Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 7




Anh bạn Ngô Minh của Lạc Dịch mở tiệm ngọc ở trấn trên; bán đủ loại đá quý, đồ bằng ngọc, trang sức vàng bạc, nhân tiện làm luôn cả việc gia công chế tác. Mặt tiền cửa hàng không nhỏ, có hẳn hai gian bày bán.

Ngô Minh thấy Lạc Dịch đến liền nhiệt tình chào hỏi.

Chu Dao nổi máu bệnh nghề nghiệp, ánh mắt liếc nhìn về phía dãy tủ kính. Đa số trang sức vàng bạc là vòng tay đủ kiểu đủ loại, lắc chân trẻ con và khóa bình an. Còn gắn các loại đá quý như ngọc lam, hổ phách, nam hồng, sáp ong xung quanh với tỉ lệ cân đối. Trái lại những đồ bằng ngọc phỉ thúy kia chất lượng cao thấp không đồng đều.

Vừa nhìn đã biết Chu Dao là khách du lịch, A Tang – bồ của Ngô Minh đến đón tiếp: “Người đẹp cần mua gì? Có ưng món nào không?”

Chu Dao ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Lạc Dịch, anh nói: “Cô ấy đi với tôi.”

Ngô Minh nhìn Chu Dao, khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa.

Lạc Dịch không hề giải thích rõ, hỏi: “Gần đây kinh doanh thế nào?”

“Cũng ổn.” Ngô Minh châm thuốc cho anh, “Thằng nhóc Ngô Địch kia thì sao, không gây phiền phức gì chứ?”

“Đang yêu đương với A Mẫn.”

“Là cô bé lễ tân ấy hả?”

“Ừ.” Lạc Dịch phả một làn khói.

“Nhà con bé hình như ở… cầu Tân Đô đúng không?”

“Đúng.”

“Yêu đương thì tốt, thằng nhóc này nên ổn định lại tâm tính rồi.”

Hai người trò chuyện vài câu rồi đi vào trong nhà. Lạc Dịch đi đến chỗ rèm cửa, dường như nhớ ra gì đó bèn quay đầu lại tìm. Chu Dao đang nhoài người trên tủ kính nghiêm túc xem ngọc như một đứa trẻ. Như thể cô cũng phát hiện ra, vô thức ngẩng đầu, sau đó quay sang nhìn về phía anh. Bốn mắt nhìn nhau, trong veo thấy đáy.

Tay anh buông thõng bên người, ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc, nói: “Cô ở ngoài chờ tôi một chút.”

Chu Dao “Ờ” một tiếng Sau đó cúi đầu xem đá tiếp.

Lạc Dịch vén rèm lên, đi vào trong.

“Cô và ông chủ Lạc có quan hệ gì thế?” A Tang nổi máu tám.

“Tôi ở khách sạn của anh ấy.” Chu Dao nói.

“Sao sáng sớm lại chạy xuống núi?”

“Tôi đi mua ít đồ. Anh ấy đưa tôi xuống.” Chu Dao nói, thấy mắt A Tang sáng quắc lại bổ sung, “Anh ấy tốt bụng thôi.”

A Tang cười cười ra vẻ thấu hiểu, như đang nói: Mặt mũi xinh đẹp thế đương nhiên người ta phải tốt rồi.

“Khách sạn của anh ấy…” A Tang chậm rãi nói, “Mười khách nữ thì đã có đến năm người nửa đêm gõ cửa phòng anh ấy…” Cô ta chỉ nói một nửa rồi ra hiệu bằng ánh mắt.

Nhất thời cổ họng Chu Dao thít chặt.

“Nhưng mà cô đừng nghĩ nhiều, nếu ai đến cũng không từ chối thì thân thể anh ấy đã tã rồi từ lâu rồi.”

Chu Dao nghẹn họng.

“Có một số người, ra ngoài chỉ muốn tìm cơ hội, mặc kệ người khác có để ý hay không.”

Chu Dao càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng, khẽ nhíu mày, quay lại tiếp tục xem ngọc.

A Tang lân la hỏi tiếp: “Cô có thích không, mua một miếng đi. Ngọc sẽ mang đến may mắn, bình an, tình yêu cho cô đấy.”

Chu Dao im lặng. Không ngờ mấy lời vừa rồi chỉ là mào đầu, cô ta cho rằng cô muốn quyến rũ ông chủ Lạc, nên tập trung quảng cáo tới tấp. Chu Dao cảm thấy mình bị đùa giỡn, trong đầu hơi phiền muộn.

Cô nghiêm túc hỏi: “Cô có gì hay giới thiệu cho tôi không?”

A Tang thấy đã thu hút được cô, ân cần hỏi: “Cô thích loại gì? Trang sức Tạng hay là…”

“Không. Tôi không phải người ở đây, đeo trông kỳ lắm.”

“Ngọc hay là phỉ thúy, vòng tay hay lắc tay?”

“Vòng ngọc đi.”

“Chiếc này đẹp nhất.” A Tang cẩn thận lấy ra một chiếc vòng ngọc niêm yết giá mười nghìn tệ, “Đây là ngọc Tạng tốt nhất của tiệm chúng tôi, đã giảm giá rồi đấy.”

Chu Dao vừa rồi đã xem chiếc này, chất ngọc trong suốt, sáng bóng nhu hòa, nhưng nó chỉ là đá xà văn khá cao cấp mà thôi, không đáng giá bao nhiêu.

Chu Dao dẩu môi: “Màu xanh tối quá, không thích.”

“Cô là người ngoài nên không hiểu. Đây là ngọc của Tạng, chính là ‘đá Dược Vương’ được nhắc đến trong sách. Ngọc này được khai thác ở sông Yarlung Tsangpo, hấp thụ tinh hoa đất trời, mang từ trường thiên nhiên, có thể thêm âm bổ dương, đeo trên người có tác dụng dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe, thật sự tốt lắm đấy.”

Mấy lời ba hoa chích chòe này chỉ có thể lừa gạt du khách thôi. Chu Dao vẫn thản nhiên vờ ra vẻ kinh ngạc: “Thần kỳ vậy à?”

“Thật đấy, không tin cô lên mạng tìm kiếm thử đi. Chiếc vòng này bán mười nghìn rất đáng, sau này qua tay còn có giá cao hơn, đến lúc ngọc tăng giá còn kiếm được tiền đấy.”

Trả tiền xong mới biết hàng vỉa hè thì cũng chẳng làm gì được nhau nữa rồi đúng không? Chu Dao giả bộ lưu luyến: “Tốt thì tốt… nhưng đắt quá.”

“Vậy cô nói xem bao nhiêu?”

Chu Dao suy nghĩ chốc lát, vừa lúng túng vừa xấu hổ xua tay: “Thôi đi, tôi ra ngoài không mang đủ tiền, ngại trả giá, không mua nổi.”

“Nói thử xem sao.”

“Không nói đâu, tôi đâu có mang theo đủ tiền.”

“Nói thử đi đừng ngại.”

“Trên người tôi chỉ có bảy trăm tệ thôi.” Chu Dao áy náy nhìn cô ta.

A Tang á khẩu, con bé này, không nói cao cũng chẳng nói thấp, sao lại nói trúng ngay giá mua vào thế này.

“Giá này không thể nào bán được, giá mua vào đã gần chín nghìn rồi.” A Tang nói.

“Đúng đấy. Ngọc này rất tốt.” Chu Dao hơi tiếc nuối nói, “Nhưng đắt quá, tôi không mua nổi, tôi chỉ là sinh viên nghèo thôi.”

“Cô là sinh viên à, thảo nào trông trẻ quá.” A Tang cất vòng tay đi, nói, “Để tôi giới thiệu mấy món rẻ cho cô?”

Chu Dao đi theo cô về phía một quầy khác, vô tình nhìn ra ngoài tiệm, thấy một người đàn ông không phải dân bản xứ đang hút thuốc ở đối diện ngõ. Cô nhớ, hình như lúc đi mua dây chun đã từng thấy gã. Theo dõi ư?



Trong phòng.

Lạc Dịch hỏi: “Sao cậu và cô ta lại ở chung vậy?”

Ngô Minh cười: “Tôi biết người bên ngoài đều đàm tiếu về cô ấy, nhưng chỉ là những lời bậy bạ thôi, tôi thấy cô ấy rất tốt.”

Lạc Dịch nói: “Tìm người nào tốt mà sống cho vui vẻ, lần trước ai đó…”

“Ở bên cô ấy chán lắm.” Ngô Minh lại nói, “Sao cậu không chịu vui vẻ mà sống đi.”

Lạc Dịch nhất thời im lặng.

Ngô Minh hỏi: “Hiện giờ Yến Ny ở đâu?”

“Không biết. Không có hỏi.” Anh không muốn nói nhiều chuyện linh tinh không liên quan, liền hỏi chính sự, “Tra được chưa?”

Ngô Minh lắc đầu: “Không tra được tung tích của đám đá kia.”

“Ừ.” Lạc Dịch nói, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Lạc Dịch đứng bên cửa sổ hút thuốc lá, lặng thinh chốc lát.

“Đúng rồi, mấy ngày trước tôi đi nhập hàng, nghe người ta nói, gã Đan Sơn ở Miến Điện muốn bắt cậu đấy. Ông chủ Lạc à, sao cậu chọc phải gã đầu gấu kia thế?”

“Trùng hợp, tôi cũng đang muốn tìm gã.” Lạc Dịch cười khẩy, giây lát lại hỏi, “Cậu từng gặp Đan Sơn à?”

“Làm sao mà tôi gặp được nhân vật thần bí kia, chỉ nghe nói thôi. Tôi cũng nghe nói có rất ít người gặp được gã, người từng gặp đều bị…” Ông chủ Ngô ra hiệu cắt cổ rồi hỏi tiếp “Ông chủ Lạc, cậu gặp chưa?”

“Chưa.” Lạc Dịch cười điềm nhiên, “Rất mong chờ ấy chứ.”

Ngô Minh không hiểu nụ cười của anh có ý gì, nhỏ giọng nói: “Thôi đi… Tôi thấy sau này cậu đừng đến Miến Điện nữa.”

Lạc Dịch không hề đáp lời. Ngô Minh cũng không nói nhiều, tuy là người quen, thường giúp đỡ nhau một số việc, nhưng anh ta cũng không biết rõ lắm vềlai lịch của Lạc Dịch. Chỉ biết là Lạc Dịch ít khi ở Á Đinh, đa số là sống bên ngoài. Người ta còn đồn đại rằng anh kinh doanh ngọc rất lớn, chẳng biết được là thật hay giả.

Ngô Minh cảm thấy lời này không thể tin, ông chủ lớn chạy đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này mở khách sạn làm gì? Mưu tính cái gì, muốn mở cũng phải đến Lệ Giang mở mới đúng.



Nói xong chuyện chính sự, trước khi ra ngoài, Ngô Minh giữ Lạc Dịch lại, ra hiệu: “Cô gái bên ngoài với cậu là…”

Lạc Dịch chưa hiểu: “Hả?”

“Không có quan hệ gì sao?”

“Khách ở khách sạn tôi. Sao thế?”

“Thế tôi sẽ bán hàng cho cô ấy theo giá niêm yết.” Ngô Minh nói.

Biểu cảm trên mặt Lạc Dịch không sao tả bằng lời. Anh định nói, cô gái này không dễ lừa như Ngô Minh nghĩ đâu, thì anh ta đã vén rèm đi ra ngoài. Thế là anh cũng đành bàng quan.

A Tang giới thiệu cho Chu Dao một chiếc vòng ngọc trắng: “Chiếc này tốt lắm, chỉ có 700 thôi, cô mua được đấy. Cô nhìn màu sắc nó đi, óng ánh trong suốt. Con gái nên đeo ngọc trên người. Cô xem…” A Tang kéo tay Chu Dao, “Tay cô đẹp thế, vừa trắng vừa mịn lại thon thả, nhìn cổ tay này, ôi đẹp quá đi mất…”

Lạc Dịch nghe thấy không khỏi nhìn tay Chu Dao đang đặt trên quầy thủy tinh, mảnh khảnh thanh tú. Da cô rất trắng, được ánh nắng sớm mai chiếu vào trở nên long lanh, còn trong suốt hơn chiếc vòng ngọc kia nhiều. Ánh mắt anh dời đi thoáng lướt qua mặt cô rồi nhanh chóng chuyển sang nơi khác.

“Tay cô đeo ngọc càng đẹp hơn đấy.” A Tang nói.

Ngô Minh gia nhập chào hàng: “Chậc chậc, cô xem, cô đeo rất đẹp, tôi thấy nó có duyên với cô, chiếc vòng ngọc này trong tiệm chúng tôi cao giá lắm, nhưng thấy cô là bạn của ông chủ Lạc, tôi giảm một trăm cho cô.”

Lạc Dịch quay mặt không nói câu nào, rót một cốc nước bên cạnh máy lọc nước.

Chu Dao quay đầu nhìn anh, khẽ lắc chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mỉm cười: “Đẹp không?”

Tay cô trắng lóa dưới ánh mặt trời, Lạc Dịch uống nước, nhất thời im lặng.

“Ông chủ Lạc, anh nói có nên mua hay không?” Chu Dao hỏi anh.

Có quỷ mới không nhận ra cô đang cố ý hỏi. Quả thật Lạc Dịch không muốn ngó ngàng đến chuyện này, nhưng ánh mắt Ngô Minh và A Tang sáng quắc, cuối cùng Lạc Dịch bình thản nói: “Cô thấy vừa túi tiền thì cứ mua.”

Mặt Ngô Minh và A Tang cười tươi rói, nhưng Chu Dao nhún vai: “Tôi cảm thấy giá tiền không hợp, đắt quá.” Cô vừa nói vừa cởi vòng tay ra.

“700 còn đắt á, vậy cô nói xem bao nhiêu?”

“Tôi không thích lắm, cho nên không muốn bỏ ra nhiều.”

‘Vậy cô trả giá bao nhiêu?”

“Nói ra dễ tổn thương hòa khí lắm.” Chu Dao nói, vừa chuyển mắt đã thấy Lạc Dịch nhìn cô, ánh mắt khá nghiêm khắc. Cô cũng không sợ anh, trợn mắt trừng lại.

Lạc Dịch nhìn cô giây lát, cuối cùng mặc kệ cô, anh quay mặt đi, tiếp tục uống nước.

“Đừng ngại, cứ nói đi.”

Chu Dao nói: “80 tệ.”

Lạc Dịch đang uống nước liền bị sặc, ho sù sụ. Mặt Ngô Minh và A Tang đều tái mét, đây là nội ứng trong nghề phái đến sao?

Đúng lúc ấy, có hai người đến tiệm, hỏi: “Ông chủ Ngô, món hàng mà lần trước anh nhắc đến còn không?”

“Ở bên trong, anh chờ chút.” Ngô Minh và A Tang cùng nhau vào trong phòng.

Lạc Dịch đi đến cạnh Chu Dao, giọng lộ rõ trách móc, khẽ nói: “Tội gì cô phải đùa giỡn họ chứ?”

Chu Dao hừ một tiếng: “Là cô ta chọc tôi trước.”

Lạc Dịch không tin: “Ồ, cô ta chọc cô thế nào?”

Chu Dao xụ mặt: “Cô ta nói chuyện khó nghe.”

Lạc Dịch thoáng sửng sốt: “Nói cái gì.”

“Anh muốn biết thì hỏi cô ta đi.” Cô mất hứng nhăn mày, đi ra ngoài, “Giáo huấn tôi làm gì?”

“Ai giáo huấn cô chứ?” Lạc Dịch khó hiểu nhìn cô, không ngờ anh lại bị cô gái này cắn ngược.

Chu Dao đi đến cửa, nhìn ra ngõ hẻm. Người đàn ông kia vẫn còn ở đấy, gã đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt. Cô nhìn lại Lạc Dịch, anh lấy hộp thuốc ra chuẩn bị hút thuốc lá. Chu Dao quay lại bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có cảm giác có người đang theo dõi không?”

“Kẻ thù cũ thôi.” Lạc Dịch cũng không ngẩng đầu lên, ngậm điếu thuốc, tìm bật lửa trong túi, “Đừng để ý.”

Chu Dao tò mò: “Thù gì thế?”

“Không có gì, ngủ với vợ hắn, đào mộ tổ tiên nhà hắn.” Lạc Dịch quẹt lửa, cau mày châm thuốc.

Chu Dao lại hỏi: “Ông chủ Lạc, trước khi mở khách sạn anh đã làm nghề gì?”

“Dắt mối.”

Anh càng nói càng không đứng đắn, Chu Dao liền biết anh không muốn nói nên dứt khoát không để ý nữa. Anh nhả khói thuốc, nhìn về phía ngõ hẻm kia qua lớp khói mờ mờ. Rồi anh nhếch môi cười đểu, vẫy vẫy tay với người nọ. Thế mà người nọ lại quay đầu bỏ đi.

Chốc lát sau, Ngô Minh và A Tang bưng cái khay đi ra khỏi phòng, bên trên phủ tấm vải đỏ, lật ra là một khối ngọc phỉ thúy thô. Hai người khách kia vây quanh nghiên cứu khối ngọc, lại nhìn chằm chằm vào nơi nứt ra, nơi đó rỉ ra màu xanh biếc.

“Bao nhiêu tiền?”

“Tám mươi nghìn.”

“Đắt thế.” Đối phương nói.

“Các anh cũng biết đó, thằng em tệ hại của tôi chạy đến Vân Nam đổ thạch, tốn cả trăm nghìn mua được hòn đá này. Tôi không dám mở chỉ muốn bán lấy tiền, nếu bên trong là hàng tốt có giá trị hàng triệu tôi cũng không cần.”

“Nhìn đi, không chừng bên trong là hàng tốt đấy.”

“Phải, nhưng tôi không muốn cho nó đi đánh cược nữa, lấy lại tiền tìm việc gì đó an ổn mà làm.”

“Có thể chụp tấm hình không, chúng tôi trở về bạn bạc lại đã.”

“Được, được, được.”

Chu Dao không nhịn được rướn cổ lên xem tảng đá, nhưng bọn họ vây xung quanh nó, cô không cách nào đến gần.

Hai người chụp hình rồi rời đi. Ngô Minh bưng tảng đá bỏ vào trong tủ, cảm khái với Lạc Dịch: “Cái thằng nhóc Ngô Địch này… cái tốt không học lại muốn khi không mà phát tài. Cũng tại tôi trước nay không quản lý nó nghiêm túc, để nó trốn theo người ta đến Miến Điện mê việc đổ thạch, cược được nhiều thứ phế liệu về cũng không biết tỉnh ngộ, càng cược càng lớn…”

A Tang ngắt lời anh ta: “Chuyện đã qua anh còn nhắc lại làm gì, cậu ta đã hối hận rồi mà.”

“Phải, phải, khuyên được rồi, Đây là lần cuối cùng, nếu không sau này anh cũng mặc kệ nó…”

Chu Dao đánh giá mỗi tấc đường vân, khe nứt của khối đá kia, dần dần, mày cô cau chặt, định nói Ngô Minh mang khối đá ra đây cho cô nhìn rõ thì Lạc Dịch bỗng nói: “Chúng tôi đi trước đây.”

Chu Dao ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng ánh mắt anh đã ra dấu ngăn lại.

Rời khỏi trấn nhỏ, chạy lên đường đèo, lúc này Chu Dao mới hỏi: “Anh cũng cảm thấy khối đá kia là đồ phế thải à?”

“Không phải phế thải, là đồ giả.”

“Dán một lớp vỏ thật chất lượng cao lên tảng đá cụi, giả làm đá thật á?”

“Ừ.”

Hai người im lặng chốc lát, mãi cho đến khi Chu Dao thở dài: “Đáng thương.”

“Ai?”

“Đương nhiên là người bị ông chủ Ngô lừa rồi. Sang tay bán ra được thì người khác đáng thương, không bán được thì mình đáng thương.”

“Ai đáng thương còn chưa chắc đâu.” Lạc Dịch cười khẩy, tiếng cười nhanh chóng bị gió thổi tan.

Chu Dao suy nghĩ một hồi, mới ló đầu hỏi anh: “Anh cho rằng là ông chủ Ngô dán sao? Anh ta phát hiện Ngô Địch mua phải đồ dỏm à?”

“Không chắc.”

“Hiện tại ông chủ Ngô biết đó là đồ giả không?”

“Tôi không rõ.” Anh nói, “Nhưng nếu cô chỉ ra đó là giả, thì chính cô tìm phiền phức cho mình đấy.”

Chu Dao sửng sốt, lúc ấy trong tiệm cô đã quên suy nghĩ đến việc ông chủ Ngô có cảm kích hay không. Quả nhiên, cô chỉ là một đứa sinh viên thôi. Vậy là anh đang… bảo vệ cho cô sao? Chu Dao bất giác cười trộm.

Cô lại ló đầu lên, đón gió, nói với anh: “Cảm ơn anh nhé.”

Lạc Dịch không đáp lời.

“Cảm ơn anh.” Cô gào lên.

“Cô ngồi yên đi đừng lộn xộn.”

“Ồ… được thôi!”

“…”