Vi Nhân Sư Biểu

Chương 12




“Thầy Tống! Này!” Âm thanh cố ý nâng cao khiến tôi giật nảy mình. Ngẩng đầu vừa thấy vẻ mặt cười xấu xa của Tiểu Cát.

“Thất thần gì đó.” Cô chớp mắt với tôi vài cái. “Có phải thất tình hay không?”

Tôi cố gắng nở nụ cười, nhưng sao cũng không thành công, vẫn là không thể buông tha được.

“Xảy ra chuyện gì, có phải có chuyện gì rồi không?” Đại khái là thấy tôi thật ưu sầu, cho nên cô ấy thu lại giọng điệu cười đùa, quan tâm hỏi.

“Không có gì.” Cảm kích sự quan tâm của cô ấy, nhưng có rất nhiều chuyện người khác cũng không thể giúp được gì.

Cô ấy hiển nhiên cũng hiểu được, không có truy hỏi nữa, chỉ là nói với tôi một câu. “Cuối tuần này phải đăng ký nguyện vọng, phải xem xét cho Tịch Hâm, ngày đó hiệu trưởng nhờ anh chuyển lời, anh có nói với cậu ấy không?”

Tôi không trả lời, bởi vì tôi thậm chí không biết nên đi đâu tìm hắn trở về. Vô thức nhìn màn hình di động, lời của Tiểu Cát khiến tôi nhớ đến cuộc nói chuyện giữa tôi và hiệu trưởng cách đây vài ngày.

“… Tịch Hâm là học sinh tốt nghiệp xuất sắc nhất của học viện Kim Kê của chúng ta từ trước đến nay, trường học tất nhiên hi vọng nguyện vọng một của cậu ấy sẽ là đại học Bắc Kinh. Nhưng mà gần đây lại có lời đồn đại nói cậu ta cư nhiên muốn báo danh đại học A, thầy Tống có nghe qua hay không?”

“Ha ha, không thể nào. Thành tích cậu ấy tốt như vậy, không báo danh đại học Bắc Kinh không phải rất ngốc sao?” Tôi cười pha trò, che dấu nội tâm chột dạ.

“Nếu cậu ấy có thể như vậy thì tốt quá rồi. Nhưng mà thầy Tống—” Hiệu trưởng nhìn thẳng tôi. “Anh là giáo viên phụ đạo của cậu ấy, với mức độ nào đó, anh cũng là nguyên nhân khiến cậu ấy có được thành tích tốt như vậy. Tôi hy vọng anh có thể đi nói chuyện với cậu ấy. Tịch Hâm dù sao tuổi vẫn còn trẻ, có nhiều thời điểm không phán đoán được quyết định của mình là đúng hay sai. Trong cuộc đời giao nhau này, rọi sáng đường đi cho học trò, đây chẳng phải là chức trách đúng đắn của giáo viên chúng ta, không phải sao?”

Tôi đã quên mất mình rời khỏi phòng hiệu trưởng như thế nào, bởi vì lời hiệu trưởng nói quả thật như một gậy đánh vào đầu tôi. Đúng mà, dù sao tôi cũng mang danh thầy giáo, nếu Tịch Hâm bởi vì tôi mà buông tha cơ hội vào đại học Bắc Kinh, như vậy không thể nghi ngờ, tôi chính là thủ phạm phá huỷ đi cơ hội phát triển cuộc đời của người khác.”

Trong lòng lo lắng đến chết, cũng không dám tự mình thừa nhận là bởi vì vài ngày không nhìn thấy Tịch Hâm. Gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh, thổi tan một chút nóng bức tràn ngập trong người. Tôi khóa kỹ xe, tha đôi chân nặng nề lên lầu. Đèn lại bị hỏng, vỗ tay thế nào nó cũng không chịu sáng, tôi thật cẩn thận bước lên từng bậc thang.

Cuối cùng chạm đến cánh cửa nhà nhỏ tôi, lấy chìa khoá từ trong ví tiền ra, vừa lúc cắm chìa khoá vào trong ổ, hai cánh tay mạnh mẽ bỗng ôm chặt tôi từ phía sau.

Kêu lên sợ hãi là phản ứng đầu tiên của tôi, nhưng người phía sau hiển nhiên đã dự đoán được, một bàn tay to lớn bịt kín miệng của tôi.

Trong bóng đêm, bờ môi nóng rực lung tung chạm vào tai tôi, mặt tôi… Tôi không ngừng giãy dụa, nhưng không cách nào thoát ra. Bất lực nhắm mắt lại, nghĩ rằng cư nhiên có tên dê xồm không mắt nào cho rằng tôi là phụ nữ. Cứu mạng – trong thời khắc tuyệt vọng nhất, trong đầu thế nhưng hiện lên một gương mặt trẻ tuổi quật cường.

“Xuân Thiên…” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi tựa như thở dài. Lập tức, thân thể cứng ngắc của tôi liền xụi lơ xuống.

Đại khái cảm giác được tôi không hề kháng cự, bàn tay bịt miệng tôi cuối cùng mở ra.

“Tịch Hâm.” Gọi cái tên vẫn luôn xoay quanh đầu óc tôi nhiều ngày nay. Thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, chóp mũi lại cảm thấy ê ẩm. Cho đến giờ khắc này mới bỗng nhiên phát giác, chính mình tự nhiên lại nhớ hắn như vậy. Nhớ giọng nói của hắn, nụ hôn của hắn, hô hấp của hắn, hương vị của hắn.

Đại khái là bóng đêm dễ làm con người nảy sinh tâm lý trốn tránh, lần đầu tiên tôi không có kháng cự nụ hôn của hắn, thậm chí còn chủ động đáp lại, tiềm thức muốn đem những nhớ nhung của mình, tất cả thông qua nụ hôn này trả lại cho hắn.

Cảm giác được tôi đáp lại, hắn hiển nhiên mừng rỡ như điên, nụ hôn đơn thuần cũng bắt đầu biến chất. Chờ thời điểm tôi phục hồi tinh thần lại, đã bị hắn ôm vào nhà. Tuy rằng là lần đầu tiên vào gian phòng này, hắn lại giống như đã đến vô số lần, ôm thẳng tôi đi vào phòng ngủ. Chăn đệm mềm mại bên dưới khiến cho tôi kinh hoảng trong chớp mắt, rồi lại bị đôi môi hắn nhanh chóng cướp đi lực chú ý.

“Xuân Thiên… tôi yêu anh.” Đôi môi nóng rực của hắn chạm vào tôi, hô hấp hắn hỗn loạn hoà cùng với tôi.

Tim đập mãnh liệt như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nói yêu tôi. Nhưng tôi đã sớm biết được điều đó, cũng bởi vì như thế, trong lòng mới có thể tràn ngập áy náy. Tình cảm nóng bỏng, chân thành, đơn thuần như thế, muốn tôi phải đáp trả thế nào đây?

Đôi môi hắn chậm rãi chạy dọc từ cổ tôi xuống dưới, dừng ở ngực tôi, liền bồi hồi không chịu rời đi. Khi đôi môi hắn càng lúc càng thăm dò xuống phía dưới sâu, cảm giác xa lạ trên thân thể khiến cho tôi nắm chặt tóc của hắn, không chịu cho hắn tiếp tục đi xuống nữa.

“Tịch Hâm – đừng—” Trong thanh âm tôi tràn ngập kinh hoảng, cùng vời tình triều bị hắn khơi mào khiến tôi bối rối không thôi. Mặt khác, lửa nóng của hắn kề sát vào tôi cũng khiến tôi không thể không sợ run lên.

Mặc dù cự tuyệt, nhưng đáy lòng tôi cũng không có ôm hi vọng quá lớn. Bởi vì tôi cũng là đàn ông, biết rằng đàn ông một khi đã bị khơi mào ***, nói dừng là dừng thật sự rất khó. Nhưng làm tôi kinh ngạc là, Tịch Hâm lại thực sự ngừng lại. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào phòng, ánh mắt hắn trong phóng đêm loé lên ánh sáng, sáng quắc nhìn tôi. Ngay lúc tôi nghĩ rằng hô hấp cũng muốn dừng lại, đôi môi hắn lại nhẹ nhàng chạm vào khoé mắt tôi.

“Xuân Thiên, đừng khóc, tôi sẽ không thương tổn anh.” Nghe được lời nói của hắn, tôi mới biết được mình đã khóc, nhưng đúng là giọng nói dịu dàng của hắn khiến cho tôi không thể tự chủ được mà khóc càng thêm dữ dội hơn.

“Tôi yêu anh… Tôi yêu anh…” Hắn từng chút từng chút hôn tôi, mỗi một nụ hôn đều nói một câu yêu tôi. Mà tim của tôi, cũng dần dần trầm luân trong âm thanh dịu dàng của hắn.

Thực xin lỗi Phương Phỉ, chỉ cần chấp nhận một chút là được rồi, không còn áy náy, không còn lo âu, không còn ánh mắt người khác – giao toàn bộ chính mình cho hắn, thật sự chỉ cần chấp nhận một chút là được rồi…

Thời điểm sáng sớm, một làn hương thơm đánh thức tôi đang ngủ mơ. Mặt mày buồn ngủ đứng ngoài phòng bếp, trợn mắt há mồm mà nhìn thân ảnh bận bịu ở bên trong.

“Lại đây, vốn nghĩ chốc nữa sẽ đến gọi anh rời giường.” Một nụ hôn buổi sáng dịu dàng dừng ở chóp mũi. “Ngoan, đi rửa mặt trước, bữa sáng sắp xong rồi.”

Quả thực xem tôi là con nít mà. Tôi bĩu môi đi vào nhà tắm, lại nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc rạng ngời của người thanh niên trong gương. Đây là tôi sao? Tôi ngơ ngác nhìn.

Bắt đầu từ ngày đó, Tịch Hâm vừa đấm vừa xoa tiến vào ngôi nhà nhỏ của tôi. Tuy rằng biết rõ không nên, nhưng tôi vẫn không cự tuyệt được mong muốn của hắn. Lời nói của hiệu trưởng tôi vẫn không dám quên, tôi cũng bắt đầu nói chuyện với hắn, nhưng mỗi lần đều chết yểu. Lại nói tiếp, thực mất mặt, bởi vì không chỉ một lần bị hắn hôn đến chóng mặt, quên hết tất cả đi.

“Chờ tôi vào đại học A, những lúc không phải học, chúng ta vẫn ở cùng một chỗ với nhau. Mỗi ngày tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh, đưa anh đi làm. Buổi tối lúc anh về thì đã làm xong bữa tối…”

“Tôi sẽ đi làm thêm, kiếm nhiều tiền, anh đồ ngốc này hẳn là chưa từng đi du lịch ha. Đến lúc đó tôi mang anh đi Tây Tạng xem Yak (1), đến Tây An xem chiến binh đất nung, đến hồ Đại Minh ở Tế Nam, đến núi Hưng An để xem tuyết…”

“Tôi muốn mỗi một ngày đều cầm tay anh đi vào giấc ngủ, rồi ôm anh tỉnh lại. Mỗi ngày nói câu ‘tôi yêu anh’ một lần, cho dù anh có nghe chán thì tôi vẫn muốn nói…”

Lần đầu tiên phát hiện tài ăn nói của hắn cư nhiên tốt như vậy, mỗi hình ảnh trong tương lai đều làm cho lòng tôi rung động. Có đôi khi tôi thật sự muốn phóng túng tình cảm, không cần phải vất vả giãy dụa nữa. Nhưng vừa rời khỏi căn phòng tràn ngập lời ngon tiếng ngọt kia, những trói buộc lại bắt đầu trở lại bên người tôi. Chỉ là tôi trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào, giống như người mắc bệnh nan y không còn nhiều thời gian để sống, cực lực hấp thu hết thảy ấm áp có thể chạm đến được này.

Biết rõ hạnh phúc vụng trộm sẽ không lâu dài, lại không nghĩ rằng phút cuối cùng phải đối diện sự thật lại đến nhanh như thế.

Từ lúc bắt đầu, người đàn ông đối diện không nói một lời nào mà nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt hắn nhìn tôi như là vi khuẩn. Mà áy náy cùng tự trách đã khiến tôi mất đi lập trường nói chuyện ngang hàng.

“Hôm qua Tịch Hâm về nhà một chuyến.” Người đàn ông kia – Tịch Mộ Phong lạnh lùng nói.

Mặt của tôi run rẩy một chút, cũng không có mở miệng. Nói cũng buồn cười, tôi thế nhưng không biết anh họ của Phương Phỉ lại là nhà đầu tư lớn nhất của học viện này. Chẳng trách mỗi lần hắn ta đến đều khiến hiệu trưởng luôn luôn nghiêm cẩn tươi cười như nở hoa. Lúc biết được vị đại gia này muốn gặp tôi, ông ta đã lập tức hoả tốc tha tôi đến phòng tiếp khách cách âm này, còn săn sóc mà đóng cửa.

“Nó bảo nó yêu thương một người đàn ông, còn nói muốn ở cùng một chỗ với người đó vĩnh viễn, cho nên nó chọn báo danh đại học A.”

Mỗi một chữ của Tịch Mộ Phong đều khiến tâm của tôi trầm xuống một phần. Chờ hắn nói xong, tôi đã hiểu rõ ý đồ hắn khi đến đây.

“Tôi thật có lỗi……” Tôi chân thành nói xin lỗi.

“Anh Tống, tôi không cần giải thích của anh.” Xưng hô khách khí mà bất đồng với lúc trước, biểu lộ quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với tôi của người đàn ông trước mắt.

Tôi cười khổ một chút, không biết chính mình có thể nói cái gì.

Đại khái là thấy được sự tự trách trên gương mặt tôi, hắn cũng thu liễm lại sự tức giận không cẩn thận biểu lộ ra lúc nãy, vẫn như cũ mà xa cách nói chuyện. “Anh hẳn là có thể tưởng tượng đến những lời này sẽ mang đến cho Tiểu Phỉ cảm giác gì đi.”

Tôi chấn động cả người. Trong khoảng thời gian này tôi cố ý không liên lạc với Phương Phỉ nữa, cùng với cảm thấy áy náy, về phương diện khác là không muốn Tịch Hâm tức giận. Mà hai người chúng tôi cũng không nhắc lại chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, coi như chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Đứa ngốc này, lòng tôi đau ê ẩm. Không phải tôi không rõ tâm ý của hắn, nhưng hắn còn rất trẻ tuổi, căn bản không biết sắp sửa phải đối mặt những điều gì.

“Thực xin lỗi…” Tôi chỉ có thể lặp lại một câu này.

“Tôi nghĩ anh biết, tôi chỉ có một đứa con là Tịch Hâm, sự nghiệp của tôi cũng sẽ giao cho nó trong tương lai. Anh cho rằng toàn bộ mấy vạn thành viên của tập đoàn Dược Hoa sẽ dễ dàng chấp nhận chủ tịch của mình ở cùng một chỗ với đàn ông sao?” Hắn hỏi sắc bén.

Bị lời nói hắn ta làm đau đớn, tôi hạ ánh mắt, không biết nên ứng đối sao cả.

“Tôi vốn tính khi Tịch Hâm tốt nghiệp đại học sẽ đưa nó đi du học nước ngoài vài năm, học thêm vài thứ rồi trở về. Nhưng nếu nó kiên trì muốn ở cùng một chỗ với anh, như vậy tất cả đều khác.” Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói. “Tôi biết Tịch Hâm năm nay thi vào trường cao đẳng lấy được thành thích tốt như vậy, không thể không nhờ công của anh, nhưng mà nếu nó vì anh mà ghi danh đại học A, thì tương lai của nó cũng chỉ có thể làm một công nhân viên chức bình thường trong thành phố này mà thôi – anh thật sự hi vọng như vậy sao?”

Không hổ là tay già đời trong thương trường, mỗi một câu của hắn đều đâm trúng sự sợ hãi sớm tồn tại trong lòng tôi.



“Nếu anh thật sự quan tâm Tịch Hâm, như vậy xin hãy buông tha nó đi.”

Tôi hơi hơi rung động, bởi vì trong giọng nói cứng rắn của hắn lại trộn lẫn một chút khẩn cầu. Dù sao cũng là cha con, cho dù có nước lửa khó chung, vẫn là một lòng suy nghĩ vì con cái, bảo tôi nên cự tuyệt như thế nào?

Cho đến khi Tịch Mộ Phong rời khỏi thật lâu, tôi vẫn ngơ ngác ngồi ở tại chỗ. Hắn cũng kiên nhẫn không nói gì quá đáng, cũng không nói là tôi đầu độc đứa con tiền đồ vô lượng của hắn. Nhưng tôi không thể phủ nhận, mỗi một câu nói của hắn, tôi đều không thể tìm ra lý do cãi lại. Tiểu Cát vào xem tôi, đại khái cô ấy cũng đoán đươc vài phần, lại hiểu thấu mà không hỏi bất cứ cái gì, chỉ là yên lặng ngồi bên tôi.

“Tiểu Cát.” Tôi mở miệng gọi cô ấy.

“Cái gì?” Hoàng hôn lấp lánh trong mắt cô.

“Có phải tôi rất xấu không?” Giọng tôi có chút khô khốc.

Cô thở dài, lại gần vỗ vỗ đầu tôi. “Xuân Thiên ngốc, anh một chút cũng không xấu. Chỉ là bởi vì anh rất thiện lương, luôn không đành lòng thương tổn bất luận người nào. Cho nên kết quả, vất vả nhất ngược lại là anh.”

“Nhưng vẫn có người bị tôi tổn thương.” Tôi không muốn tổn thương một ai cả, nhưng Phương Phỉ, Tịch Hâm thậm chí Tịch Mộ Phong là người bị tôi tổn thương. Tôi cảm thấy uất ức, may mắn là trước mặt bạn bè không cần phải che dấu.

“Mỗi người đều có cuộc đời của chính mình, anh không thể đưa ra quyết định thay cho bất cứ ai cả, cũng không có khả năng bảo vệ cho mọi người không bị thương tổn. ‘Làm việc có thể không thuận với lòng người, nhưng nhất quyết không thẹn với bản thân’ nhớ rõ điều này là tốt rồi.” Cô ấy cũng không quá rõ những khó khăn của tôi, chỉ là hết sức nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn dần dần buông xuống. Giống như vận mệnh của tôi và Tịch Hâm, không lường trước được.

Tôi biết mình nên nói rõ ràng với Tịch Hâm, vì tôi biết hắn thật lòng, nên không thể tiếp tục như vậy được, nếu không chỉ tổn thương hắn càng sâu. Nhưng đối mặt với sự dịu dàng của hắn, tôi thủy chung không mở miệng được. Ảm đạm cùng giãy dụa của tôi hắn đều nhìn thấy, nhưng không hỏi gì, chỉ là càng thêm thích lúc nào cũng ôm tôi vào ngực, ôm chặt như một đứa bé con.

Nếu không phải một chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, thì tôi vẫn đang do dự, vẫn đang giãy dụa bồi hồi giữa tình cảm và lý trí.

————

Chú thích:

(1) Yak: Bò tây tạng.