Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 11: Về nước gặp lại




Chuyển ngữ: Puny

Sân bay quốc tế Kennedy.

Bên ngoài khu kiểm tra an ninh, có không ít fans hâm mộ du học sinh gốc Hoa tới đưa tiễn chiến đội X.

Những người hâm mộ quyến luyến, cũng mang không ít quà tặng, sổ tay thiếu nữ, bánh ngọt nhỏ, bưu thiếp...

"Thuận buồm xuôi gió."

"Tu Tu lần sau lại đến nha!"

"Lần sau lúc tới, thuận tay bưng cúp hệ S trở về nước nha!"

"Thiếu niên Chiết Phong cậu đứng cũng có thể ngủ à, lên máy bay ngủ tiếp được không."

"A Hoành buổi tối không được thức đêm chơi trò chơi nha, Nhâm Tường cũng vậy, đọc nhiều sách một chút."

"Hu hu hu, không nỡ."

Khu vực xếp hàng kiểm tra an ninh, người người rộn ràng.

A Hoành thấy Nguyên Tu thỉnh thoảng quay đầu lại, không yên lòng, cậu ta cười một tiếng: "Vợ cậu xem chừng sẽ không tới."

Nguyên Tu mặt không đổi sắc: "Hôm nay tới đều là vợ tôi, cậu có ý kiến gì."

Nhâm Tường bỉu môi: "Cậu lại không hi sinh bản thân mình dỗ fans hâm mộ đi ngủ, còn dám can đảm tự xưng ông chồng quốc dân, lương tâm có đau không?"

Nguyên Tu: "...Mời cậu đọc sách lâu một chút."

Ngay tại lúc này, A Hoành kinh ngạc nói: "Đội trưởng, em gái đeo khẩu trang núp ở phía sau thùng rác đằng kia lén lén lút lút, có phải W hay không?"

Nguyên Tu phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy cách cửa phòng vệ sinh không xa, Lục Mạn Mạn núp ở phía sau thùng rác, ngó dáo dác phía khu kiểm tra an ninh, sợ bị người khác phát hiện, lén lén lút lút giống như kẻ trộm hoa dưới ánh trăng.

Trên khẩu trang có hoa văn hoạt họa, không phải khẩu trang W đeo lúc thi đấu, nhưng mà vẫn có thể nhận ra là cô.

Nguyên Tu nhíu mày, người này, vẫn là đến rồi.

Trước luôn cảm thấy trái tim mình trống vắng, cô đến ngược lại giống như một liều thuốc tốt.

Chuyến đi Manhattan hiện tại đã toàn vẹn, không có tiếc nuối.

A Hoành chỉ Lục Mạn Mạn: "Cậu không cùng W tạm biệt sao?"

"Không có gì đáng nói."

Mu bàn tay của Nguyên Tu nhẹ lau cánh mũi, lẩm bẩm nói: "Đi."

Mấy cậu con trai hướng phía Lục Mạn Mạn phất phất tay: "W, ngày sau tái chiến."

Oh, bị phát hiện rồi.

Lục Mạn Mạn dứt khoát từ bên thùng rác đi ra, hướng bọn họ dùng sức vẫy tay: "Lên đường xuôi gió nha!"

Mặc dù trong thi đấu là kẻ địch đối đầu gay gắt, nhưng mà đọan quan hệ ngắn ngủi này, Lục Mạn Mạn vẫn tự cảm thấy rất thích mấy tiểu tử Trung Quốc này.

Đặc biệt, đặc biệt là lần đầu tiên ở nhà vệ sinh nam gặp Nguyên Tu. Anh đưa mũ lưỡi trai cho cô, nói, hy vọng nó sẽ giúp cô tốt hơn.

Tựa như gió nhẹ lướt trong tim, vén lên tầng tầng rung động.

Khi đó anh thật sự ôn nhu.

Vào giờ phút này, Nguyên Tu ôn nhu đi đầu đoạn tuyệt, cũng không quay đầu lại, thậm chí không có nhìn cô một cái.

Trong lòng Lục Mạn Mạn mơ hồ cảm giác đánh rơi...

Ở cuối trạm kiểm soát an ninh, Nguyên Tu vẫn là không nhịn được, quay đầu nhìn cô một cái.

Cô còn dùng sức vẫy tay với bọn họ, dù bọn họ đã không nhìn thấy.

Qúa ngốc, giống như con lừa nhỏ què chân cô đơn.

Nhưng mà hai người có lẽ sẽ không gặp mặt nữa, trừ phi con lừa nhỏ thân tàn chí kiên, tiếp tục đánh tranh giải.

Nguyên Tu rốt cuộc đưa tay, hai ngón trỏ đan chéo lướt qua đỉnh đầu, xa xa, hướng phía cô dùng tay ra hiệu X.

Con ngươi thâm thúy, xẹt qua một tia sáng tinh huy.

Một giây kế tiếp, anh xoay người, cũng không quay đầu lại vào cửa kiểm tra an ninh.

Lục Mạn Mạn đưa hai ngón trỏ ra, học anh, làm chữ X.

Mặc dù không hiểu anh có ý gì, nhưng không thể không nói, mới nãy anh làm động tác tay này, thật đúng là...

Bất ngờ cực kỳ soái.

***

Một tháng liền nhanh chóng trôi qua, trường học giúp Lục Mạn Mạn làm xong các loại thủ tục trao đổi, vé máy bay cũng bao hàm ở trong đó.

Khẩu trang của W, Lục Mạn Mạn đưa cho Arco, làm kỷ niệm: "Tiểu tử, đừng quá nhớ tới tôi nha."

Bàn tay đen của Arco mò mò khẩu trang, vẻ mặt phức tạp hỏi: "Đến Trung Quốc thì không đánh thi đấu sao?"

Lục Mạn Mạn cười nói: "Đánh chứ, nhưng mà là bắt đầu lại từ đầu."

Arco không hiểu: "Bắt đầu lại từ đầu là ý gì?"

"Huyền thoại của W mãi mãi ở lại Mỹ, sau này đến Trung Quốc, tôi có thể sẽ dùng tên Lục Mạn Mạn, bắt đầu lại."

Arco khó tin nhìn cô, lòng tràn đầy rung động: "Cậu biết cái này có nghĩa là gì không, nếu như cậu lấy thân phận W gia nhập chiến đội Trung Quốc, bất luận là khởi điểm hay là tiền lương cũng sẽ không giống nhau, cậu nhất định phải vứt bỏ biệt danh này, làm lại có bao nhiêu khó khăn, nghĩ tới chưa?"

Lục Mạn Mạn lại không để ý chút nào nhún nhún vai: "Bất kể nhiều khó khăn, Mỉm cười W nhất định sẽ còn trở lại."

***

Lúc đến sân bay Kennedy, cũng chính là lúc hai vị ba tạm biệt Lục Mạn Mạn.

Không nỡ là chắc chắn, Lục Mạn Mạn năm tuổi đã cùng ba ba sống chung một chỗ, cho tới bây giờ không có tách ra, Louis và Alex đối với cô rất tốt, không khác gì con gái ruột.

Lục Mạn Mạn hoàn toàn không có ấn tượng với mẹ ruột của mình, ký ức nguyên sơ nhất chính là cuộc sống còn bé khi ở cô nhi viện, viện trưởng của cô nhi viện nói cho cô, mẹ cô lén qua Mỹ, ở bên này len lén sinh cô, như vậy vừa sinh ra cô liền có thân phận công dân nước Mỹ, sau đó mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô bị đưa vào cô nhi viện.

Ký ức ở cô nhi việc cũng không đặc biệt rõ ràng, đối với Lục Mạn Mạn mà nói, Alex và Louis là người thân duy nhất của cô.

Alex xách hành lý của Lục Mạn Mạn, Louis khiêng túi bọc Khỉ miệng rộng.

Tại phòng chờ máy bay, Alex hỏi: "Bên kia là cùng người khác sống chung một chỗ, hay là ở một mình?"

Lục Mạn Mạn nói: "Chắc có bạn cùng phòng."

"Cùng người khác sống chung phải chú ý hơn, cố gắng không tạo tiếng ồn khi đánh rắm."

"..."

"Đồ lót thay thì phải giặt, đừng để đó."

"..."

Alex: "Ăn cơm đừng kén chọn, ăn không quen thì gọi điện thoại nói cho ba, gửi cho con đồ hộp mèo thích nhất."

Louis nói: "Phải cần tới em gửi sao, trên đường còn không tìm thấy cửa hàng thú cưng sao."

Lục Mạn Mạn: "Đánh rắm con đều đến sân thượng! Đồ lót thay sẽ lập tức đi giặt! Còn có cái đồ hộp mèo là thức ăn của mèo, cái loại đồ hộp con ăn là đồ hộp của người, cái này chỉ là việc nhỏ hai người cũng không cần bận tâm nữa, con đã trưởng thành có thể chăm sóc bản thân mình hai người cũng phải chăm sóc kỹ mình."

"Louis lần sau còn có người cào xe của ba, ngàn vạn lần không được xuống xe, cũng không nên đá chọi với đá [1] đối với các phần tử phản nghịch kia, nếu thật sự tức giận thì mặc niệm ba lần: Chứng ghê sợ đồng tính khắc sâu. Đúng rồi nhất định phải báo cảnh sát nha nhớ rõ điện thoại báo cảnh sát là 911."

[1] Đá chọi với đá (硬碰硬): ví với dùng thái độ cứng rắn đối phó với thái độ cứng rắn.

"Còn có ba Alex, bình thường ăn ít đồ chiên và thức ăn dầu mỡ chú ý gan và thận của ba lại nói tiếp mỗi ngày cũng nhớ video nha, con muốn giám sát ba!"

Lục Mạn Mạn một hơi không dừng, vừa nói vừa không nén nổi tình cảm cặp mắt đỏ lên.

"Được rồi được rồi, đều biết, mỗi ngày cũng phải video, tiếp nhận giám sát Mạn Mạn." Alex vuốt vuốt đầu cô: "Đồ hộp mèo ba để trong túi sách con, bay hơn mười giờ, đói bụng lấy ra ăn."

Lục Mạn Mạn: "Không phải đồ ăn mèo không phải đồ ăn mèo!"

"Đúng rồi, đến bên kia lên lớp có vấn đề gì với ngôn ngữ không?"

"Các tín chỉ năm thứ hai cũng gần xong rồi, đến bên kia không cần phải tham gia lớp học nào." Lục Mạn Mạn giải thích: "Con vẫn muốn đem trọng tâm đặt trong chuyện đánh thi đấu, tương lai cũng đi con đường nghê nghiệp này."

"Ba không có ý kiến." Louis nói: "Tương lai của chính con, chính con nắm chắc, Trung Quốc có mấy chiến đội chuyên đội có tiềm lực phát triển, ba làm cho con bảng báo cáo, đến lúc đó gửi cho con."

Phát thanh sân bay đã nhắc nhở Lục Mạn Mạn lên máy bay.

Sau khi Lục Mạn Mạn cùng hai người ba ôm thật chặc, đội mũ lưỡi trai, vác bao đựng Khỉ miệng rộng, vững bước đi vào cửa kiểm tra an ninh.

Không quay đầu lại, sợ thấy ánh mắt không nỡ của ba ba, sợ hơn là sẽ vô tình rơi nước mắt.

Ai nha, không có gì mà, con cái trưởng thành, giống như phim con chim ưng nhỏ trong phóng sự trên BBC, cũng phải rời cha mẹ một mình bay lượn dưới bầu trời, cô không thể nào vĩnh viễn sống cuộc sống dưới cánh chim của ba ba, như vậy không thể biến thành chim ưng mạnh mẽ thật sự.

Con đường tương lai, cô phải dựa vào chính mình một bước đặt dấu chân đi xuống.

Hơn nữa cũng không phải là không trở lại, sao phải tự biến thành sinh ly tử biệt chứ.

Lục Mạn Mạn len lén xoa xoa khóe mắt ướt ướt, sau đó thẳng tiến không lùi đi vào khoang máy bay.

Tiếng máy bay cất cánh vù vù gào thét vào màng nhĩ của cô, khoảnh khắc cô lao lên trời cao, cô úp mặt vào cửa sổ, nhìn thành phố dần dần đi xa, ngôi nhà, những chiếc xe lưu động trên đường cuối cùng cũng biến thành con kiến bất động...

Chào tạm biệt, Mỹ.

Cô sẽ còn trở lại, có điều khi cô lần nữa bước lên mảnh đất này, cô sẽ để cho mọi người thấy một Mỉm cười W hoàn toàn mới.

Cô sẽ để cho Nữ thần tự do vì cô mà chảy nước mắt.

***

Rất lâu sau này khi Lục Mạn Mạn vô cùng nghiêm túc kể với Nguyên Tu tâm tình của cô lúc rời khỏi nước Mỹ, A Hoành bên cạnh cười ra tiếng heo kêu: "Nữ thần tự do, còn vì cậu chảy nước mắt ha ha ha cmn có bệnh."

Nguyên Tu nghiêm mặt, đúng trọng tâm bình luận nói: "Chiến đội có quốc tịch, ngu ngốc không biên giới."

***

Nhà ga sân bay quốc tế thủ đô.

Trong điện thoại Lục Mạn Mạn, truyền tới một giọng nữ hơi khàn khàn.

"A, cậu không được nói tiếng Anh với tôi, tôi nghe không hiểu."

"Tôi bây giờ kẹt trên đường, hôm nay quá kẹt xe, cái đó... cậu cũng đừng chờ tôi, tự đón xe tới trường học đi."

"Tôi nghĩ rằng, đón xe có thể hơi đắt, cậu có tiền không? Quên đi, cậu có thể ngồi xe buýt, cậu hỏi nhân viên sân bay làm thế nào để ngồi xe buýt đi, trạm cuối là nội thành đại học."

"Tôi cúp trước, tới trường học gọi điện thoại cho tôi."

Bên lề đường, một chiếc xe thể thao lướt qua, gió lớn vén tóc mái Lục Mạn Mạn lên, cô cúp điện thoại.

Trong câu nói ngữ tốc cực nhanh này, cô miễn cưỡng có thể nghe hiểu, đại khái chính là nói: "Không thể tới đón cậu."

Cô gái nhỡ hẹn tên là Trình Ngộ, là liên lạc viên du học sinh học viện tới đón Lục Mạn Mạn.

Trước đó Lục Mạn Mạn có liên lạc qua WeChat với cô ấy, cô ấy trả lời tin nhắn rất chậm, thường xuyên gửi đi một chuỗi lời văn dài cho Lục Mạn Mạn, ngoài hỏi thăm thủ tục, cô ấy cũng không trả lời một cái.

Lục Mạn Mạn còn lo lắng gặp mặt lúng túng, còn chuẩn bị quà nhỏ cho cô ấy, nhưng chưa từng nghĩ tới cô ấy cũng không có đến.

Kẹt xe sao, cô có chút không tin, bởi vì điện thoại bên kia rất yên tĩnh, không giống như là ở trên đường xe chạy.

Dù sao vừa mới đến, không biết bên cạnh người này sống chung như thế nào, Lục Mạn Mạn quyết định dựa vào mình.

Cô tải bản đồ Baidu, tìm tòi tuyến đi xe buýt đến trường, sau đó hỏi nhân viên sân bay, mò tới trạm xe buýt, lên xe, xuống xe, đổi xe, cố gắng nghe hiểu thông báo dừng lại...

Sau một phen trắc trở, cô rốt cuộc cũng chạy tới nội thành đại học, sau đó thuê xe đạp đến cổng Đại học B.

Cổng chính trường Đại học B rộng lớn, vô cùng hiện đại. Sau khi đi vào, đại lộ chữ thập cây xanh bóng mát, các kiến trúc cổ xưa trong khuôn viên làm tăng thêm không ít mùi cổ điển cho trường đại học trăm tuổi này.

Thời điểm Lục Mạn Mạn đến trường, đã là chín giờ tối, đêm đã khuya.

Cô kéo hành lý, đứng ở cổng trường, gọi điện thoại cho vị tiểu thư Trình Ngộ có trách nhiệm đón cô kia.

"Cái đó, tôi đã tới trường, không biết phòng ngủ ở đâu..."

"A, đến rồi, nhưng mà hiện tại tôi có chút bận rộn không đến được, chính cậu nghĩ biện pháp đi, treo rồi, lạy..."

Bên kia Trình Ngộ truyền tới tiếng nhạc ồn ào cũng với tiếng cười trai gái.

Lục Mạn Mạn đứng ở đầu đường, lòng tràn đầy ngổn ngang.

Vị tiểu thư này có chút không đáng tin cậy.

Bây giờ chỗ báo danh học viện chắc chắn đã đóng cửa, ngoại trừ tiểu tỷ tỷ Trình Ngộ này ra, cô không có người đảm nhiệm tiếp đón nào có thể liên lạc được.

Không báo cáo cũng không đến phòng ngủ được, chẳng lẽ phải ngủ ngoài trời đầu đường à.

Lục Mạn Mạn kéo kéo hành lý, ủ rũ mà đi đến đầu đường ánh đèn rực rỡ, đâu đâu cũng thấy khuôn mặt xa lạ.

Cô thật sự nhớ Alex và Louis.

Đúng rồi, còn chưa báo bình an cho bọn họ, ai, trước tiên vẫn phải tìm chỗ nghỉ ngơi đã, tránh cho bọn họ lo lắng.

Lục Mạn Mạn đi bộ ở đầu phố, đi tới một con phố hơi phồn hoa ở cổng sau trường.

Khách sạn nhỏ cùng một màu với đường phố, khách sạn cặp đôi sinh viên, nhà trọ bể tình...

Lục Mạn Mạn tùy tiện vào một khách sạn.

"Xin chào cô, tôi muốn đăng ký ở." Tiếng Trung của cô không đặc biệt thông thạo, nói lấp bấp.

Người phụ nữ trung niên ngồi ở quầy lễ tân ngồi cắn hạt dưa, xem phim nhiều tập, miễn cưỡng nói: "Thẻ căn cước".

Lục Mạn Mạn vội vàng đem hộ chiếu của mình đưa cho bà ấy.

"Đây là cái gì?" Người đàn bà kia nhìn tập đen đen nói: "Giả à, cũng chưa thấy như thế này, phía trên này viết cái gì?"

"Đây là hộ chiếu." Lục Mạn Mạn kiên nhẫn giải thích: "Không phải là giả."

Người đàn bà kia lắc đầu: "Tôi không hiểu cái này, cầm thẻ căn cước mới có thể ở trọ."

"Nhưng tôi chỉ có cái này."

"Vậy không được, chúng tôi bên này là khách sạn chính quy."

Vừa đúng lúc này, ngoài cửa tiến đến một nam một nữ.

"Ông chủ, mở cho tôi một phòng giường lớn." Thẻ căn cước bị tùy ý ném trên bàn, giọng nói đầy từ tính của người đàn ông hết sức quen thuộc: "Nhanh lên một chút."

Lục Mạn Mạn quay đầu, chỉ thấy người đối diện mặc một cái áo phông ngắn tay thể thao, trông rất đẹp trai, cặp mắt đào hoa đặc biệt trong veo.

Chính là Nhâm Tường.

Ơ, gặp được người quen.

Tác giả có lời muốn nói: Tốt, tối này đến nhà chồng, ngủ giường...chồng.

Đôi lời tâm tình của editor: Có ai đọc phần trích đầu chương rồi có chút sợ hãi không =)))