Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 39




Cơn mưa vừa tạnh đêm qua, sáng nay lại kéo đến, nhiệt độ của Thượng Hải đột ngột hạ xuống 20℃, không khí ẩm ướt dễ chịu, lúc ra ngoài chỉ cần khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng.

Hơn chín giờ, Tông Anh đến bệnh viện…

Cô đã uống hết thuốc.

Vừa ra khỏi cửa, bảo vệ gọi cô lại: “Chờ một chút, tôi có một thứ muốn đưa cho cô.”

Tông Anh che ô đứng chờ ở hàng rào trước cửa, bảo vệ quay về phòng lấy một chiếc hộp giấy đi ra, chuyển tới trước mặt cô: “Chiều qua có nhân viên chuyển phát nhanh đến đây, nhà cô không có người, gọi điện thoại cũng không thấy ai nghe máy, anh ta liền để đồ ở đây.”

Bên ngoài thoạt nhìn chỉ là chiếc hộp giấy bình thường, vừa đưa tay đỡ lấy nó, Tông Anh lập tức ước lượng được trọng lượng.

Cô cầm hộp ra ngoài, mở hộp giấy, lấy ra một hộp gỗ hình vuông, không có hình trang trí, nhưng hiển nhiên là đồ tốt.

Mở hộp gỗ ra, bên trong có một lá thư nằm trên lớp vải nhung mềm mại, Tông Anh nhấc nó lên, miệng phong thư chúc xuống, một xấp ảnh bỗng rơi ra…

Ảnh cũ, tổng cộng bảy tấm, tất cả đều là ảnh chụp chung của Nghiêm Mạn với mọi người.

Tông Anh mím môi, nhíu mày xem hết, đến cuối cùng mới phát hiện ra một tấm thiệp.

Trên thiệp viết: “Gần đây sắp xếp lại đồ đạc cũ, tìm thấy vài tấm ảnh cũ của mẹ cháu, không tiện giữ cho riêng mình, chú nghĩ nên giao cho cháu bảo quản thì thỏa đáng hơn. Nếu cháu rảnh, mong rằng chúng ta sớm có cơ hội trò chuyện.” Cách viết thể hiện phong cách của người thuộc thế hệ trước, lạc khoản ghi “Lữ Khiêm Minh”, là vị đại cổ đông gần đây mua vào cổ phiếu của Tân Hi với số lượng lớn.

Tông Anh có ấn tượng rất mờ nhạt về ông ta, cô chỉ nhớ đó là một người rất hiền hòa, thuộc thế hệ lão thành của Tân Hi, một trong những người thuộc tầng lớp quản lý thời kỳ đầu, về sau tuy đã từ chức ra mở công ty riêng, nhưng trên thực tế, hai công ty do ông ta khống chế vẫn giữ cổ phần của Tân Hi, duy trì mối liên hệ chặt chẽ với Tân Hi.

Tính qua bằng đầu ngón tay, Tông Anh đã không gặp ông ta rất nhiều năm rồi, hiện tại đột nhiên liên lạc có chút ngoài dự đoán, huống hồ những tấm ảnh này được bên chuyển phát nhanh đưa đến từ hôm qua, ông ta gửi ảnh cũ vào đúng ngày giỗ của Nghiêm Mạn là có dụng ý gì?

Tông Anh nhất thời không hiểu, cất ảnh vào phong thư, nhìn địa chỉ ghi ngoài hộp bưu kiện – Tùng Giang.

Cô cất hộp vào túi xách, che ô đi thẳng đến bệnh viện.

Đã đến giờ cao điểm khám chữa bệnh, từ khu vực đăng ký cho đến khu vực nộp viện phí đều phải xếp một hàng thật dài, Tông Anh dứt khoát gọi điện thoại cho Thịnh Thu Thật, nhờ anh viết giúp mình đơn thuốc, Thịnh Thu Thật bảo cô chờ một chút, Tông Anh ngồi trong đại sảnh một lát, đột nhiên đứng dậy đi tiệm thuốc mua đồ dùng y tế sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

Cô đoán vật dụng y tế ở chỗ Thịnh Thanh Nhượng đang trong tình trạng khan hiếm, để phòng trước khỏi tai hoạ, cô mua một túi to, lúc ra khỏi hiệu thuốc, Thịnh Thu Thật gọi lại nói: “Anh đã lấy thuốc giúp em rồi, em qua đây một lát.”

Tông Anh cúp điện thoại, vội vã trở về khu khám bệnh, lên tầng trên lấy thuốc.

Thịnh Thu Thật đưa thuốc cho cô, lại nhìn qua túi thuốc trong tay cô, cảm thấy hết sức ngạc nhiên: “Em mua nhiều thuốc thế để làm gì?”

Tông Anh nói: “Gửi cho một học sinh cần được ủng hộ, chỗ họ cần những thứ này.”

Thịnh Thu Thật dù sao cũng không thấy rõ trong túi cụ thể gồm những thứ gì, nếu cô đã nói vậy, anh cũng không hỏi nhiều nữa.

Tiếp đó, anh lại hỏi han tình trạng sức khoẻ của cô: “Tình hình hai ngày nay thế nào rồi?”

Tông Anh gật đầu trả lời: “Cũng tạm ổn.”

Thịnh Thu Thật quan sát một lượt, thấy sắc mặt cô không tệ lắm, liền nói: “Nếu đã đến đây, em có muốn tiện đường lên phòng bệnh thăm Tông Du không? Hình như thằng bé rất muốn gặp em.” Nhưng lại lo cô sẽ gặp mẹ Tông Du, cha hoặc bác cả, anh ngừng một lát, cố ý bổ sung: “Anh vừa từ trên đó xuống, hiện tại trong phòng bệnh không có ai ngoài hộ lý.”

Tông Anh cúi đầu trầm ngâm, cô thoáng nhớ lại câu “rất xin lỗi” Tông Du nói lần trước, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Em đi thăm thằng bé một lát.”

Nói xong, cô bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng điều trị đặc biệt, cẩn thận mở cửa ra, trong phòng chỉ có âm thanh của máy thở ô xy, hộ lý ôm một chồng vật dụng hàng ngày đi phía sau cô, hỏi: “Em không vào sao?”

Tông Anh giật mình, cụp mắt vào phòng.

Hộ lý nhận ra cô, hạ giọng nói: “Thằng bé vừa uống thuốc và đi ngủ, em đến không đúng lúc rồi.”

“Không sao đâu chị.” Tông Anh nói, “Em chỉ đến thăm thằng bé một lát thôi.”

Hộ lý buông đồ đạc trong tay xuống, bắt đầu thu quần áo và ga giường bẩn, lúc xốc lên, một chiếc bùa hộ mệnh rơi ra khỏi đống đồ.

Hộ lý ôm cả đống thứ trên tay, cúi đầu nhìn khắp mặt đất, còn chưa thấy rõ, Tông Anh đã cúi người nhặt nó lên.

Tông Anh cầm bùa hộ mệnh nhìn mấy giây, liền nghe được chị nói: “May quá, may quá, nếu giặt cái này chung với các thứ khác thì lớn chuyện mất, nghe nói hôm qua bà Hình nhờ người đến núi Nga Mi xa xôi xin về, cực kỳ thiêng.”

Núi Nga Mi? Quả là rất xa.

Tông Anh trả bùa hộ mệnh lại, hộ lý liền cẩn thận cất kỹ thay Tông Du.

Bé trai ở độ tuổi này đáng lẽ phải khoẻ mạnh hoạt bát, nhưng từ này hiển nhiên không liên quan đến Tông Du, cậu nằm hấp hối, sắc mặt tái nhợt, vách ngăn tim mỏng như giấy, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Đến tận bây giờ, chưa ai có thể đưa ra kết luận chính xác về vụ tai nạn trong đêm mưa đó, chỉ đoán đại khái là…

Hình Học Nghĩa lái xe chệnh choạng, dẫn đến phát sinh tai nạn.

Tân Hi chỉ vội vàng dẹp yên lòng thân nhân những người gặp nạn và dư luận trái chiều, không ai để ý vì sao khuya hôm đó Hình Học Nghĩa lại đưa Tông Du đi, vì sao ông ta lại gây ra sai lầm nghiêm trọng như vậy trong trạng thái tỉnh táo.

Bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng; trong phòng, máy thở ô xy phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, từ tốn và nhịp nhàng. Trong khoảnh khắc nào đó, Tông Anh chợt cảm thấy Tông Du chắc hẳn biết rõ nguyên nhân, nhưng vì sao lần trước thằng bé lại không nói chữ nào, chỉ đột ngột nói câu “Rất xin lỗi”?

Tông Anh đang suy tư, điện thoại bỗng đổ chuông.

Cô bắt máy, Thịnh Thu Thật nói: “Anh vừa trông thấy bác cả em đến bệnh viện.” Nói đến đây, anh liền cúp điện thoại.

Nhắc nhở là chuyện của anh, có đi hay không là lựa chọn của Tông Anh.

Trong thâm tâm, Tông Anh không muốn tiếp xúc quá nhiều với bác cả, để tránh phát sinh tranh chấp, cô lựa chọn đi xuống bằng đường cầu thang.

Trận mưa này căn bản không có dấu hiệu dừng lại, xe cứu thương hú còi liên tục, trên đường đủ loại ô qua lại, tất cả mọi người đều cúi đầu, cảnh tượng vội vã.

Tông Anh có chút đau đầu, đành về nhà nghỉ ngơi.

Gọi thức ăn ngoài rồi uống thuốc, cô ngủ một mạch đến chạng vạng.

Lúc cô tỉnh lại, trời đã tối, chỉ còn lại vài tia sáng le lói, Tông Anh ngồi dậy uống ngụm nước, định hút một điếu thuốc, lúc lục túi xách lại chạm vào chiếc hộp chuyển phát nhanh buổi sáng.

Cô vừa hút thuốc vừa quan sát, nơi gửi là biệt thự dưới chân núi ở Tùng Giang, bên trên lưu lại một dãy số điện thoại.

Tông Anh đột nhiên dập thuốc lá, gọi đến số điện thoại kia.

Một người đàn ông trẻ tuổi nghe điện thoại, Tông Anh còn chưa tự giới thiệu, anh ta đã mở miệng trước: “Xin chào, cô Tông.”

Tông Anh sửng sốt, anh ta nói tiếp: “Tôi là thư ký của ông Lữ, tôi họ Thẩm.” Ngừng một lát, anh ta lại hỏi: “Cô đã kiểm tra và nhận bưu kiện rồi phải không?”

Lời lẽ ngắn gọn, không để lọt một giọt nước.

Tông Anh không giỏi trong việc giao tiếp với người khác, đặc biệt là kiểu người khôn khéo này, cô đành nói thật: “Đúng, tôi đã nhận được, không biết có thể hẹn gặp ông Lữ không?”

“Cô chờ một lát.” Không quá nửa phút, anh ta liền trả lời Tông Anh: “8 giờ tối nay, gặp mặt tại biệt thự núi Xà Sơn, cô thấy sao? Tôi sẽ đến đón cô.”

Anh ta trả lời nhanh như vậy, Tông Anh không khỏi suy đoán, chẳng lẽ Lữ Khiêm Minh đang ở ngay cạnh anh ta? Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp: “Không cần đâu, tôi sẽ tự đến.”

Người biết chuyện của mẹ cô rất ít, Lữ Khiêm Minh xem như một trong số đó, hơn nữa, việc ông ta chủ động gửi ảnh đến khiến Tông Anh càng muốn tìm hiểu.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài, mưa nhỏ dần, bay lất phất trong không khí như sương mù, ô tô lao nhanh trên đường, đèn xe u ám mờ mịt.

Bởi vừa uống thuốc xong, trạng thái của Tông Anh rất kém, cô chỉ có thể bắt xe.

Sau giờ cao điểm, ô tô gặp tắc đường nhẹ, gần năm mươi phút sau, taxi đưa cô đến cửa biệt thự.

Còn chưa xuống xe, cô đã trông thấy có người cầm ô đến đón mình, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn: “Cô Tông, cô vất vả rồi, hôm nay hơi lạnh.”

Tông Anh nhận ra giọng nói của anh ta, anh ta chính là thư ký Thẩm trong điện thoại.

Cô không lên tiếng, thư ký Thẩm cũng sáng suốt không nói nhiều, trực tiếp đưa cô vào biệt thự.

Trong không gian yên tĩnh trang nhã, tiếng mưa rơi càng tôn lên vẻ thanh nhàn của căn nhà, phòng khách và phòng ăn tương tự nhau, một cành trúc Nam Thiên nghiêng mình qua khung cửa sổ tròn, hoa trái chưa chín náu mình sau phiến lá xanh, lặng im khoe ánh sáng bóng bẩy, nén hương trên bàn còn chưa cháy hết, chiếc ấm nhỏ cạnh bộ đồ pha trà đang đun nước.

Lữ Khiêm Minh đứng dậy từ tấm nệm sau bàn: “Không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau sớm đến vậy, cháu ngồi đi.”

Tông Anh đã lâu không gặp Lữ Khiêm Minh, thấy ông ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ trong ký ức, không khỏi thêm vài phần thân thiết: “Chú Lữ.”

Lúc này, nước trong ấm sôi ùng ục, Lữ Khiêm Minh bắc nó ra khỏi lò than, hỏi: “Cháu uống trà không?”

Tông Anh thành thật trả lời: “Cháu không biết uống.”

Ông ta nói: “Tiểu Mạn cũng không biết uống.” Nhưng ông ta vẫn thong thả tráng bộ đồ pha trà, bắt đầu quy trình pha trà phức tạp.

Tông Anh cụp mắt, nghe ông ta nói: “Cháu nhận được ảnh chưa?”

“Cháu nhận được rồi ạ.” Tông Anh ngừng lại, “Có điều, nếu là ảnh chụp chung, đáng lẽ mỗi người nên giữ lại một tấm, vì sao chú lại nói là không tiện giữ lại?”

“Thấy vật nhớ người, giữ lại càng khơi dậy nhiều chuyện trong quá khứ.” Lữ Khiêm Minh nói, đoạn ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi cúi đầu tập trung pha trà: “Mẹ cháu mất, chú Hình cũng đi, những người sáng lập ra Tân Hi mỗi người một nẻo, nhìn ảnh chụp lại thấy rất khó chịu.”

Ông ta rót trà vào chén nhỏ, đưa một chén cho Tông Anh: “Phải rồi, vụ án của chú Hình đã có kết quả chưa?”

Tông Anh cầm chén trà, đáp: “Vẫn chưa ạ. Tiến triển cụ thể cháu không rõ lắm, cháu không chịu trách nhiệm vụ này.”

Cô đáp rất kiên quyết, Lữ Khiêm Minh liền không có gì để hỏi, chỉ nói: “Uống trà đi.”

Tông Anh uống cạn chén trà.

Cô suy nghĩ rất lâu, có một câu hỏi luôn nấn ná trong đầu, lúc đặt chén xuống, cô rốt cuộc nói ra: “Chú Lữ, chú nghĩ mẹ cháu tự sát sao?”

Lữ Khiêm Minh cầm ấm trà trong tay, vững vàng rót trà vào chén nhỏ, nói: “Chú nghĩ không phải vậy.”

Tông Anh lại hỏi: “Chiều hôm đó, chú có gặp mẹ cháu không?”

Lữ Khiêm Minh đặt ấm trà xuống, nhìn cô nói: “Đã gặp, bà ấy nói buổi tối sẽ tổ chức sinh nhật cho cháu.”

Lòng Tông Anh bỗng căng thẳng: “Chú gặp mẹ cháu lúc nào? Khi đó bà ấy còn nói gì nữa không?”

Đối mặt với một loạt câu hỏi liên tiếp của Tông Anh, Lữ Khiêm Minh lắc đầu: “Đã lâu lắm rồi, chú không nhớ rõ.”

Ông ta nói tiếp: “Có điều, với sự hiểu biết chú về Tiểu Mạn, mặc dù khoảng thời gian đó, trạng thái của bà ấy không tốt, nhưng bà ấy không đến mức nghĩ quẩn.” Ông ta chần chừ không uống trà, nói với Tông Anh: “Cháu định tra lại vụ án của bà ấy phải không? Nếu có gì chú giúp được, cháu cứ bảo thư ký Thầm một tiếng. Có khó khăn gì, cháu cũng có thể nói với chú.”

Lữ Khiêm Minh thể hiện sự quan tâm rất rõ ràng, Tông Anh nhận ý tốt của ông ta, uống hết một cốc trà, ngồi thêm một lát, thấy được không còn sớm liền đứng dậy chào từ biệt.

Lữ Khiêm Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Lại mưa to rồi, ở đây khó bắt xe lắm, bảo Tiểu Thẩm đưa cháu về đi.”

Lời ông ta nói là sự thật, Tông Anh cũng không khách sáo nữa.

Vừa ra cửa, cô liền thấy thư ký Thẩm cầm ô đứng đợi.

Anh ta chu đáo che cho cô, kéo cửa xe, hiển nhiên coi cô như một vị khách quan trọng.

Tông Anh ngồi vào ghế sau, theo thói quen nhìn lướt qua xung quanh, trong chỗ để quảng cáo hoặc đồ đạc đặt một xấp cuống vé, phía trên viết rõ sáu chữ “khu ngắm cảnh núi Nga Mi”.

Tông Anh không để ý lắm, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Chiếc đồng hồ đeo tay này đến từ năm 1937, song lại chỉ thị giờ của năm 2015.

Còn một tiếng nữa là đến mười giờ tối ngày 15 tháng 9 năm 2015.

Cô nghĩ, hơi ngẩng đầu lên, chợt thấy thư ký Thẩm đưa tay ra thật nhanh, cẩn thận rút chồng cuống vé đi khu ngắm cảnh núi Nga Mi.

Tông Anh thầm nhíu mày.

Càng cẩn thận, không để lộ một giọt nước, trái lại càng lộ vẻ giấu đầu hở đuôi.



Lời tác giả:

Boy dân quốc: Hừ, mọi người không nên xem nhẹ thị lực và sức quan sát của kim chủ nhà tôi.