Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 5




“Cậu đúng là hâm thật đấy, ra ngoài không chịu nói một tiếng, làm tớ đang gội đầu dở phải chạy khắp núi đi tìm, sắp chết cóng rồi đây này.”

Đường Đoá vác quả đầu ẩm ướt và rối tung như ổ gà đi vào phòng, biết Hạ Vận chẳng qua chỉ “ra ngoài tản bộ với đám người kia” thì giận đến mức kêu ca cả buổi. Hạ Vận đi sau khẽ nói xin lỗi, sau này sẽ không tái phạm. Đường Đoá không nói gì thêm được nữa. Bình thường hai người cãi nhau ở kí túc xá không ai nhường ai, nhưng lần này Hạ Vận vừa mở miệng đã rất thành ý nhận lỗi nên Đường Đoá không thể trút giận tiếp.

Tô Lâm Lâm cũng hơi ngạc nhiên, huých huých Chu Dao:” Hạ Vận không cãi lại cơ đấy!”.

Chu Dao nhún vai, ra vẻ mình không biết gì cả rồi gọi với vào phòng vệ sinh:” Shangri-La Đoá, cậu đừng gội nữa, coi chừng phản ứng cao nguyên bây giờ”.

Hạ Vận hỏi:”Chu Dao, cậu đi đâu thế?”.

Chu Dao:”Mượn máy sấy”.

Hạ Vận đi theo:” Dao Dao, lúc nãy đầu óc mình hồ đồ nên lỡ miệng. Mình sai rồi, cậu gặp ông chủ Lạc thì cho mình gửi lời xin lỗi nhé!”.

Chu Dao thấy cô bạn đáng thương, bất giác vuốt vuốt mặt cô ấy, nhẹ giọng an ủi:” Ừ, không sao dfaau, ngủ một giấc là ổn thôi. Vào phòng đi! Lần sau đừng có đi theo người khác, biết không? Đúng rồi, bảo Đường Đoá lấy khăn lau tóc trước đã, chút nữa mình mang máy sấy về cho”.

Chu Dao xuống khu sinh hoạt chung đúng lúc Lạc Dịch vừa định tắt chiếc đèn cuối cùng.

“Có chuyện gì không?”

“Cho tôi mượn máy sấy một lát”.

Lạc Dịch tìm máy sấy đưa cho cô, tiện nhắc nhở một câu:” Tốt nhất là nên gội đầu ban ngày”.

“Vâng.”

Bốn bề vắng lặng, không gian mờ tối, chỉ còn một ngọn đèn nho nhỏ đăng lăn tăn gợn sáng. Thấy anh chuẩn bị tắt nốt, Chu Dao vội nói:” Hôm nay... cám ơn anh”.

“Không có gì. Tôi cũng không muốn xảy ra việc này ở nhà nghỉ của mình.” Giọng anh vẫn không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Chu Dao bỗng nhớ lại khoảnh khắc anh đạp cửa, sức lực đáng ngạc nhiên ấy không thể nào tồn tại trong một người đàn ông bình thường được. Mà mấy gã hung hãn khi nãy cũng không thể động vào một sợi tóc của anh.

Chu Dao nói:” Bạn tôi nhờ tôi xin lỗi anh, khi nãy cô ấy kích động quá”.

Lạc Dịch không trả lời, rõ ràng không hề để bụng chuyện đó.

Chu Dao hỏi tiếp:” Mấy người kia cùng một nhóm à?”.

“Có lẽ là kết bạn dọc đường.” Lạc Dịch dựa vào quầy bar, mở hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, thấy cô nhìn mình liền chìa ra mời cho có lệ:” Hút không?”.

“Có.”

Ngược lại anh khá bất ngờ, khẽ nhướng mày.

Điều này không qua được mắt Chu Dao:” Anh mời người ta xong, kết quả là không muốn cho sao?”.

“Sinh viên giỏi mà hút thuốc à?”, anh nói.

“Sao anh biết tôi là sinh viên?”, Chu Dao hỏi vặn lại.

“Chứng minh nhân dân.”

Bỗng dưng Chu Dao cảm thấy câu hỏi của mình thật thiếu muối. Lại nhớ đến lúc ban ngày, hai người họ còn cùng đứng chung bên vách núi hút thuốc, quả nhiên anh không có ấn tượng gì với cô cả.

Lạc Dịch:” Nhóm cô đến đây làm gì?”.

Chu Dao:” Khảo sát địa chất”.

Anh gật đầu, gõ gõ điếu thuốc vào gạt tàn, không hỏi nữa.

“Nhà nghỉ thường tiếp kiểu người như nhóm kia sao?, Chu Dao hỏi.

“Cô đi Lệ Giang, Lhasa còn loạn hơn.”

Chu Dao biết điều này. Cô từng đến rất nhiều nơi, cũng gặp nhiều kiểu người thế rồi. Có điều, đây chỉ là một mặt của đồng xu mà thôi, đôi khi cũng sẽ gặp được người thú vị, nhưng cái đó còn phải xem vận may nữa. Ví dụ như Lạc Dịch, cô cảm thấy anh không đến nỗi nào.

Một điếu thuốc chẳng mấy cháy hết, anh dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, tiễn khách:”Nghỉ sớm đi!”.

“Ngủ ngon.” Chu Dạo dụi điếu thuốc vào cạnh điếu của anh, cầm máy sấy trở về phòng.

Anh nhìn theo cô, đợi đến khi cô băng qua đại sảnh, lên cầu thang rồi mới tắt đèn, để lại không gian chìm trong bóng tối.

Chu Dao đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại gọi anh:”Này!”.

“Hả?”

“Anh cứ tính tiền sửa cánh cửa bị đá hỏng kia cho tôi, dù sao cũng vì bạn tôi mà.”

“Không cần đâu.”

Đêm đã khuya, Chu Dao không ngủ được đành ngắm vầng trăng sáng ngoài cửa sổ. Là mặt trăng treo giữa trời có vấn đề hay là cô đang nhớ đến ai kia, còn muốn tiếp tục ngồi bên quầy bar trò chuyện tâm tình với anh nữa chứ. Rõ ràng mới gặp mặt thôi mà. Quái thật! Cô trở mình.

Mà bên giường kia, Hạ Vận cũng trở mình. Chu Dao sửng sôt, lẽ nào cô ấy cũng bị mất ngủ ư?

Đang suy nghĩ thì giọng nói Tô Lâm Lâm khe khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh:” Dao Dao, Tiểu Vận, hai cậu ngủ chưa?”.

Đường Đoá im thin thít này giờ than thở:” Không ngủ được”.

Vài giây sau, bốn người trong chăn không ai bảo ai liền bật cười khúc khích.

“Tâm sự đêm khuya đi!” Tô Lâm Lâm hào hứng đề nghị.

Hạ Vận hưởng ứng:”Được!”.

Đường Đoá đấu tranh với lý trí:”Đừng mà, mình muốn ngủ, sáng mai còn phải dậy sớm nữa”.

“Dậy con khỉ ấy!” Tô Lâm Lâm dụ dỗ:” Ngày mai không dậy nổi thì họ có thể làm gì được bọn mình?”.

“Tô Lâm Lâm, không nhận ra cậu nữa rồi đấy!” Chu Dao nói.

“Thanh niên nghiêm túc” Đường Đoá khiển trách:”Đừng để bản thân sa đoạ, cố phấn đấu đi nào! Ba người họ là giảng viên, tiến sĩ kéo theo đám dân đen chúng ta đã là rất nể nang rồi, đừng níu chân họ chứ! Ngủ sớm chút đi, nhất là cậu đấy Tô Lâm Lâm, phần tử chuyên cản trở”.

“Vậy đê Dao Dao níu chân đi, dù sao đàn anh Lâm Cẩm Viêm thích cậu ấy, cậu ấy chỉ nói một câu thôi thì đàn anh sẽ đồng ý ngay” Tô Lâm Lâm ra “sáng kiến”. Tuy Lâm Cẩm Viêm đã thăng chức lên hàng giảng viên rồi nhưng mọi người vẫn quen gọi là đàn anh.

“Cậu muốn chết à?” Chu Dao ném chiếc gối sang đe doạ.

“Đúng rồi, Dao Dao, cậu có thích anh Lâm Cẩm Viêm không?” Đường Đoá hỏi.

Tô Lâm Lâm:”Mấy cậu thấy chưa, vừa nãy còn nói không tán gẫu, bây giờ đã nổi máu bà tám rồi kìa”.

Đường Đoá:” Cậu im đi!”.

Hạ Vận cũng tò mò:”Dao Dao?”.

Chu Dao im lặng một hồi rồi phân bua:” Lâm Cẩm Viêm là học trò cưng của ba mình. Anh ấy cũng như anh trai thôi, đương nhiên là quan tâm nhiều đến mình rồi”.

“Có biết bao anh em trở thành người yêu cơ mà.” Đường Đoá khẽ trêu chọc.

Chu Dao:”Cút!”

Đường Đoá yên lặng giây lát rồi thở dài:” Mình cảm thấy mấy vị đàn anh của chúng ta vẫn tốt hơn”.

Hạ Vận:” Sao đột nhiên lại nói vậy?”.

Đường Đoá trở mình:”Cứ như đám người hôm nay chúng ta gặp đấy, nhìn hoà đồng nhưng mình không thích bọn họ”.

Tô Lâm Lâm như tìm được tri âm:”Đúng đấy! Mình cũng không thích, nhưng lúc nãy không nói với các cậu, sợ các cậu bảo mình chảnh choẹ”.

Chu Dao thoáng nhìn về phía Hạ Vận, cô ấy rúc vào chăn không lên tiếng. Chu Dao đưa tay đến vuốt tóc cô ấy, cô ấy nắm lại tay cô.

Đường Đoá nói:”Mình cảm thấy bọn họ giả dối lắm. Lúc nhắc đến gặp cô phượt thủ trên đường, giọng điệu cợt nhả của anh ta làm mình khó chịu. Mấy cô gái cũng thế, hùa theo mấy tên con trai cười nhạo người khác, ăn nói cay nghiệt. Xưa nay mình không thể nào thân thiết nổi với kiểu người như vậy”.

“Đồng cảm.” Tô Lâm Lâm bĩu môi góp chuyện:” Đã thế còn kể tôi giàu có tặng cho bồ hết Hermes này đến Hermes nọ, mở bao nhiêu công ty ở Vancouver thủ đô Canada, rồi nộp thuế bao nhiêu nữa chứ. Ôi trời, thủ đô của Canada là Ottawa mà. Luôn mồm nói đến lý tưởng cao xa, tương lai xán lạn, vậy mà nói xong còn hỏi mình có muốn hẹn hò với hắn không”.

Chu Dao lặng thinh. Cuộc sống có nhiều người vô vị thật đấy! Nguyên nhân Lạc Dịch không đuổi bọn họ đi rất đơn giản, đây chính là mặt thật tồn tại trong mối quan hệ của mỗi con người.

Mấy quyển du ký đều viết bao điều mĩ miều, nào là hành hương, gột rửa tâm hồn, thu hút vô số người say mê như tre già măng mọc. Những kẻ cô đơn tìm đến nhau, nhắm mắt lại mơ màng trốn tránh hiện thực, sau khi buông thả mặt xấu xa nhất say lớp vỏ ngoài hào nhoáng rồi sẽ quay lại tiếp tục với cuộc sống rối ren hỗn loạn.

Một lúc lâu sau, Hạ Vận khẽ đồng tình:”Đúng vậy! Mấy vị đàn anh của chúng ta vẫn tốt hơn”.

Đường Đoá tiếp lời:” Ừ, không hề làm màu, cũng không làm những việc rỗng tuếch giả dối. Các ah ấy kiên định và nghiêm túc làm việc, rất đáng khâm phục. Đàn ông thành thật và chính trực như vậy là tốt nhất”.

Hạ Vận nói nhỏ:”Con gái cũng vậy... Cho nên mình rất hâm mộ Dao Dao và Đoá Đoá”.

Đường Đoá ngạc nhiên:” Hả? Mình á? Mình còn hâm mộ Dao Dao kia kìa”.

Giọng Hạ Vận nhỏ hơn:” Mình kém mọi người nhiều quá,trong chuyện học tập... lẫn phương diện khác... Trường mình và Tô Lâm Lâm học trước đây không ra thể thống gì, không như hai cậu, học được rất nhiều điều hay”.

“Từ từ sẽ học được thôi, cuộc đời còn dài mà.” Chu Dao mỉm cười động viên:”Sự nghiệp học tập không bao giờ có điểm dừng cả”.

Hạ Vận đáp:”Ừ, mình biết”.

Chu Dao tiếp lời:”Mình cũng thích Đường Đoá. Lần trước, mình vào phòng thí nghiệm thấy cậu ấy đứng bên đống dụng cụ phân tích chất đồng vị ghi chép số liệu, khoảnh khắc đó, ánh nắng chiếu vào, chậc chậc, đẹp rụng rời luôn”.

Đường Đoá:”Eo ơi, càng nói càng buồn nôn...”.

Chu Dao:”Dĩ nhiên là chỉ đẹp trong khoảnh khắc đó thôi”.

“Đi chết đi!” Đường Đoá hét lên.

Hạ Vận bật cười.

Đường Đoá nói tiếp:”Mình thích Tô Lâm Lâm, vô tư lự như con ngốc vậy”.

“...”

“Tô Lâm Lâm, Đường Đoá chửi cậu kìa”.

“...”

“...”

Ba người đồng thời ngẩng đầu ra khỏi chăn, thấy giường Tô Lâm Lâm im thin thít, chỉ còn tiếng thở đều đặn. Cả đám trợn mắt nghẹn lời.

Đường Đoá:”Trời ạ, vậy mà cậu ấy lại ngủ trước”.

Chu Dao cũng thấy thấm mệt, trở mình giục mọi người:”Ngủ thôi”.

Hạ Vận đồng ý:”Ngày mai còn phải dậy sớm”.

Đường Đoá nổi cáu:” Mấy cậu làm mình tỉnh ngủ, bây giờ lại bỏ mặc mình đấy hả?”.

Chu Dao thì thầm:” Ngủ ngon, Đường Shangri-La Đoá”.

Đêm qua Kỷ Vũ hỏi mấy cô gái có cần nghỉ ngơi không, tất cả đều nói không cần. Kết quả sáng hôm sau, ba chàng lại có biểu hiện không thích ứng được với cao nguyên, thế là cả nhóm được nghỉ ngơi thêm một ngày.

Chu Dao chẳng hề bị ảnh hưởng gì cả, gội đầu xong liền đi trả máy sấy, lúc xuống cầu thang bước chân rất khoan khoái.

Thế nhưng chỉ có coi bé lễ tân kia trông coi nhà nghỉ, Lạc Dịch không có ở đây. Chu Dao hơi thất vọng, trả máy sấy xong không quên hỏi:” Ông chủ của các cô đâu?”.

Cố gái chỉ ra ngoài:”Ở ngoài sân ạ!”.

Chu Dao đi đến bậc cửa, thấy Lạc Dịch sải bước leo lên chiếc mô tô, đang đội mũ bảo hiểm.

Chu Dao không nghĩ ngợi gì mà vội chạy đến bên cạnh anh:”Anh đi đâu thế?”.

“Xuống núi.” Anh thoáng ngẩng đầu, cài khoá an toàn lại, không có thời gian nhìn cô. Chu Dao trông thấy yết hầu anh nhô lên thật cao.

“Đi lên trấn à?” Chu Dao hỏi.

“Ừ.”

“Làm gì thế?”

“Mua đồ.”

“Đúng lúc quá, đưa tôi theo với.” Chu Dao quả quyết nói.

Lạc Dịch khựng lại, nhìn sang hỏi:”Cô đi làm gì?”.

“Dây buộc tóc của tôi bị đứt rồi,muốn lên trấn mua cái khác.” Chu Dao nói dối không hề chớp mắt.

Lạc Dịch đáp:”Tôi sẽ mua về giúp cô”.

“Không được,anh mua không vừa ý tôi.”

Lạc Dịch hỏi:”Sao không vừa ý? Không phải chỉ là dây buộc tóc thôi sao?”.

“Lượng tóc mỗi người khác nhau,ý là chất tóc không giống ấy.” Chu Dao sợ anh không hiểu, ngón cái và ngón trỏ vội vàng làm thành vòng tròn miêu tả:”Có dây người khác buộc thì vừa, nhưng tôi buộc hai vòng thì lỏng toẹt,quấn ba vòng thì chật. Cho nên tôi phải tự đi mới được”.

Lạc Dịch nhìn cô chằm chằm,điềm tĩnh nghe cô trình bày xong liền thản nhiên nói:”Tóc cô khó hầu hạ quá đấy!”

Chu Dao nhẹ nhàng hất mái tóc dài, mỉm cười:”Biết sao được, từ trên xuống dưới chỉ có mái tóc này là đáng làm kiêu nhất thôi”.

Mặt trời sớm mai chiếu xuống mái tóc cô, trông hơi rối nhưng quyến rũ vô cùng. Khi cơn gió thổi lay những lọn tóc, dường như Lạc Dịch ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên đó. Anh nhìn cô vài giây rồi cởi mũ bảo hiểm ra, xuống xe đi vào trong.

Chu Dao không biết anh định làm gì, đành đứng yên đấy chờ đợi. Ngón tay cô quấn lấy sợi tóc đùa nghịch, một lát sau anh đã trở lai, trên tay cầm theo chiếc mũ bảo hiểm khác, ném cho cô.

Chu Dao vội vàng đón lấy, ôm vào lòng. Cô nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, anh sải bước lên xe, quay đầu lại nói với cô:”Đừng ngồi nghiêng, ngã đấy!”.

“Ok!” Chu Dao vừa định lên xe thì chợt nhớ đến một chuyện. “À...”.

“Lại sao nữa?” Anh nghiêng đầu, nhíu mày theo thói quen.

“Bưu thiếp của tôi đâu?” Chu Dao hỏi.

“Tôi không quên đâu mà.” Anh chuyển mắt nhìn về phía trước.

Thấy anh nhớ chuyện của mình, lòng Chu Dao bỗng nở hoa. Cô vịn vào vai anh,lập tức cảm nhận được sức mạnh từ nơi đó. Bỗng chốc tâm trạng cô xốn xang, nhanh chóng giẫm lên chỗ gác chân,cất bước leo lê xe, thản nhiên áp xát bắp đùi vào chân anh.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy ba cô bạn đang chen chúc ở cửa sổ tầng hai, trố mắt nhìn mình,Chu Dao nháy mắt với họ, tặng lại một nụ hôn gió đầy phóng khoáng.

Chiếc xe mô tô chạy như bay ra khỏi sân.

Hạ Vận nhoài người trên cửa sổ cảm thán:”Muốn giống như Chu Dao quá đi, có duyên với người khác phái ghê đó”.

Tô Lâm Lâm vừa đánh răng vừa lẩm bẩm:”Không có được khuôn mặt như cậu ấy, cũng chẳng có gan to như vậy.”

Đường Đoá thì ra vẻ bất chợt tỉnh ngộ, như thể vừa quyết được một đề tài nghiên cứu quan trọng:”Bảo sao mình cứ thắc mắc vừa sáng sớm thức dậy cậu ấy vừa hát nghêu ngao vừa đi gội đầu rồi, mà còn gội những hai lần nữa”.