Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 16: Thắng thật nhiều bạc




Buổi tối, nếu không có chuyện gì cấp bách, Yến Lân và Cát Kỳ luôn sắp xếp dùng bữa cùng Tử Chiêu nhưng vẫn luôn nói mấy chuyện trong quân làm Tử Chiêu thở dài ngán ngẩm. 

Chán nản gẩy gẩy chén cơm trước mặt, bộ dạng ủ dột khiến hai người còn lại không khỏi liếc nhìn.

"Đệ đệ đây là làm sao? Những món này không hợp khẩu vị của đệ?" Cát Kỳ hết sức quan tâm hỏi.

Tử Chiêu lắc đầu, gương mặt phụng phịu đáp: "Không phải đồ ăn không hợp khẩu vị mà vấn đề chính là ở hai người đó. Xem xem, không phải hành quân đánh trận thì cũng là chuyện lương thảo. Các người bàn cả ngày còn chưa đủ sao? Giờ còn đem cả mấy chuyện đó lên bàn ăn. Đệ đã chán muốn chết rồi. Từ giờ khắc này, ăn cơm chính là ăn cơm. Bỏ tạm mấy vấn đề rắc rối đó ra sau đầu đi".

Thấy bộ dạng mất kiên nhẫn của Tử Chiêu, Cát Kỳ ha ha cười: “Thì ra đầu óc tiểu đệ cũng như đứa trẻ bình thường a. Ta còn tưởng đệ thích bàn chuyện chính sự chứ”, sau đó cũng chăm chú ăn cơm, không nói thêm lời nào.

Sắc mặt Tử Chiêu như dần chuyển sang màu xám. Đợi một lúc vẫn thấy hai người trước mặt tuyệt nhiên im lặng, đã vậy Yến Lân còn bày ra dáng vẻ ăn cơm hết sức tao nhã. 

Tử Chiêu như muốn bùng nổ: "Ta nói nghe này, hai người ăn cơm không bàn chính sự thì cũng có thể bàn chuyện khác a. Ăn cơm quá im lặng như vậy có phải có chút quỷ dị không?"

"Ừm, đệ nói phải. Vậy khi dùng bữa thì chúng ta nên nói chuyện gì?"

"Cát Kỳ, huynh có thật là tướng quân tay nắm trọng binh không? Sao có lúc ta thấy huynh còn ngô nghê hơn cả một tiểu hài tử vậy?". 

Nàng quả thật không biết phải nói gì với hai người này nên đành chuyển chủ đề.

“Đệ ở đây đã mấy ngày rồi, việc luyện binh khí xem ra phải tạm gác lại, giờ cũng không phải lúc thích hợp. Đằng nào cũng không có việc gì làm nên đệ muốn học cưỡi ngựa”.

Cát Kỳ nghe vậy, hào sảng cười: “Được, cũng không phải chuyện gì khó. Ngày mai ta sẽ kiếm một binh sĩ cưỡi ngựa tốt tới dạy cho đệ”.

“Còn phải cho đệ một con ngựa thật tốt nữa. Nhất định phải là Hãn Huyết bảo mã, Xích Thố, Bạch Long, … không được kém. Đệ phải cưỡi đại mã, là đại mã a”. Tử Chiêu phùng mang trợn mắt, tay chân khua loạn tỏ vẻ hết sức khí thế.

Cát Kỳ thấy vậy còn hào phóng ném cho nàng một ánh mắt châm chọc rồi nói: “Nha, chưa thấy hài tử nào lại tham lam tới mức này. Đệ còn nhỏ tuổi, chỉ có thể cưỡi được ngựa con thôi. Chớ sốt ruột, ngày mai ta sẽ dẫn đệ tới chọn một con ngựa hiền lành một chút”. 

Hai người thản nhiên, vừa trò chuyện vừa ăn cơm. Chỉ có Yến Lân là từ đầu tới cuối không hề lên tiếng. Tử Chiêu cũng mặc kệ, không muốn quản cái miệng của hắn.

Sáng sớm hôm sau, Tử Chiêu vẫn đang ngủ ngon lành đã bị Tiểu Nhan dựng dậy. Thì ra Cát Kỳ đã sớm cho người tới báo nàng chuẩn bị, hắn sẽ dẫn nàng tới bãi tập để chọn ngựa trước.

Nhìn bộ y phục được chuẩn bị sẵn trên bàn, Tử Chiêu không khỏi thở dài: “Lại là tử sắc. Tại sao y phục của ta đều trở thành màu sắc này hết? Tiểu Nhan tỷ, muội nhớ là có đem theo một bộ cẩm bào màu xanh nhạt. Tỷ tìm giúp muội”.

Lát sau, Tiểu Nhan đem ra bộ y phục đúng ý Tử Chiêu. Kỳ thực, đó là bộ y phục do nàng tự vẽ khi ở Mục phủ rồi nhờ nhũ mẫu đem đi may lại, chuyên để mặc những lúc cần vận động nên hết sức gọn nhẹ. Ban đầu mọi người đều cảm thấy y phục đó có chút kỳ lạ nhưng khi mặc lên người quả thật rất tiện lợi, hơn nữa cũng rất đẹp. Tử Chiêu còn đặt làm riêng cho Tử Hàm một bộ, dáng người hắn cao, mặc lên trông rất có khí chất.

Chuẩn bị xong xuôi, nàng ra ngoài, vừa lúc thấy Cát Kỳ đi tới. Cả nàng cùng Tiểu Nhan, một trước một sau đi theo hắn tới trại ngựa.

Tiểu hài tử đứng trên sườn dốc, một thân y phục xanh nhạt, đôi mắt trong suốt sáng ngời, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Có điều nàng đang vận nam trang nên người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ nàng là một nam hài hết sức sáng sủa mà thôi.

Tử Chiêu nhìn thoáng qua hơn mười con ngựa trước mắt, toàn bộ đều là ngựa con, trông hết sức dễ thương. 

Mã phu đứng trong chuồng ngựa tươi cười hỏi: “Thế nào, tiểu tử thấy vừa mắt con ngựa nào? Chỗ ngựa này tùy ý cho ngươi lựa chọn”.

Ánh mắt Tử Chiêu sáng lên, tỏ vẻ thích thú: “Mã phu đại ca, đệ không biết xem ngựa. Con mắt của huynh tốt như vậy, huynh giúp đệ xem xem có con ngựa nào dễ bảo một chút. Đây là lần đầu tiên đệ cưỡi ngựa”. 

Mã phu kia nghe thấy Tử Chiêu thành thật như vậy, lại thấy nàng tỏ vẻ rất tín nhiệm mình nên càng hứng trí, gật đầu vỗ ngực đáp: “Được, tiểu tử yên tâm, đại ca sẽ chọn cho ngươi con ngựa tốt nhất ở đây”.

Lại nói, kể từ lần Tử Chiêu đứng trước biết bao người, thân hình nhỏ bé mà dõng dạc hô vang từng câu từng chữ khích lệ sĩ khí binh lính, khiến cho danh tiếng của nàng trong quân doanh cũng không nhỏ. Hơn nữa, mấy ngày vừa qua, cứ rảnh rỗi nàng lại dạo chơi một vòng khắp quân doanh nên sớm đã quen thuộc với mọi người.

Trong chuồng ngựa, Tử Chiêu còn đang vui vẻ trò chuyện thì có một binh sĩ tiến vào báo có thái giám tới truyền tin. 

Nàng hiếu kỳ bước ra ngoài thì thấy một tiểu thái giám dắt theo một chú ngựa con đứng đợi sẵn. Hắn cúi đầu hành lễ với Cát Kỳ sau đó vui vẻ bẩm báo: “Nô tài phụng mệnh Thái tử đem ngựa tới giao cho Khả Khả tiểu huynh đệ. Thái tử còn nói con ngựa này trước nay chưa nhận chủ nên cũng chưa có tên, tùy ý để Khả Khả quyết định”.

“A?”. Cả Cát Kỳ lẫn mã phu nghe vậy đều sửng sốt, không hẹn mà đồng thanh kêu lên một tiếng.

Tử Chiêu lấy làm khó hiểu. Đưa mắt nhìn, thấy phía sau là một con ngựa nhỏ, toàn thân đen tuyền, màu lông sạch sẽ bóng mượt, hai tai dựng đứng, mắt sáng có thần, bốn chân thẳng tắp khi di chuyển còn phản chiếu ra ánh sáng tử sắc nhè nhẹ, nhìn qua cũng đủ biết là ngựa quý. 

Nhưng khóe miệng Tử Chiêu lại không khỏi co giật, thầm nghĩ: “Kể cho thái giám này không nói là ngựa do ai đưa tới thì liếc mắt cũng có thể biết được. Chỉ Yến Lân mới có sở thích này. Không chỉ y phục, ngay đến cả một con ngựa mà hắn cũng biến ra màu tím được. Quái dị, chính là quái dị a”.

Mã phu không khỏi suýt xoa: “Không ngờ Thái tử lại ban con ngựa này cho ngươi. Tiểu tử, phúc khí của ngươi thật tốt a”.

“Mã đại ca. Con ngựa này đặc biệt lắm sao?”- Tử Chiêu ngơ ngác hỏi.

“Đó là giống ngựa hiếm được tiến cống, cả Đại Minh cũng chỉ có một cặp, đều ở chỗ Thái tử. Nay người ban cho ngươi một con, vận khí của ngươi không phải chỉ tốt bình thường đâu”.

Cát Kỳ cũng lên tiếng: “Phải, quả thật vận khí không phải tốt bình thường. Đệ không biết chỉ vì cặp ngựa này mà trong cung từng náo loạn thế nào đâu”.

“Nha, còn chuyện gì?”

“Lúc trước quận chúa Lạc Vân rất thích con ngựa này, nếu nó là của nàng thì sẽ trở thành một cặp ngựa với điện hạ chẳng phải sao? Vậy nên mới tới thỉnh Hoàng thượng ban cho nàng một con nhưng Thái tử điện hạ không chấp thuận. Sau còn náo tới tận chỗ Thái hậu nhưng cũng không có kết quả”.

“Ngựa Lạc Vân thích sao đệ lấy được. Đệ thì không để ý nhưng với những người khác lại chính là không hợp quy củ”.

Cát Kỳ cười lắc đầu: “Có gì mà không được. Đây là điện hạ ban cho đệ. Người khác lấy gì mà tranh với đệ chứ?”.

Tử Chiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi tít mắt cười: “Cũng phải. Phúc ai người đó hưởng a”. Không ngờ hôm qua Yến Lân còn chẳng mở miệng nói tiếng nào nhưng kỳ thực hắn lại để tâm đến chuyện này. Tên này chính là điển hình của người trong ấm ngoài lạnh a~

Thôi không nghĩ tới mấy thứ quy củ rắc rối, Tử Chiêu vui vẻ chơi đùa với chú ngựa mới.

Vốn Cát Kỳ đã sắp xếp một binh sĩ trong trại ngựa tới dạy nàng cưỡi ngựa nhưng Tiểu Nhan không đồng ý, nàng muốn tự mình dạy Tử Chiêu. Cát Kỳ không có ý kiến, sau đó hắn cũng rời đi làm chuyện của mình.

Tiểu Nhan đỡ Tử Chiêu lên ngựa cho nàng làm quen, tỉ mỉ nói cho nàng những điểm cần lưu tâm rồi chậm rãi dắt ngựa đi một vòng. Con ngựa này mới là ngựa con nên cũng không quá cao, Tử Chiêu yên tâm ngồi trên lưng nó, thi thoảng còn đưa tay vỗ vỗ đầu. Con ngựa cũng tỏ vẻ thích thú ngẩng đầu, phì phì mấy tiếng. 

Tử Chiêu cưỡi ngựa cũng hơn một canh giờ nhưng con ngựa cũng hết sức biết điều lại dễ bảo khiến nàng vui vẻ híp mắt cười: “ Bảo bối thực ngoan a. Ta nhất định sẽ nghĩ ra một cái tên thật hợp với ngươi. Chờ ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết nha”.

Con ngựa bỗng dậm chân hai cái rồi tung hai chân trước lên hí vang một tiếng làm Tử Chiêu suýt nữa bị hất văng ra, thật may nàng nắm rất chắc dây cương mới không xảy ra chuyện gì.

“Oa, làm ta hết hồn. Tiểu Nhan tỷ tỷ, tỷ xem có phải nó rất thông minh không? Mới nghe đệ nói đã rất vui mừng đó. A, phải gọi là Nhan huynh mới đúng. Ha ha…”

“Hừ, chẳng thấy ai như ngươi. Hôm nay vậy đủ rồi, chúng ta trở về thôi”.

“Nhưng đệ chưa muốn về, khó lắm mới được chơi một chút”. Rồi như nghĩ ra chuyện gì, ánh mắt Tử Chiêu giảo hoạt liếc nhìn Tiểu Nhan: “Nhan huynh, chẳng phải lúc nãy mọi người đều nói vận khí của đệ rất tốt sao? Chi bằng tận dụng một chút”.

Tiểu Nhan đột nhiên cảm giác có chuyện chẳng lành, nghi hoặc hỏi Tử Chiêu: “Tận dụng? Tận dụng cái gì?”

“Còn cái gì nữa. Vận khí tốt của ta a! Vận khí tốt…, ha ha,… vận khí tốt là phải đi đánh bạc”.

Trên trán Tiểu Nhan nổi đầy hắc tuyến: “Tiểu quỷ đừng có càn quấy. Ở đây là Kinh thành, không…”.

Còn chưa để nàng nói hết câu, Tử Chiêu đã nhanh miệng cướp lời: “Chính là như vậy. Kinh thành náo nhiệt, nhất định sòng bạc cũng thật lớn. Ha ha, … Tiểu Nhan, theo ta ra ngoài thu chút tiền”.

Tiểu Nhan nghe xong còn chưa định thần lại đã thấy Tử Chiêu nhảy từ trên lưng ngựa xuống, tay cầm cương dắt theo ngựa nhỏ, bộ dạng vô cùng khí thế rời đi.

Tiểu Nhan bất đắc dĩ nói: “Ngươi cứ đi, để Thái tử biết ngươi ra ngoài mà đến những nơi đó nhất định sẽ giáo huấn ngươi một trận”.

“Vậy thì không để hắn biết là được” - Tử Chiêu tinh quái vừa đi vừa vui vẻ nói.

Thời điểm này ở Kinh thành đã gần cuối thu, trời càng mau tối, gió lớn thổi qua đã mang theo chút hơi lạnh nhưng mọi nẻo đường vẫn đông người qua lại không ngớt. 

Trước cửa sòng bạc đèn lồng sáng rực, thân ảnh thiếu niên trẻ tuổi cúi đầu, mặt căm phẫn bước theo sau một nam hài chỉ cao đến ngang hông. Nhìn vào bên trong, Tử Chiêu không khỏi choáng ngợp, lầu các trang hoàng rực rỡ, mọi người đi qua đi lại, mặt đỏ tía tai. Kẻ thì vui vẻ cười lớn, kẻ thì chửi bới ầm ĩ, có kẻ mặt mày xám nghoét. Công tử phú gia cũng có, thường dân áo vải cũng có,… Chung quy là hội tụ đủ thứ người. 

Tử Chiêu hưng phấn, không chút do dự bước thẳng vào. Quản sự sòng bạc từ xa đã nhìn thấy nàng, hắn nhíu mày, hất hàm cho một tên sai vặt. Gã sai vặt hiểu ý, hùng hổ tiến tới chặn trước mặt Tử Chiêu: “Nhãi ranh có biết đây là đâu không? Mau cút ra ngoài cho ta”. 

Nói rồi hắn vung tay muốn đẩy ngã Tử Chiêu, nhưng tay còn chưa đến gần nàng đã bị một lực đạo nhanh chóng cản lại. Tiểu Nhan trừng mắt, hất tay hắn ra. Mất trọng tâm, cả thân mình to lớn của gã sai vặt đổ rập xuống khiến không ít người chú ý, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tử Chiêu.

Ở sòng bạc này, chưa có loại người nào chưa thấy nhưng đây là lần đầu tiên có nam hài bước vào. Bất quá, thiếu niên đi cùng hắn có vẻ không tệ. Chỉ là vài đứa nhóc con, nếu chúng không gây phiền toái gì lớn cũng không ai muốn quản, mọi người lại tiếp tục đánh bạc. 

Từ trên lầu, một đôi mắt thâm thúy khép hờ, lướt theo bóng dáng nhỏ nhắn nhưng lại vô cùng nổi bật của Tử Chiêu, thầm đánh giá.

Nàng nhanh chân tới trước một bàn cược lớn nhỏ, xem người ta chơi vài ván. Đợi khi xúc xắc dừng lại, chuẩn bị mở bát, nàng tiện tay móc từ trong áo ra một nắm ngân phiếu, đếm cũng không thèm đếm liền rút ra một tờ, vung tay ném đi rồi vui vẻ nói: “Nào, ta đặt tiểu, một ván năm trăm lượng”.

Vài người đứng bên cạnh thấy nàng đặt cược như vậy, có người lên tiếng, cười hỏi: “Đứa nhỏ này có phải ăn cắp được tiền của phụ mẫu không? Ngươi lấy đâu ra mà cược lớn như vậy?”

“Không lớn, không lớn. Mở đầu, mở đầu thôi. Các huynh đệ đừng tiếc thay tiểu đệ. Ha ha ha,… Nào mở bát đi”. Tử Chiêu cười, xua tay rồi tiếp tục hô lớn, bộ dạng đích thị là một con bạc.

Tiểu Nhan mặt biến sắc, không biết nên nói gì cho phải.

Ba con xúc xắc lần lượt đổ ra hai điểm, hai điểm, ba điểm. Tổng cộng là bảy điểm. Tử Chiêu sung sướng cười, một tay vơ hết bạc vào trong lòng.

“Tiểu tử ngươi trông vậy mà cũng biết đánh bạc nha” – người vừa nãy thấy Tử Chiêu thắng được một ván nói.

“Hôm nay Mã đại ca còn nói vận khí của ta rất tốt. Nhất định phải thắng lớn mới được”.

Tử Chiêu ha ha cười, thong thả lấy trong lòng một sấp ngân phiếu. Đợi khi xúc xắc vừa dừng, nàng thuận tay rút một tờ ngân phiếu một ngàn lượng đẩy về cửa “Đại”.

Vài người xung quanh không khỏi hít một ngụm khí nhìn lại. Tiểu Nhan thấy không ổn, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi: “Khả Khả, lần này chơi quá lớn rồi”.

Tử Chiêu thản nhiên trả lời: “Không sợ, không sợ. Cược lớn một chút mới kích thích a”.

Những con bạc khác nghe vậy, cảm thấy trận này quả thật hấp dẫn, ai nấy cũng nhìn chằm chằm vào tay người mở bát, cùng nhau hò hét kêu hắn mở ra.

Vừa mở, bên trong đổ ra một con ba, một con sáu, một con năm. Tổng cộng mười bốn điểm, chính là một con đại.

Mọi người xung quanh reo hò ầm ĩ. Tử Chiêu thu ngân phiếu lại, cao hứng hô một tiếng: “Tiếp tục”.

Không biết quản sự sòng bạc đếu từ lúc nào, nhưng hắn cũng thấy toàn bộ chuyện vừa rồi, miệng cũng hô: “Tiếp tục” sau đó trừng mắt nhìn Tử Chiêu một cái. Hắn không tin vận khí của tên tiểu tử này lại tốt mãi được.

Nhưng nàng cũng không để ý tới xung quanh, chỉ chăm chú quan sát hà quan xóc đĩa. Xúc xắc vừa dừng, Tử Chiêu vẫn cười tít mắt, nhẹ nhàng đẩy một lượt năm ngàn lượng bạc vào cửa “Đại”. 

Không chỉ có Tiểu Nhan toát mồ hôi, cả quản sự sòng bạc lẫn người chơi cũng đều toát mồ hôi.

Thấy không có động tĩnh gì, Tử Chiêu sốt ruột: “Này, tên kia, nhà ngươi chần chừ không chịu mở ra, chắc không phải định giở trò đấy chứ?”

Câu nói của nàng khiến tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào tay hà quan, khiến hắn rùng mình, mở chén ra. Bên trong là hai con ba, một con sáu, tổng cộng mười hai điểm, đại.

Tử Chiêu cười đến sắp rách miệng, ôm trọn số ngân phiếu vào trong lòng.

Đêm nay tổng cộng nàng đã thắng được sáu ngàn năm trăm lượng, bằng thu lợi mấy tháng của sòng bạc.

Cảm thấy như vậy là đủ, Tử Chiêu đứng dậy toan rời đi nhưng quản sự ở sẵn phía sau lại cản đường nàng. Tử Chiêu ngước mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn lên gương mặt dữ tợn của hắn, điềm đạm nói: “Vị thúc thúc này, cảm phiền ngài tránh ra một chút”.

“Tiểu huynh đệ không chơi nữa sao?” – tên quản sự nhướng mày hỏi.

“Chơi vậy đủ rồi, ta còn phải về đi ngủ”. Tử Chiêu nhanh miệng đáp rồi lách người sang một bên, tính đi ra ngoài nhưng vẫn bị cản lại.

“Sao lại như vậy? Đến sòng bạc chẳng lẽ chơi có vài ván đã trở về. Ta thấy vận khí của ngươi thật sự tốt. Chi bằng đặt thêm vài cửa nữa rồi hãy đi cũng chưa muộn”.

Tiểu Nhan thấy tình hình, đanh giọng lại: “Ngươi đây là muốn ép chúng ta chơi”.

“Làm gì có chuyện đó. Bất quá giờ vẫn còn hơi sớm, ra về quả thật đáng tiếc a. Ta đây là mời các ngươi ở lại”.

Tử Chiêu mặt không biến sắc: “Không biết thúc đây là …”

“Ta là quản sự nơi này”.

“Ồ thì ra là quản sự. Ngài đã mở lời như vậy, Khả Khả không thể không chơi được. Vậy chúng ta tiếp tục”. Tử Chiêu quay lại bàn cược, thẳng tay rút ra một sấp ngân phiếu tổng cộng mười ba ngàn lượng bạc.

Hà quan đổ xúc xắc qua mấy lượt cũng không thấy nàng đặt cửa nào. Lần này xúc xắc vừa dừng, nàng nhanh tay đẩy toàn bộ chỗ ngân phiếu vừa rồi vào cửa “Đại” rồi lạnh giọng nói: “Mở đi”.