. Sau đó, em đã làm quen được với một số người, cũng dõi theo sự nghiệp của một số khác, và nếu như có quá nhiều người khiến em ngưỡng mộ với tư cách là một tác gia, thì ngài là người duy nhất mà em phải cảm phục như một con người toàn vẹn. Tất cả những điều ngài đã hứa với em khi em đang ở tuổi mười lăm, độ tuổi tinh anh và dữ dội, độ tuổi chưa có bất kỳ một tham vọng xác định nào, nhưng cũng vì thế mà không dung chứa sự nhượng bộ, tất cả những hứa hẹn đó, ngài đều đã giữ lời.”

Ánh trăng như dòng nước, khe suối tựa bài ca. Nàng và cậu dựa sát bên nhau, dùng phương thức nguyên thủy nhất trở về với thiên nhiên rừng núi, nàng lẳng lặng lắng nghe, cậu từ tốn niệm đọc, đó là một đêm vô cùng bình đạm, giọng cậu cũng bình đạm vô cùng:

“…Không hò hét khẩu hiệu công lý bởi ngài không muốn phải phán xét, không bàn đến danh tiếng bởi ngài không cần được vinh danh, thậm chí không tỏ ra độ lượng bởi bản thân ngài cũng không hề hay biết rằng ngài, chính ngài, đã là hiện thân của sự hào hiệp…”

Chu Lạc ngừng lại vài giây, Nam Nhã nhẹ giọng hỏi: “Đọc hết chưa?”

“Chưa. Còn một câu cuối.”

Nam Nhã nghiêng đầu nhìn cậu, dưới ánh trăng, khuôn mặt cậu thiếu niên trong trẻo vô ngần, cậu cũng nhìn nàng, nói:

“Thế kỷ này thật điên rồ, thối rữa, vô nhân tính, nhưng người lại tỉnh táo, dịu dàng, không nhiễm chút bụi trần.

Cầu Chúa phù hộ cho người.

Nam Nhã.”  

“Cảm ơn.” Nam Nhã nói, “Có điều, tỉnh táo là để trả đũa, dịu dàng thì không thấy, không nhiễm chút bụi trần lại càng không phải.”

“Sao lại không phải? Em thấy chị chính là như thế.”

Nam Nhã nói: “Cậu nghĩ tốt cho tôi quá rồi. Chỉ sợ sau này sẽ phải thất vọng.”

Chu Lạc nhíu mày, muốn hỏi cho rõ ràng, gió đêm lại thổi tới, Nam Nhã ôm lấy thân mình, trầm bờ vai ngập xuống nước.

Nàng khẽ run rẩy, nói: “Cậu xem, vừa dừng được một lát, đã thấy lạnh rồi.”

Chu Lạc nói: “Vậy còn bơi nữa không?”

Nam Nhã gật đầu: “Bơi.”

Bơi lâu trong nước buốt, cơ thể nhanh chóng sinh ra phản ứng ngược tạo thành một cảm giác rát bỏng trên da, băng lửa giao tranh, kích thích gợi lên một sự tỉnh táo chưa từng có.

Gió lạnh mơn man, họ bơi vào vùng nước sâu.

Đêm đó, trăng sáng rọi soi.



Bơi xong, trên đường xuống núi, Nam Nhã nhắc tới chuyện bị người khác phát hiện, xin lỗi Chu Lạc, nói: “Nếu như cậu không muốn để tôi đi, cố ý tiết lộ tin tức cho người nào khác, hẳn Từ Nghị mới là người tìm tới tôi đầu tiên, tôi đây cũng chỉ có thể cùng hắn thật sự vào thành phố một chuyến, chứ không diễn biến thành như bây giờ. Là tôi nghĩ oan cho cậu, xin lỗi.”

Chu Lạc vội nói: “Em không sao… Nhưng em không hiểu sao lại bị phát hiện nữa. Em không hề nói với bất kỳ ai, với thằng bạn thân nhất cũng không nói.”

“Tôi biết. Có lẽ khi tôi nói với cậu ở phòng bệnh, đã bị ai đó nghe được.” Trong lòng Nam Nhã đã có tính toán, ngược lại cảm thấy may mắn vì đối phương hẳn là chỉ nghe được nàng nói muốn đi ngày nào chứ chưa nghe thấy đoạn đối thoại trước đó với Chu Lạc, nếu không, để Chu Lạc liên lụy vào, chỉ sợ chuyện còn vỡ lở lớn hơn, kết cục của nàng sẽ càng thảm hại hơn.

Nam Nhã nói: “Uyển Loan hôm nay trước có thể ở lại chỗ cậu một đêm được không?”

Chu Lạc nói: “Không thành vấn đề. Trưa mai em sẽ nhờ mẹ đưa con bé về. Em đưa lại không thích hợp.”

Nam Nhã nói: “Cảm ơn.”

Rất nhanh đã xuống núi, hai người chia ngả, Chu Lạc dừng bước, nói: “Em đi hướng kia.”

Nam Nhã gật đầu: “Ừ.”

Mắt thấy Nam Nhã định đi, Chu Lạc lại gọi nàng lại: “Này, Nam Nhã.”

Nam Nhã quay đầu: “Ừ?”

Chu Lạc cười cười, nói: “Khi nào thấy khổ sở, hãy nhớ lại chuyện bơi đông nhé.”

Mắt Nam Nhã đen thẳm, an tĩnh nhìn cậu.

Chu Lạc nói: “Sống không phải rất giống bơi đông sao? Chị chịu thua để nước chảy bèo trôi, chị sẽ bị đông cứng, dần dần trở nên vô hồn như những thứ xung quanh; nếu muốn khơi dậy sức sống, chị phải không ngừng phản kháng, không ngừng vùng vẫy bơi lội.”

Nam Nhã nhìn cậu nửa khắc, đột nhiên cười rộ, giống như bị chọc cười.

Chu Lạc lúng túng đỏ mặt: “Chị cười gì chứ?”

“Biết rồi, thầy giáo nhỏ.” Nam Nhã nói.

Mặt Chu Lạc nóng bừng, luống cuống xoay người: “Em đi đây.”

“Chu Lạc trấn Thanh Thủy.” Nam Nhã gọi cậu lại.

“Hở?” Chu Lạc vô cùng kinh ngạc khi nghe nàng gọi vậy.

Nàng cười một tiếng: “Tôi cảm tạ cậu.”

Sáng sớm hôm sau, Chu Lạc đưa Uyển Loan đến tiệm tạp hóa giao cho Lâm Quế Hương.

Lâm Quế Hương nhìn Uyển Loan đang ngửa đầu cười ngọt ngào với mình, thắc mắc: “Sao con bé lại ở đây?”

Chu Lạc bịa ra lời nói dối rằng hôm qua thấy cô bé bị chen trong đám người trông rất tội nghiệp nên ôm về. Lâm Quế Hương chấp nhận lời giải thích này, nói lát nữa sẽ đưa cô bé về.

Chu Lạc đi được vài bước, lại quay đầu lại, cào tóc gọi: “Mẹ.”

Lâm Quế Hương đang chải tóc cho Uyển Loan, cũng không ngẩng lên: “Gì?”

Chu Lạc nói: “Mẹ thật tốt.”

Lâm Quế Hương chẳng hiểu ra sao, quay đầu nhìn lại, Chu Lạc đã mất dạng.

Chu Lạc tới trường học, cố ý vòng qua đầu đường bên kia ngó xem tiệm xường xám, cậu đoán giờ này chắc là thời điểm Nam Nhã đến mở tiệm, từ xa đã trông thấy nàng.

Giày cao gót gõ lên mặt đường, tất cả mọi người trong các cửa hàng dọc hai bên phố đều đánh mắt qua, người đi đường cũng lặng lẽ nhìn tới, hoặc hiếu kỳ, hoặc trào phúng, muốn xem nàng sau khi trải qua ngày hôm qua sẽ có dáng vẻ thế nào, có chật vật không chịu nổi hay không, có giống như con chuột lầm lũi chạy qua đường không ngóc đầu lên được hay không.

Nhưng mà, nàng vẫn như cũ tao nhã xinh đẹp, so với ngày trước chẳng có gì thay đổi, không phải, thậm chí còn đẹp hơn.

Ánh nắng vàng ươm phủ lên mặt nàng, gương mặt trong vắt trắng sáng mịn màng, cặp mắt hoa đào như hàm chứa xuân thủy, đôi môi đỏ mọng như được tô son, mái tóc đen tuyền được vấn lên khéo léo, lộ ra cần cổ thon gầy trắng nõn.

Trấn nhỏ vào đông tiêu điều khô héo, nàng khoác trên mình áo gió màu đỏ, giày cao gót giẫm lên con đường lát đá, không cài khuy để vạt áo tung bay, lộ ra đường cong tinh tế ẩn dưới tà xường xám, yêu kiều tha thướt, tựa như biển hoa đào rạng rỡ ngày xuân.

Thật xin lỗi. Ác mộng của cánh chị em trong trấn, còn lâu lắm nữa mới kết thúc.