Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 91




Edit: Thủy Tích

"Hơn hai tháng ắt hẳn cũng đủ để con tiêu hóa mọi chuyện rồi, suy nghĩ khi nào theo ta về nhà?"

Lời nói đương nhiên của Phụng lão cơ hồ làm Dạ Vân Sâm sợ ngây người, cậu rất muốn hỏi bà lấy tự tin ở đâu mà cho rằng cậu nhất định sẽ cùng bà trở về Phụng gia chứ? Cậu nhịn không được ngẩng đầu nhìn chăm chú Phụng lão, trầm mặc một hồi lâu, mới thản nhiên mở miệng: "Cháu cho rằng đã đem ý tứ của mình biểu đạt rất rõ ràng rồi?!"

Nghe vậy, sắc mặt Phụng lão phu nhân không thay đổi, đối với lời cậu nói một chút cũng không ngoài ý muốn, lặng im một chút, mở miệng nói: "Ta biết cháu hận ta, nhưng ta hy vọng cháu hận ta nhưng đồng thời cũng có thể lý giải nỗi khổ của ta một chút."

"Cháu nghĩ lão phu nhân đại khái là hiểu lầm rồi." Dạ Vân Sâm nâng mắt quét nhìn bà, liền rũ mắt nhìn chén trà trên bàn, "Cháu không hận bà." Hận một người quá mệt mỏi, cậu tự nhận mình khong có nhiều tinh lực như vậy đi ôm hận người khác, "Cháu không trở về, chỉ là bởi vì cháu chưa bao giờ cảm thấy nơi đó là nhà mình." Dù cho cậu có huyết thống Phụng gia thì thế nào? Nhưng trong mắt cậu, cậu đó giờ chưa bao giờ là người Phụng gia, cậu chỉ là một người xa lạ có huyết thống Phụng gia mà thôi.

Phụng lão phu nhân cau mày nói: "Trong người cháu có dòng máu Phụng gia, vậy thì tại sao Phụng gia không phải nơi cháu nên ở?"

Dạ Vân Sâm không nghĩ cùng bà nháo không thoải mái, tận lực tâm bình khí hòa giải thích: "Cháu cảm thấy cuộc sống của cháu bây giờ rất tốt đẹp, cũng không muốn thay đổi gì cả." Cậu nhìn Phụng lão, thấy bà không tán thành mà nhăn lại mày, tiếp tục nói trước khi bà kịp xen vào: "Hơn nữa hiện tại cháu không còn độc thân, cháu có người nhà của mình, cháu hy vọng bà có thể hiểu được."

Phụng lão phu nhân nói: "Ta cũng là người nhà của cháu, chẳng lẽ cháu một chút cũng không thông cảm cho bà già này sao?"

"Lão phu nhân ngài đã trải qua mười mấy năm như vậy, chứng minh bà không nhất định cần cháu." Nói tới đây, Dạ Vân Sâm khẽ cười một chút, "Lúc nào bà nhớ cháu, cháu cũng có thể bớt thời gian đi qua thăm bà."

Sắc mặt Phụng lão phu nhân có chút khó coi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Chỉ cần cháu theo ta trở về, hết thảy Phụng gia sẽ là của cháu, như vậy cháu cũng không nguyện ý về nhà cùng ta sao?"

Dạ Vân Sâm trầm mặc một chút, tầm mắt vẫn luôn dừng trên mặt bàn rốt cục dời đi, lẳng lặng nhìn chăm chú Phụng lão, "Lão phu nhân, bà chấp nhất muốn đem cháu về Phụng gia, thật sự chỉ vì muốn cho cháu nhận tổ quy tông thôi sao?" Dạ Vân Sâm cũng không muốn mọi chuyện thêm phức tap nhưng từ đủ loại biểu hiện của bà khiến cậu buộc lòng phải suy nghĩ theo phương hướng khác, huống hồ Phụng lão làm đương gia Phụng gia, điều có thể khiến bà đăm chiêu lo lắng ắt sẽ không đơn giản như vậy, hiện giờ chấp nhất muốn đem cậu về, đại khái cũng là có mục đích khác đi?

Bị cậu hỏi như vậy, sắc mặt Phụng lão cương một chút, nhưng rất nhanh đã bị bà che giấu đi, lặng im giây lát, liền lựa chọn thẳng thắn, "Ta vẫn luôn muốn đem cháu nhận tổ quy tông, nhưng trừ bỏ lý do này bên ngoài, ta càng muốn để cháu kế thừa Phụng gia, làm gia chủ kế tiếp."

"Vì cái gì?" Dạ Vân Sâm không hiểu, theo sự hiểu biết của cậu, mấy đời Phụng gia không thiếu nhân tài, cho dù tùy tiện lựa chọn cũng có đủ tài năng để gánh vác trọng trách, hà tất chạy xa như vậy đến tìm một người cái gì cũng không hiểu như mình?

Biểu tình bà hờ hững nói: "Ta muốn chọn cháu, lý do này còn chưa đủ sao?"

Dạ Vân Sâm trầm mặc, đột nhiên có một loại cảm giác thật sâu vô lực, đối với loại người đã quen đứng trên cao nhìn người khác, cậu không biết phải câu thông bằng cách nào, giống như không quản cậu nói gì thì đối phương đều sẽ không nghe vào tai, cố chấp kiên trì quyết định của chính mình, giao lưu cùng người như vậy, thật mệt nha.

"Xin lỗi, tôi cũng không muốn bà lựa chọn mình." Dạ Vân Sâm đứng lên, lần đầu tiên lấy loại tư thái từ trên cao nhìn xuống mà nhìn trưởng bối, "Tôi rất vừa lòng với sinh hoạt hiện tại, cũng không muốn có bất luận điều gì thay đổi cả." Nói xong, không đợi Phụng lão phu nhân có phản ứng, liền lướt qua bà đi về phía cửa phòng.

Phụng lão phu nhân vẫn luôn mặt không đổi sắc nhìn bóng dáng cậu, ngay khi cậu nhấc chân sắp bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên bà ngữ khí nặng nề mà nói một câu: "Ta sắp chết." (*)

(*) cái THE F -__-

Ba chữ ngắn gọn thành công khiến Dạ Vân Sâm dừng lại cước bộ, cậu trừng mắt nhìn, trong nháy mắt cứ tưởng mình nghe nhầm, phía sau an an tĩnh tĩnh. Sau khi nói xong câu kia Phụng lão không nói thêm gì nữa, cậu xoay người, nhìn về phía Phụng lão sắc mặt bình thản, đối phương mặt không đổi sắc đón nhận tầm mắt cậu, rốt cục lặp lại một lần: "Ta mắc bệnh không còn sống bao lâu nữa."

Sắc mặt Dạ Vân Sâm đổi đổi, rốt cục vẫn không thể nào nhẫn tâm xoay người rời đi, nhưng cũng không biết nên phản ứng như thế nào mà đứng tại chỗ, chỉ có thể lăng lăng nhìn bà. Phụng lão đã sớm đoán được cậu sẽ có phản ứng như thế cũng không có gì kinh ngạc, ngữ khí thản nhiên nói rằng: "Chờ sau khi ta chết, hết thảy Phụng gia đều là của cháu, yêu cầu duy nhất chính là trong khoảng thời gian này cháu theo ta trở về Phụng gia, về sau chờ ta chết, cháu muốn làm gì ta cũng không quản được." Bà đã nói đầy đủ rõ ràng, chỉ cần khi bà còn sống cậu trở về Phụng gia cùng bà là đủ rồi, về sau cậu muốn như thế nào cũng được.

Dạ Vân Sâm trầm mặc một hồi lầu, "Cháu không rõ."

Trong mắt Phụng lão hiện lên một tia cười khổ, nhưng chỉ là lướt qua, Dạ Vân Sâm còn chưa kịp nhìn thấy cũng đã tan biến, chờ cậu suy nghĩ một chút, trong mắt Phụng lão chỉ còn kiên định, bà nói: "Cháu còn không rõ? Đối mặt với yêu cầu của bà già sắp chết, cháu còn nhẫn tâm cự tuyệt sao?"

Nghe vậy, Dạ Vân Sâm nhịn không được nhíu mày, Phụng lão không đợi cậu mở miệng lại nói tiếp, "Ta là bà nội của cháu, vô luận cháu có nguyện ý thừa nhận hay không thì đây vẫn là sự thật, máu mủ tình thâm, là ai cũng vô pháp thay đổi." Bà nhìn Dạ Vân Sâm nãy giờ vẫn không nói lời nào, khóe miệng rốt cục nhịn không được hiện lên một nụ cười khổ, chua xót nói: "...Ta chỉ còn mỗi cháu."

Trong lòng Dạ Vân Sâm mãnh liệt không yên, Phụng lão trước mặt cậu giờ khắc này giống như đã biến mất lớp vỏ bọc bên ngoài, mang theo một tia mỏi mệt thản nhiên, còn có một tia cầu xin không rõ ràng, cậu không còn nhìn thấy mạt ưu việt ẩn hiện trên người bà nữa rồi, cậu không muốn thừa nhận nhưng lúc này ý chí cậu không còn kiên định được nữa, ẩn ẩn có chút lắc lư, cậu không muốn chống lại ý tưởng trong nội tâm nhưng cũng không cách nào cự tuyệt trực tiếp như trước vậy, cuối cùng cậu nhìn thật sâu vào mắt Phụng lão phu nhân, ném nhanh một câu: "Bà để cháu xem xét một chút." Liền xoay người rời đi, thân ảnh bay nhanh thấy thế nào cũng giống như đang chạy trối chết.

Ánh mắt Phụng lão nặng nề nhìn theo bóng dáng rời đi của Dạ Vân Sâm, căn phòng to như vậy chỉ còn lại mình bà, an tĩnh đến độ dường như có thể nghe thấy hô hấp của chính mình, bà chậm rãi thu hồi tầm mắt, dừng tại chén trà trước mặt, đó là trà mà Dạ Vân Sâm vừa rồi vì bà mà pha, bà thấy không ngon, chỉ uống một chút liền không động nữa, hương vị chén trà lúc này khẳng định lại càng tệ hơn, cho nên bà chỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt.

Bà không có lừa Dạ Vân Sâm, đích xác bà không sống được bao lâu nữa, bà cả đời tranh giành, đến khi sắp đến cuối sinh mệnh mới rốt cục phát hiện, vô luận quyền thế trong tay có to lớn bao nhiêu, đến lúc này bà cũng chỉ có một người, những người quay chung quanh bà, không phải vì tiền cũng là vì quyền, mà ngay cả chị gái ruột của mình cũng tại thời khắc này tính kế bà, chờ đem bà kéo xuống.

Thời điểm biết mình sống không còn được bao lâu, bà nhìn sắc mặt những người xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bà có quyền thế tối cao cùng với tài phú, lại tìm không thấy một người đối xử với mình bằng chân tâm. Bà biết rõ những điều này là do chính mình tạo ra, qua nhiều năm phòng bị, sớm đã làm bà vô pháp tin tưởng bất luận kẻ nào, kể cả những đứa cháu trai cháu gái kia cũng chỉ là những người xa lạ có ý đồ với bà.

Cũng trong thời gian này, bà nhớ tới mình còn có một thân nhân chảy dòng máu ruột thịt, đó là người chí thân duy nhất, ý muốn nhận lại Dạ Vân Sâm chợt lóe rồi không thể nào biến mất được, cái suy nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí bà còn âm thầm phái người điều tra hết thảy mọi chuyện về Dạ Vân Sâm, cuối cùng, bà đã làm ra một quyết định mà không kẻ nào có thể ngờ tới.

Không ai biết bà đã lập di chúc từ sớm, cũng không người nào biết bà đã đem quan hệ của Dạ Vân Sâm với Phụng gia tuyên bố cho giới truyền thông, đến ngày mai, toàn thế giới đều sẽ biết Dạ Vân Sâm là người Phụng gia, cũng là gia chủ Phụng gia đời kế tiếp, mà đến lúc đó, không quản Dạ Vân Sâm có nguyện ý hay không thì cũng phải đâm lao phải theo lao cùng bà trở về. Sau khi biết tin tức này, những người khác Phụng gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Dạ Vân Sâm, Dạ Vân Sâm chỉ có trở lại Phụng gia, ở bên cạnh bà mới là an toàn nhất!

Đương nhiên thời gian này Dạ Vân Sâm còn không biết chuyện Phụng lão phu nhân đã làm, cậu chỉ là bị Phụng lão đột nhiên báo cho tin tức làm cho khiếp sợ, tuy rằng biểu tình trên mặt che giấu cẩn thận nhưng trong mắt nhiều ít vẫn để lộ ra một ít cảm xúc trong lòng. Cố Duệ luôn ở trong phòng chờ bọn họ, vừa nhìn thấy Dạ Vân Sâm xuất hiện liền dừng một chút, ánh mắt càng là trực tiếp giao tại trên người cậu.

Từ biểu tình lúc này của Dạ Vân Sâm, người khác có lẽ nhìn không ra cái gì nhưng làm một người vô cùng hiểu biết cậu, Cố Duệ vừa thấy chỉ biết trong lòng cậu nhất định có chuyện, nghĩ đến vừa rồi cậu cùng Phụng lão một chỗ, mày Cố Duệ nhịn không được nhíu một chút, lại rất nhanh buông ra, trực tiếp đứng lên đi đến trước mặt Dạ Vân Sâm, vươn tay nắm chặt tay cậu, dùng ánh mắt không tiếng động hỏi ý kiến.

Dạ Vân Sâm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại nhẹ khẽ lắc đầu, không đợi nói chuyện, Phụng lão đã đi tới phía sau, Cố Duệ quét nhìn Phụng lão sắc mặt vẫn như thường, thật nhanh thu hồi tầm mắt, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp nhấp. Lúc này thanh âm Dạ lão gia tử truyền tới, "Nếu người đều đã đến thì ngồi xuống đi."

Một bữa cơm ăn, mọi người tâm tư khác nhau, Cố Duệ hướng tới không biểu cảm mà ăn cơm, nếu không nhìn mặt mũi Dạ Vân Sâm hắn căn bản sẽ không đáp ứng tới đây, cho nên chỉ cầm lấy đũa gắp thức ăn cho Dạ Vân Sâm, đáng tiếc cậu không có khẩu vị gì, ăn vài miếng liền dừng, lấy cớ không thoải mái liền rời khỏi, Cố Duệ đương nhiên đi theo, Dạ lão gia tử cùng Phụng lão phu nhân đều không có dị nghị, dù sao mục đích đến đây hôm nay đã đạt được, chỉ có mỗi Dạ Tư Viện khinh thường nói vài câu trong lòng, làm bộ như vô ý liếc nhìn Phụng lão vài cái, không dám thể hiện sự bất mãn lên mặt.

Dạ Vân Sâm một đường trầm mặc, Cố Duệ biết trong lòng cậu có việc, cũng không giục cậu, mãi cho đến khi hai người đã ngồi vào trên xe, Dạ Vân Sâm mới khẽ cau mày, đem mọi chuyện đơn giản nói lại một lần, từ cái nhíu mày đó liền có thể thấy được nội tâm cậu rối rắm, mà Cố Duệ khi nghe được tin tức này cũng có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời trầm mặc.

Dạ Vân Sâm nói: "Nếu em vẫn kiên trì không quay về, anh có hay không cảm thấy em không có nhân tình?"

"Sẽ không." Cố Duệ không chút nghĩ ngợi đáp, "Chỉ cần là quyết định của em, anh đều ủng hộ."

Nghe được hắn nói, rốt cục Dạ Vân Sâm lộ ra tươi cười, tuy rằng rất nhanh liền biến mất, cậu nắm chặt tay Cố Duệ, thở dài, rầu rĩ nói rằng: "Kỳ thật nếu bà ấy không đem cái nan đề đó ném cho em, em sẽ rất cao hứng vì mình có thêm một người bà đó."