Vì Quân Tư

Chương 6: Gọi tên của người (ngũ)




Trong phòng tối đen, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng chỉ đủ vẽ lên hình dáng hai người.

Người trong lòng nắm tay áo của hắn, hô hấp dồn dập. Tử Hề ổn định thân mình, vừa đẩy nàng ra thì cơ thể mềm mại nóng bỏng của nàng lại dán sát vào, hai tay mảnh khảnh vòng qua thắt lưng hắn.

Cảm giác được nàng không bình thường, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

“... Lam San?”

“Giúp ta...”

Thanh âm mềm mại thấm đến xương cốt, ngọt ngào, nữ tử híp mắt, đôi mắt như tơ, đôi môi dưới ánh trăng tỏa sắc hồng kinh diễm.

Trong nháy mắt, hắn hiểu được đã phát sinh chuyện gì, thanh âm kết thành băng.

“—— ai làm ?”

“Có một người…Khách làng chơi muốn khinh bạc ta…” Nàng cơ hồ đứng không vững. Tử Hề cắn răng một cái đem nàng đặt lên giường, “Chờ, ta lấy thuốc đến.”

Nàng đưa tay túm lấy hắn, gian nan đứng dậy, toàn thân khô nóng khiến nàng phát âm không rõ.

“Thứ này... Làm sao có thuốc giải a…Ha, bà lão như ta mà cũng có ngày này…Bất tử cũng không có biện pháp a…”

Cuối cùng cũng hiểu rồi sao? Xem ra lão yêu ngàn năm chịu khổ mới nghe lời.

Tử Hề thở dài trong lòng, nhìn dáng vẻ của nàng lại không đành lòng…

“Cũng có biện pháp chứ, ta đi kêu hạ nhân chuẩn bị bồn tắm nước lạnh…”

“Không cần...”

Nàng ôm lấy cổ hắn, không để ý hắn kinh ngạc, đôi môi nóng bỏng lướt qua lỗ tai, đến cổ của hắn, ngứa ngáy tê dại. Tử Hề trong lòng nhảy dựng lên, thân mình thẳng tắp không thể động đậy. Không khí tràn ngập mùi thơm của nàng.

“Ai... Tử Hề... May mắn ngươi ở trong này...”

Tay nàng sờ lung tung lên cúc áo của hắn, hô hấp của hắn dồn dập.

“... Ngươi muốn ta, được không?”

Khiếp sợ, hắn nhanh chóng lui ra.

“Việc này không thể vui đùa. Sư phụ, dù sao người cũng là nữ tử, không thể hồ nháo như vậy.”

Hắn đem hết sức lực khiến bản thân tỉnh táo lại, ý đồ cứu vãn lý trí.

“... Nhưng ta khó chịu...” Giường nhỏ như một cái lồng, nàng chỉ mặc bộ xiêm y mỏng manh, bên trong làm đồ ngủ, lộ ra cần cổ màu ngà sáng bóng, “Được rồi….Cho dù già…Những vẫn là một mỹ nhân đi…Thịt tốt như vậy đưa tới bên miệng ngươi còn không ăn…Đại nam nhân sao lề mề như vậy…”

Dung nhan xinh đẹp của nàng mị hoặc đến mức tận cùng, rượu trên trời đất này cũng không kịp sánh với hương thơm của nàng, Tử Hề chăm chú nhìn nàng, không nói gì.

Nàng đặt thân lên thân hắn, mềm mại không xương dựa vào người hắn, tư thế rất câu dẫn người khác.

“Tử Hề, mặc dù ngươi không thích ta, cũng không đến mức như vậy...” Thân thể nàng lại nóng lên, bắt lấy vạt áo hắn, “Giúp ta…Khi ta cầu ngươi…”

Yết hầu của hắn như giếng đã khô cạn mười năm, mơ ước được nước tiên. Nâng tay, rút trâm cài tóc của nàng ra, mái tóc đen như thác nước xõa xuống. Cúi người rút đi tơ lụa trên người nàng, vùi đầu hắn vào giữa mềm mại. Hắn giật mình phát hiện, cho dù công thành danh toại, quét được ngàn quân giặc, cũng không bằng một tiếng cười khẽ của nàng. Ánh trăng sáng tỏ nơi biên quan cũng không thắng nổi da thịt tuyết trắng của nàng.

Nàng như hoa bách hợp nở rộ dướu thân hắn. Hai mươi mốt năm qua, lần đầu tiên hắn xác định được, hắn muốn thứ gì.

Dù sao, hắn là người phàm.

Có lẽ, trong lòng nàng vẫn có một vị trí cho hắn.

Nàng là một thân trong sạch, trăm ngàn năm qua, mặc dù bất lão bất tử, võ công tuyệt thế, nhưng nàng vẫn là nữ tử, nàng đã gian khổ tự bảo vệ bản thân mình như thế nào cho đến hôm nay?

Tâm hắn bỗng dưng đau đớn.

Nàng ở dưới thân hắn run rẩy kịch liệt. Móng tay vì đau đớn mà bấm sâu vào bả vai hắn, có người vì cố chấp mà không chịu chảy ra một giọt lệ.

15

Sắc trời không rõ.

Giấc ngủ không yên, hơi nghiêng người lại bị toàn thân mệt mỏi làm tỉnh giấc, mơ hồ mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen thâm thúy, như mực, dài, nhỏ híp. Khuôn mặt đã bị ánh sáng che khuất, chỉ thấy đôi mày kiếm sáng.

Hắn chỉ chăm chú nhìn nàng, yên tĩnh, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có đôi mắt sâu thẳm.

Quả nhiên đã không còn là thiếu niên của năm năm trước, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Nhìn cái gì vậy, còn không có xem đủ a.”

Theo thói quen muốn cười nhưng cười không ra, nàng không rõ lắm.

“Sớm nay phải đi diện thánh, mau đi đi.”

Tử Hề do dự một trận, mới chậm rãi thu hồi cánh tay bên hông nữ tử.

Hắn không biết đối mặt với nàng thế nào, có lẽ nàng cũng vậy.

Mang áo bào màu xanh, trong phòng chỉ có tiếng vải vóc ma sát vào nhau. Cuối cùng, hắn xoay người, không tự chủ nhìn về phía nữ tử mặc áo ngủ trên giường. Nàng cúi đầu, hơi nghiêng người vào trong, chỉ thấy được cái cổ trắng nõn cùng cái cằm ôn nhuận, khuyên tai lung linh bị tóc che phủ trở nên mơ hồ.

Hắn đứng một lúc lâu, bỗng nhiên trong lòng tĩnh lặng lại.

“Tử Hề cáo từ.”

Tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên.

Nàng vẫn ngồi tư thế đó thật lâu, tưởng chừng đã quên thời gian, khi nghe tiếng động thì nhẹ nhàng thu hai chân, đặt cằm lên gối, cuộn mình ngồi. Cả người cuộn lại thành một đoàn nhưng vẫn không nhúc nhích.

Thật lâu, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Sau đó, khóc nhỏ.

Không có tiếng động, cửa bị đẩy ra nàng cũng không chú ý. Khi hoàn hồn lại ngẩng lên khuôn mặt đã ngập nước mắt.

Nam tử đứng trước mặt nàng, ánh mắt rất sâu, mặt không biểu tình.

“... Ta đã quên lấy áo choàng.”

Giây tiếp theo, hắn tiến lên, đưa hai tay ra kéo nàng vào lòng. Chưa từng có do dự, hắn ôm chặt nàng.

Tránh không được, có lẽ nàng cũng không muốn tránh, cũng có lẽ là nàng không còn khí lực để tránh.

Tử Hề ôm chặt thân hình mềm mại trong lòng, khẽ hôn lên trán nàng.

“—— đừng khóc , Lam nhi.”

Hắn chưa bao giờ nghe quan bản thân mình có thể gọi nàng như vậy, thanh âm ôn nhu đầy thương tiếc.

Hắn nhưng lại gọi nàng là Lam nhi.

Đó là chuyện đã bao lâu, trời trong xanh, thiên hạ thái bình, một nam tử mặc long bào ôm lấy nàng đặt lên cổ. Nàng cố gắng vươn hai bàn tay nhỏ bé quật cường muốn tự mình hái đóa hoa đào kia. Mọi chuyện phảng phất như hôm qua.

Vì thế nàng đẩy hắn ra, giấu diếm nở nụ cười, tẩy đi nước mắt, dáng vẻ như cành trúc sáng mai.

“Không cần nghịch lửa, Tử Hề.”

Nàng nhìn vạt áo của hắn, vuốt lên đôi mi thâm trầm đang nhăn lại.

“Ngươi không cần đối với ta có trách nhiệm gì…Huống hồ, ngươi cũng chịu trách nhiệm không nổi.”

Dừng một chút, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hạ xuống: “…Cũng đừng gọi ta như vậy.”

Nàng chịu không nổi.

16

Tướng quân từ trong cung trở về thần sắc bình thường, Tử Hề lại cảm thấy có gì đó. Mặt ngoài không tiện nói rõ, tướng quân kéo hắn đi uống rượu, đề nghị đến phố hoa, Tử Hề dịu dàng cự tuyệt.

“Nghe nói tứ công chúa quấn quít lấy ngươi, muốn ngươi vì nàng thổi tiêu.”

Tử Hề chăm chú nhìn chén rượu trong tay, trầm mặc một lúc lâu, trong đầu lướt qua tiếng cười của Tứ công chúa, nụ cười hồn nhiên như ánh nắng, dung nhan nàng xinh đẹp như một đóa hoa, mềm mại không tỳ vết. Nàng có thể là hoa hồng, có thể là hải đường, càng có thể là mẫu đơn. Nàng quấn quýt lấy hắn, đôi mắt to tràn đầy ý cười, không buông tha cơ hội nào có thể thân mật cùng hắn, tình yêu của nàng mãnh liệt, không ngại gì Hoàng thượng hay các phi tử chê cười.

“Tử Hề bất tài, công chúa có thể tìm được một nhạc sĩ tốt hơn giúp công chúa thổi tiêu…”

“Không thôi!” Nàng dắt ống tay áo của hắn, “Ta muốn ngươi thổi!”

Nghĩ đến đây, biểu tình trở nên có chút bất đắc dĩ. Tướng quân thấy cười to, “Công chúa điện hạ mặc dù được nuông chiều nhưng cũng rất đáng yêu, được mọi người yêu thích. Nhiều năm không thấy, nàng đã trở thành một cô gái xinh đẹp…” Nói xong tà nghễ liếc Tử Hề một cái: “Xem ra ngươi trốn không thoát vị trí phò mã đại nhân này.”

“Tướng quân đại nhân lại cười nhạo Tử Hề.” Hắn cười khổ cùng tướng quân chạm chén rượu, “Tử Hề có đức gì có thể xứng đôi công chúa, tình cảm của công chúa khiến tại hạ có điểm kinh hỉ, nhưng Tử Hề…”

Lời khách sáo bình tĩnh từ trên môi rơi xuống một nửa, tim hắn bỗng đập mạnh có chút loạn nhịp.

Nhưng... Cái gì?

Từ khi theo Lam San đến nay ước chừng đã mười hai năm, nhìn thấy nàng khóc, cũng chỉ có vài lần. Lần đầu tiên là khi mười một tuổi, ở một tiểu đình nhỏ thấy nàng ghé vào bàn đá nằm ngủ, khóe mắt mang lệ, rất đẹp, giống như mưa rơi trong thiên không trong suốt, rung động lòng người.

Không biết nàng mộng thấy gì.

Sau đó, là lần này.

Là hắn sai lầm rồi.

Mặc dù là nàng, là Lam San, nhưng cũng không khác gì các cô gái trẻ tuổi khác, lần đầu tiên trải qua đau đớn.

Hắn nghĩ nàng đã đi qua ngàn năm, xem lòng người thay đổi, xem đất trời tang thương, hắn nghĩ nàng đã có thói quen xem nhẹ mọi chuyện.

Hắn nghĩ nàng có thể không sao cả, vẫn ngụy trang mà nở nụ cười, cho đến khi chết lặng.

Hắn nghĩ như vậy.

Nàng nhìn bề ngoài thật kiên cường, không chê vào đâu được. Nhưng bên trong lại đã sớm vỡ nát, cho nên, khi mặt nạ lộ ra, nàng đã tiết lộ chân tâm thật ý. Có trải qua mới có thành thục, có lẽ, nàng còn không đuổi kịp hắn, so với hắn còn ngây ngô hơn.

Cho nên nàng khóc, một mình.

“Tình cảm của công chúa khiến tại hạ kinh hỉ, nhưng Tử Hề…Có thể là không nhận nổi.”

Cuối cùng, hắn nhấp chén rượu, thản nhiên cười cười.

“Có một cái tên... Làm cho ta không bỏ xuống được a.”

Tướng quân ngẩn ra, “Ngươi đã có người trong lòng…? Nàng có biết chuyện này hay không?”

Tử Hề lắc đầu.

“Ta không biết.” Hắn nhẹ giọng thì thào, “Chẳng qua, muốn ta không nghĩ đến nàng nữa, ta không làm được. Cho tới khi nàng chỉ có một mình, cô độc tịch mịch nhưng không để người khác biết, rõ ràng muốn tìm một người ở cùng nhưng lại sợ hãi người kia bỏ nàng mà ra đi…Ta nghĩ, có lẽ nàng cũng chỉ là một đứa ngốc ngây ngô mà thôi.”