Vị Vãn

Chương 12: Chạy trốn




Đôi mắt ưng sắc bén như thủy tinh cười như không cười nhìn nàng, giống như mong đợi phản ứng của nàng..

“Xin lỗi nhị vị, con người của ta, trí nhớ không tốt, cho tới bây giờ đều không nhớ được.” Vị Vãn nâng khóe miệng cười nhẹ, “Hơn nữa một người lang bạt chỉ cầu y phục nhẹ ngựa chạy nhanh, sáng này vừa thấy, ngày mai có lẽ đã cách núi cao, thật sự không cần hao tổn tâm trí quen biết với người khác.”

“Đã như vậy, đợi ăn sáng xong ta lập tức sai người đưa Ngụy công tử rời đi, công tử thấy thế nào?” Dung Trạm nhìn nàng mỉm cười, thần thái khiêm tốn nhún nhường có lễ.

“Đồ ăn sáng?” Vị Vãn cười đến ý vị thâm trường, “Được.”

Chỉ chốc lát đã có hạ nhân bưng bàn thức ăn vào, mặc dù không thể nói tinh xảo, nhưng từng đợt khói trắng nóng hầm hập xông vào mũi, cũng làm bụng đói meo, Vị Vãn động ngón tay.

Lúc này Tạ Khâm đột nhiên biến sắc, lui về phía sau một bước.

“Ngươi làm sao vậy?” Vị Vãn cầm đôi đũa, có chút hứng thú nhìn y.

Dung Trạm không rõ chân tướng nhìn Tạ Khâm, trong ánh mắt mang theo ý hỏi.

Tạ Khâm cứng ngắc đứng ở một chỗ một lúc lâu, bỗng nhưng trừng mắt nhìn Vị Vãn: “Ngươi dùng độc?”

“Cảm giác của các hạ quả nhiên sâu sắc hơn người thường, bội phục.” Vị Vãn gắp một hạt đậu phộng cho vào miệng, ăn từ từ. “Thế nào, mùi hương này thích chứ?”

Khói trắng trong bát hương bốc lên, trong lúc đó cả phòng tràn đầy mùi hương thơm mát, có mùi thơm ngào ngạt của hoa cỏ, lại có mùi các vị thuốc thoang thoảng, hít vào, làm cho người ta có cảm giác yên bình lạ thường.

Ngay sau đó, một bàn tay đã khóa cổ họng nàng lại, cả người Vị Vãn đều bị một sức mạnh nâng lên, nàng kinh hãi nắm lấy cánh tay kia, ra sức muốc bẻ ra, không thể lay động được đối phương chút nào. Vì thế nàng dứt khoát buông tha giãy giụa, giương một đôi mắt sáng ngời quật cường lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt lãnh khốc trước mắt.

“Không muốn cái cổ nhỏ bé đáng thương này bị vặn nát bươm, thì thành thật nói với ta ngươi đã làm gì.” Khoảng cách gần như vậy, Vị Vãn cảm thấy trong đôi mắt màu xanh kia tóe ra khí lạnh, gần như có thể làm cho nàng từ đầu đến chân đều đóng băng.

“Ngươi buông ta ra trước, ta không thích bị người bóp cổ nói chuyện.” Nàng tăng thêm can đảm cố giữ vững bình tĩnh.

Một chút kinh ngạc xuất hiện trong mắt, Tạ Khâm gần như muốn khen ngợi nữ tử có dũng khí không biết trời cao đất rộng này.

“Được lắm.” Y cười âm trầm. “Ta rất chán ghét người uy hiếp ta.”

Sức lực tác dụng vào cần cổ không lưu tình chút nào tăng thêm, Vị Vãn trừng lớn mắt, bởi vì hô hấp ngừng trệ mà mặt đỏ lên, nàng không dám tin trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt -- Vương bát đản! Nếu ánh mắt có thể giết người, y đã sớm bị nàng lăng trì đến chết rồi!

“Là Sở Yêu Khinh.....” Nàng giãy giụa phun ra mấy chữ.

“Cái gì?” Y khẽ mở miệng, giọng điệu lại mang theo nguy hiểm mãnh liệt.

Bàn tay trên cổ nàng chợt nới lỏng ra, đã lâu không khí không đi vào cổ họng, nàng cúi người ho khan dữ dội, sau một lúc mới có thể đứng thẳng.

“Là độc cho tự ta nghiên cứu ra, thành phần chủ yếu có Đăng tiêu[1], hoa dâm bụt, sương tím, lá cây táo, bình thảo[2].” Nàng gần như cắn chặt răng, lại mị hoặc cười: “Ta gọi là Sở Yêu Khinh, dễ nghe không?”

([1]Đăng tiêu hay đăng tiêu hoa to (danh pháp khoa học: Campsis grandiflora) là một loài thực vật có hoa trong họ Chùm ớt.

[2]: Marsilea quadrifoliata là một loài dương xỉ trong họ Marsileaceae. Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1763. Theo wikipedia)

Tạ Khâm lạnh lùng nhìn nàng.

“Nếu người bị thương ngửi thấy, có thể tĩnh tâm an thần, có tác dụng dưỡng bệnh, nhưng nếu người có thân thể kiện khang ngửi phải, ăn cơm không được, ăn vào là nôn, sau đó từ từ gầy yếu đi, cuối cùng thân thể suy kiệt mà chết.” Nàng giương mắt nhìn y, trong vẻ mặt có một chút vui sướng khi người gặp họa.

“Thuốc giải đâu?”

“Bị ta ăn rồi, người hạ nhân vừa rồi tiếp xúc cũng không lâu, không có gì đáng ngại, cho nên người trúng độc chỉ có ngươi.”

“Ngụy công tử......” Dung Trạm nhìn nàng mang vẻ bất đắc dĩ -- người này, rõ ràng là đang dữ hổ mưu bì*.

(*Dữ hổ mưu bì: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

“Ngươi muốn thế nào?” Tạ Khâm cười lạnh.

“Bảo vệ ta an toàn rời đi, bốn ngày sau ta sẽ sai người đưa thuốc giải tới.” Vị Vãn nhìn sắc mặt âm trầm của y, đưa ra điều kiện của mình.

“Bốn ngày?” Y cười nhạo. “Nhưng mà cũng đủ để người trốn được rất xa.”

“Ngươi đường đường là một nam nhân có thân thể khỏe mạnh, chẳng lẽ bốn ngày không ăn cơm thì không sống được sao?” Vị Vãn không kiêng nể gì đánh giá y, trêu chọc cười.

“Sao mà ta biết được ngươi không nuốt lời?” Y chậm rãi mở miệng, ánh mắt sắc bén.

“Giữ ta lại, ngươi càng khó như ý nguyện.”

“Nếu ta làm cho ngươi sống không bằng chết?” Giọng điệu của y bình thản không hề giống như nói uy hiếp.

“Tin ta đi, ta có vô số biện pháp có thể tự sát.” Vị Vãn lạnh lùng giương mắt, trong con mắt sáng ngời có một chút độc ác, không kém y chút nào. ”Có người chôn cùng, ta cũng không lỗ.”

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Mặt trời đỏ đứng giữa bầu trời, như đám mây trên bầu trời xanh thẵm, khắp nơi đều là ánh nắng chói sáng, làm con người không mở được mắt ra, mà cát nóng dưới chân, cách giày vải đều có thể cảm nhận được.

“Đội cái nóng hừng hực này mà chạy đi, cũng không sợ rám đen một thân làn da vô cùng trắng này sao?” Giọng nói tà mị mà giễu cợt truyền đến từ sau lưng, người nói chuyện đang cười giễu cợt.

“Chuyện này không nhọc ngươi lo.” Vị Vãn quay đầu nhìn về phía nam tử cao lớn. “Ngươi vẫn nên nhanh chóng thay bộ y phục này đi, miễn cho người ta hoài nghi ngươi có ham mê đoạn tụ, hay là, đúng lúc ngươi coi cơ hội tuyên bố này cầu còn không được?”

Tạ Khâm nhìn lướt qua trên tay áo bị nàng cắt một mảnh đêm qua, môi mỏng tà mị cong lên: “Ngươi có hứng thú nghiên cứu qua ham mê thật sự của ta không?”

Ám muội trong giọng điệu của y, làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng khó, gò má Vị Vãn như bị phỏng, hất mặt giả bộ nắm thật chặt dây thừng buộc bọc hành lý trên lưng ngựa.

Thoáng nhìn lỗ tai nhuộm đỏ của nàng, trong đôi mắt màu xanh toát lên một chút đắc ý, y nhếch miệng xoay người: “Đến đây tạm biệt, không tiễn.”

“Này!” Vị Vãn vội vàng gọi y.

Y đứng tại chỗ, nghiêng người nhìn nàng, nhàn nhạt nhíu mày.

“Hỏa Hồ đâu?? Nàng hỏi.

“Bốn ngày sau, ngươi đưa thuốc giải, ta đưa Hỏa Hồ.” Y trả lời lưu loát, giống như câu hỏi của nàng đã sớm trong dự đoán của y.

“Ngươi....” Nàng chán nản. “Khi đó nó đã thối rồi!”

“Đó là chuyện của cô nương.” Y khoanh tay đứng, khí định thần nhàn.

Một trận gió thổi qua, nàng nhớ tới một bóng dáng, cao lớn vững chãi trên con đê ở dưới ánh trăng, cười nhạt một tiếng điên đảo chúng sinh.

Trong lòng đau xót, nàng xoay mình lên ngựa, không nói lời nào mà giơ roi quất ngựa chạy đi.

Tạ Khâm nhìn bóng dáng màu trắng dần dần đi xa, trong mắt hiện lên ý cười xảo quyệt.