Vi Thần Rất Bận

Chương 5: Quân uy khó dò




Đèn trong cung chiếu sáng ấm áp, hoàng đế bệ hạ đang cùng đại tướng quân đánh cờ trên sạp, bốn bề yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng quân cờ rất nhỏ.

Lúc vừa nghe chỉ dụ, trong lòng đại tướng quân vẫn là có chút vui vẻ, chung quy hoàng đế bệ hạ nhớ đến, mình vừa hồi kinh đã đơn độc triệu kiến, lúc khẩu dụ kia vừa phát ra từ miệng Quế công công, chẳng biết làm ghen ăn tức ở đến chết bao nhiêu kẻ khác. Ngờ đâu vừa mới ngồi xuống hạ vài nước, hắn đã thấy ra không đúng, bởi vì… kỳ nghệ của bệ hạ… hơi bị tệ, cờ hoà… khá trắc trở, làm thần tử, thắng hoàng thượng chính là tử tội, cho nên đánh đánh, trên trán đại tướng quân dần dần chảy mồ hôi, nhưng sợ thất lễ trước quân chủ, không dám tùy tiện đi lau, kiên cường chịu đựng.

Như vậy vốn đã hồi hộp rồi, thế mà bệ hạ từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn chưa mở miệng nói qua một chữ, một khuôn mặt không biểu tình gì nhìn chằm chằm mặt mình, trong lòng đại tướng quân âm thầm kêu khổ, không biết là mình chọc bệ hạ không vui chỗ nào, lại hoặc là có tiểu nhân buông lời gièm pha trước mặt bệ hạ, định thăm dò hỏi han hai câu, nhưng bệ hạ đã không hé răng, hắn cũng nào dám bất chấp mà lên tiếng, ôi… ai chẳng biết vị đương kim này, từ lúc làm thái tử đã có tiếng là hỉ nộ vô thường rồi.

Đại tướng quân càng nghĩ càng tâm loạn như ma, nâng cờ khó định.

Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy một giọt mồ hôi từ trên trán đại tướng quân rơi xuống má, âm thầm nhíu nhíu mày.

Từ sau khi đi lại thân mật với văn trạng nguyên nọ, sở thích nhìn người của bệ hạ cũng xuất hiện biến đổi khó tả. Thân thể nhỏ yếu phóng đãng như Tịnh Ngọc dần dần không lọt nổi vào mắt người nữa, theo đó cả Mộ Vân hiên cũng ít ghé. Trong triều đình thế nhưng cũng có vài kẻ trông thuận mắt, chẳng qua, cũng chỉ là ngắm ngắm vậy mà thôi, đi lại thân mật với nhiều người, còn tiêu hao tâm lực hơn cả chơi cờ nữa kia.

Vị đại tướng quân này đã một năm không gặp, mặt mày càng thêm tuấn lãng suất khí, thật khiến người nhìn mãi không chán, ngặt nỗi thiếu một chút phong tình, tóm lại là sót một chút như thế, nhưng cổ ngữ có nói: không cá, tôm đến giúp vui. Chấp nhận thôi… Chung quy có chút ít vẫn hơn không.

“Bệ hạ…” Tiểu Quế Tử cúi người đổi trà.

Hoàng đế bệ hạ thấy đại tướng quân cả buổi hạ không xong một con cờ, nhàn rỗi thuận miệng hỏi rằng: “Lúc nãy ai ở bên ngoài?”

“Hồi bệ hạ, ” Tiểu Quế Tử kính cẩn thưa, “là Từ thừa tướng.”

“Ờ. Hắn à.” Hoàng đế bệ hạ gật đầu, nhìn đại tướng quân đang trầm tư suy nghĩ một phát kiểu như chỉ lơ đãng vậy thôi, rồi trầm tĩnh nói với Tiểu Quế Tử, “Vậy bảo hắn vào đi.”

“Hồi bệ hạ, thừa tướng đại nhân đã đi rồi ạ.”

“Cộp!”, đại tướng quân rốt cục quyết định được rồi, tự phá hỏng cả đám cờ của mình, âm thầm cầu khẩn hoàng thượng nghìn vạn lần đừng đến mức ngay cả nước cờ thua này cũng nhìn không ra.

Hoàng đế bệ hạ cũng không nhìn bàn cờ, mí mắt vừa nhấc, trong mắt bắn ra một đạo nghiêm quang, trái lại ngữ khí vẫn là ôn hòa: “Đi rồi?”

Tiểu Quế Tử bị ánh mắt kia nhìn đến chống đỡ không nổi, vội cúi đầu hồi bẩm: “Dạ. Bệ hạ nói không cho bất kì ai đến làm phiền, nô tì đành thỉnh thừa tướng đại nhân về trước.”

“Ừm.” Hoàng đế bệ hạ cúi đầu tùy ý nhìn lướt bàn cờ một cái, không phụ ánh mắt nóng bỏng chờ mong của đại tướng quân, ấn xuống một quân, lấp kín đường lui, thuận lợi nhặt lên mấy quân cờ thua kia, mạn bất kinh tâm hỏi Tiểu Quế Tử: “Hắn có chuyện gì?”

“Thừa tướng đại nhân bảo nô tì nhắc nhở hoàng thượng, ngày mai phải tiếp kiến hoàng tử Thổ Phiên ạ.”

“Ừ…” Hoàng đế bệ hạ gật đầu, thở ra một hơi dài, đứng dậy chỉnh chỉnh vạt áo, nghiêng đầu bảo: “Đại tướng quân, ván này ngươi thua.”

Đại tướng quân sớm đã đứng dậy theo, chắp tay nói với hoàng đế bệ hạ: “Hoàng thượng thánh minh.”

“Trẫm mệt rồi.” Hoàng đế bệ hạ phất phất tay về phía sau với ngữ điệu bình bình, “Ngươi lui xuống đi.”

Đợi đại tướng quân rời đi rồi, hoàng đế bệ hạ mới gọi Tiểu Quế Tử đến trước mặt.

“Ngươi lại tỉ mỉ nói một lần cho trẫm, lúc nãy ngươi cùng thừa tướng đã nói như thế nào… Trẫm, muốn nghe nguyên bản những lời các ngươi đã nói.”

“… Tuân chỉ.”

Tiểu Quế Tử lập tức đem chuyện lúc nãy thừa tướng cầu kiến kể lại một lần rõ ràng tỉ mỉ.

“Chậm đã…” Đột nhiên hoàng đế bệ hạ lên tiếng cắt ngang, “Ngươi nói khi trẫm cùng đại tướng quân chơi cờ, biểu tình thừa tướng ra sao?”

“A?” Biểu tình ra sao, Tiểu Quế Tử ngây ngốc hồi tưởng cả buổi, cẩn thận tìm từ, “Thừa tướng đại nhân, thoạt nhìn có vài phần kinh ngạc ạ.”

“… Ừm.” Hoàng đế bệ hạ gật đầu, “Vậy ngươi nói như thế nào?”

“Nô tì nói: ‘Đại tướng quân vừa hồi kinh hôm nay.’ ”

“Ừm…” Hoàng đế bệ hạ khép mắt lại.

“Sau đó, thừa tướng hỏi nô tì ‘Bệ hạ đã dùng qua bữa tối?’ ”

Hoàng đế nghe vậy mỉm cười: “Ừm…”

“Nô tì nói ‘Đã sớm dùng qua, ăn cùng đại tướng quân.’ ”

Hoàng đế bệ hạ gật đầu vừa ý: “Vậy hắn nói như thế nào?”

“Thừa tướng đại nhân lại ‘Ô’ một tiếng, bảo ‘Đã dùng thì tốt rồi…’ ”

Hoàng đế bệ hạ mở mắt ra: ” ‘Ô’ một tiếng? Cái cách ‘ô’ thế nào?”

“Cái này…” Trong bụng Tiểu Quế Tử giống như có con kiến đang bò, cái cách ‘ô’ thế nào? Sao mà hắn nhớ rõ ràng đến thế được, mập mờ nói rằng: “Chính là ‘Ô…’ một tiếng.”

Hoàng đế bệ hạ vô cùng không hài lòng, nhíu mày nhìn hắn: “Trẫm hỏi ngươi là khẩu khí thế nào?”

Tiểu Quế Tử gấp đến độ đều nói không rõ ràng nữa: “Chính là… chính là…”

“Là mang chút tiếc nuối hay là mang chút tức giận?” Hoàng đế bệ hạ gợi ý.

Tiểu Quế Tử vội gật đầu lia lịa: “Phải phải, là có chút tiếc nuối ạ.” Một cái ‘ô’ có thể có cái khẩu khí gì! Bệ hạ vì cái gì lại đi tính toán chi li với một cái ‘ô’ chứ! Thừa tướng đại nhân dám tức giận với hoàng thượng sao? Vậy đó đương nhiên là khẩu khí tiếc nuối rồi!

Cho rằng cứ như thế lung tung lừa dối quá quan, ngờ đâu hoàng đế bệ hạ nhìn hắn càng trở nên không kiên nhẫn, hỏi rằng: “Lúc thừa tướng nói lời này thì có biểu tình gì, ngươi bắt chước cho trẫm xem.”

“Có, có biểu tình gì ạ?” Mắt Tiểu Quế Tử mờ cả đi, “Không có biểu tình gì…”

Âm lượng của hoàng đế bệ hạ đột nhiên cao lên, ánh mắt cũng thình lình dữ tợn đi vài phần: “Thế nào sẽ không biểu tình!”

“Này, này quả thực…” Tiểu Quế Tử gấp đến độ hận không thể một phát nhổ trụi tóc mình đi, “Nô tì… Lúc đó… lúc đó bầu trời tối đen, nô tì không thấy rõ…” May quá may quá, cái khó ló cái khôn, xem như tìm được lý do rồi, Tiểu Quế Tử âm thầm thấy may mắn.

“Không thấy rõ thì ngươi nói là không thấy rõ, nói cái gì không có biểu tình.” Hoàng đế bệ hạ nghiêm mặt, “… Vậy khẩu khí hắn thế nào, ngươi bắt chước trẫm xem.”

Tiểu Quế Tử nỗ lực hồi tưởng cả buổi, nơm nớp lo sợ bắt chước một phen.

Khẩu khí kia, thật đúng là vững như bàn đá. Hoàng đế bệ hạ phù ra một hơi thật mạnh, nói: “Tiếp sao nữa.”

“Tiếp đó, thừa tướng đại nhân hỏi ‘Bệ hạ đánh cờ đã bao lâu?’ ”

Hoàng đế bệ hạ không nói gì, chỉ có đôi mắt là nhìn chằm chằm vào Tiểu Quế Tử.

Tiểu Quế Tử tỉnh ngộ, chiếu theo ngữ khí thần thái của Từ Mộng Phi mà diễn lại một lần cho hoàng đế bệ hạ xem.

Hoàng đế bệ hạ trầm mặc một lúc lâu, nói: “Chỉ như vậy?”

“A… Dạ…”

“Tiếp đó?”

“Tiếp đó…”

Tiểu Quế Tử cứ thế cứ thế lớn nhỏ gì cũng bẩm lại một phen, hiển nhiên là khuôn mặt hoàng đế bệ hạ càng ngày càng tối đi, trong lòng hắn càng trở nên lo sợ bất an.

Quả nhiên, còn chưa lấy lại hơi, hoàng đế bệ hạ đã nổi giận đùng đùng, một phát quét rơi chén trà trên sạp, thình lình đứng phắt dậy.

Tiểu Quế Tử bị dọa đến lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Trẫm cùng người phương nào dùng bữa, cùng người phương nào chơi cờ, đến phiên tên nô tì ngươi đi nói sao!”

Tiểu Quế Tử ở trong lòng tây cầu Phật tổ đông bái ngọc đế, dập đầu như giã tỏi với hoàng đế: “Nô… nô tì đáng chết…”

Hoàng đế bệ hạ vẫn chưa hết giận: “Ngươi là nô tì của trẫm, không phải nô tì của thừa tướng, thừa tướng hỏi ngươi nói, ngươi trái lại đáp nhất thanh nhị sở!”

“Nô tì không dám nữa ạ! Cầu hoàng thượng thứ tội!”

Hoàng đế bệ hạ hừ hừ hai tiếng, lại mắng rằng: “Thừa tướng đại nhân há lại là ngươi có thể ngăn!”

“Hoàng thượng…” Tiểu Quế Tử mặt như đưa đám, oan bằng với tháng Sáu tuyết bay, không phải hoàng thượng người hạ lệnh nói không cho bất luận kẻ nào làm phiền hay sao?

“Khốn nạn!” Hoàng đế bệ hạ gầm lên, “Vạn nhất làm sai lầm quân quốc đại sự của trẫm, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém!”

“Vâng! Vâng! Nô tì biết sai rồi, nô tì không dám nữa ạ.”

Hoàng đế bệ hạ giận bừng bừng phát xong một trận, cơn bực tích tụ dưới đáy lòng thoáng thuận thuận, cúi đầu nhìn Tiểu Quế Tử quỳ rạp trên mặt đất run rẩy đến kỳ cục, bình lại tâm, trầm giọng nói: “Sau này nếu như thừa tướng muốn gặp trẫm, vô luận trẫm đang làm gì, ngay cả là đã đi ngủ rồi, ngươi cũng phải bẩm báo với trẫm. Gặp hay không gặp, trẫm tự có quyết đoán, vẫn chưa đến phiên ngươi tới làm chủ!”

“Vâng! Vâng! Nô tì nhớ kỹ.”

“Đứng lên đi.” Hoàng đế bệ hạ ngồi trở lại vị trí, thần tình bình tĩnh, thật cứ như lúc nãy chưa từng phát sinh bất kì chuyện gì ấy. “Một hồi tự đi phủ nội vụ lĩnh mười roi, rồi lĩnh mười lượng bạc…”

Tiểu Quế Tử lĩnh chỉ tạ ân, nhưng trong lòng nghi hoặc bất giải, lĩnh mười roi, hắn hiểu, là hoàng thượng phạt hắn, vậy mười lượng bạc nọ là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ là thưởng hắn? Thế nhưng… rõ ràng hoàng thượng vừa đem hắn mắng đến cẩu huyết ngập đầu, vì cái gì lại muốn thưởng hắn ni? Thực là… quân uy khó dò a…

Đang tự mặt ủ mày chau, lại nghe giọng nói lạnh lùng của hoàng đế bệ hạ vang trên đỉnh đầu: “Thận trọng mà làm cho tốt việc của ngươi, đừng để giống như… Tiểu Hỉ Tử.”

Lòng Tiểu Quế Tử chết điếng, Tiểu Hỉ Tử chính là vị tiền nhiệm đáng thương của hắn, nghe nói năm đó là đi theo bệ hạ từ phủ thái tử, giờ đây ngay cả thi thể cũng tìm chẳng ra. Giống như Tiểu Hỉ Tử… Giống như Tiểu Hỉ Tử… Bệ hạ, đó là đang ám chỉ hắn cái gì sao? Tiểu Quế Tử chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh “phụt” một phát từ lòng bàn chân vọt đến rồi đỉnh đầu.

Hoàng đế bệ hạ không để ý tới hắn, liếc nhìn mớ bã trà và mảnh vỡ trên đất, trong lòng buồn phiền, bảo hắn mau chóng thu dọn sạch sẽ, rồi mang chén trà khác đến, suy nghĩ một chút, lại bảo: “Dặn ngự thiện phòng làm mấy món điểm tâm thanh nhiệt hạ hoả, đưa đến phủ thừa tướng. Cứ nói… thừa tướng đã nhiều ngày vất vả khổ cực vì quốc sự, trẫm… đặc biệt thưởng hắn.”