Vị Ngã Tiên Tâm

Chương 7: Ngoại Đạo




Xe đã chạy được hơn mười lăm phút, lúc này khi nhìn qua khung cửa Đoàn Sinh có thể thấy được cách phía trước không xa là một cái đường hầm bắt ngang qua biển để rời khỏi khu phồn hoa nhất thành phố.

“Sắp vào đường hầm rồi”

Đường hầm Phát La là một trong những nơi đẹp nhất của trung tâm thành phố, tráng lệ, đây là điều mà Đoàn Sinh nghĩ, đường hầm này mặc dù đã đi qua nhiều lần nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn lại không cản được sự khen ngợi.

Trong hầm lúc này vì đã là nửa đêm nên dường như chỉ có tuyến xe buýt của Đoàn Sinh là đang chạy, khung cảnh im ắng đẹp đến lạ thường chứ không như những ngày đông xe qua lại, hai dãy đèn dài thắp sáng lộng lẫy, nghệ thuật họa tiết tuyệt vời khắc xung quanh hầm được kiến trúc sư người Nga nổi tiếng thiết kế không những thế vì nằm sâu dưới lòng nước, chạy bên trong còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng “ọc ạch” của thủy áp, tạo nên một khoảng không gian làm cho người đi bên trong như đang ở một thế giới khác

Ngắm nhìn đến say mê như quên luôn cơn buồn ngủ, chợt hắn nhíu mày, gấp rút lấy một tay xoa trán: “Lại nữa, cảm giác đau nhói ở đầu này lại tái phát”.

“Kẹt kẹt kẹt…”

Một âm thanh kì lạ không biết là thứ gì phát ra vang lên trong đường hầm.

“Có gì đó không đúng”.

“Ùùù….”

Đèn trong hầm đột nhiên toàn bộ tắt, không gian lập tức rơi vào tối đen, xe buýt bất chợt dừng.

Hành khách trên tàu cảm thấy xe rung lắc cũng lần lượt tỉnh ngủ, thấy tình hình họ lập tức ồn ào lên: “ Tài xế ….”, “Có chuyện gì vậy”, “ Sao xe lại dừng”, “Thế này là sao”, “....”

Đoàn Sinh cũng hơi hốt hoảng, sự việc xảy ra quá nhanh. Trong đầu hắn liền liên tưởng đến việc cướp bóc.

“Bịch bịch…”

Trong cơn đau đầu hành hạ, mắt Đoàn Sinh thấy từng người một trên tàu lúc này như bị trúng tà, thân thể mất thăng bằng, đầu quẹo về một bên.

Hắn bỗng chốc cũng cảm thấy toàn thân vô lực, mắt hoa lên, nhưng không ngất đi như những người khác, hắn cố lấy tay nắm chặt vào thành ghế giữ vững bản thân, đôi mắt vẫn cứ lim dim mở, mờ dần trong cơn đau đầu: “Là thứ gì, thuốc mê sao, trộm cướp hay bọn khủng bố, bọn chúng làm thế nào được”.

Xe buýt khoảnh khắc này như không còn một tiếng động nào phát ra, nhiệt độ trong xe dần trở nên hạ thấp một cách kì lạ, trong tĩnh lặng đến đáng sợ, một âm thanh khàn khàn cất lên, tiếng nói như đang thì thầm sát vào tai Đoàn Sinh: “Khặc khặc khặc...linh hồn các ngươi… thật hấp dẫn”.

Đoàn Sinh hoảng hốt, tuy không hiểu câu nói có ý nghĩa gì nhưng lông tóc không tự chủ dựng đứng cả lên, trong mơ hồ hắn thấy trước người mình có một người áo đen đang đứng, áo khoác phủ toàn thân từ đầu đến chân, khuôn mặt không thấy rõ,đôi mắt huyết hồng nhìn chằm chằm hắn: “Không mất đi ý thức, thật đặc biệt, ta sẽ nếm thử ngươi trước, linh hồn chắc sẽ ngon hơn bọn kia…”

Kẻ mặc áo đen lấy tay nâng đầu Đoàn Sinh lên, đối diện với khuôn mặt hắn, lúc này tim Đoàn Sinh như ngừng đập, hắn có thể thấy rõ nó, một khuôn mặt cháy đen lộ ra cả hộp sọ trông cực kỳ kinh dị, với hàm răng như đang cười tươi nhìn hắn.

Bàn tay xương chìa ra ngón trỏ đặt nhẹ lên trán Đoàn Sinh, đến bây giờ Đoàn Sinh không biết đây là chuyện gì, phản thực tế, ý niệm trong đầu bây giờ như nói rằng hắn sắp chết: “Đây…đây, là gì..., ta sắp chết sao, hắn là ai, tử thần…?..., ta lần trước đã đoản thọ nhưng không chết nên hôm nay tới đòi mạng sao, cũng quá khoa trương đi, chết thế này không hay tí nào, rất phản khoa học, có chết ta cũng muốn chết rõ ràng”.

Kẻ áo đen quai hàm càng rộng ra như cười càng lớn, đôi mắt huyết hồng cũng rực đỏ hơn, hắn như một con thú hoang đói nhiều ngày sắp được tận hưởng thứ mỹ vị ao ước.

“Vô lượng thiên tôn, tà ma ngoại đạo không nên tồn tại: Càn khôn tá pháp, Khư Ma Pháp Ấn, KẾT”.

“Áo bào đen” phản ứng cực nhanh, lập tức bỏ ra Đoàn Sinh như thuấn di mà lùi về sau, một làn khói đen từ áo bào thoát ra chắn trước thân thể.

“Ầm……”

Chiếc xe buýt rung động kịch liệt như sắp ngã ngang. Sau khi nghe tiếng “Ầm” Đoàn Sinh cứ tưởng là nổ bom, nhưng không phải thế, không có một vụ nổ nào xảy ra, mắt hắn thấy chính là một lá bùa màu xanh đang cố sức phá hủy lớp khói đen sau cú va chạm, tiếng “rẹttt... rẹttt….” liên tục phát ra như hai thứ cực kỳ cứng rắn cà sát vào nhau.

“Xèo”

Cuối cùng trong chớp mắt, lá bùa càng nhạt màu dần rồi bốc cháy lên sau đó tan biến thành tro bụi, chiếc xe cũng theo đó biến dạng.

“Áo bào đen” thu lại khói đen hừ lạnh một tiếng: “ Cút ra đây, kẻ nào lớn mật dám phá hỏng chuyện tốt của ta”

Trong không gian nhỏ hẹp tĩnh lặng này, không biết lúc này lại xuất hiện thêm một người. Hắn đứng ngay bên cạnh Đoàn Sinh, đó một trung niên đại hán khoảng bốn mươi tuổi, thân khoát đạo bào xẻ đôi đen trắng, sau lưng có thái cực, trước ngực có la bàn, hông trái gắn chuông đồng, hông phải đeo mộc kiếm quấn bùa vàng, khuôn mặt vô cùng bình thường có phần đê tiện, nếu ném hắn vào đám đông thì chắc chắn sẽ có người vì cái thần thái “đặc biệt” này mà chú ý đến hắn, dáng người cao to, hai hàng ria mép được nụ cười nâng lên phất phơ trong gió lạnh đúng chuẩn lừa gạt đạo sĩ.

Hắn lúc này tay trái vuốt ria mép, tay phải kề lên mộc kiếm: “ Vô lượng thiên tôn, đạo hữu cần gì phải tạo sát nghiệp nhiều như vậy, ta khuyên ngươi, thiên địa bất dung, quay đầu là bờ”

“Áo bào đen” vung tay áo cười lớn: “ Những kẻ chính đạo mà ta gặp lúc trước, kẻ nào cũng mở đầu bằng câu này, đến nay chắc xương cốt của chúng cũng mục nát hết rồi”.

Đạo sĩ lắc lắc đầu, vẻ mặt nuối tiếc: “Vô lượng thiên tôn, đã giết nhiều người như vậy, tà ma ngươi cũng nên sám hối rồi”.

“ Ù.. ù... ù… kẹt kẹt kẹt….”

Gió lớn tự nổi, áo bào tung bay, hắc lâu hiện rõ, đôi mắt phát xạ màu đỏ rực, khói đen xoay vần: “ Khoác lác, để ta xem một tên Nhập Độ cảnh sơ kỳ có thể làm được gì”.